
Chương 17
Nhiệt độ kết hợp cuối cùng cũng kết thúc.
Trời mưa ròng rã suốt mấy ngày, Doãn Hạo Vũ không chắc chắn trí nhớ của Cao Khanh Trần hiện tại đang ở giai đoạn nào, vì vậy thử hạ giọng thăm dò một câu, "Hôm nay anh trai có quên chuyện gì không?"
Cao Khanh Trần chôn mặt vào gối, "Tiếp tay cho trẻ vị thành niên . . . mình sẽ bị xử phạt . . . "
Doãn Hạo Vũ vừa định nghiêm khắc chấn chỉnh suy nghĩ của người kia, tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên, thoáng thấy Cao Khanh Trần giật mình run rẩy, cậu có chút buồn cười, ngồi dậy đi tới mở cửa.
Nhìn phục trang của hắn, vậy mà lại là người của giáo hội.
"Thiếu tướng." Người tín đồ làm một động tác hành lễ của giáo hội, "Bất đắc dĩ quấy rầy ngài tĩnh dưỡng, William Stuart bày tỏ chân thành xin lỗi."
Vừa nghe thấy cái tên này, Doãn Hạo Vũ thu lại tiếu ý, ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại, "Có chuyện gì?"
"Hôm nay biên giới phía nam xảy ra xung đột quy mô lớn, bên đó giải thích, ngài đã bắt giữ bất hợp pháp một dẫn đường của quốc gia khác và muốn gửi ngài tới tòa án quân sự."
"Cữu cữu muốn tôi làm gì?"
"Giáo hoàng William hi vọng ngài trả lại người dẫn đường."
Sắc mặt Doãn Hạo Vũ trầm xuống.
Không giống Liên hợp quốc có niềm tin tuyệt đối vào quân sự, Tân hợp chủng quốc là một quốc gia trọng tôn giáo, giáo hội nắm hơn một nửa quyền lực đất nước, lời nói của giáo hoàng có sức nặng hơn cả quốc vương.
Tên của hai quốc gia cũng có lai lịch nhất định, hơn năm mươi năm trước một quốc gia lớn mạnh phía nam phất cờ thôn tính gần hết các quốc gia khác, thành lập Liên hợp đế quốc, mà Tân hợp chủng quốc với bọn họ tôn giáo bất hòa, đồng thời cũng là bá chủ chiếm cứ một vùng, đương nhiên không vừa mắt nhau, tạo nên cục diện như ngày hôm nay.
Liên hợp quốc chiếm cứ phía nam, Tân hợp chủng quốc nắm giữ phía bắc, phía nam quân sự lớn mạnh, phía bắc kinh tế phồn vinh, ưu thế phát triển của hai quốc gia là bổ trợ lẫn nhau không thể tách rời, vì vậy biên giới tuy luôn có mâu thuẫn lớn nhỏ không ngừng, nhưng rốt cuộc chưa từng xảy ra chiến tranh chân chính.
"Còn một chuyện nữa, Quân bộ hiện tại lãng phí thời gian, giáo hoàng William hi vọng ngài có thể chủ trì đại cục. Sau khi tướng quân Finkler ra đi, nền quân sự quốc gia thụt sâu vạn trượng . . . "
Tiễn tín đồ truyền tin về, Doãn Hạo Vũ quay lại phòng bệnh trầm mặc ngồi trên giường.
Chiến sự bên ngoài súng đã lên nòng, cậu ở đây nhàn nhã hưởng xuân, xác thực không quá phù hợp.
Nhưng cậu không ngốc, thủ đoạn mục nát ngu dân của người cữu cữu William này hồi còn ở Liên hợp quốc cậu đã nghe không ít, trái phải bất quá là không vừa mắt quyền lực bị phân tán, muốn thu cậu dưới trướng thâm nhập vào Quân bộ, toan tính không khỏi có phần quá tốt rồi đi?
Nghĩ đến đây, cậu tìm cái điều khiển bật ti vi, quả nhiên tất cả các kênh đều đang thông tin về chiến sự căng thẳng phía nam, xe bọc thép tối tân và vũ khí hạt nhân tàn bạo quét qua các thị trấn xung quanh, đi đến đâu cũng thấy đổ nát.
Một số lượng lớn người tị nạn vô gia cư chen chúc trước ống kính và khóc lóc kêu cứu. Đó là một khung cảnh thê lương đến kinh hoàng.
Cậu xem được một lúc, đột nhiên tay vội chân vàng tắt đi, sau đó nhìn sang giường bên, đã quá muộn, Cao Khanh Trần đang nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen, nước mắt như chân trâu đứt hạt rơi xuống.
Doãn Hạo Vũ có chút không biết phải làm sao, "Anh, anh đừng . . . "
"Bao nhiêu người chết rồi?"
Nước mắt óng ánh rơi xuống như mưa khiến Doãn Hạo Vũ tâm phiền ý loạn, cậu nắm lấy vai Cao Khanh Trần, trầm giọng nói, "Em sẽ giải quyết ổn thỏa, em tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không giao anh cho chúng, anh cứ yên tâm ở . . . " Cậu nói được một nửa, mặt quay về một bên vì ngoại lực tác động đột ngột.
Căn phòng rơi vào trầm mặc.
"Doãn Hạo Vũ, chó con mèo con trên đường cũng không thể trưng mắt nhìn chúng chết, huống chi bao nhiêu mạng người? Sao em có thể máu lạnh như vậy?"
Doãn Hạo Vũ bị một cái tát này đánh mất linh hồn, ánh mắt sững sờ rơi xuống đóa bạch hoa trên giường.
Kỳ thực lực tay của Cao Khanh Trần đối với cậu chẳng có mấy tác động, càng chưa nói còn đang bị bệnh, nhưng cậu chính là cảm thấy trên mặt đau đến bốc hỏa, trực tiếp khiến cậu rơi nước mắt.
Máu lạnh? Cậu mới vừa tròn mười tám tuổi, mỗi người một đời chỉ có một lần mười tám tuổi, nguyện vọng duy nhất chỉ là muốn giữ người cậu yêu ở bên mình, cậu đã làm sai điều gì?
Sự phẫn nộ của người lính gác rất nhanh vượt trên bi thương, cậu siết chặt cổ tay Cao Khanh Trần, lực đạo như thể muốn nghiền nát châu ngọc, nhất là người dẫn đường đang ngước đôi mắt sợ hãi quật cường lên nhìn cậu, mỗi giây mỗi khắc đều hận không thể đem người kia khảm sâu vào cơ thể mình.
"Cao Khanh Trần anh nghe cho rõ ràng, hiện tại anh là dẫn đường của em, anh muốn quay lại, trừ khi em chết."
"Patrick, em bình tĩnh một chút." Cao Khanh Trần có chút hối hận vì một giây kích động của bản thân, hạ giọng khẩn cầu, "Anh quay lại, bọn họ sẽ không còn lý do khai chiến, đây chỉ là giải pháp tình huống, sau này chúng ta cùng nhau nghĩ cách, có được không?"
Giải pháp tình huống? Bốn chữ này trực tiếp đốt sạch chút bình tĩnh cuối cùng của Doãn Hạo Vũ, dựa vào hi sinh dẫn đường của mình để ngụy tạo hòa bình, đây chính là sự sỉ nhục vô hạn với một lính gác.
Nhưng người dẫn đường vẫn đều đều tiếp tục, "Lại nói dù gì anh cũng là dẫn đường cấp A được công nhận của Liên hợp quốc, bọn họ không thể gây khó dễ cho anh, anh được pháp luật bảo vệ, em nghe anh . . . có được không?"
"Được pháp luật bảo vệ?" Doãn Hạo Vũ nghe được mấy chữ này lập tức cười lớn, vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện một vết nứt, "Nếu em chết trên đường làm nhiệm vụ, nếu hôm đó em không tới, anh nghĩ anh còn có thể bình bình an an ở đây ngủ một ngày hai mươi tiếng sao? Lúc anh sắp bị bọn chúng bắn chết, cái luật pháp rác rưởi anh nói đang ở đâu hả? !"
Cao Khanh Trần bị cậu dọa đến sững người, nước mắt giàn giụa trên má, nhưng cổ tay bị Doãn Hạo Vũ nắm chặt chậm rãi trượt xuống những ngón tay đã trắng bệch, được Doãn Hạo Vũ bao bọc trong lòng bàn tay, mười ngón đan chặt.
"Cao Khanh Trần, đừng nghĩ anh quan trọng với bọn chúng đến vậy, đương nhiên, theo một nghĩa khác, anh rất quan trọng, bọn chúng muốn giết anh, hoặc là nói, giết dẫn đường của em . . . Anh vẫn chưa hiểu sao? Tổ quốc nơi anh lớn lên, bảo hộ anh, cuối cùng đối xử với anh như thế nào? Ở bên em, ngủ cũng được, giả bệnh giả ngốc cũng được, ít nhất . . . em sẽ bảo vệ được anh."
Châu Kha Vũ từ trên tầng đi xuống, Lưu Chương đã đợi sẵn ở cửa, nhìn sắc mặt tái xanh của cậu liền biết khẳng định lại nói điều gì không nên nói khiến lão nhân gia tức giận, "Lão tướng quân vẫn rất yêu thương cậu, mắng cậu cũng không mắng trước mặt người khác."
Châu Kha Vũ không quan tâm lời giễu cợt của anh, trong lòng vẫn canh cánh ý kiến phản đối của bản thân, "Tôi không đồng ý với cách làm của các anh, phát động chiến tranh nên là lựa chọn cuối cùng."
"Nguyên tắc đạo đức của cậu quá nhiều, điều đó rất không tốt. Cậu tin không? Cho dù như vậy Doãn Hạo Vũ cũng tuyệt đối không buông tay cậu ấy." Lưu Chương hận không thể rèn sắt thành thép giáo huấn, "Đó là sự khác biệt giữa cậu và hắn, hắn có thể làm mọi thứ vì Cao Khanh Trần."
Châu Kha Vũ sắc mặt không đổi, "Bởi vì tôi không phải hắn."
"Chúng ta tuy khác đường nhưng đều cùng một mục đích không phải sao? Chỉ cần Doãn Hạo Vũ chết, chúng ta mới có thể hoàn thành sứ mệnh, đến lúc đó Cao Khanh Trần chỉ là một chiến lợi phẩm không thể không thu về tay."
Ánh mắt Châu Kha Vũ khẽ lay động, nhưng rất nhanh tối lại, "Anh tốt nhất đừng nghĩ như vậy."
Lưu Chương lười phí lời với cậu, anh lang bạt phóng khoáng, mà Châu Kha Vũ lại quá chính trực, thậm chí bảo thủ cố chấp, có những đạo lý căn bản không thể thông suốt, nhưng chỉ cần có thể hợp tác vì mục đích chung là được. Trên thực tế, làm cộng sự nhiều năm như vậy, bọn họ hiếm có khi nào cùng chung ý tưởng.
"Đúng rồi, lão tướng quân bảo tôi nhắc nhở anh, dù hiện tại anh không cần thiết phải nể mặt Case, nhưng vẫn nên khách khí một chút, bất luận thế nào hắn cũng là Tổng chỉ huy Quân bộ, không thể làm trái quy tắc."
Lưu Chương nghe vậy lập tức biến sắc, "Tôi bị Case lừa một lần, cũng không tin hắn nữa."
"Vẫn nên giữ mặt mũi cho Quân bộ."
Lưu Chương chậm rãi gật đầu, không muốn nói thêm về vấn đề này.
Kỳ thực từ sớm khi anh vừa biết trụ cột của Case là Châu tướng quân, anh đã bắt đầu lập kế hoạch để trèo lên rồi.
Anh biết mình bị thân phận dẫn đường trói buộc, vì vậy không chút kiêng dè tiếp cận đủ loại thế lực, anh không bận tâm bản thân là "cẩu" trong miệng người khác, dù sao thì làm chó của một người vẫn tốt hơn làm chó của nhiều người không phải sao?
Anh vĩnh viễn vì thứ bản thân muốn mà chuẩn bị, tỉnh táo sáng suốt, quỷ kế đa đoan.
Chuyện ngoài ý muốn cách đây không lâu khiến anh không thể không mang thành quả nghiên cứu vẫn chưa hoàn thành đệ trình lên Châu lão tướng quân, đó vốn dĩ là quân át chủ bài anh lưu lại cho Case, đáng tiếc hắn không có phúc hưởng rồi.
Lưu Chương vì mất tập trung mà thụt lùi lại vài bước, nhìn Châu Kha Vũ đứng phía trước đợi anh, không biết thế nào, anh đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.
Anh mượn Châu Kha Vũ một điếu thuốc sưởi ấm, cũng không đốt, chỉ là ngậm trong miệng hít một hơi, như thể làm vậy có thể thu được ít nhiệt độ.
"Phía bắc có phải lạnh hơn chỗ chúng ta nhiều?"
"Đương nhiên."
Lưu Chương không biết vì sao trả lời, cuối cùng móc bật lửa ra, "Vậy ngày mai mặc nhiều một chút."
"Anh sợ lạnh?"
"Tôi không sợ lạnh chẳng lẽ muốn bị đông thành con cá muối?"
"Đừng ngốc như vậy, Lưu Chương."
Lưu Chương im lặng, phì phèo hút thuốc như một kẻ lên cơn nghiện.
Đã rõ ràng đến mức Châu Kha Vũ cũng nhìn ra rồi sao?
Lại nghĩ, gần đây Châu Kha Vũ cơ hồ luôn thể hiện mình không có hứng thú với các chủ đề về Cao Khanh Trần, dường như không phải vì ngày đó không thể kết hợp mà mất khống chế, lúc đó ngoài bản thân anh còn phải tìm thêm hai dẫn đường khác, ba người hợp lực mới miễn cưỡng áp chế được tinh thần lực bạo phát của cậu.
Châu Kha Vũ là đang nhượng bộ? Cũng là nói . . . Vì thực tại kết cục quá đáng thương, cậu ấy nhìn thấy vì vậy biết khó mà lui?
Rõ ràng Cao Khanh Trần đã chết tâm, rõ ràng đã thành công rồi.
Lưu Chương nhắm mắt hít một làn khói nặng nề, sương mù phả vào đường thở và trực quản một lúc mới lại nhìn thấy bầu trời, phổi nóng lên như bị bỏng, anh lại rùng mình vì lạnh.
"Tôi tốn nhiều tâm sức như vậy, cứ thế mà bỏ qua? Không thể nào."
Châu Kha Vũ câm lặng.
~ 🍓🍓🍓 ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro