Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[duy Khánh x Neko] hoang tàn(ngoại truyện)

"...Và nếu anh biết trước hôm ấy
Anh sẽ không phải tự trách như hôm nay..."
________

đổi cách gọi một chút, neko=em
________________

"yêu nhớ em"

Một nhành hoa hồng anh đặt lên mộ, hoa hồng đỏ tươi, nụ cười em cũng vậy, rất tươi sáng, nhưng anh tiếc nụ cười ấy giờ chỉ còn tồn tại trong những bức ảnh, trong tấm hình mẹ đặt trên ban thờ, và tồn tại mãi trong tim anh, trong một khoảng trời kí ức êm ái, dịu dàng, trong ngày anh có em.

Gã yêu em, gã nhớ em, giờ gã nhận ra, tình yêu của gã có điều kiện xác định, một điều kiện tiên quyết rằng nó chỉ tồn tại khi có một nghiệm duy nhất, là em, là trường sơn của gã..à không, từng là của gã thôi.

Gã bắt đầu hận thứ gọi là tình yêu, nó khiến cho các tế bào ở tim gã phát triển một cách bất thường, không tuân theo quy luật tự nhiên, cuối cùng dẫn đến việc hình thành khối u ác tính, và cuối cùng là cái chết, gã sẽ chết đi một cách quằn quại, khốn khổ. Gã chết tâm.

ấy thế mà tình yêu cũng như nicotin, nó khiến con người ta nghiện ngập, sẽ thấy ngứa ngáy mình mẩy, lăn lộn, vật vã nếu thiếu nó trong một khoảng thời gian chẳng thể gọi là dài. Cho dù biết là không tốt nhưng vẫn đâm đầu, dần dần nó khiến con người ta trở nên nhu nhược rồi gặm nhấm cơ thể, bơm từng cụm hơi vào một quả bóng vô hình mà ta không thấy, và rồi đến một ngày nào đó..bùm! quả bóng vỡ, tất cả sẽ chấm dứt ở đó.

Suốt bao năm qua gã sống trong sự dằn vặt, người đời chẳng biết đâu, gã cũng vậy, gã cho là mình ổn, cho rằng mọi chuyện đã qua, nhưng chỉ cần vô tình ai đó nhắc đến em, hay vô tình gã nhớ về em, tâm thất của gã lại rung lên, không quá mạnh mẽ như trước, nhưng luôn khiến gã phải xót xa. ngày mà gã mất đi em, một nửa trái tim gã đã ngừng đập, nó đã bắt đầu mục ruỗng từ ấy, những con ròi ăn kí ức sinh ra, ngọ nguậy khiến gã luôn khó chịu, chẳng thể bình yên, gã cố quên đi, cố cho rằng tất cả đều sẽ ổn thôi, nhưng những con ròi vẫn ở đó, vẫn hằng ngày gặm nhấm con tim gã, vẫn khiến gã đau đớn.

chắc em chẳng nhớ đâu, gã đã từng mất em một lần, vào một thời thanh xuân thật tươi đẹp của hai ta. trường sơn của gã lúc đó hay bây giờ đều như thế, vẫn tựa cánh hoa giấy, đẹp dịu dàng, đáng yêu, nhưng lại mong manh, nhạy cảm. gã nhớ ngày đó, cách cái ngày mà gã gặp em trên cầu khoảng 5 năm về trước, gã đánh mất em, cũng trên cây cầu đó, em của gã chỉ để lại một chiếc băng cassette, nằm cạnh một bông hồng được buộc chặt trên thành cầu. lúc gã chạy tới đó thì chao ôi, muộn màng quá rồi, lòng sông bao la kia đã ôm lấy em, mang em của gã đi mất, nỗi đau ấy ai thấu cho vừa? gã còn chẳng hề biết kia mà, em chỉ nói hẹn gã ra đó, gã đâu đoán trước được tương lai đâu. Bông hồng trên thành cầu bị cơn gió dập nát, phai tàn, từng cánh hoa rơi vãi, rơi trên cầu, rơi trên mặt sông đêm đen ngòm, sâu hoắm, và rơi trên huyệt mộ tình ta, như tiếc thương, như an ủi.

Gã nhớ lúc đó gã cũng khóc, gã khóc dữ dội lắm, tiếng hét lúc đó xé tan cả màn trời đêm, kéo những bóng người từ xa lại gần gã, họ tò mò xem chuyện gì mà khiến một gã trai phải gào lên đau đớn như thế. Và thế là gã mất em, gã chẳng rõ em sống hay chết, duy khánh thời điểm đó như bị điên vậy, cuộc sống gã xáo trộn dữ dội, gã cứ nhớ em mãi thôi. chẳng thể tập trung hay làm bất cứ một việc gì, và cũng chính vì quá dằn vặt nên gã quyết định sẽ đi ra nước ngoài, cắt đứt mọi liên hệ với những người ở trong quá khứ. Và thế là duy khánh đi, bỏ lại sau lưng một khoảng trời xinh đẹp ngày ấy, bỏ lại bông hồng tình yêu mĩ miều đang dần tàn lụi của gã-em...và gã bỏ lại em-ở nơi con sông quá khứ vẫn êm đềm trôi kia.

Nhưng! Đều đặn hàng năm, vào đúng ngày mà dòng sông ấy mang trường sơn của gã đi, gã sẽ quay lại cây cầu đó, trên tay cầm bông hồng và một lá thư gã viết cho em, đứng đúng vị trí em nhảy, buộc bông hồng vào thành cầu, ném lá thư kia xuống mặt nước. duy khánh không biết, liệu trường sơn có thấy được bức thư ấy không, liệu em có đọc được những gì gã viết hay không, nhưng gã vẫn làm, vẫn xem đó như một nghi lễ không thể buông bỏ, gã coi em của gã là một tín ngưỡng mà gã luôn tôn thờ, tín ngưỡng đẹp nhất đời gã.

Và cái ngày gã gặp lại em, oan gia làm sao lại vào đúng ngày em nhảy cách đó 5 năm. Ừ, gã công nhận là ban đầu gã chẳng nhận ra em của gã đâu, trong tiềm thức của gã, em đã đi rồi, em đi trong hình hài một cậu thiếu niên mảnh mai, xinh đẹp, đáng yêu y như một con mèo nhỏ, với đôi mắt long lanh, trong sáng và tràn đầy vui vẻ. còn cậu trai mà gã gặp đêm đó lại khác, em lúc đó lại giống một con báo, một con báo bại trận đang lê thân xác tàn tạ đi tìm cách giải thoát cho chính mình vì nỗi nhục nhã to lớn bủa vây. Đôi mắt em vẫn long lanh, vẫn ầng ậc nước, nhưng lại toát lên vẻ gì u sầu, tuyệt vọng lắm cơ.

em nhìn về lòng sông sâu hoắm bên dưới, tự dưng lúc đó tâm thất gã lại rung lên, một suy nghĩ gì đó thôi thúc gã bước tới ngăn cậu trai kia lại, có lẽ là lúc đó gã sợ, gã lo cho một "kẻ nào đó" sẽ lại giống gã, sẽ phải trải qua nỗi thống khổ khi mất đi người mình yêu, người mình thương đến hết lòng, nên gã muốn ngăn cậu trai kia lại, thế thôi. Bức thư vẫn chưa ném đi, gã nhét nó gào túi quần, sải bước đến cạnh em, viện một lý do nào đó để dụ em xuống, mong rằng sẽ kéo dài thêm chút thời gian để "kẻ nào đó" của em nhận ra điều không ổn và đi tìm em.

và đến mãi một lúc sau, gã mới ngờ ngợ ra cái giọng điệu quen thuộc, cái chất giọng vừa ngọt như kẹo bông lại vừa đắng ngắt như socola đen. và rồi gã khẳng định được phán đoán của mình khi thấy chữ "neko" với màu mực xăm đã hơi cũ trên cổ tay em khi em nâng lon bia lên dốc vào miệng, không sai được, chính là em của gã rồi!

lúc ấy duy khánh đã hoảng loạn lắm, nhưng tay chân lại cứng đờ, em chẳng biết được đâu, gã đã vui đến mức nào, lòng gã giờ như pháo hoa nổ, vui đến đơ người, trong thâm tâm gã trỗi lên một cỗ xúc cảm không thể xác định, vừa mừng, gã lại vừa sợ hãi, gã sợ đây chỉ là mơ, là một sự ảo giác vì quá nhớ em, gã sợ mình sẽ tỉnh dậy mất, sẽ lại đối mặt với thứ sự thật tàn khốc rằng người gã yêu thực sự đã chết. nhưng gã không thể hiện ra. những gì duy khánh đã trải qua nói rằng gã phải thật bình tĩnh, nếu không thì dù có là thật hay mơ, gã sẽ thực sự vụt mất em.

và khi em đã yên vị trên lưng gã, lúc ấy gã mới thực sự cười được, một nụ cười xuất phát từ đáy tâm can. duy khánh lựa chọn không để em biết gì về qua khứ đó, cũng như lý do gã lại nói yêu em vào hôm gặp em trên cầu, vì hình như em chẳng nhớ gì về quá khứ. đến khi về nhà em chơi, gặp lại mẹ nhung, bà nhận ra gã lập tức, duy khánh và bà đã nói chuyện rất nhiều, và cả hai quyết định giấu chuyện đó đi, vì đó cũng chẳng phải chuyện vui gì cho cam.

cho đến bây giờ, khi gã ngồi tựa mình vào phần mộ của em, gã lại mong rằng đây chỉ là giấc mơ thôi, là sự ảo giác của gã về em thôi, đau quá mà. thà rằng là em đi khi gã không ở đấy, thà rằng gã chẳng hay biết gì, và duy khánh sẽ vẫn tiếp tục viết những bức thư, gửi vào lòng sông êm ái kia, gửi đến em ở một nơi nào khác, vẫn tiếp tục coi em là một tín ngưỡng tồn tại mãi mãi để tôn thờ.

Chứng kiến người mình yêu ra đi một cách yên lặng và đau đớn như thế, lòng dạ gã làm sao mà chịu nổi, cho dù em nói em ra đi thanh thản ngàn lần trong bức thư, gã vẫn biết em còn vướng bận.

em vướng bận cái gì? Gã chứ cái gì nữa, trường sơn yêu gã đến thế cơ mà, xinh yêu của gã thương gã đến thế cơ mà, em làm sao đành lòng để gã đau? Gã sống thêm một giây là thêm một giây gã đau khổ, có vẻ như đây là hình phạt, em khi ấy không chết, ông trời không cho em chết để rồi gã lại gặp em, và rồi gã phải chứng kiến cái chết của em, ông trời muốn chừng phạt gã, muốn duy khánh phải đau, phải nếm cái vị đắng chát tột cùng của nhân thế.

Cuốn băng em để lại trên thành cầu ngày ấy, chưa một lần gã nghe hết, nếu không phải vì nghe được đoạn đầu đã khóc đến ù tai, ngất lịm đi thì cũng là lên cơn điên, không chịu được mà tắt nó đi, tệ hơn là ném vào tường, để rồi hôm sau khi đã bình tĩnh lại, gã sẽ mang nó đi sửa. Thậm chí người chủ tiệm còn mắng gã là không biết giữ đồ, có một cuốn băng thôi mà tháng sửa trên dưới năm lần.

Gã bật lên, đặt lên mộ em, cạnh lư hương vẫn đang còn khói, gã nghĩ giờ là lúc nên kết thúc thôi, vì giờ còn điều gì đau hơn thế đâu, gã sẽ chẳng thể mất kiểm soát khi ở đây, ở cạnh xinh yêu đang ngủ yên dưới mấy tấc đất.

"*xẹt xẹt*...

và có lẽ hôm nay
là ngày cuối cùng
em sẽ không kêu la
vì anh đến muộn
đừng khóc như vậy
làm em lo lắng đấy
em sẽ lau nước mắt
để anh mỉm cười
ta sẽ bên cạnh nhau
để ngày sau có nhớ lại
em sẽ không thấy ân hận
........"

Giọng em cất lên, tiếng hát trong trẻo, nhẹ nhàng, tinh khiết, như dòng nước rót lên tim gã, len lỏi vào từng ngõ ngách sâu thẳm nhất, kín đáo nhất và rồi nằm ở đó, như sưởi ấm, lại như khiến tim gã nặng thêm, nặng thêm một tấm chân tình.

Gã khóc, như bao lần, chẳng thể kìm lại sự đau xót, gã nấc lên từng hồi, những giọt nóng hổi lăn dài trên gò má, rơi xuống những bông hoa dại, chúng đỡ lấy từng giọt, từng giọt nước mắt của gã, như trường sơn vậy, em như đang hứng lấy từng chút long lanh kia, nhẹ nhàng đặt xuống nền đất, để cảm nhận, như ôm lấy cái đau thương gã không cẩn thận làm vương ra...

"....

anh sẽ phải bước tiếp
dẫu mình thế nào
em vẫn sẽ ở mãi
trong những kỉ niệm
lời hứa hôm nay đời sau gặp lại
có em đây
sẽ ôm anh ngày anh tệ nhất
có em đây
sẽ bên anh cùng anh
ngồi mãi trong phòng
đến khi anh đã quên đi
tình yêu của ta ngày ấy
em sẽ đi..
đời sau ta gặp lại..."

Cuốn băng chạy êm ái, chất giọng ngọt ngào của em dần ngưng lại rồi im hẳn, gã gạt vội mấy giọt nóng hổi, định vươn mình lên lấy chiếc băng xuống, bỗng nhiên, chiếc bang phát ra một tiếng động

"anh ơi? Thân yêu của em ơi?"

Tay gã dừng lại giữa khoảng không, chưng hửng.

"thân yêu của em thấy em hát hay không? Cảm xúc không? nếu anh khóc chứng tỏ em hát đâu có tệ, nhỉ? Rap không ra gì nhưng bù lại em hát hay, hihi"

Tay gã trai run lên, nghe giọng em sao mà ngọt ngào thế không biết, gã chưa từng nghe hết bài hát, nên cũng chẳng biết em sẽ nói gì đó vào đoạn cuối

"thân yêu của em ơi, em chưa chết đâu, thứ chết đi chỉ là phần thịt xác, còn linh hồn em vẫn ở đó, vẫn ở cạnh anh đấy thôi. em vẫn sống, em sống trong ký ức của em và anh, em sống trong từng lời ca này, và em sống trong tim anh kìa. Đúng không? Hãy quên hình hài xác thịt của em đi, em không muốn anh thấy em khi về già, xấu điên, nên em ngưng nó ở thời điểm em cho là đẹp nhất, như thế là anh sẽ chỉ nhớ vẻ đẹp của em thôi.

xin anh, xin đừng quên em, em cô đơn chết mất, nhưng cũng đừng nhớ em quá, phiền hà lắm. vô lí quá nhỉ, nhưng xin anh, để chừa lại cho em một phần thật nhỏ trong tim anh, cất vừa những năm tháng ta yêu nhau, để em không lạc long ở một thế giới nào đó, thế là đủ, nha anh?

Em yêu anh, nhưng xin không gặp lại, xin vạn kiếp không tương phùng, anh vì em mà dùng toàn bộ sự nhẫn nhục trong cả vạn năm rồi. thương anh, thân yêu của em

.....xẹt...xẹt...."

Vẫn là sự cao thượng của em khiến gã đau lòng, trường sơn của gã tốt quá, em tốt với cả thế gian này, với những kẻ tội đồ nhất, em cho đi tất thảy mà chẳng ham giữ cho mình chút gì, gã xót em, duy khánh thương trường sơn thật nhiều, thương cái kiếp phận đớn lòng này của em, thương tình mình chẳng trọn vẹn.

"ngủ ngon nhé, xinh yêu của anh, cảm ơn em vì tất cả, thương em, nhiều hơn tất cả những gì em cho anh, cho thế gian này"

Đặt một nụ hôn bé nhỏ lên chiếc giường êm ái đang và sẽ ôm ấp em đến mãi sau này, gã lững thững bước đi, đứng ở dưới cổng nghĩa trang, nhìn lên nơi cao nhất của một ngọn đồi, dưới tán ngọc lan đang đung đưa trước gió, gã thấy một bóng hình, một thân ảnh mảnh mai, mờ ảo, ngồi trên phần mộ của em đung đưa đôi chân, nom thật tinh nghịch. rồi hình bóng ấy, quay đầu lại, nhìn gã, nở một nụ cười thật tươi, cứ thế mà mờ dần, mờ dần, cuối cùng là cuốn theo ngọn gió, cuốn theo từng chiếc lá rụng rời.

Gã biết, là em của gã đấy, là trường sơn bé bỏng của gã đấy, em cười rồi, thật sự thanh thản. gã sải bước, cũng cười, cười vui vì cuối cùng xinh yêu của gã cũng có thể yên tâm mà ra đi, còn gã, thế nào cũng được.

Bóng lưng gã trai hòa vào cái ánh cam đỏ chói lóa đang loang lổ của hoàng hôn, dần dà cũng mất hút

end

_____________
___________________
(lời bài hát: chàng trai bất tử)
hehehehe:))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: