[duy khánh x Neko] hoang tàn(end)
"...vì giờ trên tay là bông hồng đỏ
Giọng nói em trong ghi âm
Trong mơ em chạy trên một đồng cỏ
Ghé tai anh thì thầm..."
___________
__________________
"chào anh, thân yêu của em.
Kì cục quá đúng không? Thời đại 4.0 rồi mà anh còn thấy một bức thư tay, em thấy trong những bộ phim em làm người ta hay viết thư tay như thế này để gửi người mình yêu, vậy là em cũng viết, hì hì. Em yêu anh
Xin lỗi anh, anh thấy em dại dột không? Xin lỗi anh, em làm quá mọi chuyện rồi. theo kịch bản của chúa, em và anh sẽ cùng nhau già đi, sẽ ôm lấy nhau rồi chìm vào giấc mộng vĩnh viễn, ngàn kiếp sau sẽ tương phùng thêm ngàn lần nữa. nhưng mà em xin lỗi, cái tôi của em cao quá, anh nói em là đạo diễn tài giỏi cơ mà, nên em xin phép anh, xin phép chúa, em thay đổi một chút, em muốn tự biên đạo cuộc đời em, tự tạo ra kết thúc của mình, của riêng em thôi, mọi thứ sẽ vẫn tốt đẹp như cũ, kể cả anh cũng sẽ quên em đi.
em đi trước, em sang thế giới đó, xem xét nó ra sao, rồi sẽ về kể anh nghe. nhưng anh ơi, anh sẽ chẳng gặp lại em đâu, cho dù là vạn kiếp luân hồi, vì em luôn đi trước anh nửa đời mà. hứa với em, em không muốn gặp anh ở nơi đó, anh mà sang sớm quá là em giận đấy. sống thay em nha, nửa đời này em hạnh phúc vì có anh, nửa còn lại em xin gửi nơi anh, giữ hộ em nhé.
Để một mình em đi thôi, em ôm hết bất hạnh gì gì đó rồi, anh đừng có hòng lấy được. sống cho tốt, mặc kệ người đời cho em, đừng có như em nhé, phải thật hạnh phúc, nghe chưa? Em ôm tình mình đi ngủ rồi, em thấy mệt rồi, đừng đánh thức em, em sẽ cáu đấy, không muốn dậy nữa đâu.
Dài dòng quá, anh chỉ cần hiểu là lê trường sơn này yêu anh, thương anh, thế thôi.
Tạm biệt anh nhé, thân yêu của em"
-----------
Đau!
Duy khánh đau đến tột cùng. Ai mà có ngờ, trường sơn của gã sẽ đi theo cách như thế, gã hối hận, đáng ra gã không nên để anh rời khỏi vòng tay mình, đáng ra gã nên chạy lại ôm anh lúc anh tự làm mình đau trong nhà vệ sinh chứ.
Không, trường sơn không "đi" ngay khi mới rời nhà, anh vẫn về gặp mẹ, vẫn đi chơi, anh còn chụp ảnh gửi gã cơ mà, nụ cười trong những bức ảnh ấy rực rỡ lắm, như mặt trời tươi đẹp, sáng lòa. đáng ra gã phải thấy được trong những nụ cười ấy là sự ly biệt, là đôi mắt ầng ậc nước, sâu thẳm, tuyệt vọng. Ánh mắt ấy sẽ ám ảnh gã mất thôi, đến khi gã chết đi, nó vẫn sẽ theo gã.
Hôm đó là ngày cuối anh đi chơi, duy khánh ra sân bay đón anh, gã nhớ anh lắm, thiếu hơi anh tận gần một tuần, gã sắp phát điên rồi, gã yêu nhớ con người bé nhỏ kia quá đi thôi. duy khánh chờ, chuyến bay của anh đáp, 10 phút, 30 phút, 1 tiếng, 2 tiếng, gã không tìm thấy anh. Gã bắt đầu cuống lên, như một kẻ điên, gã chạy quanh sân bay rộng lớn, kiếm tìm một mái đầu quen thuộc, một mùi hương nhớ thương, một dáng hình mà gã yêu, gã nhung nhớ, nhưng gã không tìm được, anh trốn đâu mà kĩ quá. Gã gọi điện thoại cho anh, không được, gã sắp dồ lên rồi, bất lực ngồi thẫn ra trên ghế đá bãi đỗ xe, mẹ anh gọi gã.
Gã bắt máy ngay lập tức, lắp bắp mấy lời, gã lúc này như kẻ đói khát tìm được mạch nước ngầm, như người du mục lạc lối trên sa mạc tìm thấy chiếc la bàn chỉ hướng.
"m..mẹ..sơn..sơn đâu?"
"nó..nó.."
"mẹ! sơn của con đâu rồi? em của con đâu!!?"
"nó mất rồi.."
Gã im lặng, không, gã không tin, thế quái nào em của gã mới hôm qua còn chụp ảnh gửi gã xem, lúc sáng mới gọi điện nói mang quà về cho gã giờ lại chết được?
"mẹ đừng đùa con mà, trò đùa của em ấy thôi đúng không mẹ? đúng không..."
"mẹ cũng mong là thế, nhưng đây lại chẳng phải đùa con ạ.."
Sét đánh ngang tai, hóa ra mạch nước ngầm gã tìm thấy lại mặn chát, nó là nước biển, nó khiến gã sặc sụa, rồi chết đi vì muối hút hết sạch nước. hóa ra la bàn gã tìm ra lại chỉ sai hướng, nó không chỉ về phía bắc kia, gã đi nhầm hướng, và rồi lao vào cơn lốc cát, gã chết.
khoảnh khắc ấy gã như chết đi thật, bao nhiêu lời phán xét chẳng giết được gã, bao nhiêu áp lực cũng chẳng giết được gã, vậy mà một lời mẹ nói về em yêu của gã lại đè nát tim gã rồi, kể từ ấy gã chết đi.
"mẹ..mẹ chờ con, con..con về với em của con..sơ..sơn của con..."
"mẹ không muốn đợi, nhưng sơn muốn đợi con"
"con về ngay"
Gã bật dậy, lao người như thiêu thân gặp ánh sáng, tức tốc gã mua vé máy bay, về nhà trường sơn
Ngồi trên máy bay, gã bấu chặt lấy tay ghế, mắt gã vương lên những tơ máu đỏ ngầu, gã sợ, sợ đây là sự thật, sợ trường sơn thực sự đã bỏ gã đi, một giây một phút trôi đi là thêm một mũi kim cắm vào da thịt gã, nhức nhối.
-------
*cạch*
Nếu ai hỏi bầu trời của gã sụp đổ thế nào, gã sẽ tả lại khoảnh khắc này cho người ta biết, khi mà gã đứng ở cửa phòng anh, trong chiếc tủ quần áo nhỏ nhỏ cạnh giường, cánh tủ mở tung, bên trong là thân yêu của gã đang ngồi co gối, tay khoanh lại, ôm con gấu bông đầu tiên gã tặng anh, anh nghiêng đầu dựa vào thành tủ.
mắt trường sơn nhắm khẽ, hàng mi mỏng rủ xuống như một tấm màn che đi đôi mắt anh, khép lại kiếp người khổ sở này, môi anh cười, cười một nụ cười thật thanh thản. Bé con của gã ngủ rồi, mèo nhỏ ngủ thật ngoan, không giãy, không cử động...nhìn bé mèo của gã lúc này thật đáng thương, anh vô hại, nhưng người đời lại coi anh như độc tố, tại sao nhỉ? Trông anh nhỏ nhoi thế kia cơ mà? Làm sao có thể làm hại ai? Làm sao có thể chống đỡ cả một thế giới to lớn đang giơ kiếm về phía mình?
Mẹ Nhung ngồi ở cạnh giường, nhìn anh rồi nhìn gã, mẹ im lặng.
Gã bắt đầu khóc, nước mắt gã túa ra, rơi tí tách trên nền gạch, những giọt nước nhảy múa trên sàn, chúng múa điệu ly biệt, nom thật đau đớn làm sao, gã đứng đó, mếu máo, díu mắt lại thành một dòng cho nước mắt cứ vậy mà tuôn ra. lần thứ hai gã khóc vì tình yêu, duy khánh tuyệt vọng, cả bầu trời của gã bé nhỏ vậy thôi mà, sao gã còn chẳng giữ được thế? Như đứa trẻ con bị cướp đi con gấu ghiền đồng hành cùng mình từ bé, gã gào lên, ngồi sụp xuống ngửa mặt lên trần mà khóc.
duy khánh run rẩy bò lại chỗ trường sơn, vươn tay bám lên thành tủ, gã vẫn khóc, vẫn rên rỉ lời gì không rõ
"Sơ..sơn-ức-ơi..hức.em-ức-đừng..đừng bỏ anh mà.."
"Sơn ơi..oa..hức sơn ơi..."
Gã khóc nhiều lắm, vậy mà trường sơn thì vẫn nhắm mắt, bé con của gã ngủ thật rồi, em sẽ chẳng dậy nữa, gã mất anh thật rồi.
Gã ôm anh, phong thư từ trong tay trường sơn rơi ra, gã nhặt lên, nhưng mà chẳng còn tâm trạng nào để đọc nữa rồi. Ai hiểu cho gã đây? Gã yêu anh, mà giờ gã mất anh rồi, cả khoảng trời tươi đẹp vỡ vụn, từng mảnh từng mảnh găm vào lòng duy khánh, và nó sẽ theo gã mãi mãi...
—————
Thông tin anh tự tử dần lan truyền trên mạng, người ta bàn tán xôn xao, người đời bây giờ lại nói anh đáng thương, gã thấy thật nực cười, đúng là khi người ta chết đi rồi thì thế giới mới bắt đầu thương người ta. Người ta thương tiếc anh, nhưng cũng chửi anh, họ vẫn sử dụng những lời thậm tệ để đay nghiến anh, một người chết vì chính lời nói của họ
-> gớm, làm như mình đáng thương lắm ý, chết có oan uổng gì đâu
-> có mỗi tí trái chiều đã tự tử, bông tuyết thật
-> người nổi tiếng mà sức chịu đựng kém vậy?
-> tội anh duy khánh, yêu sai người
-> dại dột, làm quá vãi, mới bị nói có tẹo đã như này rồi.
-> thương cha thương mẹ quá nhỉ?
Đấy, họ chửi em của gã thậm tệ như thế, anh chết rồi họ cũng chẳng tha cho anh nữa.
—————
Gã vào một quán bar, người ta nhận ra gã, nhười ta ngồi nói với nhau, người ta bêu xấu anh, chửi rủa người gã yêu. Gã không chịu đựng được nữa đâu, trường sơn là giới hạn cuối cùng của gã rồi. Tay siết thành quyền, gã tiến tới bàn của kẻ vẫn đang nói về câu chuyện của gã và anh. Anh túm lấy cổ áo thằng đàn ông cặn bã đấy, mắt gã ngỏ ngầu, nghiến răng gằn từng chữ
"Đừng có đụng tới trường sơn của tao, mày rác rưởi lắm, vì thể loại như mày mà em ấy tự tử, tao nguyền rủa lũ chúng mày!"
"Sao? Tao nói sai gì sao? Người nổi tiếng mà cư xử thế này hử? Muốn lên báo xong đi theo thằng đấy luôn à?"
"Loại mày tao không cần phải lịch sự"
*bụp*
Gã vung một nắm đấm vào mặt nó, nó nằm ngã lăn ra đất, những người ngồi xung quanh bắt đầu xôn xao. Nó đứng dậy, đánh ngược lại gã, ẩu đả xảy ra. Mọi người can ngăn rất nhiều, vô tình một chai rượu văng vào đầu gã
*choang*
—————
"Chào anh, thân yêu của em"
"..."
"Em này, trường sơn này"
"S..sơn..sơn em đây rồi...đừng bỏ anh mà"
"Em chết rồi"
"Không, anh không chấp nhận.."
"Đọc thư em viết chưa?"
"Anh không đọc đâu...em về đi mà"
"Ngoan, em ngủ rồi, em qua bên đó nhé"
"Đừng mà sơn ơi..đừng bỏ anh mà..."
"Nhớ đọc thư em, đừng khóc mà, em đi đây, yêu anh"
Gã quỳ trên mặt đất, trên một bãi cỏ xanh nhuốm màu đêm tối với sương đêm lạnh lẽo, trường sơn cứ như ánh dương ấy, làm gã thấy thật ấm áp. Nước mắt gã rơi lã chã.
Trường sơn nhẹ nhàng đưa lấy hai bàn tay ôm lấy hai bên má gã, cúi người trao gã một nụ hôn, thật nhanh thôi, rồi anh quay người, chạy đi, chạy mãi về phía chân trời xa xôi kia, mặt cỏ vẫn xanh, bầu trời đêm vẫn đầy sao sáng lấp lánh mà sao trong mắt gã mọi thứ đều trở nên xám xịt. Gã vẫn quỳ ở đó, không cử động được, nhìn anh chạy đi, khoảng khắc trường sơn khuất bóng sau ngọn đồi cỏ hoang, gã nhìn lên bầu trời, một vì sao thật lấp lánh xuất hiện...
_________
______________
Duy khánh tỉnh dậy, nhận ra mình đang ở viện, cạnh gã là mẹ Nhung, mẹ nhìn gã, lục trong túi ra phong thư hôm trước, đặt lên bàn cạnh anh. Mẹ thôi không im lặng nữa
"Trường sơn yêu con nhiều lắm"
"Con cũng yêu em ấy..."
"Ngoan, không khóc, nó nói với mẹ rằng nó đã hoàn thành đủ các nguyện ước rồi, chỉ còn thiếu một điều thôi"
"Mẹ nói đi.."
"Nó mong con sống tốt, mẹ thương nó, thương cả con. Cần gì cứ nói mẹ, mẹ thay nó thương con"
"Dạ..."
Mẹ Nhung đứng dậy, rời khỏi đó, bà để lại một cái ốm cho gã. Gã với tay cầm lấy phong thư của anh, gã phát hiện trong đó không chỉ có thư, nó còn một mảnh giấy, ghi những gì anh muốn làm trước ghi chết.
"1. Mua thật nhiều đồ ăn
2. Nhậu một lần xuyên đêm
3. Nói yêu Khánh
4. Đi chơi một chuyến thật đã, checkin
5.về nhà với mẹ Nhung
6. Viết thư tay
7. Cầu cho khánh sống thật tốt"
À, hoá ra bé con của gã đã lên kế hoạch cả rồi, tất cả từ đầu đến cuối, mọi thứ anh đều biết, chỉ gã là không, sao mà gã nhớ anh quá, nhớ cái mùi sữa trên người anh, nhớ đôi mắt lấp lánh, nhớ nụ cười trong từng tấm ảnh.
Gã ngồi trên giường bệnh, xem lại từng tấm ảnh anh gửi gã, cười xinh thật, gã bất giác mỉm cười, rồi gã quay ra cửa sổ nhìn bầu trời đêm bên ngoài.
Trên bầu trời đêm kia, trong cái thành thị sáng đèn này, màn đêm đen kịt, rất ít khi có sao, vậy mà hôm nay duy khánh thấy, trên đó loé lên một vì sao thật sáng, thật lấp lánh, mĩ miều.
"Yêu em, my star, my sun shine"
_______
_______________
đăng giờ này cho ngầu:)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro