Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. intro: bánh donut gia truyền chỉ bán cho đàn ông đẹp gái.

"Ôi vãi..." Vernon.

"Đừng nhìn chằm chằm nữa, anh ấy trông vẫn như vậy mà," Chan.

"Nhưng giờ anh ấy có ngực, như của phụ nữ," có phải giọng Seungkwan không? Jeonghan không thể biết được vì anh hơi bực mình rồi.

"Được rồi, có lẽ hơi khác một chút so với trước đây," Chan nói lại.

Bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Jeonghan như thể anh đã trở thành một tảng đá hay gì đó. Thật ra, có lẽ một tảng đá thì hơi quá đáng nhưng thực sự là thế.

"Cái bên dưới, anh ấy vẫn còn à?" Vernon lại hỏi. Jeonghan cáu thực sự và đồng thời muốn kiểm tra xem cái đó của anh đã mất chưa.

" Anh ấy có thể nghe thấy em đấy," cuối cùng Jeonghan nói với đôi mắt đảo tròn. May là giọng anh nghe vẫn như vậy, thật nhẹ nhõm.

Thành thật mà nói, điều này là không thể tránh khỏi, nhất là với những người hâm mộ thực sự muốn gọi anh là unnie vào bất cứ lúc nào, chỉ là vấn đề thời gian trước khi một trong số họ biến anh thành unnie thực sự. Và anh đã rơi ngay vào cái bẫy của họ.

"Em thực sự không thể tin là anh lại ăn cái bánh donut đó, hyung," Mingyu càu nhàu, khoanh tay trước ngực và miệng chu ra với vẻ thất vọng, lắc đầu.

Jeonghan có cảm giác muốn đánh người. Mingyu là người chu môi thất vọng với anh sao? Nếu Jeonghan nhớ không sai, Mingyu là người chỉ vào người hâm mộ cầm hộp bánh donut trên tay với tấm biển ghi "Jeonghannie unnie, em làm cái này cho chị!". Thôi kệ. Giờ thì không còn quan trọng nữa.

"Giờ anh ấy là noona rồi," ai đó lên tiếng. Có thể là Soonyoung hoặc Jihoon, Jeonghan không thể chỉ ra rõ. Anh tự hỏi liệu đám con trai bọn anh có luôn ồn ào như vậy hay việc biến thành con gái có liên quan gì không.

"Đừng có mà gọi anh là chị," anh rít qua kẽ răng.

Không phải là việc gọi anh là "anh" hay "chị" quan trọng đến vậy, ngay lúc này Jeonghan chỉ cảm thấy thất vọng và khó chịu và không ai trong số họ làm gì để giúp anh.

Seungcheol thậm chí còn không nói gì, gần như là anh đang cố tránh ánh mắt của Jeonghan khi người đàn ông đó - à, giờ là phụ nữ, nhìn anh. Dù Seungcheol trông tĩnh lặng như vậy nhưng thực chất anh đang rất khó chịu.

"Sao anh lại ăn nó? Anh biết là quản lý đã bảo là không được lấy bất cứ thứ gì của người hâm mộ chứ, chứ đừng nói đến việc ăn nó mà", Seungkwan mắng anh.

Không phải là Jeonghan không quen bị cậu nhóc đó mắng nhưng khi nghe cậu nói ra sự thật phũ phàng đó khiến anh hơi khó chịu.

"Cô ấy nói đó là bánh cô ấy tự làm nên anh chỉ cố tỏ ra tử tế thôi mà", anh nhún vai.

Anh thực sự không nghĩ rằng lần anh quyết định fan service cho người hâm mộ bằng cách ăn thứ họ làm cho anh lại là lần đầu tiên một thành viên trong nhóm biến thành con gái.

Cũng tình cờ là thành viên duy nhất luôn chấp nhận để người hâm mộ gọi là chị. Vậy nên Jeonghan cũng có một chút lỗi trong chuyện này. Anh đáng lẽ phải thấy trước điều đó.

"Xem xem phần thưởng mà sự tử tế dành cho anh này," Seungkwan lẩm bẩm nhưng Jeonghan nghe thấy và điều đó chỉ càng khiến sự khó chịu bên trong anh tăng lên.

"Thật sao? Mọi người định đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi sao?" Anh đưa mắt nhìn những thân hình cao lớn đang đứng xung quanh mình.

À thì, chiều cao của Jeonghan cũng giảm đi một chút nên giờ anh phải ngẩng đầu lên để nhìn vào mắt một số thành viên - anh vẫn cao hơn Jihoon nhưng thấp hơn Chan một chút. Điều đó chỉ làm Jeonghan càng thêm bực bội hơn một chút vì một phần khác của anh - phần dâm đãng - thực sự thích sự khác biệt về kích thước giữa họ.

Anh dậm chân ra khỏi phòng khách và đi qua hành lang, vào một căn phòng mở rồi đóng sầm cửa phòng lại sau lưng.

"Chúng ta có nói gì sai không?" Dino hỏi. Những người còn lại nhún vai và càu nhàu đáp lại.

"Anh nghĩ Jeonghan hyung giờ đây cũng có cảm xúc của con gái," Seungkwan nói, lắc đầu thất vọng. "Không thể tin được là hyung ấy lại để mình bị biến đổi."

"Bất kể Jeonghan trở thành thế nào, chỉ cần đảm bảo em ấy không rời khỏi nhà mà không có bảo an", anh quản lý nói qua điện thoại của Seungcheol, anh ấy đang cố gắng kiểm soát tình hình. Anh xoa tay khắp mặt rồi thở dài.

"Em ấy sẽ trở lại bình thường sau một tháng như tôi đã nghe từ các nhóm khác," anh tiếp tục. Seungcheol gật đầu. "Anh ừm.. Anh sẽ mua cho em ấy một số.. áo ngực, anh đoán vậy?"

"Ờ.. ừ.. có lẽ cần như vậy thật... Em thực sự không biết," Seungcheol nhún vai và xoa xoa sau đầu. Não anh dường như trì trệ khi đối diện với toàn bộ chuyện này.

Bọn họ chỉ nghe nói về việc "cơ thể bị biến đổi" từ những đồng nghiệp khác và họ trêu chọc rằng "Mấy bro thực sự tin chuyện hão huyền đó có thật hả?" Và thế mà họ lại có mặt trong tình huống này đây.

Seungcheol đã lường trước điều đó từ người hâm mộ của họ nhưng anh cũng không ngờ Jeonghan lại không cẩn thận. Dù sao thì, giờ Jeonghan là con gái và họ đang gặp một chút rắc rối.

"Em nghĩ anh ấy cỡ nào...?" Anh quản lý căng thẳng hỏi. Seungcheol lại nhún vai vì anh cũng không biết.

Không phải là anh cố ý nhìn thẳng vào ngực Jeonghan hay gì đó (anh chắc chắn là đang nhìn - nhưng không phải lỗi của anh khi núm vú của Jeonghan in hằn lên áo). Seungcheol bận rộn phân tích thực tế là Jeonghan vẫn trông giống hệt như vậy. Chỉ là thấp hơn và bây giờ có ngực, có vẻ như đó là lý do tại sao mọi người đều phát hoảng.

Cơ thể Jeonghan đang bị nhấn chìm trong chiếc áo sơ mi mặc trước khi đi ngủ nên Seungcheol không thể biết liệu có điều gì thay đổi ở bên dưới đó hay không.

"Em không biết, ngực cậu ấy không thực sự lớn đến thế," Seungcheol nói. Toàn bộ cuộc trò chuyện này khiến anh ngượng ngùng.

"Em ấy cũng cần... quần lót nhỉ?" Người đàn ông hỏi, khiến Seungcheol ở đầu dây bên này ngượng đỏ tai khi những người còn lại phát ra âm thanh tò mò. Bọn họ vẫn hành động như những thiếu niên bị bạn bè ép nói chuyện với con gái.

"Đi nói chuyện với cậu ấy đi Mingyu," Seungcheol quyết định mục tiêu của mình. Con cún bự tự chỉ vào mình và trợn mắt nhìn quanh phần còn lại của căn phòng.

"Cái gì? Tại sao lại là em? Anh ấy nghe lời anh hơn mà," Mingyu phản đối. Đúng là vậy nhưng Seungcheol vẫn chưa sẵn sàng để nói chuyện với Jeonghan trong hoàn cảnh như thế này. Anh cần thời gian để xử lý mọi thứ.

"Cậu ấy đang ở trong phòng em ," Mingyu chỉ có thể tức giận, phàn nàn trong lòng và cậu vẫn bước ra hành lang để gõ cửa.

"Trời ạ, bực mình vãi," cậu càu nhàu khi Jeonghan bảo cậu vào. Cũng lạ nữa vì tại sao Mingyu lại phải gõ cửa phòng chính mình? Thì, đó luôn là những việc Jeonghan bắt anh làm.

Căn phòng sáng trưng khi cậu bước vào, đóng cửa lại với một tiếng cạch sau lưng. Cậu dễ dàng nhìn thấy cái người lớn hơn kia đang đứng trước tấm gương toàn thân, chiếc áo sơ mi lớn của anh ta được túm gọn dưới cằm, bộ ngực tròn của anh ta bị phô bày hết thảy.

Lúc đầu, Mingyu không để ý vì cậu quá bận tâm đến việc Jeonghan đang loay hoay với chiếc áo được kéo lên.

"Hyung, mấy đứa kia đang tự hỏi liệu -" Mingyu bắt đầu rồi dừng lại khi cuối cùng cậu nhận ra Jeonghan đang ngắm bộ ngực của mình trong gương.

"Liệu thế thì sao?" Người lớn tuổi hơn hỏi từ nơi anh ta đang đứng, tay anh ta lướt trên núm vú mềm mại màu đào non của mình. Không phải là Mingyu đang cố tình nhìn chằm chằm vào chúng nhưng chúng chỉ lồ lộ ngay trước mặt cậu.

"Hyung, khép áo lại đi, cái quái gì thế," cậu nói, giả vờ lịch sự bằng cách nhìn về phía chiếc giường phía sau Jeonghan.

"Anh vẫn là anh thôi, Mingyu. Và anh chỉ tò mò chúng trông như thế nào thôi," anh nói, vẫn rõ ràng đang vuốt ve ngực mình. Mingyu tự hỏi liệu cảm giác nắn bóp chúng có mềm không. Cái thứ dưới quần của cậu giật giật vì thích thú nhưng cậu cố gắng kiềm chế bản thân vì bây giờ không phải lúc để trở nên ham muốn vì anh em của cậu đã biến thành con gái. Nhưng thật kỳ lạ.

"Em có thể nhìn nếu muốn," Jeonghan nói, quay lại với bộ ngực trần hướng về phía Mingyu. Mingyu không dễ dàng rơi vào bẫy của anh ta như vậy.

"Em không muốn", cậu nói.

"Tùy em thôi, đồ độc thân," cậu có thể nghe thấy giọng điệu giễu cợt của Jeonghan và liếc thấy Jeonghan để chiếc áo rơi xuống đùi. "Nói xong rồi thì biến đi."

"Đây là phòng của em , anh ạ," Mingyu nhắc anh.

"Giờ anh là con gái rồi, anh cần phòng riêng," Jeonghan bĩu môi. Mingyu nhìn anh chằm chằm như thể anh vừa mọc thêm một cái đầu nữa.

"Anh ơi, anh có nhà riêng mà", Mingyu bất lực.

Mặc dù Jeonghan luôn như vậy, nhưng có lẽ việc anh ấy là con gái khiến Mingyu bớt bực bội hơn khi nói chuyện với anh. Gần như lời giải thích duy nhất cho tính nết nhiễu sự này là Jeonghan đang ở trong một cơ thể khác. Mingyu không bao giờ có thể tưởng tượng được việc mất đi những cơ bắp mà cậu đã khó khăn lắm mới có được và đặc biệt là con cặc của cậu biến mất trong một tháng. Cậu chắc chắn sẽ phát điên mất.

Có vẻ như Jeonghan đang trải qua tình huống này tốt hơn bất kỳ ai nên cậu cũng cố gắng không nổi giận với anh.

"Anh không thể sống một mình với Seungkwan được. Bọn anh ngủ chung giường," anh nói, tiến về phía giường và ngồi phịch xuống, cơ thể anh nhún nhảy theo nhịp lắc lư nhẹ nhàng của bộ ngực. Mingyu cố không đưa mắt nhìn. "Anh sẽ chiếm phòng của chú, hehe"

"Mẹ kiếp," Mingyu kêu lên. Rồi cậu nhớ ra lý do tại sao cậu lại ở đây ngay từ đầu. "Anh quản lý hỏi anh có cần áo ngực và quần lót không."

"Cái gì?" Jeonghan ngước nhìn anh.

"Anh vẫn còn thứ đó à?" Cậu hỏi, mắt nhìn xuống phía trước háng Jeonghan.

"Anh chẳng biết nữa. Để anh kiểm tra nhé," Mingyu nhìn Jeonghan kéo áo lên đủ cao để lộ quần đùi boxer anh đang mặc. Sau đó Jeonghan nhấc phần trước quần đùi lên và nhìn xuống. "Ồ wow."

"Em sẽ lấy cho anh vì anh cần quần lót," Mingyu quyết định thay anh. Sự thật là, cậu chỉ phấn khích khi Jeonghan mặc quần lót, thỏa mãn cái tưởng tượng quái đản mà cậu luôn có về người anh mặc đồ lót và để cậu quan hệ với anh. "Anh muốn áo ngực cỡ nào?"

"Anh không mặc áo ngực đâu," Jeonghan càu nhàu. Trời ơi, anh ta khó đối phó quá. Mingyu đổ lỗi cho Seungcheol vì đã chiều chuộng anh ta quá mức.

"Anh sẽ cần mặc nó,"

"Sao em biết?"

"Em có một đứa em gái mà," cậu nói. "Và ngực anh khá to, hyung..." Phần đó, cậu không cố ý nói ra nhưng gò má Jeonghan hơi ửng hồng và Mingyu thích màu hồng trên má anh.

"Thì anh cũng có em gái mà," Jeonghan nói, nhìn thẳng vào Mingyu. Thấy Mingyu đang mải mê nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình, vào núm vú đang chọc vào áo. "Cút đi, đồ biến thái."

Mingyu không bao giờ hiểu được con gái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro