Chương 9
Tình bạn vĩnh hằng
Năm Từ Vi Vũ về nước, sau khi hai đứa chính thức quan hệ, anh mời bạn cùng phòng ký túc của tôi đi ăn.
Trưởng phòng của chúng tôi nhìn thấy Từ Vi Vũ, câu đầu tiên thốt ra là: "Tại sao tôi và ông không ở cùng một thôn nhỉ?"
Từ Vi Vũ lễ phép đáp: "Cho dù tôi và cô ở cùng một thôn, chúng ta cũng chỉ có thể là anh em."
"..."
Sau đó, trưởng phòng có nhận xét về Từ Vi Vũ như sau: "Vừa có sự chín chắn của một người đàn ông, vừa có sự đáng yêu của một cậu bé!"
Chẳng biết cô ấy suy luận cái đó từ đâu ra.
Hai hôm trước, trưởng phòng hồi đại học gửi tin nhắn cho tôi: Cuối cùng cũng có người yêu!
Một ngày sau lại gửi tin nhắn đến: Như một lẽ đương nhiên, tao lại thất tình rồi!
Hỏi cô bạn nguyên nhân về tình yêu chớp nhoáng này.
Cô đáp: Tao và anh ta yêu nhau vì anh ta biết bố tao làm quan, bố anh ta cũng làm quan, tuy chức vụ thấp hơn bố tao. Anh ta chia tay với tao vì biết bố tao là quan chống tham nhũng, có cần thiết vội vàng chứng minh bố anh ta là quan tham thế không nhỉ?!
"..."
Một người bạn học khác của tôi thời đại học rất thích phẫu thuật thẩm mỹ, trước đây cô ấy luôn tự xưng là "Người đẹp thẩm mỹ", cô ấy nói với tôi là muốn theo đuổi chàng trai yêu thầm ngày xưa, để thỏa mãn giấc mộng thiếu nữ của mình.
Tôi nói: Chờ tin lành.
Hôm sau, cô ấy nói với tôi, đối phương đồng ý rồi!
Tôi nói chúc mừng.
Cô nói: "Nhưng tao không đồng ý."
Tôi hỏi lí do, cô ấy thở dài đáp: "Ban đầu thì thấy đẹp hoàn hảo nhưng sau mới biết đầu thì to mà óc bằng quả nho."
"..."
Người đẹp thẩm mỹ: "Khê à, tao lại muốn đi phẫu thuật thẩm mỹ!"
Trước đây Người đẹp đi phẫu thuật thẩm mỹ là vì muốn tỏ tình với chàng trai yêu thầm nhưng kém tuổi, sau đó cảm thấy suy nghĩ của bản thân năm đó thật ngốc nghếch, ngây thơ, thế nên chắc cô ấy lại nảy ra ý tưởng mới mẻ nào đó.
Tôi nói: "Lại nghĩ không thông à?"
Người đẹp: "Tao vừa soi gương rất lâu, phát hiện ra rằng cuộc đời này thật vô nghĩa."
Tôi: "Đang yên lành, sao lại muốn hành hạ bản thân thế?"
Người đẹp: "..."
Tôi: "..."
Người đẹp: "Tao chỉ muốn tìm chút ánh sáng mặt trời thôi mà!"
Tôi: "... Sau đó mới phát hiện toàn là điểm đen à?" (Trên bề mặt của mặt trời thường xuất hiện điểm đen)
"..."
"..."
Thời gian gần đây tôi ở lì trong nhà, bạn bè rủ đi chơi đều từ chối hết. Lần này, cô bạn thân Lan Lan đi xem mặt, rủ tôi đi cùng. Cô nàng bảo muốn một người ít nói, thâm trầm như tôi làm nền cho người nhanh nhẹn, hoạt bát như cô, vóc dáng bình thường như của tôi sẽ làm nền cho dáng người mẫu cao mét bảy của cô. Tôi đồng ý, một phần cũng vì muốn gặp cô bạn nói chuyện.
Xem mặt xong xuôi, hôm sau Lan Lan gọi điện đến, giọng ỉu xìu nói không thành công. "Lí do từ chối vì anh ta thích một người con gái nhỏ nhắn, ngoan ngoãn cơ, hừ, tao không chê anh ta cao to đen hôi thì thôi!"
Cuối cùng, Lan Lan nói: "Khê, tao đoán anh ta thích mày."
Tôi nói: "Vậy mày có bảo tao là gái đã có chồng chưa? Nhân tiện, tao hiền lành, nhỏ nhắn lắm à?"
Lan Lan: "Chẳng lẽ ý hắn chê tao béo? Hic, rớt nước mắt, chẳng phải tao bị mày "khích" giảm hẳn mười cân rồi sao?"
Tôi bất giác nghĩ đến cô bạn một năm trước còn nặng sáu mươi cân, ôm lấy tôi than vãn: "Bao giờ tao mới còn bốn lăm cân hả mày?"
"Lan Lan, ngực mày đè lên tao đấy."
"Ngực tao còn đang ở bên dưới mà."
"..."
Từ đó về sau, cô ấy quyết tâm hừng hực, mới nửa năm, từ sáu mươi cân giảm còn năm mươi cân.
Lan Lan: "Chẳng nhẽ tình yêu lại tỉ lệ nghịch với cân nặng ư?"
Tôi an ủi: "Mày nghĩ, liệu con lợn có thích con gà bé loắt choắt không? Đương nhiên là nó vẫn thích con lợn đáng yêu, mập mạp rồi."
"Tại sao tao chẳng cảm nhận được tí tẹo sự an ủi nào thế? Tại sao? Cố Thanh Khê!"
"..."
Tôi rủ Trưởng phòng (ký túc đại học) đi shopping. Trên đường đi, điện thoại Trưởng phòng kêu vang, cô ấy liếc một cái, không nghe.
Tôi hỏi: "Sao lại không nghe?"
Trưởng phòng đáp: "Tiên phu[6], chẳng có gì để nói cả."
"..."
Không bao lâu thì có điện thoại của Từ Vi Vũ, lúc đó đầu óc tôi đang để đi đâu nên không chú ý, nhìn điện thoại hồi lâu.
Trưởng phòng hỏi: "Ai đấy?"
Tôi thuận miệng đáp: "Gian phu."
Trưởng phòng ngẩn người, sau đó cười như chết đi sống lại.
Tối muộn, Từ Vi Vũ đến đón tôi.
Trưởng phòng từ xa vẫy vẫy tay. "Gian phu Vũ! Ở đây!"
Vi Vũ bước đến, nhìn Trưởng phòng rồi lại nhìn tôi, hỏi: "Người này lại lên cơn à?"
Trưởng phòng cười khanh khách, người rung bần bật.
Trên đường về nhà, Từ Vi Vũ hỏi tôi: "Vừa nãy cô ấy gọi anh là gì?"
Tôi bình tĩnh đáp: "Thư phu[7]."
[6] Chồng cũ.
[7] Anh rể.
Từ Vi Vũ "ồ" một tiếng.
Sau đó, di động của Từ Vi Vũ báo có tin nhắn. Anh mở ra đọc, sau đó nhíu mày, cười nói: "Gian phu đúng không?"
"..."
Tôi chỉ hồ đồ nhất thời thôi mà, Trưởng phòng, đừng có mang cái đấy ra đùa!
Một hôm lúc đang ăn tối, Trưởng phòng gọi điện đến, nói: "Lại chia tay rồi!"
Cô nàng này thay đàn ông như thay áo khiến tôi cũng không biết cô ấy bắt đầu yêu từ lúc nào.
Tôi vừa xới cơm, vừa quan tâm hỏi: "Làm sao mà chia tay?" Lần nào, cô ấy cũng có lí do chia tay rất quái đản khiến tôi không khỏi kinh ngạc.
Trưởng phòng: "Lúc tao mặc váy liền, hắn mặc áo phông! Lúc tao mặc áo phông, hắn diện com lê! Mẹ kiếp, tao cắn răng mặc đồng phục ngân hàng, thì hắn lại mặc áo phông, quần bò! Muốn chia tay thì cứ nói thẳng ra, lại còn bày đặt, thế là tao bye luôn!"
"..."
Một lần, trước khi đi nước ngoài, mấy đứa bạn thân có liên lạc với tôi, chủ yếu là gửi tin nhắn (rất dài), liệt kê danh sách mua mỹ phẩm. Tôi lần lượt trả lời từng đứa: Lần này đi châu Phi. Không thấy ai nhắn lại. Tôi rầu rầu, châu Phi có rất nhiều thứ đẹp, ngoài mỹ phẩm ra chẳng lẽ chúng mày không muốn thứ gì khác?
Người đẹp đại diện cho ý kiến của đông đảo mọi người nhắn lại: Không.
Trưởng phòng tự nhiên nổi hứng rủ tôi đi ăn, tôi đồng ý, cô bạn nói muốn rủ thêm Lan Lan.
Lan Lan cách nhà tôi hai tiếng đi xe, cũng không xa lắm, lâu lắm rồi tôi không gặp cô ấy, thế nên gọi điện cho bạn. Lan Lan lập tức đáp: "Tuyệt quá, tới ngay đây! Cụ nội nó chứ, tao đang phải đi xem mặt đây này, chị em tốt, biết cứu người lúc nước sôi lửa bỏng."
"..."
Lan Lan hình như bước về chỗ ngồi, chỉ vào điện thoại, nói: "Xin lỗi anh, chị gái em vừa sinh, em phải qua đó ngay."
"..."
Sau đó, Trưởng phòng nói: "Hay là gọi cả Người đẹp nữa?"
Chẳng hiểu Trưởng phòng hôm nay lên cơn gì, Người đẹp đang ở tận miền Nam, nếu ngồi máy bay đến cũng... mất khoảng hai tiếng.
Tôi hỏi Trưởng phòng: "Hôm nay mày bị sao thế? Không phải gây họa gì chứ, muốn nói vài lời cuối cùng à?"
Trưởng phòng trừng mắt. "Chỉ là tối qua tao mơ gặp ác mộng, thấy bốn đứa bị truy sát, đứa bị chết, đứa thì bị thương nặng, buồn quá nên hôm nay nhất định phải nhìn thấy chúng mày còn sống lành lặn."
"..."
Cuối cùng, tất nhiên Người đẹp không đến, lúc Lan Lan tới Trưởng phòng đang ở phòng khách chơi game điên cuồng.
Lan Lan vừa nhìn thấy đã hỏi: "Trưởng phòng, sao mày lại béo ra à?"
Trưởng phòng: "Công việc ở ngân hàng áp lực lớn quá."
Lan Lan: "Áp lực lớn mà mày còn béo được?"
Trưởng phòng vừa giết địch, vừa nói: "Haizz, tao phát triển ngược mà."
"..."
Mỗi lần tụ tập bạn bè là được một trận cười vỡ bụng.
Trong bữa cơm, Trưởng phòng hỏi Vi Vũ: "Vi Vũ, ở cơ quan ông có ai đẹp trai như ông không?"
Vi Vũ: "Không."
Trưởng phòng thất vọng. "Gần bằng thì sao?"
Vi Vũ: "Không."
Trưởng phòng tuyệt vọng. "Hơi xấu thì sao?"
Vi Vũ liếc nhìn cô. "Rốt cuộc bà muốn nói gì?"
Trưởng phòng cười dê. "Vi Vũ, có thể giới thiệu cho tôi một người không?"
Vi Vũ: "Không thích."
Trưởng phòng: "Tại sao?"
Vi Vũ: "Không muốn hãm hại người khác."
"..."
Bạn thân cấp ba: "Nhìn thấy ảnh chưa? Cái anh chàng mà mẹ tao rất hài lòng đấy còn bảo tao thử làm quen với anh ta xem sao. Tao dứt khoát không! Mày nhìn có giống người châu Phi không? Quá giống!"
Tôi: "Thực ra người châu Phi rất đẹp trai mà."
Bạn thân: "Tao bị mẹ ép đến khô héo cả người rồi đây này. Hôm qua không chịu được nữa, tao gào lên, con không thích đàn ông, con thích phụ nữ!"
Tôi toát mồ hôi hột. "Mẹ mày chắc sợ chết khiếp nhỉ?"
Bạn thân: "Không mới lạ chứ, mẹ tao còn bình thản "ồ" một tiếng, sau đó nói: "Thế con đi gặp anh ta xem sao, công việc của nó rất tốt...", hoàn toàn không để ý đến lời tao nói."
Tôi: "Thế mày định thế nào?"
Bạn thân: "Chắc là tao tự tử đây!"
Nhiều lúc cảm thấy những cô gái bị bắt ép đi gặp mặt quả thật khốn khổ, một bên là sự quan tâm của gia đình, một bên là sự kiên trì của bản thân, áp lực không cần nghĩ cũng hiểu.
Tôi thường nói với những người bạn đang rầu rĩ đó rằng, cứ thử chờ đợi xem sao, biết đâu một ngày nào đó người tình trong mộng sẽ đến. Lời tôi nói có sức thuyết phục không, bản thân chúng tôi đều rõ, đó chẳng qua chỉ là những lời an ủi. Nhưng tôi nghĩ, nếu vơ bừa một người nào đó để kết hôn, sau đó hối hận, chẳng thà chờ đợi thêm chút nữa, dù sao bạn cũng đã chờ đợi anh ta hai mươi mấy năm rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro