Chương 6
Mùa hè đầu tiên
Trước khi trang trí nhà một thời gian, mẹ dặn tôi vẽ hai bức tranh treo trong phòng khách, đỡ phải đi mua, vừa mất tiền vừa mất thời gian. Do đó, tôi bắt đầu vẽ tranh, nhưng màu vẽ đều khô hết rồi, vải vẽ lúc chuyển nhà cũng vứt đi rồi, nên tôi phải mua mới, thế là hôm sau tôi ra chợ mua nguyên liệu. Đang mua thì em trai gọi điện đến, hỏi: "Where are you? (Chị đang ở đâu?)"
Tôi nói đang đi mua đồ, nó lại hỏi: "When back? (Khi nào về?)"
Tôi bực mình: "Nói tiếng Trung tử tế cho chị nhờ!"
Cậu em gào vào điện thoại: "Thế ai đó nói tiếng Anh, sao chị không phàn nàn gì? Anh ta còn nói tiếng Đức cơ đấy! Chị thiên vị, chị vô lý, chị làm thế không thấy ngại với em à? Em là em trai chị cơ mà!"
Một tay tôi cầm bảng vẽ, một tay cầm nguyên liệu, tai kẹp điện thoại phía dưới, nghe nói thế cũng tức điên. "Thế thì làm sao, anh ấy là chồng chị!"
Đối phương im lặng một lúc lâu, sau đó tôi nghe thấy tiếng của Từ Vi Vũ: "Ha ha, thằng nhóc, cứ thích cá cược cơ, thua rồi đấy, mau nhả tiền ra đây! Thích đấu với anh hả, chú còn non lắm!"
Tôi...
Ngày thứ hai em tôi ở nhà, tôi thấy nick QQ của nó đổi thành: "Về nhà chán chết! Còn chán hơn ở trường."
Tôi chạy ngay sang phòng nó, véo tai nó, nói: "Thế này còn chán không? Còn chán không?"
Em tôi kêu lên oai oái: "Bà chị mình giờ thành ác quỷ rồi!" Sau đó hét ầm lên gọi mẹ đến cứu.
Tôi ung dung đáp: "Có gào rách cổ họng cũng không có ai đến cứu đâu!"
Ngẩng đầu nhìn lên thấy Từ Vi Vũ đứng trước cửa từ lúc nào, anh bình thản nói: "Mình nên cứu ai nhỉ?"
Tối đó, tôi bị Từ Vi Vũ kéo vào phòng, anh tắm xong, nằm trên giường, áo hơi vén lên, ánh mắt quyến rũ, nói: "Thanh Khê, em cũng nói với anh câu: "Có gào rách cổ họng cũng không có ai đến cứu đâu!" đi!"
Thật là...
Em trai chẳng lúc nào ngồi yên trong nhà, chưa được vài ngày đã than thở người sắp mốc rồi, muốn đi ra ngoài, sau đó kéo tôi cùng đi dạo phố.
Nó nhìn ngang ngó dọc những cô gái xinh đẹp đi lại trên phố, rồi ngoái đầu nhìn tôi, sau đó lại nhìn gái đẹp, rồi lại ngoái đầu nhìn tôi, rồi lẩm bẩm một cách đầy nghi ngờ: "Sao Từ Vi Vũ lại có thể thích chị mình được nhỉ?"
"..."
Một buổi tối, cùng em trai và người yêu đi xem phim, em trai muốn xem "X", người yêu nói: "Xem "Y" hay hơn."
Tôi đề nghị: "Hay là xem "Z" đi!"
Cả hai đều nhất loạt đồng ý.
Hồi còn ở nước ngoài, Từ Vi Vũ chơi khá nhiều game.
Tên nhân vật trong game của anh là: Người đàn ông của Thanh Khê. Lúc tôi nhìn thấy cái tên ấy thì lạnh toát người.
Em trai tôi đòi chơi với anh vài ván game, vì ngoài đời không giết nổi anh nên muốn thực hiện ý định đó trong game cho đã.
"Chẳng qua... anh ta dùng tên của chị nên em không muốn giết thôi, nhưng nhìn thấy chữ "người đàn ông" phía sau thì ngứa mắt không chịu nổi!" Mỗi lần chơi game xong, em tôi lại gào lên một câu như vậy. Cuối cùng, có một hôm, không thể nhịn nổi nữa, nó điên tiết. "Từ Vi Vũ, anh có còn là đàn ông không hả? Sao lại đặt cái tên như vậy, đổi cho tôi nhờ!"
Từ Vi Vũ vẫn thản nhiên. "Anh là đàn ông, không thấy viết rõ ràng sao?"
Em trai: "Anh không thể dùng cái tên bình thường à?"
Vi Vũ: "Em nói cái tên "Thanh Khê" không bình thường à?"
Em trai: "Anh đừng có ngậm máu phun người! Tôi không nói tên chị tôi không bình thường! Aaaa, tức chết đi được, anh mới không bình thường ấy! Cả nhà anh đều không bình thường!"
Vi Vũ ngoảnh đầu lại nói với tôi: "Thanh Khê, em trai em nói nhà mình đều không bình thường, bây giờ anh là người nhà của em rồi, em nói xem có phải nó đang nói em không...?"
Em trai tức tím mặt. "Anh, anh, anh... Chị ơi!"
Cậu em trai đáng thương chưa từng bị ai bắt nạt của tôi lần nào cũng bị Từ Vi Vũ chọc cho tức đến nỗi nhảy lên như con choi choi, đương nhiên nó cứ thua là muốn đánh, nhưng đánh thì lại thua. Tôi muốn nói với nó, nó không thể đấu lại được anh ấy đâu, vì anh ấy là loại người có thể nói với ông bí thư nào đó của thành phố một câu rằng "kiểu tóc đẹp đấy" trong khi ông ta hói đầu, nghe nói bố của Vi Vũ đang đứng đó cũng phải "phì cười".
Em trai ở nhà một thời gian rồi lại phải qua Mỹ, đến hôm cuối nó mới cảm thấy lưu luyến, trên QQ đổi lại là: "Không muốn đi!"
Nhưng cho dù không muốn cũng phải đi, ngày cuối cùng tiễn em ra sân bay, chàng trai cao hơn tôi hai cái đầu ôm chầm lấy tôi, mắt rưng rưng đỏ. "Chị ơi, em đi đây, chị phải nhớ em đấy!"
Tôi nói: "Sẽ nhớ mà", sau đó nhắc nhở, "sang bên đó đừng có bắt chước săm hình, uống rượu đấy. Còn nhỏ mà rượu chè chỉ khiến người ta coi thường, mà lại chẳng học được điều gì tốt đẹp cả. Có đứa con gái nào tốt tính cũng có thể theo đuổi, nhưng đừng có quan hệ lung tung. Tóc mà dài thì cắt ngắn đi, để cho người ta nhìn thấy cái mắt của em. Học hành chăm chỉ, biết chăm sóc bản thân đấy!"
Em tôi tủi thân. "Chị còn lắm mồm hơn cả mẹ."
Nhưng cả tôi và nó đều biết, ngoài nó ra, tôi chưa nói với ai nhiều thế bao giờ.
Em tôi trở lại trường học, gọi điện về hỏi: "Chị ơi, Vi Vũ có ở đấy không?"
Tôi ngạc nhiên. "Em tìm anh ấy à, đợi chút."
Em tôi cuống lên. "Ai nói là tìm anh ta! Em hỏi chị xem anh ta có ở đấy không để còn nói chuyện với chị."
Chẳng hiểu sao hai người đó lại không ưa nhau đến thế, tôi nói: "Sao vậy? Bây giờ anh ấy chắc đang lướt web trong phòng đọc sách."
Em trai tôi như chớp lấy cơ hội, nói luôn: "Chị không cảm thấy chị và anh ta đính hôn thế là quá sớm à? Hơn nữa, chị không thấy người đó quá lưu manh sao? Chị ở bên anh ta chắc chắn sẽ thiệt thòi đấy."
Tôi hỏi: "Lưu manh ở chỗ nào?"
Em trai vội vàng đáp: "Chị đợi chút, em gửi cái này cho chị xem."
Sau hai phút, trong phòng đọc sách, Vi Vũ gọi tôi: "Thanh Khê, em vào đây đi."
Tôi bước vào, hỏi đầy nghi hoặc: "Sao thế anh?"
Vi Vũ mỉm cười chỉ vào máy tính, trên QQ của tôi, màn hình hiển thị đoạn đối thoại em trai gửi.
Em trai: "Tôi nói cho anh biết, đừng có tưởng anh ở bên chị gái tôi là tôi sẽ gọi anh bằng anh!"
Từ Vi Vũ: "Không cần gọi anh, gọi luôn anh rể đi."
Em trai: "Thèm vào!"
Từ Vi Vũ: "Không thèm cũng phải nuốt nước bọt."
"Chị, chị xem đi, anh ta nói năng lưu manh thế còn gì! Tuyệt đối không phải là quân tử! Em thử nghiệm giúp chị rồi đấy!"
Tôi nghĩ thầm, em trai ơi, chị đây đã từng chứng kiến kiểu lưu manh hơn thế này nhiều...
Sau đó, tôi thấy Từ Vi Vũ nhắn lại một câu: "Anh giúp em chuyển lời đến chị em rồi, không phải cảm ơn anh đâu."
"..."
Thật không biết hai người này khi nào mới hòa thuận đây.
Em tôi nói với tôi là nó đang học lái xe, hỏi tôi một vài bí quyết.
Tôi nói: "Các chế độ quy định ở bên này không giống bên đó." Nói xong, tôi nghĩ tới Từ Vi Vũ hồi trước cũng học lái xe ở nước ngoài nên bảo em tôi: "Em có cần hỏi Vi Vũ không?"
Đối phương trả lời dứt khoát: "No!"
Tôi phì cười, tò mò hỏi: "Sao em lại không thích anh ấy?"
"Anh ta cũng có thích em đâu! Chị, chị không biết anh ta thâm độc thế nào đâu! Anh ta nói với em nếu không giành được học bổng thì thà đâm đầu vào đậu phụ chết đi cho rồi! Anh ta nghĩ học bổng dễ lấy thế sao? Chưa thử làm sao biết!"
Tôi thành thật mách: "Năm nào anh ấy cũng giành học bổng đấy."
Em tôi sững sờ một hồi. "Anh ta không phải là người!"
Từ Vi Vũ vẫn luôn dựa vào vai tôi, lúc này mới "chà" một tiếng, sau đó nói: "Con nhà giàu."
Tôi đẩy đẩy đầu của Vi Vũ, nhắc nhở anh: "Em là chị gái của con nhà giàu đấy."
Em tôi ở đầu dây bên kia, nghi ngờ hỏi: "Chị, tên đó không phải ngồi bên cạnh chị đấy chứ?"
"Ừ."
"Tên họ Từ kia, anh tiểu nhân thật đấy! Nghe trộm mà còn làm quân tử hả?"
Từ Vi Vũ giơ tay đón lấy điện thoại, tôi cũng vui vẻ đưa anh, nghe thấy anh thong thả, từ tốn nói: "Ta đây nói mình là quân tử lúc nào?"
"Thế thì đúng là tiểu nhân rồi!" (Tiểu nhân: người nhỏ)
"Hà hà, to hơn người cậu là cái chắc!" (Đại nhân: người to)
"... Đại nhân cái đầu anh ấy!"
"Câu này ta thích nghe, nói thêm mấy tiếng đại nhân nghe xem nào!"
Chắc chắn em tôi đang tức đến nỗi giậm chân bình bịch, còn nghe thấy tiếng gào của nó qua điện thoại: "Mau đưa chị tôi nghe điện thoại! Tôi không muốn nói chuyện với loại người như anh!"
Tại sao hai người này cứ làm tôi nghĩ đến câu... yêu nhau lắm cắn nhau đau thế nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro