chap1 [Giới Thiệu ]
-Trong màng đêm mưa tuông rồn rã, một người phụ nữ đang trong phòng sinh. Tiếng la thất thanh gữi màn đêm kèm theo tiếng gió mưa bên ngoài tạo nên một âm thanh quỷ dị
Bác sĩ: sắp đc rồi cố lên
Hoàng Mộng Đình :A(cô trong phòng sinh hơn 9 tiếng đã kiệt sức vì khó sinh hơi thở phì phò cố gắng sinh đứa con
Bác sĩ:cố gắng lên chị ! Thấy rồi
Ý chí của cô rất mạnh mẽ, cô muốn sinh đứa trẻ ra đời bằng mọi giá, kể cả đánh đổi cả tính mạng này.
_"Oa oa oe..."Một lúc sau thì tiếng khóc của trẻ con đc phát ra, mọi sự cố gắng của cô cũng đã đc đền đáp cô nở nụ cười dịu hiền mà nhìn đứa bé vừa sinh ra đời. Người phụ nữ đí đưa đôi tay run bần bật chạm vào đứa trẻ dùng hơi sức cuối cùng mà lẩm bẩm...
Hoàng mộng Đình: Mẹ không thể sống với con kiều này rồi ! Mẹ sin lỗi con!
Cô mở đôi mắt nhìn con, khóe mắt ứa ra dòng nc mắt rồi buông tay, mắt thiếp đi vĩnh viễn.
Bác sĩ:Nhanh lên! Nhịp tim bệnh nhân giảm rồi! *Sốt sắn
Bác sĩ:Máy chợ tim mau..
_Tống Tư Truy ôm đứa con vừa mới sinh ngồi ngoài phòng chờ. Hơn 15 phút sau thì bác bác sĩ cũng ra. Họ để lại một câu làm cho Tống Tư Truy sửng sốt đơ người.
Bác sĩ: Chúng tôi đã cố gắng hết sức!xin chia buồn cùng gia đình!
Tống Tư Truy:kh...không thể nào
_Tống Tư Truy sửng sốt chân run mất thăng bằng ngã khụy xuống đất,tay xiết chặt,nhìn chằm chằm đứa bé.
Tống Tư Truy:Đều tại mày!mà mẹ mày mới chết !tại mày !tất cả là mày!...Mày chết đi!* hét*
_Vừa dứt câu ông buông đứa trẻ từ trên cao xuống,may mà bác sĩ chạy tới đỡ kịp đứa trẻ.Cậu khóc rống lên,bác sĩ dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tống Tư Truy hung hăng nói.
Bác sĩ:Anh bị điên à !nó là con của anh! Anh làm cái j vậy hả! * quát lớn *
Tống Tư Truy: Tối không có đứa con sắt mẫu như nó!* Tống Tư Truy mất hống chế mà la lớn*
Bác sĩ: Anh bình tĩnh mà nghe đây* đưa chiếc điện thoại và một đoạn ghi âm trong đó*
_ Ông nhận lấy chiếc điện thoại vừa nghe vừa ôm đứa trẻ trên tay mà khóc xước nước trước phòng sinh làm ai ai cũng cảm thấy đau lòng mà thương xót xa thay.
Hoàng Mộc Đình: Anh à! Em đã biết mình sẽ không qua khỏi khi sinh con ra vì trách nhiệm là một người mẹ thương con! Đừng vì em mất đi mà không thương con, nó là con của chúng ta sinh ra từ dòng máu của em bà anh!em không trên thế giới này nữa thì anh nhớ chăm sóc con thay phần của em,em đặt tên con là Tống Á Hiên! Em ở trên trời sẽ theo dõi và phù hộ hai cha con! Em yêu anh yêu con nhiều lắm!
_Sau khi làm đám tang cho Hoàng Mộc Đình xong thì ông ta đem cậu về để cho ông ngoại cậu. Khi đem đến cho ông ngoại cậu Tống Tư Truy với một gương mặt vô cảm mà buông bỏ một câu.
Tống Tư Truy:Ông dữ nó đi, hàng tháng tôi sẽ cung cấp tiền nuôi dưỡng.
Hoàng Cao Lãng: Mày nghĩ ông già này thiếu tiền tới nỗi không nuôi được một đứa cháu mà cần đến tiền của mày à, mày nên nhớ 50% cổ phần công ty mày là của tao đó!* Ông nhíu mày nói*
Hoàn Cao Lãnh: mày là cha nó mà không có trách nhiệm thế à! Con gái ta đúng là cố chấp mù quán khi lấy phải mày* tức giận*
Tống Tư Truy: Đủ rồi! Khi nào tôi chấp nhận được thì tôi sẽ đón nó về, ông không cần quan tâm!* Nhíu mày *
Hoàng Cao Lãng: Nếu không phải mày là cha của cháu tao thì tao sẽ không để yên chuyện này mà cho qua đâu.* gằn giọng *
Tống Tư Truy:*bỏ đi *
Hoàng Cao Lãng:...* nhìn *
Hoàng Cao Lãng: Đúa cháu của ông thật tội nghiệp ông nhất định sẽ bảo vệ cháu tốt* nhìn cậu *
Hoàng Cao Lãng: Quản gia
Quảng Gia Trịnh: Dạ thưa ông chủ
Hoàng Cao Lãng: Đem thằng bé lên phòng cho uống sữa rồi dỗ nó ngủ đi.
Quản Gia Trịnh: Vâng ạ
...
Hoàng Cao Lãng: Đình đình à cho lại nhớ con rồi!* khéo mắt rưng rưng *
Hoàng Cao Lãng: Con ở trên đó chắc là gặp được mẹ con rồi, nhớ lúc mẹ con vừa đẻ con cũng như con dẻ Á Hiên ra vậy, đều đi hết bỏ ta một mình* không kìm chế được những giọt nước mắt cức thế tuôn trào*
Hoàng Cao Lãng: Con và mẹ con ở trên đó nhớ nhìn xuống theo dõi Á Hiên phù hộ cho thằng bé khỏe mạnh nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro