Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cảng phong [Tường Hâm]

Tác giả: 猫不吃秋刀鱼
Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả, yêu cầu không đem đi nơi khác.

Đời này Nghiêm Hạo Tường đã lưu lạc rất lâu, trải qua rất nhiều chuyện, quen biết rất nhiều người, cũng đã gặp Đinh Trình Hâm rất nhiều lần.

Đinh Trình Hâm lúc nhỏ sống rất khổ, cậu là người sinh ra lớn lên ở Hương Cảng. Hương Cảng năm 1956, người bên ngoài nhìn thấy Hương Cảng xa hoa náo nhiệt sớm đã trở thành đại đô thị quốc tế.

Trên thực tế, thời thơ ấu của Đinh Trình Hâm chỉ là sống qua ngày trong trong một cái ngõ nhỏ. Ăn không no, mặc không ấm, căn nhà sơ sài thậm chí trời mưa sẽ bị dột. Bảy tám đứa trẻ con chỉ có thể dựa vào đồng lương ít ỏi của người cha nuôi sống.

Thân là con trai lớn trong nhà, tiểu học còn chưa học xong đã bỏ học, ra ngoài kiếm tiền. Lau giày cho tiên sinh nhà giàu, gào thét bên đường bán báo, rõ ràng đều là con người sinh ra, lại có người giống như ngôi sao trên trời, có người lại hèn hạ đến tận sâu trong bùn đất.

Nghiêm Hạo Tường là công tử nhà giàu. Rõ ràng là du học sinh Mỹ, sau khi về nước có đánh vỡ đầu cũng phải tới Hương Cảng làm đạo diễn. Người lớn trong nhà không cho phép, hắn liền thu xếp hành lý lén lút trốn lên chuyến tàu tới Hương Cảng.

Hương Cảng ở trước mắt so với trong tưởng tượng của hắn không hề giống nhau, hắn vốn tưởng sẽ là vùng đất trù phú, không ngờ tới, so với Bắc Kinh lúc trước chỉ có tệ hơn chứ không kém.

Nghiêm Hạo Tường tới Hương Cảng khi sắc trời đã chuyển tối, đất khách quê người, chỉ muốn tìm một nhà trọ để nghỉ ngơi trước.

Hương Cảng buổi tối là một biển đèn, nơi không được ánh sáng chiếu tới cái gì cũng có. Chuỗi ngọc chiếu xuống sông Ngô Đồng, vịt hoang bơi lộ trên sông, người đàn ông trên chiếc thuyền nhỏ lướt trên mặt nước, mui thuyền truyền đến tiếng phụ nữ cười lanh lảnh cùng tiếng cười mắng của người đàn ông.

Một bóng đen xẹt qua, Nghiêm Hạo Tường bị hắn đụng vào, người kia chỉ cúi đầu xin lỗi, nhìn thân hình không tới mười bảy mười tám tuổi, hắn cũng không so đo, để người đi.

Hiện giờ nhà trọ giá rẻ còn mở cửa chỉ có ngôi nhà tồi tàn ngay đầu ngõ. Trong nhà trọ có người đang hút thuốc, đánh bài. Có phụ nữ dùng bộ ngực mềm cọ vào cánh tay đàn ông, nói tiếng địa phương Hương Cảng.

Bà chủ tô son đỏ đậm, hít một hơi thuốc thật sâu, thở ra vòng khói bay đến mặt Nghiêm Hạo Tường, khiến hắn nhịn không được mà ho khan, khóe mắt ẩm ướt.

Bà chủ hỏi hắn: "Tiền giấy có không?" nói toàn là khẩu ngữ Hương Cảng thuần thục.

"Cái gì?" Nghiêm Hạo Tường nghe không hiểu.

Bà chủ cười, hàm răng sau đôi môi đỏ mọng của bà chủ lóe lên dưới ánh lửa hôn ám: "Người vùng khác?"

"Phải, Bắc Kinh tới."

"Đó là một nơi tốt." bà chủ tiếp lời nói: "Cậu có tiền không?"

Nghiêm Hạo Tường vừa định trả lời có, sờ sờ túi lại phát hiện tiền vốn dĩ ở trong người đã mất sạch. Hắn bị đuổi ra ngoài, bà chủ đứng ở cửa nhà nghỉ dùng phương ngữ chửi rủa, hắn nghe hiểu, ý của bà ta là không có tiền còn muốn ở nhà nghỉ, có bệnh.

Đinh Trình Hâm vốn không muốn làm ra loại chuyện này, nhưng mắt thấy em trai nhỏ nhất của mình bệnh tình nguy kịch, cậu không thể không ra hạ sách này. Mẹ khóc lóc đuổi đánh cậu ra ngoài, bà ôm em trai, không suy nghĩ mà nói lời gây tổn thương.

Bà nói: "Chúng ta nghèo, nhưng không thể nghèo chí khí." Bà bắt Đinh Trình Hâm đem tiền trả lại cho người kia.

Nghiêm Hạo Tường kéo theo hành lý rất lớn của hắn, không có nơi nào để đi. Hắn ngồi bên sông Ngô Đồng, nhìn ánh đèn chiếu trên mặt nước, sóng nước lấp lánh.

Đêm ở Hương Cảng oi bức ẩm ướt, Đinh Trình Hâm mang theo cơ thể đầy mồ hôi, lưng áo ướt đẫm, cậu không tìm được hắn, nhưng cậu không thể về nhà. Cậu cứ đi lòng vòng cuối cùng đến bên bờ sông Ngô Đồng.

Cậu nhìn thấy một người đàn ông ngồi cúi đầu bên vali hành lý lớn. Hương Cảng vào đêm vô cùng náo nhiệt, đám người rộn ràng nhốn nháo, mà hắn lại hoàn toàn không ăn nhập gì với những thứ đó.

Đinh Trình Hâm nhìn hắn, tựa như nhìn vào trong một mảnh hắc ám.

Nghiêm Hạo Tường nghe thấy có người ngồi xuống bên cạnh hắn, hắn ngẩng đầu nhìn cậu. Hắn không nhận được mặt người kia, nhưng lại nhìn rõ quần áo trên người người đó, là người hôm nay đâm vào hắn.

"Tiền trả lại cho anh." Đinh Trình Hâm gắt gao nắm chặt tiền trong tay, mở tay ra, tiền đã trở nên nhàu nát.

Nghiêm Hạo Tường nhìn cậu, nhận lấy, tiền giấy bị mồ hôi thấm ướt.

Hắn không trách cậu, hắn hỏi cậu: "Cậu vì sao lại trộm tiền?"

Đinh Trình Hâm khẽ cười, cậu cười hắn hỏi vấn đề ngu ngốc: "Thời buổi này, nếu như không phải để sống sót thì sai sẽ đi làm cái loại chuyện không dám nhìn mặt người khác như thế này chứ."

"Cậu.....có thể cho tôi ở một đêm không? Tôi trả cậu tiền." Nghiêm Hạo Tường không nhìn được cậu khổ, nghĩ cách có thể để cậu nhận tiền mà không làm tổn thương lòng tự trọng của cậu.

Đinh Trình Hâm kéo hắn, hắn kéo theo theo hành lý. Đợi đến khi về nhà, chỉ nghe thấy tiếng khóc hỗn tạp của trẻ con, đàn ông, phụ nữ.

Em trai mất rồi.

Mẹ nói với Đinh Trình Hâm, em trai lúc đi trong miệng vẫn còn lẩm bẩm đòi anh, muốn ăn bánh trôi nước đường. Mẹ khóc lóc tự đánh mình, nói tại sao lúc đó lại đuổi Đinh Trình Hâm ra ngoài.

Đinh Trình Hâm đuôi mắt hồng hồng, trong mắt ngập nước. Xoay người kéo Nghiêm Hạo Tường rời đi.

Nghiêm Hạo Tường nhìn cậu, không biết an ủi người khác thế nào. Đinh Trình Hâm lồng ngực khó chịu, yết hầu bị nghẹn đến sinh đau. Nơi âm u ẩm ướt, trong một góc mọc đầy rêu xanh.

"Tôi muốn kiếm tiền." Đinh Trình Hâm nức nở nói.

"Được, tôi muốn quay phim điện ảnh, cậu đến làm nhân vật chính của tôi."

Ở niên đại ấy, mặc dù nói minh tinh rất nổi tiếng, nhưng bọn họ đều không biết phải làm như thế nào. Bọn họ không biết lựa chọn này liệu có chính xác hay không, bọn họ chỉ biết, bọn họ phải tiếp tục sống.

Đinh Trình Hâm cáo biệt ba mẹ, bước lên con đường lưu lạc, cùng với Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường đem theo không nhiều tiền, nhưng cũng đủ để bọn họ tạm sống. Ngày đi, mẹ nói rất nhiều, nhưng Đinh Trình Hâm chỉ nhớ bà muốn cậu phải tiếp tục sống, phải vui vẻ.

Bà nói: "Con nhất định phải sống những ngày thật tốt."



Đinh Trình Hâm rời xa mẹ đã ba năm rồi. Ba năm này cậu học được rất nhiều, cậu học được a dua nịnh nọt, học được hút thuốc uống rượu, học được làm cho người ta vui vẻ, nhưng lại không học được làm thế nào để yêu bản thân.

Chủ nhà nói hôm nay là hạn cuối trả tiền thuê nhà, nếu như còn không trả được thì sẽ đuổi bọn họ ra ngoài.

Đinh Trình Hâm ngồi xổm trên bậc cửa, đầu ngón tay có chút ố vàng kẹp một đầu thuốc lá kém chất lượng. Dưới đất bên cạnh cậu đầy đầu lọc thuốc vứt la liệt.

Nghiêm Hạo Tường không thích cậu hút thuốc, hắn nhíu mày vươn tay với lấy điếu thuốc của cậu. Đinh Trình Hâm chép miệng, đem đầu thuốc ấn xuống đất, phát ra thanh âm xèo xèo.

"Nghiêm Hạo Tường, em ba năm này cái gì cũng làm rồi, nhưng mà, sao vẫn chưa sống được một ngày tốt đẹp?" Đinh Trình Hâm nghiêng đầu hỏi hắn, đáy mắt lấp lánh.

"Ngày tốt đẹp rốt cuộc là như thế nào?" Nghiêm Hạo Tường hỏi cậu, cũng tự hỏi bản thân mình. Đến tột cùng ngày tốt đẹp là ngày như thế nào? Có tiền, nổi tiếng thì là những ngày tốt đẹp sao?

Chủ nhà xách một túi sữa đậu nành và bánh quẩy đi đến, nhìn thấy hai người họ yên lặng nhìn nhau: "Tôi có một người, các cậu có muốn thử hay không?"

Sữa đậu nành nóng, tỏa ra khói trắng. Ba người ngồi bên chiếc bàn ba góc. Đinh Trình Hâm nhét từng miếng từng miếng quẩy vào miệng, hai má phồng lên.

"Thử! Làm cái gì cũng phải thử!" Đinh Trình Hâm nuốt xuống miếng quẩy cuối cùng, nghẹn đến ngực hơi đau. Nghiêm Hạo Tường đưa sữa đậu nành cho cậu, vỗ vỗ lưng cậu.


Tứ gia ngồi ở nhà hát lớn, xem kịch uống trà. Đinh Trình Hâm cẩn trọng đứng bên cạnh hắn, cậu hiểu người này hắn có thể cho cậu tài nguyên, hắn có thể cho cậu nổi tiếng.

Trên gương mặt trắng nõn của Đinh Trình Hâm treo một nụ cười thận trọng. Tứ gia nhìn cậu thì vui vẻ: "Bạn nhỏ, thành niên chưa?"

Cậu trả lời cậu thành niên rồi, năm nay hai mươi mốt rồi.

Tứ gia có chút kinh ngạc, nhìn cậu trêu ghẹo: "Gương mặt nhỏ của cậu lớn lên đúng là rất non mềm, còn tưởng là mười sáu mười bảy đấy."

Tứ gia kéo Đinh Trình Hâm lên lầu ba.

Lúc Nghiêm Hạo Tường chạy tới nơi, trong phòng truyền đến tiếng khóc của Đinh Trình Hâm cùng tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân. Một cảm giác vô lực nổi lên trong lòng hắn, hắn nắm chặt tay, hung hăng đấm xuống đất, rỉ máu, nhưng hắn giống như không cảm nhận được gì, từng đấm từng đấm hướng xuống đất.

Động tĩnh trong phòng nhỏ dần, Nghiêm Hạo Tường biết, bọn họ đã xong việc rồi.

Nghiêm Hạo Tường ngồi ngoài cửa một đêm, hắn không ngủ, Đinh Trình Hâm cũng không ngủ, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà, nghĩ: Đây là cái giá phải trả cho những ngày tốt đẹp sao?

Buổi sáng Tứ gia tỉnh lại, cơ thể trần trụi, duỗi tay hút một điếu thuốc, nói với Đinh Trình Hâm: "Tôi sẽ cho cậu quay điện ảnh."

Đinh Trình Hâm đỡ eo đi ra ngoài, liếc mắt liền thấy Nghiêm Hạo Tường ngồi ở góc tường. Râu mới mọc ra, trong mắt đều là tơ máu đỏ.

Nghiêm Hạo Tường lảo đảo đứng lên, hắn chạy qua ôm lấy cậu. Đinh Trình Hâm cười an ủi hắn, nhưng cậu cứ cười cười, nước mắt lại chảy xuống theo.

"Hạo Tường, chúng ta về nhà đi."

Cơn mưa đen ở Hương Cảng rất nhanh rơi xuống, nhanh đến mức không cho người ta kịp phản ứng. Người đi đường không đem dù bị mưa táp xuống không kịp phòng bị, cả Hương Cảng bị nước đổ thành gà ướt mưa.

Hạt mưa rơi lộp độp trên lá cây rồi rơi xuống mặt đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ. Trên mặt đất nổi lên bong bóng nước, bị người đi đường dẫm vỡ.

Đinh Trình Hâm dựa sát vào Nghiêm Hạo Tường, ngồi trên bậc cửa ngắm mưa. Trời mưa không khí ẩm ướt, dính dính, quần áo như dính lên da thịt, khiến người ta vô cớ giận dỗi.

"Hạo Tường, anh từng thấy biển chưa?" Ánh mắt Đinh Trình Hâm lấp lánh nhìn những hạt mưa rơi xuống.

"Thấy rồi." Nghiêm Hạo Tường vuốt tóc cậu.

"Biển trông như thế nào vậy? Biển có đẹp không? Đợi chúng ta có tiền rồi, chúng ta cùng nhau đi ngắm biển." Đinh Trình Hâm cọ cọ vào bàn tay rộng lớn của Nghiêm Hạo Tường.

"Được, anh đưa em đi ngắm biển."

Bộ phim điện ảnh Tứ gia đáp ứng cậu đã sắp khai máy rồi, Đinh Trình Hâm chưa từng thấy dáng vẻ như vậy, cậu chỉ là để Nghiêm Hạo Tường đơn giản dạy cậu diễn kịch, cũng không phải chuyên nghiệp.

Nghiêm Hạo Tường khen cậu, nói cậu có linh khí. Đinh Trình Hâm không tin hắn, chỉ che mặt khẽ cười.

Năm 1977 Đinh Trình Hâm xuất đạo. Vai diễn trong bộ điện ảnh mà cậu dùng thân thể đổi lấy cũng không thể giúp cậu nổi tiếng, mà ngược lại cảnh diễn ít đến đáng thương.

Đinh Trình Hâm chất vấn Tứ gia, nói vì sao hắn không cho cậu nhân vật lớn. Tứ gia cho tay vào nơi người phụ nữ bên cạnh đang dùng khăn sa che đi cảnh xuân, trong nghiệm ngậm thuốc lá, tàn thuốc rung rung rơi xuống ống quần.

Hắn nói cậu không xứng.

Đinh Trình Hâm không biết bản thân về đến nhà như thế nào, cậu chỉ nhớ Nghiêm Hạo Tường ôm lấy cậu, tự đánh chính mình, nói bản thân không có bản lĩnh. Ánh mắt trống rỗng của Đinh Trình Hâm ngập tràn cảm giác vô lực.


Năm 1978 bắt đầu mở ra cải cách, ngành công nghiệp điện ảnh phát triển như gió.

Một đạo diễn nhỏ vô danh tìm đến Đinh Trình Hâm, bộ phim điện ảnh của hắn rất lớn gan, là cái mà niên đại đó chưa từng thử qua. Đinh Trình Hâm hỏi Nghiêm Hạo Tường hay là thử một chút, Nghiêm Hạo Tường nói cứ thử xem.

Vốn dĩ đạo diễn muốn Đinh Trình Hâm diễn nam chính, nhưng cậu bằng mọi cách từ chối, đạo diễn hỏi vì sao, trong mắt Đinh Trình Hâm có ánh sáng, đuôi mắt cong cong cười nói: "Tôi đã đáp ứng với một người, tôi muốn làm nhân vật chính của anh ấy."

Đinh Trình Hâm cuối cũng diễn vai phụ, một nhân vật khiến người ta thổn thức. Cố sự của hắn so với những gì Đinh Trình Hâm từng trải qua chỉ có hơn chứ không kém, không, thậm chí là còn thảm.

Nhưng mà may là đến cuối phim, cũng sắp xếp cho hắn một người bạn đồng hành, cũng coi như là một cái kết cục tốt đi.

Ngày đóng máy, Nghiêm Hạo Tường mặc một bộ tây trang rẻ tiền, ôm một bó hoa tươi tới xem cậu. Đinh Trình Hâm đầu đầy mồ hôi chạy về phía hắn, Đinh Trình Hâm chưa từng thấy hắn mặc tây trang.

Nghiêm Hạo Tường lấy tay áo lau mồ hôi cho cậu, Đinh Trình Hâm nghiêng nghiêng đầu tránh đi, cậu không thấy được trong ánh mắt Nghiêm Hạo Tường nháy mắt mất đi ánh sáng, ảm đạm thất sắc.

"Em thích linh lan." Đinh Trình Hâm mặc đồ diễn ôm bó hoa. Nghiêm Hạo Tường hỏi cậu vì sao, Đinh Trình Hâm vùi mặt vào trong bó hoa, hít hà thật sâu, không nói gì.

Bởi vì, ý nghĩa của hoa linh lan chính là hạnh phúc sẽ luôn theo gió xuân mà đến.


Đinh Trình Hâm ồn ào nói muốn ăn bánh trôi nước đường. Nghiêm Hạo Tường chiều cậu, mùa hè quầy bán đồ ăn vặt ít khi có bánh trôi, hắn chạy hai con phố mới tìm được bánh trôi còn dư lại sau tết tại một quán bán đồ ăn vặt.

Đinh Trình Hâm xếp một cái ghế gấp ngồi ở dưới bóng cây, nghe ve kêu từng đợt, chứng minh cái oi bức của mùa hè. Dưới bóng cây cũng không có gió, Đinh Trình Hâm cầm quạt hương bồ phe phẩy.

Muỗi mùa hè đúng là không muốn cho người ta sống, Đinh Trình Hâm một bên cầm quạt phe phẩy, một bên vỗ vỗ trên người, muốn để cho đám muỗi đáng ghét kia cách xa cậu một chút.

Da Đinh Trình Hâm rất trắng, là trời sinh làn da trắng lạnh, là kiểu có phơi thế nào cũng không đen được, lúc này vết muỗi đốt khiến làn da trắng lại càng trắng hơn.

Nghiêm Hạo Tường bê một bát bánh trôi nước đường lớn đến, Đinh Trình Hâm duỗi cổ tay bị muỗi đốt ra, phần xương nhô ra trên cổ tay xuất hiện vết sưng.

Nghiêm Hạo Tường tiếp lấy tay cậu, cổ tay tinh tế thon dài. Đinh Trình Hâm cầm thìa múc bánh trôi ăn, từng miếng từng miếng lớn. Nghiêm Hạo Tường dùng móng tay ấn vào vết muỗi đốt, dùng chữ thập phong ấn nó.

Đinh Trình Hâm bĩu bĩu môi, vươn tay đút bánh trôi cho Nghiêm Hạo Tường ăn. Nghiêm Hạo Tường vui vẻ, hắn lắc đầu: "Trẻ con mới ăn đồ ngọt như vậy."

Đinh Trình Hâm trừng mắt nhai, cậu nói: "Cho nên em trai ở bên đó có thể được ăn không?" Nghiêm Hạo Tường nhìn rõ, trong đôi mắt to tròn của Đinh Trình Hâm có một tầng sương mù.

"Em ấy sẽ được ăn, em ấy sẽ......sống rất tốt."

Phim điện ảnh của Đinh Trình Hâm rất thành công, cậu nổi tiếng rồi, từng kịch bản cứ liên tiếp tới tay. Một đêm nọ cậu hỏi Nghiêm Hạo Tường: "Làm người đại diện của em có được không?"

"Được."

Đuôi mắt Đinh Trình Hâm cong như mặt trăng trên trời, bên trong ngập tràn đều là hắn.

Sau đó Nghiêm Hạo Tường rất ít khi gặp được Đinh Trình Hâm, cậu giống như phát điên liên tục nhận kịch bản, kiếm tiền, mệt đến bọng mắt thâm quầng. Nghiêm Hạo Tường đau lòng cho cậu, hắn muốn để cậu nghỉ ngơi, Đinh Trình Hâm lắc đầu, cậu không đồng ý.

Cậu nói: "Em phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, em muốn cho anh quay phim điện ảnh, em muốn làm nhân vật chính của anh."

Nghiêm Hạo Tường lắc đầu, hắn nói: "Anh không muốn em vất vả như vậy, anh chỉ muốn em vui vẻ. Anh nhất định sẽ quay phim điện ảnh cho em, nhân vật chính của anh chỉ có thể là em."

Đinh Trình Hâm cười, cậu không nói gì nữa.

Mùa thu không khí không oi bức như mùa hè, cũng không lạnh giá như mùa đông. Lá cây úa vàng cuối cùng cũng không thắng nổi gió, bị thổi đi, bị nghiền nát.

Năm 1978 Đinh Trình Hâm tuyên bố rời khỏi ngành công nghiệp điện ảnh. Ngôi sao mới trong ngành điện ảnh lên nhanh, rớt xuống cũng nhanh.

Nghiêm Hạo Tường mặc tây trang rẻ tiền đi lại giữa các buổi tiệc rượu, các nhân vật có tên tuổi, chỉ để tìm tài nguyên tốt hơn.

Đinh Trình Hâm làm một ca sĩ thường trú trong một quán rượu nhỏ, Nghiêm Hạo Tường tan tiệc rượu liền chạy tới phía dưới đài nghe cậu hát, mỗi một lần đều mang cho cậu một bó hoa linh lan.

Má mì trong quán rượu là kiểu có tiền thì sẽ là chủ, Đinh Trình Hâm vẫn luôn không thích cô ta, nhưng không ngờ tới cô ta từ đầu tới cuối đều đem chủ ý đánh lên người cậu.

Má mì đem theo nụ cười lấy lòng dựa vào Phi ca đang ngồi trên ghế sô pha: "Phi ca, Đinh Trình Hâm này là một mỹ nhân đấy, ngài có muốn nếm thử không?"

Lưu Diệu Văn lần đầu tiên nhìn thấy Đinh Trình Hâm là lúc cậu bị một người đàn ông mặt đầy dầu mỡ đè ở trên bàn, chuẩn bị chậm chạp hôn cậu. Lưu Diệu Văn tự xưng là một người không thích lo chuyện bao đồng, nhưng khi hắn nhìn thấy gương mặt người kia, hắn liền biết, chuyện này hắn phải cho chắc rồi.

Đinh Trình Hâm nhìn nam nhân trước mặt, vừa chuẩn bị cho hắn một quyền, nhưng hắn lại bị người khác nhấc đi, là một người đàn ông cậu không quen biết.

"Người của tao, mày cũng dám động?" Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm Phi ca nói.

Phi ca biết Lưu Diệu Văn, hắn không chỉ là là sếp lớn của một công ty băng đĩa lớn, hắn không thể chọc vào hắn, suy cho cùng thì thứ đồ phía sau của tư bản, nhìn không thấy, sờ không được.

Lưu Diệu Văn đã ngồi ở quán rượu cùng ca sĩ này mấy ngày rồi, mỗi lần hắn chuẩn bị tìm cậu để nói chuyện đều có một người đàn ông ôm một bó hoa đến đem cậu đi, Lưu Diệu Văn quả thực hận ngứa răng.

"Cảm ơn cậu đã giúp tôi." Trong đáy mắt Đinh Trình Hâm lấp lánh sánh sáng.

Lưu Diệu Văn nhếch nhếch môi: "Anh có muốn đến công ty của tôi không? Tôi có thể khiến cho anh nổi tiếng."

Đinh Trình Hâm nghiêng đầu "hả" một tiếng, phát ra thanh âm nghi vấn.

Lưu Diệu Văn thở hắt ra: "Tôi nói tôi có thể ra đĩa nhạc cho anh."

"Được." Đinh Trình Hâm cười chỉ thấy răng không thấy mắt, như có một lớp son bóng được tô trên đôi môi hồng, dưới ánh đèn trong quán rượu khiến cho lòng người dao động.

Đinh Trình Hâm bưng chén cơm, đem mặt giấu vào bát cơm xong liền cứ như vậy nhìn chằm chằm Nghiêm Hạo Tường ở đối diện.

"Khụ khụ!" Nghiêm Hạo Tường bị sặc cơm, ho đến cổ cũng đỏ ửng, Đinh Trình Hâm dùng tay vỗ vỗ lưng hắn, có chút áy náy.

"Sao vậy?" Nghiêm Hạo Tường nhận ly nước Đinh Trình Hâm đưa cho, uống một ngụm hỏi.

"Em hôm nay ký hợp đồng với một công ty băng đĩa, em muốn xuất đạo." Đinh Trình Hâm rất vui vẻ chia sẻ với hắn, lại nhìn thấy sắc mặt Nghiêm Hạo Tường có chút không tốt: "Anh không vui cho em sao?"

Hắn lắc đầu, nhẹ giọng cười: "Chúc mừng em, Đinh đại minh tinh."

Nghiêm Hạo Tường muốn nói với cậu, ba mẹ hắn hôm nay đã tìm được hắn, muốn hắn về kế thừa gia sản, hắn không muốn, hắn không muốn để lại một mình cậu ở đây, hắn đã cắt đứt quan hệ với ba mẹ, ba mẹ mắng hắn là đồng tính, là quái vật, ghê tởm.

"Anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em."


Năm 1983, ca khúc <Khi tình yêu trở thành chuyện cũ> của Đinh Trình Hâm nổi tiếng đại giang nam bắc, mà con đường đạo diễn của Nghiêm Hạo Tường cũng chậm rãi đi vào quỹ đạo.

Ánh trăng trong đêm như rơi xuống một trận tuyết lớn.

"Nghiêm Hạo Tường?" Đinh Trình Hâm ở bên cạnh gọi hắn.

"Hả?" Nghiêm Hạo Tường xoay người, đối mặt nhìn cậu.

"Anh có thể tiếp tục làm người đại diện của em được không?" Nghiêm Hạo Tường vẫn biết đôi mắt của Đinh Trình Hâm rất đẹp, mà đôi mắt cậu lúc này như chứa đựng đầy ánh trăng và hắn.

"Anh sẽ ở bên cạnh em cho đến khi em không thích bánh trôi nước đường nữa."

Đây có lẽ đây là lời ngọt ngào nhất mà Nghiêm Hạo Tường từng nói với cậu, Đinh Trình Hâm nghĩ.

Lưu Diệu Văn vẫn luôn thích giọng hát của Đinh Trình Hâm, điều đó cậu biết. Nhưng Lưu Diệu Văn thích cậu thì cậu hoàn toàn không biết.

Đinh Trình Hâm nghĩ rằng sự xuất hiện của Lưu Diệu Văn đã kéo cậu ra khỏi vực sâu, nhưng lại không ngờ tới, sự xuất hiện của hắn lại càng đẩy cậu xuống tận sâu dưới đáy vực.

"Hạo Tường, em có bạn trai rồi." Đinh Trình Hâm cười nói với Nghiêm Hạo Tường, trên mặt là vui vẻ từ tận đáy lòng đã rất lâu không thấy.

Nghiêm Hạo Tường trong nháy mắt đông cứng, sau đó khóe miệng hắn lại kéo lên một nụ cười, thanh âm như miễn cưỡng từ trong cổ họng thoát ra: "Chúc mừng em, A Trình."

"Em phải dọn đi rồi, ở cùng cậu ấy."

"Cậu ta là...."

"Là Lưu Diệu Văn."

Nghiêm Hạo Tường cũng không quá bất ngờ khi nghe thấy cái tên này, nhưng hắn không cam tâm. Hắn nhìn thân ảnh kéo hành lý của Đinh Trình Hâm, trong lòng nghĩ: Chúc em hạnh phúc, A Trình.

"Hi vọng đây sẽ là những ngày tốt đẹp mà em luôn mong đợi."

Đinh Trình Hâm luôn cho rằng Lưu Diệu Văn chính là nơi trở về cuối cùng của cậu, đáng tiếc, nơi trở về gạt cậu.

Năm 1987, Đinh Trình Hâm và Lưu Diệu Văn đã ở bên nhau bốn năm, bốn năm từng cãi nhau, cũng từng hòa thuận.

Sau mỗi lần cãi nhau, Lưu Diệu Văn đều sẽ mua bánh trôi nước đường dỗ cậu, hắn cười cậu khẩu vị như trẻ con, cậu cũng không phản bác, chỉ là cảm thấy bánh trôi trong miệng có chút đắng.

Nghiêm Hạo Tường một mình sống trong căn phòng thuê, trong căn phòng ngập tràn dấu vết hai người bọn họ từng sống cùng nhau, hắn cẩn thận giữ lại, muốn tạo nên ảo giác của hắn tại nơi này.

Lúc Đinh Trình Hâm có việc sẽ gọi hắn, hắn sẽ đem những thứ cậu cần đến tìm cậu, nhưng hắn không nghĩ hắn lại nhớ nhầm thời gian, nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời này hắn cũng không quên được.

Người hắn yêu nhất nằm dưới thân nam nhân kia, phát ra những thanh âm khiến người ta tim đập mặt đỏ.

"Ca ca, hôn em đi." Nam nhân kia làm nũng với cậu.

Đinh Trình Hâm mơ mơ hồ hồ hôn hắn, trong mắt ngập tràn ôn nhu. Hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Hắn bỏ chạy, cơ hồ như đang chạy trốn.

Mà giờ phút này Đinh Trình Hâm tựa hồ như phát giác ra cái gì, nghiêng đầu nhìn về phía khe cửa, cậu nhàn nhạt cười.

Con người luôn mơ ước thứ mà bản thân không có được, Nghiêm Hạo Tường cũng thế, Đinh Trình Hâm cũng vậy.

"Hạo Tường, vứt bỏ em đi, anh xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn."


Năm 1990, Đinh Trình Hâm và Lưu Diệu Văn đã ở bên nhau bảy năm, tục ngữ nói thất niên chi dương*, nhưng thất niên chi dương của bọn họ đã không đến, lại nghênh đón vợ của Lưu Diệu Văn.

*Tht niên chi dương: nghĩa là đôi la yêu nhau nếu vượt qua được ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trn đi, nếu không thì s xa nhau vĩnh vin, muôn thu không th tái hp.

Đinh Trình Hâm quay xong bản tin đã một giờ sáng, cậu khoác tay Lưu Diệu Văn, đạp lên bóng dưới chân về nhà, đèn đường nhấp nháy, lúc sáng lúc tối.

Người phụ nữ chống tay, ngủ trên sô pha. Cô vì Lưu Diệu Văn mà tỉ mỉ làm một bữa cơm, ý đồ muốn Lưu Diệu Văn hồi tâm chuyển ý, đừng li hôn với cô, đáng tiếc thật, những thứ này đã hủy diệt cuộc sống của cả ba người.

Người phụ nữ tóc tai hỗn loạn, quỳ trên mặt đất cầu xin Đinh Trình Hâm rời xa Lưu Diệu Văn, cậu dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Lưu Diệu Văn, lại phát hiện hắn giống như một con sói đang nổi điên, tựa như giây tiếp theo sẽ nhảy đến xe xác người phụ nữ kia.

"Cô đến đây làm gì?" cổ họng phát ra tiếng rống giận trầm thấp.

Khóe mắt người phụ nữ treo vài giọt nước mắt, thoạt nhìn rất đáng thương, nhưng lời nói ra lại khiến người khác rùng mình: "Đây chính là hồ li tinh câu dẫn anh khiến anh muốn ly hôn với tôi sao? Thân thể anh ta không biết bị bao nhiêu người làm qua rồi, anh không thấy bẩn sao?"

Đinh Trình Hâm nhắm chặt hai mắt, như muốn trốn khỏi những lời nói thương tổn người kia.

Cậu xoay người, kiên quyết dứt khoát rời đi.

Lưu Diệu Văn kéo cậu lại, cầu xin cậu.

"Lưu Diệu Văn, xin để tôi về nhà."

Đinh Trình Hâm chưa bao giờ tới nhà Nghiêm Hạo Tường vào ban đêm. Hắn mở to đôi mắt mông lung ra mở cửa, lại phát hiện Đinh Trình Hâm mặc quần áo đơn bạc đứng ở cửa nhà hắn, giống như một con mèo bị chủ nhân vứt bỏ.

"Sữa sẽ biến chất, quả sẽ hư thối, ngay cả cá thu đao cũng sẽ quá hạn, tình yêu cũng không ngoại lệ."

Đinh Trình Hâm nói một câu không đầu không cuối.

Trong phòng tắm hơi nước bám trên vách tường, một lúc chống đỡ không được liền chảy xuống dưới.

Nghiêm Hạo Tường lén nghe trộm động tĩnh của người kia, sợ cậu sẽ ngất xỉu trong phòng tắm.

Một giờ trôi qua, cậu vẫn chưa ra ngoài. Nghiêm Hạo Tường nhịn không được gõ cửa: "A Trình?"

Vẫn không có thanh âm đáp lại.

Nghiêm Hạo Tường đẩy cửa đi vào, cảm nhận được từng trận từng trận gió nóng ập vào, hắn nhanh chóng đóng cửa lại.

Đinh Trình Hâm ngồi dưới đất ôm lấy chính mình, dùng tựa hồ như là nước sôi dội lên người mình, định đem bản thân rửa cho sạch sẽ, da bị nước dội qua nổi lên một tầng mụn nước nhỏ.

Nghiêm Hạo Tường nhẹ nhàng ôm cậu lên, đặt cậu lên giường. Môi cậu run run, tựa như muốn nói gì đó. Nghiêm Hạo Tường lại gần cậu, nghe thấy cậu đang nói: "Em rất bẩn."

Trong nháy mắt, tim hắn như bị bóp chặt, cơ hồ không thể hô hấp.

"A Trình, nếu như thế giới này không ôn nhu với em, thì hãy đến chỗ anh, anh sẽ bảo vệ em."

Sau đó.....bọn họ ở bên nhau.

Có người chú định phải dùng cả đời để chữa lành, nhưng mà còn chưa chữa lành, thì đã thối rữa rồi. Giống như trái táo từng chút từng chút một thối rữa, cho dù có đem phần thối cắt đi, phần còn lại cũng sẽ dần dần hư thối.


Đó là ngày 15 tháng 8, đêm ấy gió rất lạnh, Nghiêm Hạo Tường đạp xe đạp chở cậu chạy như bay trong đêm, ánh trăng chậm rãi theo sau bọn họ, kéo cái bóng của bọn họ dài ra.

Đinh Trình Hâm ôm chặt eo Nghiêm Hạo Tường, hắn rất gầy, nhưng lại mạc danh khiến cho Đinh Trình Hâm có cảm giác an toàn.

Bọn họ từng chút từng chút một nhìn những cây cối bên đường bị đẩy ra xa, ánh sáng còn sót lại biến thành điểm đen, cho đến khi không thấy nữa.

Bọn họ từng bước từng bước chạy về phía ánh trăng thuộc về bọn họ.

Tình cảm càng trang trọng nghiêm túc lại càng do dự phân vân, ngập ngừng không dám nói với cậu. Nghiêm Hạo Tường mượn cơn gió, ánh trăng ngày đó, lớn tiếng hướng Đinh Trình Hâm tuyên bố: "Ánh trăng hôm nay thật đẹp."

Đinh Trình Hâm ngây người một lúc, sau đó che miệng khanh khách cười: "Anh cổ hủ quá."

"Ý của anh là, em cũng vậy."


Mùa thu năm 1992, gió thu hiu quạnh. Ba Đinh Trình Hâm mất trong gió năm ấy.

Ngày ông ra đi, ánh mặt trời tươi đẹp xán lạn, Đinh Trình Hâm ôn tro cốt của ba nghĩ: Nguyên lai trong tiểu thuyết cảnh tượng người thân qua đời trời mưa to tầm tã đều là gạt người.

Đinh Trình Hâm cứ trầm mặc như vậy, ở bên cạnh mẹ, không khóc cũng không nói.

Đêm mùa thu ở vùng nông thôn Hương Cảng không quá lạnh, ẩm ướt lại oi bức, ve mùa thu ở trên cành cây tùy tiện kêu, khiến cho lòng người sinh bực bội.

Đinh Trình Hâm cứ như vậy lẳng lặng ngồi trên mái nhà, nghe tiếng chó sủa ngoài xa, Nghiêm Hạo Tường ngồi bên cạnh bồi cậu, cúi đầu không nói.

"Hạo Tường, em muốn ăn bánh trôi nước đường." Thanh âm rầu rĩ trầm thấp khàn khàn truyền đến, khiến cho Nghiêm Hạo Tường sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu đáp ứng.

Thanh âm đế giày nện xuống mặt đất dần truyền tới, Đinh Trình Hâm nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, cậu nghĩ rất nhiều, cậu nghĩ nếu như cùng người này sống cả đời, cũng rất tốt.

Giọt mồ hôi lớn trên thái dương Nghiêm Hạo Tường theo gương mặt lăn xuống dưới, tiếp xúc với mặt đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Trên nóc nhà không có đèn, có thì chỉ là một ánh trăng trong trẻo, treo phía trên cao.

Sâu trong con ngươi đen láy của Nghiêm Hạo Tường cất giấu chút ánh sáng nho nhỏ: "Ăn đi, anh bảo bà chủ thêm chút đường rồi."

Đinh Trình Hâm bưng bánh trôi nước đường ấm nóng, cổ họng có chút nghẹn. Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy cậu ăn ngon, nhịn không được cười: "Ngọt không?" Cậu nhếch miệng, nhai nhai qua loa rồi nuốt xuống: "Ngọt lắm."

Giọt nước mắt lớn trong suốt lóe sáng rơi vào trong chén, nổi lên gợn sóng, ngọt mà, trong miệng lại là ngọt có chút phát đắng.

Đinh Trình Hâm chậm rãi buông chén xuống, đôi mắt lấp lánh cứ như vậy nhìn Nghiêm Hạo Tường, như chứa đựng tràn ngập sao trời.

Cậu duỗi tay ôm chầm lấy Nghiêm Hạo Tường, môi quấn lấy răng, đập vào môi Nghiêm Hạo Tường, chảy máu, mùi máu tươi ngập tràn giữa răng và môi.....

Khoảng khắc này, bọn họ ngoại trừ có thể nghe thấy tiếng lá cây đung đưa xào xạc trong gió phía xa, cũng chỉ còn là tiếng tim đập của đối phương.

Căn phòng không cao, một ngọn đèn vàng còn treo, lắc lư chao đảo, mẹ xuyên qua ánh sáng mờ, nhìn trộm bọn họ, chậm rãi lộ ra một cái lúm đồng tiền.

Mẹ quay trở lại căn phòng trước kia từng ở cùng ba, nhỏ giọng nói chuyện.

"Không cần lo lắng nữa rồi, Nghiêm Hạo Tường dường như rất yêu nó."


Năm 1995, Đinh Trình Hâm mở buổi hòa nhạc ở Hương Cảng, nhân khí rất vượng, Nghiêm Hạo Tường ngồi ở bên dưới khán đài xem Đinh Trình Hâm, hắn nghĩ, cậu giống như ngôi sao sáng nhất kia.

Đinh Trình Hâm hát ca khúc nổi tiếng <Khi tình yêu trở thành chuyện cũ>, tới gần thời điểm buổi hòa nhạc gần kết thúc, cậu ôm một chiếc đàn ghi-ta, ngồi ở giữa sân khấu rộng lớn, lẳng lặng hát ca khúc kia.

Cậu nhìn thấy Lưu Diệu Văn, vốn dĩ là một người biếng nhác không đứng đắn, hiện giờ lại thay một thân tây trang, tay ôm một bó hoa linh lan diễm lệ, lẳng lặng đứng trong một góc tối.

Đám người ồn ào nhốn nháo xung quanh tựa như không có quan hệ gì tới hắn, hẳn chỉ lẳng lặng, nghe người mà hắn ngày đêm mơ tưởng, tâm tâm niệm niệm xướng ca trên khán đài.

Hắn chua xót nhếch môi người, nghĩ: Như vậy cũng tốt.

"Coi như chúng ta chỉ là rất lâu không gặp."

Đinh Trình Hâm lướt qua vị trí Lưu Diệu Văn đứng, nhẹ nhàng cười.

"Buông bỏ quá khứ, bắt đầu lại từ đầu."

Buổi hòa nhạc kết thúc đã là quá nửa đêm muộn, nhưng Đinh Trình Hâm vẫn hưng phấn bừng bừng, cậu kéo Nghiêm Hạo Tường một lần nữa trở lại hiện trường buổi hòa nhạc, trong lòng ôm một chiếc ghi-ta.

"Nghiêm Hạo Tường!" Đôi mắt Đinh Trình Hâm lấp lánh, ngữ khí sôi nổi.

"Ừ?" Nghiêm Hạo Tường chăm chú nhìn cậu, mỉm cười đáp lại cậu.

"Em! Bây giờ chỉ hát cho một mình anh nghe!"

"Vì sao anh không hiểu, chỉ cần có tình yêu thì sẽ có đau thương....."

Ngày hôm ấy Đinh Trình Hâm rất đẹp, Nghiêm Hạo Tường đem hình ảnh Đinh Trình Hâm ngày ấy khắc sâu vào trong ký ức, tựa như khắc sâu vào trong máu thịt, có lau thế nào cũng không sạch, cắt thế nào cũng không ra.




Năm 1997, Hương Cảng trở về.

Ngày Hương Cảng trở về Đinh Trình Hân rất vui vẻ, vui vẻ khác hẳn với thường ngày, cậu cười lao vào Nghiêm Hạo Tường nói: "Hạo Tường, Hương Cảng trở về rồi."

"Ừ."

"Gió Bắc Kinh cũng có thể thổi đến Hương Cảng rồi."

Đúng vậy, gió Bắc Kinh cũng có thể thổi đến Hương Cảng rồi, nhưng gió Hương Cảng khi nào mới có thể thổi đến Bắc Kinh đây? Nghiêm Hạo Tường lặng lẽ tự hỏi bản thân mình, hỏi đến trái tim phát đau.

Nhưng khiến hắn không ngờ tới được là ba mẹ hắn sai người tới bắt hắn về nhà, Nghiêm Hạo Tường đỏ mắt nói không đi, những người đó đánh hắn, trói chặt hắn, thậm chí hắn còn không thể để lại cho Đinh Trình Hâm một cái tin.

Chiếc Nokia mới mua đặt trên mặt bàn, không có bất kỳ động tĩnh nào, Đinh Trình Hâm bắt đầu có chút hoảng, cậu điên cuồng gọi điện thoại cho Nghiêm Hạo Tường, mà đầu dây bên kia có giọng một người phụ nữ nghe máy.

"Alo, xin chào?"

Đinh Trình Hâm hoảng rồi, ngón tay khẽ run rẩy, nhưng vẫn không ngắt điện thoại: "Xin....xin chào, tôi tìm Nghiêm Hạo Tường."

"Hạo Tường?" Người phụ nữ kia dường như sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Cậu ấy vào nhà vệ sinh rồi."

"Vâng....vâng ạ, tôi biết rồi." Đinh Trình Hâm tắt điện thoại, ngơ ngẩn nhìn mặt đất, nước mắt không ngăn được mà rơi xuống, cậu mạnh mẽ nhéo vào thịt mình, muốn dừng khóc.

Cậu một tiếng lại một tiếng gọi tên Nghiêm Hạo Tường, chỉ là lần này không còn ai trả lời cậu nữa.

"Hạo Tường, con thực sự muốn hai người chúng ta tức chết sao?" Mẹ Nghiêm Hạo Tường lớn tiếng chất vấn hắn, chỉ vì Nghiêm Hạo Tường hắn không nguyện ý kế thừa gia sản, không nguyện ý kết hôn với con dâu mà mẹ hắn đã chọn.

Ba Nghiêm Hạo Tường nhốt hắn trong phòng, ngay cả cơm tối cũng không cho hắn ăn.

Nghiêm Hạo Tường nhìn cửa sổ tương đối thấp, nổi lên tâm tư.

Đêm hôm đó, hắn ngã gãy chân, dọa chết mẹ hắn, chỉ để cho hắn một lần nữa quay trở lại Hương Cảng.

Cơ thể vốn đơn bạc của Đinh Trình Hâm tựa hồ ngày càng gầy yếu hơn, cơ hồ một trận gió cũng có thể thổi bay cậu, Nghiêm Hạo Tường lần đầu gặp lại cậu đã nghĩ như vậy.

Rất muốn ôm cậu, Nghiêm Hạo Tường giống như phát điên mà nghĩ, Đinh Trình Hâm hình như càng ngày càng tiều tụy, hốc mắt đỏ hồng. Cậu mạnh mẽ ôm lấy Nghiêm Hạo Tường, thân hình Nghiêm Hạo Tường lay động, dùng cánh tay không bị thương ôm lấy cậu.

"Hạo Tường, chúng ta quay điện ảnh đi."

"Ừ."

Mùa đông năm 1998, phim điện ảnh của Nghiêm Hạo Tường khai máy, Đinh Trình Hâm là nhân vật chính của hắn.

Nghiêm Hạo Tường ngồi trên ghế đạo diễn xem Đinh Trình Hâm diễn. Hắn cảm thấy Đinh Trình Hâm dường như không phải đang diễn kịch, mà là đang diễn chính bản thân cậu.

"Người nghèo chúng ta đều phải sống như vậy cả đời sao?"

"Chúng ta không thể tìm được đường ra sao?"

"Chúng ta không có đường ra....."

Nghiêm Hạo Tường nhìn Đinh Trình Hâm trong màn hình, hốc mắt phiếm hồng.

"Chúng ta là đồng...."

"Em biết...."

"Chúng ta không có tương lai...."

"Em biết....."

"Vậy em còn....."

"Em yêu anh...."

Nghiêm Hạo Tường nhìn đôi mắt hồ ly xinh đẹp phiếm hồng trong màn hình của Đinh Trình Hâm, chậm rãi nhẹ nhàng tiếp lời.

"A Trình, anh cũng yêu em....."

Lấy đồng tính luyến ái làm đề tài điện ảnh ở thời đó không có nhiều, quay xong Nghiêm Hạo Tường cũng không gấp gáp chiếu, hắn nói: "A Trình, chúng ta đợi đi, đợi một thời đại tiếp nhận đồng tính."

Năm 1999, Macao cũng trở về.

Nghiêm Hạo Tường nói đúng, một người đàn ông yêu một người đàn ông sẽ không được thời đại đó tiếp nhận.

Đinh Trình Hâm nổi tiếng rồi, cậu rất nổi tiếng, có rất nhiều người hâm mộ, đương nhiên cũng sẽ tránh không được có cẩu tử chụp trộm.

<Chấn kinh! Ca vương Đinh Trình Hâm thế mà là......>

Đinh Trình Hâm bị chụp được ngày hôm đó dưới đèn đường hôn Nghiêm Hạo Tường.

Ngày hôm đó cậu thực sự rất vui, cậu nói: "Macao cũng trở về rồi, chúng ta đi Bắc Kinh đi."

Nghiêm Hạo Tường nhìn cậu, nhẹ nhàng cười: "A Trình, anh yêu em...."

Đột nhiên, những lời lăng mạ mạnh mẽ ập đến, Đinh Trình Hâm có chút không chống đỡ nổi, nhưng may mà còn có Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường đã nói sẽ luôn ở bên cậu, nhưng hắn lại rời đi rồi.

Nghiêm Hạo Tường không thể bên cậu đón giao thừa chuyển giao thế kỷ.

Ba Nghiêm Hạo Tường bắt hắn quỳ xuống, làn da mỏng cọ xát trên mặt đất gồ ghề, rách ra tơ máu.

Trong đôi mắt đỏ bừng đầy tơ máu, râu cũng bắt đầu mọc ra.

Cổ họng rất lâu không có nước khiến thanh âm phát ra trở nên trầm khàn: "Xin lỗi, con khiến ba mẹ ghét bỏ rồi."

"Nghiêm Hạo Tường! Mày mau chia tay người đàn ông đó đi!" Ba Nghiêm Hạo Tường tức đỏ mắt, bàn tay dày rộng đột nhiên đập xuống mặt bàn gỗ, phát ra một tiếng vang lớn.

Mẹ Nghiêm Hạo Tường ngồi trên ghế gỗ, khóc lóc, phát ra tiếng khóc như có như không, khiến người ta tâm sinh bực bội.

"Nếu như mày không chia tay nó, thì mày đừng nhận tao là ba nữa!"

Nghiêm Hạo Tường mấp máy môi không nói một lời, nhìn theo mẹ hắn đỡ ba hắn nổi giận đùng đùng trở về phòng.

"Xin lỗi ba, con thực sự rất yêu cậu ấy."

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng pháo, hôm nay là trừ tịch, ánh vào trong mắt chính là sắc đỏ đậm khắp mặt đất, hắn nhìn pháo hoa rực rỡ ngoài cửa sổ, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Đinh Trình Hâm ngồi trên sân thượng, đêm trừ tịch Hương Cảng rơi một trận tuyết nhỏ, là một người phương nam, cơ hồ như chẳng thấy tuyết bao giờ, nếu như Nghiêm Hạo Tường ở đây, hắn nhất định sẽ rất vui.

"Hạo Tường, em....."

"Em nhớ anh....."

Dưới lầu mọi người vui vẻ, ngay cả tiếng chó sủa vốn bình thường chẳng phải là ồn ào, cũng trở nên to hơn vài phần giữa những tiếng pháo nổ.

"Hạo Tường, năm mới vui vẻ."

Cậu ngồi trên sân thượng, đón cơn gió thổi đến từ Bắc Kinh chậm rãi nở nụ cười, nụ cười kia có vài phần nhẹ nhõm.

Những chùm hoa mận đỏ thắm nở trên nền tuyết mỏng.

Năm mới của Nghiêm Hạo Tường mãi mãi sẽ không vui vẻ nữa, bởi vì người hắn yêu sâu nặng, đã vĩnh viễn ở lại khoảnh khắc giao thoa giữa thế kỷ hai mươi và hai mốt rồi, hắn đã không buông được quá khứ, cũng không có đủ dũng khí mà chạy tới tương lai.

Gió Bắc Kinh cuối cùng cũng không thể thổi đến được Hương Cảng.



Năm 2004, phim điện ảnh của Nghiêm Hạo Tường công chiếu, cột đạo diễn không có ký tên, chỉ viết rõ "Người yêu A Trình."

Ca khúc cuối phim điện ảnh là <Khi tình yêu trở thành chuyện cũ> do Đinh Trình Hâm hát.

"Vì sao anh không hiểu, chỉ cần có tình yêu thì sẽ có đau thương."

"Sẽ có một ngày anh biết được, cuộc sống này không có em cũng sẽ chẳng khác gì."

Nghiêm Hạo Tường ôm một bó hoa linh lan tươi đẹp cùng bánh trôi nước đường mà cậu thích ăn nhất tới thăm cậu, hắn lẳng lặng ngồi dưới đất, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp tươi cười của cậu trên bia mộ.

Một giọt nước mắt trong suốt đảo quanh hốc mắt, từ trong khóe mắt phiếm hồng chảy xuống, rơi vào trong bùn đất.

Hắn cúi đầu, chậm rãi kéo lên một nụ cười chua xót.

"A Trình, bánh trôi nước đường anh đã bảo bà chủ cho thêm gấp đôi đường rồi."

"A Trình, kiếp này em khổ quá rồi, phải ăn thêm nhiều đường."

"A Trình, kiếp sau, anh vẫn yêu em."

Nghiêm Hạo Tường ôm ảnh chụp của Đinh Trình Hâm, đi ngắm biển mà cậu luôn tâm tâm niệm niệm.

Mặt trời màu cam hồng chậm rãi nổi lên trên mặt biển, Nghiêm Hạo Tường ngồi trên bờ biển, trong ngực ôm ảnh của Đinh Trình Hâm, nhìn sóng va vào đá ngầm tạo thành bọt biển dày đặc, cảm thụ gió biển ập vào mặt, mang theo mùi cá, nghe thanh âm sóng biển hòa cùng tiếng hải âu, chậm rãi ngủ say......

Gió Hương Cảng không thể thổi đến được Bắc Kinh, gió Bắc Kinh cũng không thể trở về Hương Cảng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro