013: Go Jungmo × Kang Minhee
Kể từ buổi sáng hôm đó gặp được anh ở bến tàu, cậu bắt đầu dậy sớm hơn 15 phút, để có thể bắt cùng tuyến tàu điện ngầm với anh.
Cậu luôn nhìn trộm anh, cảm thấy rất vui vẻ, cùng ngọt ngào, nhưng lại không dám nói tiếng nào, anh ấy lạnh lùng như vậy…
Có một ngày, cậu dậy muộn, nghĩ hôm nay không thể nhìn thấy anh, nên vô cùng chán nản, ủ rũ đến bến tàu, không ngờ bị một đôi tay kéo lại: “Sao hôm nay lại đến trễ vậy?”
Giọng nói của anh ấy hóa ra cũng thật êm tai, cậu hạnh phúc nghĩ thầm.
_Ver 2_
Kể từ buổi sáng hôm đó gặp được cậu ở bến tàu, anh bắt đầu dậy sớm hơn 15 phút, để có thể bắt cùng tuyến tàu điện ngầm với cậu.
Anh luôn nhìn trộm cậu, cảm thấy rất vui vẻ, cùng ngọt ngào, nhưng lại không dám nói tiếng nào, cậu ấy nhìn lạnh lùng như vậy…
Có một ngày chờ mãi không thấy cậu đâu, anh đã bỏ lỡ 5 tuyến tàu rồi, liên tục nhìn đồng hồ, đang định gọi điện thoại xin nghỉ, thì thấy cậu lách ra từ phía sau một cây cột, thấy anh không giấu được vẻ ngạc nhiên xen mừng rỡ, cậu ho khan một tiếng, cười “Hóa ra thật sự là đang đợi tôi.”
_Ver 3_
Kể từ buổi sáng hôm đó gặp được anh ở bến tàu, cậu bắt đầu dậy sớm hơn 15 phút, để có thể bắt cùng tuyến tàu điện ngầm với anh.
Thỉnh thoảng trên tàu nhiều người chen chúc một chỗ, thoáng ngửi được mùi hương sạch sẽ trên người anh, cậu không nhịn được, dựa vào người anh.
Mùa đông cứ thế trôi qua.
Cậu như mọi lần bước xuống tàu, hôm nay chưa đi được mấy bước, vai đã bị vỗ, quay đầu lại thì thấy anh.
Ảo giác sao, sao lại thấy mặt anh hình như có chút hồng hồng, đang muốn nói, thì đã nghe anh nói “Quần ảo mỏng hơn nhiều rồi, nếu cọ nữa sẽ có chuyện đấy.”
"................."
#yun
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro