Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Những Cánh Hoa Máu

Ánh nắng chiều nhạt dần, nhưng không khí bên trong căn phòng trọ nhỏ lại nồng đậm mùi chết chóc. Tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi, phá tan sự tĩnh lặng. Đội trọng án đứng trước hiện trường vụ án kinh hoàng, lần này, nạn nhân không phải người xa lạ mà là một trong số họ – một thành viên trong chính đội của họ.

"Cảnh tượng bên trong thế nào?" Nguyễn Quang Anh hỏi gọn lỏn, ánh mắt sắc lạnh.

"Chúng tôi... không thể nói thành lời... Các anh tự vào xem thì hơn," một cảnh sát địa phương run rẩy đáp, giọng lạc đi.

"Mở cửa," Quang Anh ra lệnh, bàn tay nắm chặt khẩu súng, đôi mắt chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với bất kỳ điều gì đang chờ đợi bên trong.

---

Căn phòng là một không gian nhỏ hẹp, u ám và đầy ám ảnh. Mùi máu tanh lẫn với sự thối rữa bao trùm, khiến bất kỳ ai bước vào đều có cảm giác ghê tởm dâng lên tận cổ họng.

Trung tâm căn phòng là một chiếc ghế gỗ đơn sơ, nơi thi thể nạn nhân Nguyễn Văn Cường, một thành viên trong đội trọng án, đang bị ép ngồi thẳng. Hai tay bị trói ngược ra sau lưng bằng dây thép gai, vết cắt sâu đến tận xương cổ tay vẫn còn rỉ máu.

Thi thể nạn nhân đã bị biến dạng đến mức kinh hoàng. Phần bụng bị rạch một đường lớn từ dưới ngực đến tận hông, da thịt bị kéo sang hai bên, để lộ một khoang trống rỗng bên trong. Những cánh hoa hồng trắng được nhét đầy vào bụng, thấm đẫm máu tươi đến mức tất cả đều nhuộm đỏ rực như những đóa hoa hồng đỏ thẫm. Cảnh tượng đẹp một cách đáng sợ, tựa như một màn trình diễn đẫm máu được sắp đặt một cách tỉ mỉ.

Một bên mắt của nạn nhân đã bị móc ra, để lại một hốc mắt rỗng đầy máu. Chiếc mắt bị lấy đi được đặt cẩn thận trên một chiếc đĩa thức ăn trên bàn gần đó, cùng với lòng, gan, phèo, phổi của anh ta, được bày trí gọn gàng như một bữa ăn quái đản.

Trên miệng nạn nhân, hai khóe miệng bị xé rách, kéo lên bằng dây thép mỏng cắm sâu vào má, ép buộc thành một nụ cười méo mó, như thể hắn đang cười trong nỗi thống khổ.

Trên bàn, cạnh chiếc đĩa đựng nội tạng, là một ly rượu vang. Nhưng thay vì rượu, bên trong lại chứa đầy máu tươi của chính nạn nhân. Mỗi chi tiết đều được sắp đặt hoàn hảo, toát lên sự chế giễu và ghê tởm.

Bức tường sau lưng nạn nhân được phủ đầy những vệt máu bắn tung tóe, tạo thành một bức tranh hỗn loạn. Giữa đống vết máu, một dòng chữ lớn viết nguệch ngoạc bằng máu khô:

“TIẾP THEO SẼ LÀ AI ĐÂY?”

Sàn nhà loang lổ vệt máu khô và tươi, kéo dài từ chiếc ghế đến cánh cửa, như thể nạn nhân đã bị lôi vào đây từ nơi khác. Các cánh hoa hồng trắng còn sót lại rải rác khắp nơi, nhuộm đầy máu, tăng thêm sự ma quái cho hiện trường.

Trên chiếc đĩa bày nội tạng, hung thủ đã cố tình sắp xếp từng bộ phận như một tác phẩm nghệ thuật kinh dị, với con mắt được đặt ngay chính giữa, nhìn thẳng lên như đang theo dõi mọi người.

---

Khi cửa căn phòng vừa mở ra, mùi máu tanh nồng ập thẳng vào mũi khiến cả đội như muốn nghẹt thở. Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả chết lặng, không ai nói được lời nào.

Quang Anh bước vào đầu tiên. Là đội trưởng, anh luôn giữ vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng, nhưng ánh mắt băng giá của anh ngay lập tức hiện lên tia kinh hoàng. Đôi bàn tay siết chặt đến mức các khớp trở nên trắng bệch. Anh đứng thẳng, gồng mình để không tỏ ra yếu đuối trước đồng đội.

“Quỷ tha ma bắt! Hắn dám làm điều này với người của chúng ta!” – giọng anh trầm xuống nhưng lộ rõ sự phẫn nộ.

Quang Hùng, đi ngay phía sau, vừa bước vào liền lùi lại, một tay bịt chặt miệng, gương mặt tái nhợt. Anh quay đi trong giây lát, như cố ngăn cảm giác buồn nôn trào lên. Sau khi bình tĩnh hơn, anh hít sâu, cắn chặt răng để không phát ra âm thanh nào:
“Đây… đây là hành động của một kẻ không còn tính người.

Thượng Long nhìn chằm chằm vào thi thể, từng chi tiết kinh dị lọt vào mắt anh khiến cả người như đông cứng. Lòng anh dâng lên cảm giác phẫn uất nhưng cũng xen lẫn nỗi đau khó tả. Anh nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của mình, gầm lên:
“Hắn không chỉ giết người, hắn còn biến hiện trường thành một trò chế nhạo. Đây là sự sỉ nhục đối với chúng ta!”

Trường Sinh, với kinh nghiệm lâu năm về phân tích hiện trường, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng khi ánh mắt anh dừng lại trên chiếc đĩa bày nội tạng và con mắt được đặt ngay ngắn, cả cơ thể anh khẽ run lên. Anh lẩm bẩm, như thể không tin vào những gì mình đang thấy:
“Sao… sao hắn có thể làm điều này? Lạnh lùng, tàn nhẫn… nhưng tại sao lại phải ép nạn nhân cười?”

Hải Đăng, dù là điều tra viên trẻ tuổi, cũng không giấu nổi sự bàng hoàng. Đôi mắt anh mở to, nhìn trừng trừng vào thi thể. Anh quay đi, dựa lưng vào tường, nắm chặt lấy vai mình để trấn an:
“Tôi… tôi chưa từng thấy thứ gì kinh khủng như thế này.”

Đăng Dương, người thường có khả năng giữ bình tĩnh trong mọi tình huống, lần này cũng không tránh khỏi bị sốc. Anh nhìn dòng chữ bằng máu trên tường, nắm chặt tay đến mức móng tay in hằn vào da:
“Kinh... kinh khủng.. .”

Nguyễn Thái Sơn, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh nhất đội, bước chậm đến gần thi thể. Anh cúi đầu nhìn những dòng chữ được viết nguệch ngoạc bằng máu kia, nhưng sự lạnh lùng ấy nhanh chóng bị thay thế bởi ánh mắt rực lửa:
"Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một thông điệp trực tiếp nhắm vào chúng ta. Kẻ này biết rõ chúng ta là ai.”

Cả đội đứng xung quanh thi thể, không gian bị bao trùm bởi sự căng thẳng và nặng nề. Quang Anh phá tan sự im lặng bằng giọng nói đanh thép: “Đưa thi thể về khám nghiệm ngay. Tìm cho tôi từng manh mối nhỏ nhất trong căn phòng này."

---

Sau khi hoàn tất việc thu thập hiện trường, một đội pháp y được điều đến để xử lý thi thể nạn nhân. Họ mặc đồ bảo hộ kín mít, từng bước di chuyển cẩn thận để tránh làm ảnh hưởng đến các dấu vết quan trọng.

Nguyễn Trường Sinh và Lê Thượng Long đứng gần thi thể, ánh mắt họ dán chặt vào từng hành động của đội pháp y.

Thượng Long nuốt khan, đôi mắt thoáng hiện sự đau xót khi thấy phần bụng bị rạch nát của đồng đội. Máu đã đông lại, hòa lẫn với những cánh hoa hồng trắng giờ đây nhuộm đỏ như lửa.

“Cẩn thận khi di chuyển thi thể,” Trường Sinh nhắc nhở, giọng khàn khàn vì cố nén cảm xúc. “Từng chi tiết trên cơ thể nạn nhân có thể là manh mối quan trọng.”

Chiếc túi đựng thi thể màu đen từ từ được kéo khóa, che khuất cảnh tượng kinh hoàng bên trong. Hai nhân viên pháp y chậm rãi nâng thi thể lên cáng. Khi họ bước ra khỏi căn phòng, Nguyễn Hải Đăng và Trần Đăng Dương đi theo ngay phía sau, như muốn hộ tống đồng đội mình đến nơi cuối cùng.

Nguyễn Quang Anh dừng lại trước cửa, nhìn thoáng qua thi thể trước khi nó được đưa vào xe chuyên dụng. Anh nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi ra lệnh bằng giọng trầm thấp:
“Đưa thi thể về trung tâm pháp y ngay lập tức. Thái Sơn, Quang Hùng, hai cậu phụ trách giám sát quá trình khám nghiệm.”

---

Tại trung tâm pháp y, không khí trong phòng lạnh đến mức buốt sống lưng. Thi thể được đặt trên bàn kim loại sáng loáng. Ánh sáng trắng lạnh lẽo từ trần nhà phản chiếu lên những dụng cụ phẫu thuật, khiến không gian càng thêm đáng sợ.

Quang Hùng đứng khoanh tay gần cửa, ánh mắt chăm chú dõi theo từng động tác của pháp y trưởng khi ông bắt đầu quá trình khám nghiệm. Thái Sơn đứng sát bàn, nghiêng người để quan sát kỹ hơn.

Khi chiếc túi được kéo khóa, một lần nữa cảnh tượng kinh hoàng hiện ra. Pháp y trưởng khẽ nhíu mày, giọng khàn đặc cất lên:
“Đây là một vụ sát hại đầy tính toán. Vết rạch trên bụng rất gọn và sâu, kẻ thủ ác rõ ràng có kiến thức về giải phẫu.”

Ông cẩn thận gắp những cánh hoa hồng ra khỏi khoang bụng nạn nhân, đặt từng cánh lên khay inox bên cạnh. Dưới ánh sáng, chúng sáng lên như những ngọn lửa đỏ rực, khiến không ai có thể rời mắt.

“Những cánh hoa này được sắp xếp rất trật tự, như thể hắn cố ý biến chúng thành một bức tranh máu.” – pháp y trưởng nói, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu.

Sau khi hoàn tất việc kiểm tra nội tạng, ông chuyển sang xét nghiệm phần mắt còn lại của nạn nhân. Một bên mắt đã bị móc ra hoàn toàn, để lại hốc mắt trống rỗng, nhưng bên mắt còn lại lại hé mở, đầy sự đau đớn.

“Dấu hiệu co rút cơ quanh miệng chứng tỏ nạn nhân bị ép buộc phải cười, rất có thể bằng cách kích thích thần kinh hoặc tiêm một loại chất hóa học.” – pháp y trưởng phân tích.

---

Khi báo cáo sơ bộ hoàn tất, Quang Hùng chậm rãi nói:
“Chúng ta đã xác định được chất độc trong cơ thể chưa?”

Pháp y trưởng gật đầu, chỉ vào một lọ nhỏ chứa máu được lấy từ cơ thể nạn nhân:
“Có dấu hiệu của chất độc giống hệt hai vụ án trước. Đây không phải là ngẫu nhiên – kẻ sát nhân này đang có một kế hoạch lớn.”

Thái Sơn siết chặt nắm tay, ánh mắt lóe lên sự căm hận:
“Bằng mọi giá, chúng ta phải tìm ra kẻ đứng sau tất cả những chuyện này. Đồng đội của chúng ta không thể chết oan uổng như vậy.”

---

Tại một quán cà phê nào đó..

Bên trong quán, không khí tĩnh lặng sau giờ đóng cửa. Những ánh đèn dịu nhẹ tạo nên không gian vừa yên bình vừa bí ẩn, như thể che giấu một điều gì đó sâu thẳm.

Thành An đứng phía sau quầy, lật giở sổ sách, kiểm tra lại doanh thu trong ngày. Tiếng bút lách cách trên giấy, hòa cùng âm thanh rửa ly tách từ phía quầy pha chế, nơi Anh Tú đang cẩn thận thu xếp từng chiếc ly, đĩa, đảm bảo mọi thứ ngăn nắp.

Ở khu vực bàn ghế, Thanh Pháp di chuyển khắp quán, lau dọn từng góc một cách tỉ mỉ. Thỉnh thoảng, cậu huýt sáo một điệu nhạc nhỏ, như để khuấy động không khí im lặng.

Trên tầng, Phong Hào và Hoàng Hùng cẩn thận lau dọn các phòng riêng dành cho khách VIP. Mỗi phòng đều có những chi tiết trang trí độc đáo, nhưng điều đặc biệt là các bình hoa trong mỗi phòng đều chứa những bông hoa mang vẻ đẹp hoàn mỹ, tự tay họ chăm sóc.

Ở phía sau kho hàng, Bảo Khang và Đức Duy đang kiểm tra số lượng hạt cà phê. Dưới ánh sáng nhàn nhạt từ bóng đèn kho, họ kiểm đếm từng túi, đánh dấu cẩn thận vào sổ ghi chép.

---

Sau khi hoàn thành công việc, mọi người tập trung tại quầy. Hoàng Hùng, lau mồ hôi trên trán, lên tiếng đề nghị:
“Dọn dẹp xong rồi, sao chúng ta không đi ăn một bữa thật thịnh soạn nhỉ?”

Thanh Pháp bật cười, ánh mắt thoáng chút trêu chọc:
“Đi ăn để chúc mừng vì chúng ta vừa tạo ra một kiệt tác nghệ thuật mới, đúng không?”

Cả nhóm bật cười, nhưng nụ cười của họ không mang vẻ nhẹ nhàng thông thường mà lại ẩn chứa một điều gì đó đáng sợ, như thể họ hiểu rõ ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Thanh Pháp.

Thành An ngừng viết, ngẩng đầu lên, giọng nói đều đều nhưng như đang trêu đùa:
“Ý đó nghe được đấy nhỉ? Cậu nghĩ sao, Duy?”

Đức Duy, đứng tựa lưng vào khung cửa kính, từ tốn quét ánh mắt nhìn quanh. Những đôi mắt kia, sáng rực lên vẻ thích thú và chờ mong, như ánh lửa bập bùng trong đêm tối.

Cậu nhếch môi cười nhẹ, giọng nói mang theo chút nghịch ngợm:
“Ý kiến không tồi. Đi thôi, đi ăn mừng vì chúng ta đã tạo ra một khung cảnh hoàn mỹ tuyệt đẹp từ những bông hoa nhà trồng của chúng ta.”

Câu nói của Đức Duy khiến tất cả bật cười lần nữa. Nhưng lần này, trong ánh mắt họ không chỉ có sự vui vẻ mà còn ánh lên một sự đáng sợ, một niềm tự hào u ám về "kiệt tác" của mình.

Họ đứng dậy, tắt đèn quán, khóa cửa cẩn thận trước khi rời đi. Trong không khí lạnh lẽo của đêm, những ánh mắt ấy vẫn sáng rực, chứa đựng những bí mật mà chỉ riêng họ biết.

---

Kết thúc chương 3.
19h31p - T6/03/01/2025

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro