Chương 2: Moonlight Cafés
Sau khi phát hiện thi thể của hai nạn nhân, đội trọng án đã làm việc liên tục trong hơn 24 giờ tại trụ sở. Áp lực đè nặng lên từng thành viên khi phải tìm ra dấu vết mỏng manh của hung thủ. Kết quả từ phòng pháp y khiến mọi người không khỏi kinh ngạc: trong cơ thể nạn nhân xuất hiện một hợp chất hóa học phức tạp.
Pháp y trưởng, tiến sĩ Lâm, bước vào phòng họp với ánh mắt mệt mỏi nhưng nghiêm trọng:
"Thưa đội trưởng, chúng tôi đã phát hiện trong cơ thể của hai nạn nhân một loại hợp chất phức tạp. Đây không phải chất độc thông thường, mà là một hỗn hợp hoá chất có tác dụng gây đau đớn dữ dội trước khi nạn nhân tử vong. Cách phối chế của nó tinh vi đến mức chúng tôi nghi ngờ hung thủ có kiến thức chuyên sâu về ngành y dược. Nó là hỗn hợp gồm nhiều thành phần hóa học, có khả năng gây đau đớn kéo dài trước khi dẫn đến tử vong."
Quang Hùng :"Điều này có nghĩa là hung thủ không chỉ giết người mà còn muốn họ chịu đựng sự đau đớn tột độ trước khi chết. Chất này cần một kiến thức chuyên sâu về hóa học hoặc y học để điều chế."
"Tập trung điều tra. Tìm xem nạn nhân có liên quan đến ai trong ngành y hoặc nghiên cứu hóa chất. Chúng ta không được bỏ sót bất kỳ manh mối nào." Quang Anh nói tiếp : " Cần tập trung tìm thêm manh mối từ đây."
Mọi người lao vào phân tích thêm các mối quan hệ của nạn nhân. Càng đào sâu, đội trọng án càng cảm thấy bế tắc.
Họ rà soát mọi mối quan hệ của nạn nhân. Nhưng cả hai nạn nhân, một nam và một nữ, đều không có xích mích với ai. Cả hai chỉ có một điểm chung: họ ngoại tình với nhau.
---
Sau hai ngày không nghỉ ngơi, không khí tại trụ sở trở nên ngột ngạt. Mọi ánh mắt đều hướng về Đội Trưởng Quang Anh, người đang xoa trán suy nghĩ.
Đỗ Hải Đăng: "Đội trưởng, chúng ta nên nghỉ ngơi một chút được không?. Ai cũng đã thấm mệt cả rồi."
Nguyễn Quang Anh: Suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu. "Được. Chúng ta có 45 phút."
Hải Đăng: "Vậy thì qua quán cà phê gần đây đi. Nghe nói ở đó đồ uống ngon và không gian rất đẹp."
---
Bước qua cánh cửa kính trong suốt có để bảng hiệu Moonlight Cafés, họ đã ngay lập tức bị thu hút bởi không gian đầy thơ mộng bên trong. Ánh sáng nhẹ nhàng xuyên qua những ô cửa kính, hòa quyện với mùi thơm nồng nàn của cà phê và thoang thoảng hương hoa. Những chiếc bàn gỗ được trang trí bằng các chậu cây nhỏ xinh, từng góc đều toát lên vẻ yên tĩnh lạ kỳ.
Họ được tiếp đón bởi một cậu nhân viên trẻ tuổi, nụ cười tinh nghịch hiện rõ trên môi. Phạm Bảo Khang, theo tên ghi trên thẻ, cúi chào một cách lịch sự và hỏi:
“Chào quý khách, mình muốn ngồi khu vực bên ngoài hay phòng riêng ạ?”
Lê Thượng Long quay sang nhìn Quang Anh rồi gật đầu:
“Chúng tôi muốn một phòng riêng.”
Bảo Khang mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh:
“Dạ, bên tôi sẽ sắp xếp ngay.”
Khang khẽ ra hiệu cho Nguyễn Thanh Pháp, một cậu nhân viên khác với mái tóc xanh dương nổi bật, đi chuẩn bị phòng. Sau đó, Bảo Khang dẫn họ tới khu vực quầy, nơi Đặng Thành An và Bùi Anh Tú đang đứng chờ phía sau.
“Đồ uống ở đây có gì đặc biệt không?” Đăng Dương lên tiếng.
Thành An cười nhẹ, giọng nói trầm ấm:
“Quán chúng tôi có menu đa dạng lắm mời quý khách xem qua. ”
“Nhưng nếu là lần đầu ghé, anh nên thử cà phê đặc biệt. Để tôi tư vấn kỹ hơn cho quý khách .” Anh Tú nói.
Trong lúc họ gọi món, từ cầu thang đi xuống là Huỳnh Hoàng Hùng, trên tay cầm một chậu hoa nhỏ đã được trang trí tinh tế. Cậu nhẹ nhàng đặt chậu hoa lên quầy order, mỉm cười chào mọi người. Phong thái của Hoàng Hùng dịu dàng, khiến Hải Đăng không khỏi để ý.
Không lâu sau, Trần Phong Hào, một nhân viên khác, từ nhà kho bước ra nhận lệnh của Thành An mà dẫn cả nhóm đến phòng riêng đã chuẩn bị xong. Khi bước ngang quầy pha chế, ánh mắt của Quang Anh bỗng dừng lại khi thấy một chàng trai với mái tóc đỏ rực đang đi xuống từ cầu thang. Đó chính là Hoàng Đức Duy, chủ tiệm cà phê.
Đức Duy khẽ cúi đầu, giọng nói trầm ấm vang lên:
“Chúc quý khách có một buổi nghỉ ngơi yên tĩnh tại quán của chúng tôi.”
Chỉ một câu nói ngắn gọn nhưng đủ khiến ánh mắt của Quang Anh thoáng lên một sự chú ý. Cậu chủ quán không chỉ sở hữu mái tóc đỏ rực nổi bật, mà thần thái lẫn gương mặt sắc sảo kia dường như ẩn chứa một sức hút khó cưỡng.
---
Khi ngồi trong phòng riêng, không ai có thể kiềm chế được việc bàn luận về vẻ đẹp của nhân viên quán:
" Cậu nhân viên tên Phạm Bảo Khang đó dễ thương thật, nụ cười đó đúng kiểu nghịch ngợm." - Thượng Long lên tiếng bắt đầu .
"Tôi lại thấy cậu Thanh Pháp đặc biệt hơn, nét đẹp phi giới tính ấy với mái tóc màu xanh cuốn hút thật." - Trần Đăng Dương đáp.
"Còn cái cậu quản lý Thành An thì sao? Rất dễ mến đúng chứ?." - Lê Quang Hùng thêm vào.
" Tôi thì thấy Bùi Anh Tú, vẻ đẹp hoàn hảo, không góc chết. Quả thực rất nổi bật." - Nguyễn Trường Sinh nhận xét.
" Cậu trai Huỳnh Hoàng Hùng đó cũng không kém cạnh, như bước ra từ tranh vẽ Trung Hoa ra vậy." - Hải Đăng góp ý.
"Tôi thấy Phong Hào nhí nhảnh, dễ thương còn có nét khá nghịch ngợm." - Nguyễn Thái Sơn mỉm cười.
Đồng loạt họ quay sang Quang Anh:
"Đội trưởng, anh thấy ai thu hút nhất?", tất cả đều nói chung một câu nói.
Quang Anh tay xoa trán, ánh mắt bất lực nhìn về họ.
"Các cậu đang bàn về cái gì vậy chứ? Đấy là đang xâm phạm về quyền cá nhân của họ đấy. Đừng có nói các cậu mê cái đẹp đến nỗi quên đi mình là ai luôn à?"
Cả nhóm im lặng lúng túng khi thấy Đội Trưởng nói quá đúng, nói thì nói vậy nhưng trong lòng Quang Anh, hình ảnh mái tóc đỏ rực và ánh mắt sắc lạnh của Đức Duy lướt qua. Anh cười nhẹ, nhưng ngay lập tức, nụ cười ấy khiến cả nhóm rùng mình ớn lạnh.
---
Cùng lúc đó tiếng gõ cửa vang lên, “ Đã có đồ uống rồi đây ạ ”. Thanh Pháp cùng Đức Duy đẩy cửa bước vào. Thanh Pháp mang khay đồ uống đặt từng ly xuống bàn đưa đến vị trí của từng người một.
Còn Đức Duy, tay cầm một giỏ đồ có những túi kẹo đường có những hình dáng khác nhau nhưng lại có điểm chung là rất dễ thương. “ Đây là những món quà nhỏ dành cho những vị khách lần đầu đến quán Moonlight Cafés của chúng tôi ”, vừa nói Duy vừa đặt chiếc giỏ ấy xuống bàn và cúi người chào và ra ngoài cùng Thanh Pháp.
Bọn họ cảm thấy quán này phục vụ rất tốt, có phòng riêng rất hợp không gian để nghỉ ngơi lại còn chu đáo như vậy. Cả hương vị đồ uống cũng rất tuyệt.
---
Đang lúc họ tận hưởng không gian nghỉ ngơi yên bình, điện thoại của Quang Hùng vang lên. Sau vài câu nói chuyện, mắt Quang Hùng mở to như không tin vào tai mình " Sao..sao cơ ", hỏi lại với giọng lắp bắp.
Sau khi ngắt máy, còn ngồi ngẩn ra đến khi Thái Sơn hỏi có chuyện gì thì lúc này Quang Hùng mới nhìn về phía Quang Anh mà trả lời.
"Đội trưởng... có thêm một vụ án mạng xảy ra gần đây. Nạn nhân...nạn nhân chính là ... là một trong những thành viên trong Đội Trọng Án chúng ta!"
Cả nhóm dường như chết lặng khi nghe Quang Hùng báo tin. Quang Anh tay nắm chặt ly cà mà đập mạnh xuống bàn làm ít cà phê còn xót lại trong ly đổ hết ra ngoài.
Nguyễn Quang Anh: "Lập tức đi đến đó ngay!"
---
Ở phía quầy cà phê, các nhân viên quán đang đứng chung với nhau như đang nói chuyện gì đó rất vui. Sau khi thấy những vị khách rời đi một cách vội vã, đều khẽ mỉm cười. Nhưng nhanh chóng chạy đến hỏi " Có chuyện gì sao thưa quý khách ", Anh Tú lên tiếng.
" Thanh toán nhanh giúp chúng tôi, chúng tôi có chuyện gấp phải đi ngay ", Trường Sinh miệng nói và tay đưa chiếc thẻ của mình qua quầy để thanh toán.
Thành An đứng trong quầy nhận lấy và quẹt thẻ và gửi lại kèm câu nói " Hẹn gặp lại quý khách ".
" Phải quay trở đó nha ", Thanh Pháp nói khẽ trong miệng nhưng có vẻ bị Đăng Dương để ý, khi bị Dương nhìn chằm chằm Thanh Pháp chỉ mỉm cười nhẹ và cúi đầu chào.
---
Những nụ cười nhẹ nhàng lại xuất hiện trên khuôn mặt của các nhân viên nhưng lại khiến bất kỳ vị khách nào đang ngồi ở trong quán cũng rùng mình một cách khó tả.
Đức Duy dõi theo qua ô cửa kính tại tiệm, ánh mắt lóe lên sự ham chơi thích thú tinh nghịch kỳ lạ.
--
Kết thúc chương 2.
21h30p - T5/26/12/2024
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro