
Một Ngày Của Kudo Shiho
Sáng sớm, ánh nắng len lỏi qua rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt còn mơ màng của Shiho Kudo. Ngay cả khi đã là thiên tài vượt tuổi, cô vẫn cảm thấy nhịp sống mới này không hề dễ dàng. Gia đình Kudo — Yusaku và Yukiko — đã đón nhận cô như con gái, nhưng mọi thứ vẫn còn lạ lẫm. Shiho khẽ cựa mình, vẫn chưa quen với việc có người đánh thức. Ở tổ chức, đồng hồ sinh học và nỗi sợ đã buộc cô thức dậy từ rất sớm, không cần ai nhắc. Còn ở đây, tiếng gọi của Yukiko lại ấm áp đến mức làm cô thấy... xa lạ.
Trong bếp, mùi cà phê thơm ngát, bánh mì nướng giòn tan, tất cả đều quá "gia đình" đến mức Shiho bối rối. Cô im lặng ngồi xuống bàn, Yukiko rót sữa cho cô, nụ cười hiền dịu đến mức khiến lòng ngực Shiho nhói lên.
— Con thích bơ hay mứt dâu hơn?
Câu hỏi ấy nghe tưởng đơn giản, nhưng đối với Shiho, nó như một thử thách. Bơ, hay mứt? Cô chưa bao giờ phải đưa ra lựa chọn nào cho riêng mình, bởi trong tổ chức, mọi thứ đều được quy định sẵn. Sau một thoáng ngập ngừng, cô đáp nhỏ:
— Mứt dâu...
Bữa sáng tràn đầy mùi bánh mì nướng và cà phê, Yusaku nhẹ nhàng chỉ dẫn Shiho cách pha một tách cà phê đúng chuẩn, trong khi Yukiko cẩn thận gắp món trứng tráng vào đĩa cô. Shiho cố gắng mỉm cười, cảm giác ấm áp len lỏi, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu một nỗi lo về Shinichi — dù biết cậu đang bị giam giữ, cô vẫn cảm giác mình đang sống thay thế cuộc đời cậu, và điều đó khiến cô vừa cảm thấy có trách nhiệm vừa đầy tội lỗi.
Trên đường đến trường, Shiho vẫn đi bộ, giữ khoảng cách với những người đi chung. Cô bước vào lớp học, nơi Ran và Sonoko cũng đã có mặt. Ran nhìn cô với ánh mắt cẩn trọng, không còn tươi cười như những ngày xưa, còn Sonoko thì luôn nhíu mày, một phần vì tò mò, một phần vì cảnh giác. Shiho bước nhẹ, ngồi xuống ghế của mình, cố gắng tập trung vào bài học. Mặc dù đầu óc thiên tài, việc phải học cùng lứa tuổi bình thường khiến cô vừa thấy tẻ nhạt, vừa thấy căng thẳng khi mọi người xung quanh lén nhìn mình, đôi lúc trêu trọc vì tóc cô có màu sắc khác thường.
Trong giờ thảo luận, Shiho luôn giữ khoảng cách vừa đủ, đôi mắt tập trung nhìn vào giáo trình, nhưng không giấu nổi sự quan sát kỹ lưỡng xung quanh. Ran thỉnh thoảng liếc, như muốn xác định Shiho sẽ hành xử ra sao. Shiho tự nhủ: "Phải làm quen với nhịp sống mới. Phải thích nghi với thân phận mới. Phải học cách sống một cách bình thường."
Giờ ra chơi, Shiho bước ra sân, tận hưởng một chút không khí trong lành. Tuyệt nhiên cô không tham gia các trò chơi, chỉ đứng lặng nhìn những bạn cùng lớp cười nói. Lúc này, ký ức tuổi thơ vụt hiện về — những trò chơi tưởng tượng, những niềm vui giản đơn với Gin, người luôn ở bên khi cô cô độc và mất cha mẹ. Cô nhớ những lần hắn lặng lẽ giúp cô thực hiện những ham muốn nho nhỏ, những trò chơi cô tự nghĩ ra, ánh mắt Gin nhìn cô khi cô cười — một niềm hạnh phúc bình dị mà bây giờ cô chỉ có thể nhủ thầm trong lòng.
Tiết học cuối cùng trôi qua, Shiho cùng Yusaku quay về nhà. Trên đường, những con phố đông đúc khiến cô vừa cảm thấy lạ lẫm vừa thấy bình yên. Yusaku trò chuyện, kể về một vụ án vừa giải quyết xong, Shiho lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, cố gắng hòa nhập. Mọi thứ vẫn là học hỏi từng chút một — cuộc sống mới, gia đình mới, vai trò mới — và trong sâu thẳm, quyết tâm tìm ra thế lực thứ ba, kẻ giật dây sau tất cả vẫn âm ỉ cháy.
Trên đường về, Sonoko nghiêng người nhìn Ran, giọng tò mò xen lẫn lo lắng:
– "Cậu ổn chứ? Sau buổi học hôm nay với Shiho?"
Ran mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
– "Mình ổn mà."
Sonoko nhíu mày, không thuyết phục:
– "Ổn cái gì chứ... Con nhỏ đó sắp sống thay cho Shinichi rồi. Cậu không thấy lo lắng chút nào à?"
Ran im lặng một chút, mắt nhìn về phía Shiho đang đi trước mặt họ, mái tóc bay trong gió. Cuối cùng cô thở dài:
– "Mình... mình tin cậu ấy không phải là loại người xấu. Mình có cảm giác như vậy qua những lần tiếp xúc. Dù hiện giờ mình vẫn chưa biết Shinichi đang ở đâu, nhưng trong lòng, mình tin cậu ấy còn sống... thật sự còn sống."
Sonoko khẽ nhăn mặt, trông lo lắng, nhưng dường như cũng bị thuyết phục một phần:
– "Ừ... hy vọng là vậy.
Ánh hoàng hôn phủ lên đường phố, Shiho bước đi giữa những bóng người xa lạ, lòng nặng trĩu nhưng cũng dịu lại một chút. Cô chưa từng quen với cuộc sống bình thường như thế này, nhưng trong từng hơi thở, từng bước chân, cô nhận ra một điều: dù còn bàng hoàng, còn lo lắng cho Shinichi, cô đã bắt đầu nhớ nhịp sống này... và có lẽ, cô cũng bắt đầu nhớ chính bản thân mình.
----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro