
Cái Bóng Của Tổ Chức
Shiho rời hiện trường Shinjuku Grand từ lúc gần nửa đêm. Mưa đã tạnh, những vũng nước trên nền đường phản chiếu ánh đèn neon nhấp nháy, tạo thành những đốm sáng loang lổ như dấu chấm của ký hiệu S mà cô vừa phát hiện. Cô giữ chặt tờ sơ đồ trong tay, tim vẫn đập mạnh sau những suy luận về vị trí ly rượu, vết máu, và hai chữ S khác nhau.
Cảm giác ê dè vẫn đè nặng trong cô. Cô biết, chỉ một lần sơ suất thôi, người Tổ chức có thể xuất hiện bất ngờ. Như một con thú rình mồi, Gin hay Vermouth có thể bất ngờ bước ra từ bóng tối, không một tiếng động. Shiho ghé sát vào bức tường, kiểm tra xung quanh trước khi bước tiếp. Cái cảm giác từng bị tổ chức rượt đuổi vẫn còn nguyên, nhắc nhở cô rằng mỗi bước đi phải cẩn trọng tuyệt đối.
Không xa, trên một con phố khác, Heiji đang đứng lặng, theo dõi cô từ khoảng cách an toàn. Cậu không biết mọi chi tiết bên trong hiện trường, chỉ nắm được sơ đồ sơ bộ qua thông tin từ cảnh sát và cảm nhận mối nguy hiểm trong mắt Shiho. Heiji không bước vào phòng cô, không gây ra bất kỳ rủi ro nào, nhưng ánh mắt luôn dõi theo, vừa quan sát vừa chuẩn bị can thiệp nếu có dấu hiệu nguy hiểm.
Shiho dừng lại trước quán cà phê vắng, thở dài. Tay cô siết chặt tờ sơ đồ, ánh mắt lạnh lùng nhưng căng như dây cung. Cô vừa thu thập đủ chi tiết để suy luận bước tiếp, nhưng linh cảm về một cạm bẫy tinh vi vẫn treo lơ lửng. Hai chữ S, hai phong cách khác nhau, ly rượu dàn dựng, vết máu bị lau — tất cả không phải để khoe chiến tích, mà là để thử phản ứng của cô, kiểm tra trí tuệ, và cảnh báo một ai đó.
Heiji xuất hiện từ bóng tối phía sau quán, bước đến gần, giữ khoảng cách vừa đủ. "Shiho," giọng cậu trầm, "Tôi theo dõi từ xa. Có vẻ... cậu phát hiện được nhiều hơn chúng ta nghĩ."
Shiho hạ tờ sơ đồ xuống bàn, mắt vẫn dõi theo từng ký hiệu. "Heiji, chú ý này... ba đường gạch chéo không chỉ là vị trí máu bị lau. Hướng của chúng cho thấy... hung thủ muốn chúng ta nhìn vào thảm, nhưng sự thật nằm ở cạnh tường."
Heiji nghiêng người, mắt ánh lên tia sáng: "Vậy ly rượu được dàn dựng theo cách khiến cảnh sát tin rằng nạn nhân vừa cầm, nhưng vết rượu đổ không khớp. Người này đang dẫn dắt chúng ta, kiểm tra phản ứng."
Shiho gật, ánh mắt lạnh lùng: "Đúng. Và chữ S trên cổ tay nạn nhân... đường nét sắc bén, chính xác. Không phải ngẫu nhiên. Một chữ để khoe kỹ năng, một chữ để gửi thông điệp."
Cả hai im lặng, chỉ còn tiếng mưa nhè nhẹ rơi trên mặt đường. Nhưng Shiho biết: từ phía xa, Gin đang theo dõi, quan sát mọi hành động, đánh giá phản ứng. Và Vermouth, với nụ cười bí ẩn, như muốn đoán trước từng bước đi tiếp theo của cô.
"Cậu có biết không," Shiho thở dài, giọng thấp, "mỗi lần gặp họ... tớ đều cảm thấy như đang đứng trước bờ vực. Gin... lạnh lùng và nguy hiểm. Vermouth... luôn biết cách khiến tớ vừa e dè vừa không thể rời mắt."
Heiji nghiêng đầu: "Tôi biết. Tôi cũng không muốn cậu phải chịu một mình. Nhưng bây giờ... cậu phải tập trung vào sơ đồ. Người này... đang thử thách chúng ta, và tớ nghĩ... họ đã lên kế hoạch từ lâu, từng bước."
Shiho lẩm nhẩm, ánh mắt quét từng chi tiết: "Vòng tròn nhỏ ở khung cửa sổ... hướng nhìn của hung thủ. Không phải dân thường nào cũng nghĩ đến việc để lại dấu hiệu vừa rõ ràng vừa tinh vi như vậy. Ai đó quen thuộc với nạn nhân... và có óc chiến lược."
Shiho nhắm mắt một giây, nhớ về những đêm dài trong phòng thí nghiệm của Tổ chức. Nhớ Gin đứng tựa cửa, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy ẩn ý; nhớ Vermouth lướt qua như bóng ma, vừa nguy hiểm vừa mê hoặc. "Tôi ... không thể tin cậu ấy... Shinichi... lại liên quan đến tất cả điều này. Nếu tờ giấy trong căn hộ... thật sự từ cậu ấy..."
Heiji nhìn cô, ánh mắt tràn đầy cảm thông nhưng căng thẳng. "Tôi biết... tôi hiểu. Nhưng bây giờ... chúng ta phải suy luận dựa trên những gì cậu để lại. Không phải cảm xúc, mà là logic."
Heiji ghi chú vào sổ, giọng trầm: "Một chữ S để khoe, một chữ S để cảnh báo, hướng di chuyển giả tạo, ly rượu dàn dựng... Tất cả đều dẫn đến một thông điệp ẩn. Và tớ đoán... mục tiêu cuối cùng không phải là cảnh sát. Mà là... chúng ta."
Bên kia thành phố, Gin và Vermouth lặng lẽ theo dõi. Gin hút một hơi thuốc, ánh mắt sắc lạnh nhìn màn hình. Vermouth mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy là sự nguy hiểm và tò mò: họ biết Shiho đã nhận ra trò chơi, nhưng không biết cô sẽ đi đến đâu trước khi mọi thứ trở thành quá muộn.
Shiho đưa tay lên, chỉ vào vòng tròn nhỏ trên sơ đồ: "Nếu đúng như vậy... người tiếp theo có thể là ai đó liên quan trực tiếp đến dự án S. Và điều đó... nguy hiểm hơn bất kỳ điều gì chúng ta từng gặp."
Heiji hít một hơi dài, đôi mắt lóe lên quyết tâm: "Vậy bước tiếp theo... chúng ta phải tìm ra ai đứng sau tất cả những thông điệp này. Nhưng Shiho... cậu phải hứa, dù gì xảy ra, đừng để nỗi sợ chiếm lấy."
Shiho im lặng, mắt nhìn sâu vào bóng đêm ngoài cửa sổ. Nỗi sợ không mất đi, nhưng cô biết bây giờ mình không còn lựa chọn nào khác. Trò chơi trí tuệ đã bắt đầu, và tổ chức, cũng như bóng dáng Shinichi... đang theo dõi từng bước đi của cô.
Tokyo đêm ấy, tĩnh lặng nhưng dường như đang nín thở chờ đợi một bước đi kế tiếp mà Shiho và Heiji chưa thể dự đoán. Một chữ S, hai phong cách, và một thông điệp chưa giải mã — tất cả như sợi dây vô hình kéo họ vào trong mê cung của Tổ chức.
----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro