I Give My Life To You ( JingCae ) -1
Thức dậy mà không có ký ức về quá khứ, gần như phát điên bởi Stellaron bên trong mình, và ngay cả việc Cocolia dùng ngọn giáo băng đâm vào trái tim cũng chưa bao giờ khiến Caelus nao núng khi trở thành người hùng vô danh. Người anh hùng và những đồng đội từ Astral Express đã cứu Xianzhou Luofu khỏi bờ vực diệt vong. Vậy mà giấc mơ một đêm đã trở thành cơn ác mộng tái diễn ám ảnh cậu.
*****
Thế giới vũ trụ mô phỏng 5 - một thế giới mới để Herta thử nghiệm và nghiên cứu về các Aeon . Kinh nghiệm chiến đấu của Caelus với Kafka đã được bổ sung để cho phép nghiên cứu sâu hơn về khả năng chiến đấu của các thợ săn Stellaron. Huấn luyện để giành ưu thế trước họ trong khi Herta tiếp tục nghiên cứu về Aeon.
Trong quá trình huấn luyện, Caelus thỉnh thoảng thấy cơ thể của chính mình, bị Kafka thì thầm điều khiển để tấn công những người đồng đội mô phỏng. Cậu vẫn có thể cảm nhận được lời thì thầm của cô như một sợi chỉ nhanh chóng biến mình thành một con rối vô tâm sau mỗi lần rời đi, giống như lần đầu cậu tỉnh dậy trong trạm vũ trụ.
Sau khi giành được quyền điều khiển cơ thể để đánh bại Kafka mô phỏng và rời trạm vũ trụ để nghỉ ngơi trong một ngày, Caelus bắt đầu có những giấc mơ.
Cậu bị Kafka 'điều khiển' trong những giấc mơ đó, tấn công những người thân yêu. Tận mắt nhìn thấy cánh tay của cậu đâm ngọn thương rực lửa vào trái tim của bạn bè ... Và người đó.. luôn là vị tướng quân Jing Yuan yêu quý của cậu.
Tim Caelus gào thét muốn cơ thể ngừng đập khi tay vung cây thương lên cao để tạo ra ngọn lửa thiêu đốt. Giọng nói của chính cậu trở nên vô thanh vì tiếng la hét và ánh nhìn căm ghét của hắn, nhìn thân thể Jing Yuan bị ngọn lửa của chính mình thiêu đốt...
Mùi và hình ảnh thịt cháy, tiếng la hét đau khổ của hắn, nỗi đau xuyên thấu của cảm giác tội lỗi và hối hận đã in sâu vào tâm trí Caelus, ngay cả khi cậu tỉnh dậy sau cơn ác mộng.
Mỗi lần Caelus tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cơ thể đều toát mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch vì ghê tởm và sợ hãi. Sự chân thật của giấc mơ, cảm giác bị phản bội và nỗi thống khổ khi làm hại những người Caelus yêu quý đè nặng lên tâm hồn cậu.
Không thể chịu đựng gánh nặng tội lỗi của mình nữa, Caelus tìm kiếm sự an ủi và lời khuyên từ Himeko vào một buổi tối. Với phong thái dịu dàng và trí tuệ sâu sắc, cô lắng nghe nỗi sợ hãi và ác mộng của Caelus, cho cậu một không gian an toàn và cốc cà phê của cô để chàng trai xử lý cảm xúc của mình.
"Bây giờ, tôi sẽ thông báo với quý cô Herta rằng anh cần nghỉ ngơi để thư giãn," Himeko khuyên Caelus, nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống sau khi nhấp một ngụm. "Tôi nghĩ việc lặp đi lặp lại một thế giới mô phỏng đã khiến anh căng thẳng trong trận chiến trước đó với Kafka. Nói đến việc nghỉ ngơi, Luofu đang chuẩn bị tổ chức lễ hội Đông Chí sớm. Đây sẽ là thời điểm tốt để—"
"Không, tôi có thể ở bất cứ đâu ngoại trừ ở đó!" Cơn hoảng loạn của cậu bộc phát ngay lập tức khiến đôi mắt của người phụ nữ tóc đỏ mở to vì ngạc nhiên. Caelus vội vàng sửa lại với nụ cười lo lắng. "... Xin lỗi, ý tôi là, tôi vẫn có thể chiến đấu, cô Himeko. Giúp đỡ người khác sẽ giúp tôi quên đi mọi thứ ."
Phản ứng và câu trả lời của chàng trai khiến Himeko càng thêm bối rối. Cô chắc chắn rằng cậu ấy sẽ rất vui khi có cơ hội đến thăm Xianzhou vào những ngày nghỉ hay khi nào có cơ hội. Bản năng làm mẹ của cô đối với chàng trai trẻ biết rằng cậu đang tránh gặp mặt vị tướng quân nào đó, ngay cả khi Caelus cố gắng giữ bí mật.
Himeko quan sát phản ứng kiên quyết của Caelus và cau mày lo lắng. Cô có thể cảm nhận được sự bướng bỉnh của Caelus. Sẽ rất khó để có thể thay đổi suy nghĩ của cậu.
Với một tiếng thở dài yếu ớt, Himeko miễn cưỡng chấp nhận quyết định của Caelus. "Được rồi, nếu đó là điều anh muốn, Caelus. Nhưng nếu ác mộng xảy ra quá nhiều, chúng ta phải bàn việc này với quý cô Herta. Và tôi thậm chí còn yêu cầu anh rút khỏi việc hỗ trợ thí nghiệm của cô ấy."
"Hiểu rồi... Cảm ơn cô rất nhiều, cô Himeko," Chàng trai thở dài và cúi đầu biết ơn. Đó là cuộc chiến của chính cậu ngay từ đầu, ít nhất là từ những cuốn sách cậu đọc từ kho lưu trữ về việc đối phó với những cơn ác mộng.
Những ngày tiếp theo, Caelus mệt mỏi và kiệt sức vì phải di chuyển giữa các hành tinh.
Từ việc giải quyết chuyến thăm của Screwllum tới trạm vũ trụ và quản lý một viện bảo tàng cho đến việc trở thành trợ lý phòng thí nghiệm, đó đều là một công cụ giúp cậu phân tâm. Những giấc ngủ không mộng mị hoặc những giấc mơ sẽ sớm bị cậu lãng quên khi tỉnh dậy.
Tuy nhiên, sự yên bình chỉ kéo dài trong giây lát khi Caelus nhận được tin nhắn từ Tantan yêu cầu theo dõi số lượng Starskiffs. Những ngón tay của Caelus lướt trên màn hình điện thoại, suy ngẫm về việc trả lời tin nhắn của Tantan.
Cậu biết rằng việc nhận nhiệm vụ đồng nghĩa với việc sẽ đụng phải Jing Yuan... Và khả năng những cơn ác mộng tái ấy sẽ tái hiện. Nhưng Caelus cũng cảm thấy có nghĩa vụ và trách nhiệm trong việc giúp đỡ những người gặp khó khăn.
Sau một lúc do dự, Caelus đã quyết định.Cậu trả lời tin nhắn của Tantan, đồng ý giúp theo dõi Starskiffs và thu thập thông tin cần thiết.
Khi đến đó, phải mất một ít thời gian mới hoàn thành nhiệm vụ. Tuy nhiên, việc đếm Starskiff được nửa chặng đường đã trở thành một cuộc rượt đuổi, bởi một nhóm cướp đã đánh cắp các chuyến hàng từ Bến cảng sao xoay.
Với kinh nghiệm chiến đấu, Caelus nhanh chóng xử lý trong vòng vài giây sau khi dồn chúng vào chân tường và giao bọn côn đồ cho các vân kỵ quân để kết thúc ngày của mình. Ngay khi cậu vừa quay lại tàu, một thông báo tin nhắn hiện lên... Là Jing Yuan.
Jing Yuan: Tôi rất ngạc nhiên khi nhận được báo cáo từ các vân kỵ quân về sự giúp đỡ của cậu ngày hôm nay. Kẻ chủ mưu đã bị bắt ngay sau đó và số hàng bị đánh cắp đã được thu hồi. Cảm ơn cậu vì những hành động trượng nghĩa trong việc giúp đỡ người dân Loufu
Caelus nhanh chóng trả lời tướng quân, bày tỏ lòng biết ơn trước sự ghi nhận của Jing Yuan.
Caelus: Không có gì đâu thưa tướng quân. Tôi chỉ làm công việc của mình là bảo vệ và giúp đỡ những người gặp khó khăn. Tôi vui mừng khi biết tin lô hàng đã được thu hồi.
Bây giờ công việc của anh ở Xianzhou đã hoàn thành, Caelus cần nhanh chóng quay trở lại tàu–
Một giây sau, lại một tin nhắn khác từ Jing Yuan.
Jing Yuan: Chúng ta gặp nhau một lát được không? Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối tôi và cậu gặp nhau.
Lời nhắn đơn giản khiến tim Caelus đập rộn ràng nhưng cũng đầy lo lắng. Một mặt, đã lâu lắm rồi Caelus mới gặp lại tướng quân. Tuy nhiên, ký ức về những cơn ác mộng đó vẫn hiện lên trong tâm trí cậu.
Caelus đã không quay trở lại Vũ trụ Mô phỏng để chinh phục nỗi sợ hãi của mình. Thật xấu hổ khi thể hiện sự yếu đuối như vậy ngay cả khi chúng chỉ là giấc mơ... thế nhưng-
Lắc đầu và hít một hơi thật sâu, Caelus gõ câu trả lời.
Caelus: Cảm ơn vì lời mời, tướng quân. Nhưng tôi đã lập một số kế hoạch khác trong ngày. Để lần sau nhé?
Sau khi nhấn nút gửi, Caelus thở dài khi trái tim cậu cảm thấy nặng trĩu, cảm giác tội lỗi đè nặng lên mình vì đã nói dối khi đặt điện thoại đi mà không đợi trả lời.
Caelus không thể rũ bỏ được những cảm xúc mâu thuẫn đang dâng trào trong mình. Cảm giác nhẹ nhõm và tiếc nuối kéo dài khi Caelus từ chối lời đề nghị gặp mặt của Jing Yuan. Trong khi cậu cảm thấy tội lỗi về quyết định của mình, nỗi sợ phải đối mặt với những cơn ác mộng vẫn chiếm ưu thế.
Ngày tháng trôi qua, nhà khai phá ấy đắm mình vào nhiều nhiệm vụ khác nhau, luôn bận rộn để ngăn chặn tiếng vọng của những cơn ác mộng tái diễn. Những phiền nhiễu mang lại sự giải tỏa tạm thời, nhưng trong sâu thẳm,Caelus biết không thể trốn tránh điều không thể tránh khỏi mãi mãi.
Giống như cách cậu đã trốn tránh và từ chối lời đề nghị gặp mặt của Jing Yuan, Caelus cuối cùng sẽ phải đối mặt với người yêu của mình.
Một ngày nọ, sau một nhiệm vụ đặc biệt mệt mỏi, Caelus quay trở lại con tàu Luofu. Sự mệt mỏi đè nặng lên vai cậu vì chứng mất ngủ, và những cơn ác mộng đe dọa lại trỗi dậy trong những giây phút tĩnh lặng của sự cô độc.
"Thưa thầy, chúng ta có nên nghỉ ngơi không...?" Yanqing bày tỏ sự lo lắng của mình, đặt thanh kiếm gỗ xuống khi cảm giác tội lỗi, sự lo lắng nhuốm màu khuôn mặt cậu bé trước khuôn mặt nhợt nhạt của Caelus. "Tôi biết hôm nay tôi đã yêu cầu đấu với sư phụ. Tuy nhiên, tướng quân đã nói rằng nếu đối thủ của bạn cảm thấy không khỏe thì họ không nên tiếp tục cầm kiếm."
Caelus đánh giá cao sự quan tâm của Yanqing nhưng lắc đầu với một nụ cười yếu ớt. "Không cần lo lắng Yanqing. Tôi chỉ hơi mệt mỏi vì nhiệm vụ thôi. Chúng ta hãy tiếp tục luyện tập, tôi không muốn phá vỡ thói quen của chúng ta chỉ vì mệt mỏi."
Cậu bé do dự, liếc nhìn Caelus với vẻ vừa kính trọng vừa lo lắng. Người đệ tử trẻ rất nhạy bén, cảm nhận được rằng có thể Caelus đang kiệt sức nhiều hơn những gì cậu nói. Tuy nhiên, Yanqing vẫn nhặt thanh kiếm gỗ của mình lên, sẵn sàng tiếp tục cuộc đấu.
Phía sau sân tập Thần Phủ Sách, dưới bầu trời mùa đông đầy nắng là một không gian thanh bình trên thuyền Luofu, được bao quanh bởi tiếng hót líu lo nhẹ nhàng của những chú chim sẻ trên cây. Caelus và Yanqing luyện tập như thường lệ, tiếng kiếm gỗ chạm vào nhau vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Khi họ di chuyển để né và phản lại các đòn tấn công của đối phương, Caelus tìm thấy sự yên tĩnh trong tâm trí khi gắng sức. Việc tập trung vào cuộc đấu giúp át đi tiếng vọng ám ảnh trong những cơn ác mộng. Tuy nhiên, cậu không thể thoát khỏi sự thật đang chờ đợi khi cậu nhắm mắt lại.
Sau khi luyện tập, Yanqing không thể kìm được sự lo lắng của mình nữa khi họ nghỉ ngơi trên sân tập. "Sư phụ... tôi cảm giác được có điều gì đó đang làm phiền người. Gần đây tôi có cảm giác sư phụ ngày càng xa cách. Mấy tuần nay người không đến thăm tướng quân... sư phụ đang có chuyện gì à...?"
Khả năng nhận thức sâu sắc và nhạy bén của người trung uý trẻ cho thấy Yanqing là một thần đồng hiếm có. Nỗi buồn hiện rõ trong đôi mắt màu hổ phách Yanqing khiến Caelus nhận ra hành động của chính mình cũng khiến cậu bé khó xử như thế nào. Cuối cùng Caelus nở một nụ cười cay đắng, đôi môi do dự một chút trước khi nói. "Yanqing, một ngày nào đó cậu sẽ làm gì nếu tôi trở thành kẻ thù của tướng quân?"
Yanqing mở to mắt ngạc nhiên trước câu hỏi của Caelus. Đó là một bước ngoặt bất ngờ, và viên trung úy trẻ nhất thời mất cảnh giác. Cậu nhìn Caelus, cố gắng đánh giá sự nghiêm túc trong mắt sư phụ mình.
" Sư phụ, tôi không hiểu..." Cậu bé thành thật trả lời, trên trán hiện lên một nếp nhăn. "Người và tướng quân luôn sát cánh chiến đấu, tại sao lại trở thành kẻ thù?"
Nhà khai phá thở dài, trong ngực nặng trĩu khi cân nhắc cách giải thích mà không hoàn toàn nói ra sự thật. "Đó chỉ là một câu hỏi giả định, Yanqing. Nhưng đôi khi, con đường của chúng ta có thể khác nhau, và hoàn cảnh có thể thay đổi. Nếu vì lý do nào đó, tôi chống lại tướng quân, cậu sẽ làm gì?"
Yanqing do dự về độ nghiêm trọng của câu hỏi. Cậu nhìn xuống thanh kiếm gỗ trong tay, nhíu mày suy nghĩ. Một lúc sau, cậu nhìn vào mắt Caelus với vẻ quyết tâm. "Sư phụ, người đã hướng dẫn và huấn luyện tôi. Tôi đã học được cách cải thiện kỹ năng chiến đấy và người còn cho tôi thấy có nhiều thứ đáng quý hơn là cầm kiếm để tận hưởng cuộc sống. Nhưng... Nếu tình huống như vậy nảy sinh , Tôi hy vọng có một giải pháp không liên quan đến việc chọn phe. Tôi mong sư phụ tỉnh táo để chiến đấu bên cạnh tướng quân và tôi. Tuy nhiên, nếu sư phụ kiên quyết từ chối, tôi sẽ đứng về phía Luofu. Tướng quân cũng sẽ đứng về và bảo vệ Luofu bằng mọi giá."
Caelus nhìn Yanqing với nhiều cảm xúc đan xen - cảm thán vì lòng trung thành không lay chuyển và một chút hối hận vì đã cố gắng đặt cậu bé vào một tình huống khó khăn như vậy. Cậu gật đầu và mỉm cười. "Cảm ơn Yanqing. Tôi đánh giá cao sự thành thật của cậu. Tôi cũng hy vọng con đường này không bao giờ dẫn đến tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy."
Yanqing cũng gật đầu, sắc mặt chợt sáng lên như thể vừa nảy ra một ý tưởng nào đó. " Sư phụ, chuyện là tướng quân sẽ đưa tôi đi ăn tối ở Phố Kim Ngân. Sẽ thật tuyệt nếu người có thể tham gia cùng. Và đã lâu rồi sư phụ chưa kể cho tôi nghe về những câu chuyện của mình!"
"Ồ, cái đó..." Caelus nhăn mặt trước lời đề nghị đó. Trong lòng cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với Jing Yuan. "Tôi có thể kể cho cậu nghe những câu chuyện vào lúc khác, Yanqing, nhưng tôi thực sự không nên—!"
"Làm ơn mà sư phụ! Tôi hứa rằng tôi sẽ không làm mất quá nhiều thời gian! Và tôi chắc chắn rằng Tướng quân cũng sẽ rất vui khi có người tham gia cùng!" Yanqing chắp hai tay lên trên đầu cầu xin Caelus.
Caelus không khỏi mỉm cười trước sự nhiệt tình của Yanqing, sự ngây thơ và ấm áp của cậu bé đã làm lay động Caelus. Bất chấp sự đấu tranh nội tâm, lời yêu cầu chân thành từ Yanqing đã chạm đến cảm xúc trong cậu.
"Được rồi, Yanqing," Nhà khai phá mỉm cười hài lòng, vỗ vai cậu bé. "Tối nay tôi sẽ cùng cậu và tướng quân ăn tối. Nhưng hãy nhớ, tôi không phải là người hay kể chuyện đâu."
Đôi mắt Yanqing sáng lên niềm vui, sự hạnh phúc hiện rõ. Đem cảm xúc gói lại một câu "Cảm ơn sư phụ! Người sẽ không hối tiếc đâu. Tướng quân cũng sẽ rất vui."
Hai người kết thúc trận đấu cuối cùng trước khi đi đến Phố Kim Ngân. Viễn cảnh phải đối mặt với Jing Yuan làm dấy lên nỗi sợ hãi trong lòng Caelus. Tuy nhiên, vì Yanqing, cậu đã gác lại sự dè dặt của mình để cho phép bản thân tận hưởng thời gian nghỉ ngơi này.
Khi buổi tối đến gần, cả hai cuối cùng cũng đến nơi, một con phố nhộn nhịp nổi tiếng với bầu không khí sôi động và ẩm thực đa dạng. Jing Yuan đang chuẩn bị rót trà tại chỗ ngồi trong nhà hàng, trên mặt lập tức sáng lên nụ cười ấm áp. "Caelus, cuối cùng thì cậu cũng ở đây."
Caelus gật đầu xác nhận, mỉm cười đáp lại khi ngồi xuống. Bầu không khí ấm áp bao quanh họ, tràn ngập hương thơm của nhiều món ăn khác nhau và tiếng trò chuyện sôi nổi của khách quen. Yanqing ngồi cạnh Caelus có vẻ vui mừng khôn xiết trước cuộc hội ngộ.
"Chào buổi tối, tướng quân." Caelus cung kính chào hỏi. " đã lâu rồi chúng ta mới gặp mặt."
Jing Yuan rót trà cho Caelus, cử chỉ mang theo cảm giác quen thuộc. "Đúng vậy, Caelus. Tôi nghe nói dạo này cậu bận rộn giúp đỡ các Vân kỵ quân. Tôi đánh giá cao sự cống hiến của cậu."
"Không có gì đâu, thưa Tướng quân," Caelus trả lời khi nhận trà. "Tôi chỉ đơn giản là giúp đỡ bất cứ khi nào và bất cứ nơi tôi có thể. Và đã lâu rồi tôi mới gặp lại Yanqing, có rất nhiều chuyện chúng tôi cần phải kể."
Đôi mắt của Yanqing lấp lánh vì phấn khích. "Vâng, thưa sư phụ! Tôi rất mong được nghe câu chuyện của sư phụ. Tướng quân nói rằng người có những câu chuyện rất hay."
Caelus ngượng ngùng cười khúc khích, liếc nhìn jing Yuan, người đang dịu dàng nhìn cậu. "Tôi e rằng tôi không phải là người kể chuyện điêu luyện như anh ấy nói. Nhưng có lẽ tôi có thể chia sẻ một hoặc hai đoạn trích."
Trong suốt bữa tối, Yanqing phản ứng sôi nổi với những câu chuyện về những nhiệm vụ và cuộc phiêu lưu gần đây của Caelus, thỉnh thoảng còn năn nỉ cậu kể lại. Nhà khai phá dần thấy mình chìm đắm trong hơi ấm đến mức gần như quên hết lo âu.
Sau khi bữa tối kết thúc, Yanqing xin đi trước để tuần tra, để lại hai người trong căn phòng, sự im lặng bao trùm trong giây lát.
"Caelus" Jing Yuan bắt đầu, giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng giọng điệu lại khác lạ - đó là chất giọng chỉ dành cho những khoảnh khắc họ bên nhau. "Đã được một thời gian rồi. Dạo này cậu ổn chứ?"
Caelus chỉ mỉm cười khi ánh mắt cậu thoáng rời khỏi người kia trong giây lát. "Tôi đang sắp xếp các công việc, thưa Tướng quân. Các nhiệm vụ khiến tôi bận rộn. Dahao nói rằng bân Vân kỵ quân đang thiếu người trong những ngày nghỉ lễ sắp tới."
Jing Yuan gật đầu, nhấp một ngụm trà. "Sự cống hiến của cậu thật đáng khen ngợi, Caelus. Tôi rất biết ơn vì cậu đã chung tay hỗ trợ người dân Luofu. Nhưng... tôi hy vọng công việc này không gây áp lực quá nhiều cho cậu về mặt thể chất... hay tinh thần."
Ánh mắt luôn nhạy bén từ đôi mắt vàng đó gần như khiến Caelus nao núng khi nhớ lại Jing Yuan là loại người như thế nào. Nhận ra đôi mắt màu vàng của mình chạm vào Jing Yuan, nhanh chóng lướt xuống ngực, ký ức về cơn ác mộng khi ngọn thương đâm thẳng vào tim hắn—
Caelus vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, khiến tách trà đổ xuống bàn, tạo thành một vũng nhỏ. Cử động đột ngột của cậu khiến Jing Yuan nhìn cậu với vẻ lo lắng và những khách quen ngồi gần bàn bắt đầu thì thầm với nhau trước sự náo động.
Nhà khai phá cố gắng trấn tĩnh lại, điều chỉnh lại hơi thở và quay đầu đi để tránh giao tiếp bằng mắt. "Tôi... tôi xin lỗi, Tướng quân. Tôi chỉ... tôi cần chút sự yên tĩnh. Tôi sẽ kiểm tra với Bailu xem có bệnh gì không—"
"Không cần." Jing Yuan cũng đứng dậy, lập tức nắm lấy cổ tay phải của Caelus. Giọng nói kiên quyết. " Bây giờ chúng ta cần nói chuyện."
"Cái gì, không, đợi đã, Tướng quân—!" Caelus bị Jing Yuan kéo đi, người dẫn cậu ra ngoài nhà hàng. Không khí se lạnh của buổi tối tràn vào khí quản, nhưng nó chẳng làm dịu đi cơn bão cảm xúc đang cuộn xoáy trong cậu.
Jing Yuan dẫn Caelus đến một quán trọ có một căn phòng rộng rãi, xa hoa đã được đặt sẵn , tránh xa những ánh mắt tò mò và những lời thì thầm. Nhà khai phá không có thời gian để chiêm ngưỡng căn phòng được đặt đột ngột này, ánh mắt cậu vẫn luôn nhìn xuống đất.
"Caelus," giọng của Jing Yuan vang lên, nhưng chàng trai trẻ không đáp lại.
"Caelus, nhìn tôi." Vị tướng quân lại lên tiếng, nhưng cậu không thể nhìn vào mắt anh ấy. Cậu cảm thấy sức nặng của tội lỗi, gánh nặng của những cơn ác mộng ám ảnh.
Jing Yuan thở dài một tiếng, rời đi để lại cậu một mình. Cảnh Nguyên đã từ bỏ cậu rồi sao?
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại với một tiếng cạch để khóa lại, rồi những bước chân chắc nịch đi quanh phòng cho đến khi có tiếng gỗ sột soạt trên sàn nhà. Giọng Jing Yuan vang lên kiên quyết hơn trước, như thể đang ra lệnh. "Caelus, lại đây."
Ngẩng đầu lên lo lắng, Caelus nhìn thấy Tướng quân đang ngồi trên ghế. Hai cánh tay anh tựa vào thành ghế trong khi nhắm mắt lại. Chắc chắn là anh ấy không hề ngủ, nhưng anh ấy vẫn bình tĩnh như mọi khi.
Caelus bước cẩn thận tới chỗ Cảnh Nguyên. Tướng quân lại nói với giọng nhẹ nhàng khi cậu bước đến. "Dùng cả hai tay của cậu để chạm vào tôi. Và hãy cảm nhận tôi theo cách cậu muốn."
Đôi mắt của Caelus đầy ngạc nhiên, vẻ mặt đầy nghi ngờ. Giọng nói thì thầm quen thuộc của Kafka vang lên và đôi mắt cậu lóe lên khung cảnh bàn tay của mình nhuốm máu và tro của người yêu, khiến cậu phải cảnh giác. Caelus chậm rãi đưa tay ra, những ngón tay hơi run run khi chúng lơ lửng trong không trung. Khoảng cách giữa họ như một vực thẳm không thể vượt qua.
Khóe miệng Jing Yuan cong lên một nụ cười dịu dàng, dùng giọng điệu thấu hiểu nói. "Caelus, ở đây mọi thứ đều an toàn. Chỉ có tôi và cậu ở bên nhau như thế này thôi. Hãy để bản thân cảm nhận được hơi ấm. Tôi sẽ ở đây với cậu, Caelus à."
Hít một hơi thật sâu, Caelus tháo găng tay và hạ tay xuống, nhẹ nhàng đặt chúng lên vai Jing Yuan. Sự đụng chạm của cậu thật ngập ngừng, như thể sợ gây tổn hại, cũng giống như một chú gấu mèo nhỏ đang sợ hãi. Sự ấm áp của vị tướng quân truyền đến đầu ngón tay cậu, nó vừa là sự an ủi nhưng theo đó.... Những hình ảnh chân thực về cơn ác mộng hiện lên trong tâm trí Caelus, nhưng cậu đẩy chúng đi, tập trung vào thực tế trước mắt.
Đầu tiên, nhà khai phá đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của Jing Yuan. Làn da mịn màng và ấm áp, Caelus có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ anh ấy. Đôi môi mềm mại của vị tướng quân thường cong lên thành nụ cười lười biếng như mèo, hay những nụ hôn bí mật và cuồng nhiệt. Caelus luôn khao khát dùng ngón tay lần theo nốt ruồi dưới mắt trái của Jing Yuan nhưng chưa bao giờ tìm được cơ hội để làm điều đó.
Đôi mắt của Jing Yuan vẫn nhắm nghiền, tin tưởng Caelus sẽ vượt qua thời điểm dễ bị tổn thương này. Căn phòng tràn ngập sự im lặng nhẹ nhàng, chỉ có âm thanh lặng lẽ của hơi thở vang lên.
Tiếp theo, Caelus đưa tay sờ mái tóc dài màu trắng. Nó mềm mại như bộ lông của Mimi mỗi khi cậu chải lông cho nó. Nghĩ về con sư tử trắng khiến lòng cậu ấm hẳn lên. Hơi thở của Jing Yuan vẫn ổn định, chàng trai trẻ tiếp tục khám phá đường nét trên khuôn mặt và mái tóc của người yêu mình. Sự căng thẳng trong phòng dần dần tan biến, thay vào đó là cảm giác thân mật gợi nhớ về những ký ức khi họ ở bên nhau.
Khi bàn tay cậu di chuyển xuống vai và cánh tay của Jing Yuan, Caelus không thể không ngạc nhiên trước sức mạnh và khả năng phục hồi của vị tướng quân. Cậu cảm nhận được những vết sẹo và vết thương trên cơ thể Jing Yuan dưới lớp áo. Mỗi vết sẹo trong số đó là minh chứng cho những trận chiến mà anh đã phải đối mặt, những trận chiến mà Caelus từng tham gia và những trận chiến mà Jing Yuan đã chiến đấu một mình hoặc cùng bạn bè để bảo vệ Luofu.
Cái chạm của Caelus đọng lại trên đôi tay của Jing Yuan, đôi bàn tay to lớn và ấm áp đã ôm lấy cậu trong cả những trận chiến khốc liệt lẫn những khoảnh khắc dịu dàng. Những ngón tay chai sạn do cầm vũ khí để bảo vệ " ngôi nhà", nó mang đến cảm giác quen thuộc và vững chắc.
Khi bàn tay của Caelus lướt qua ngực Cảnh Nguyên, những lời quyến rũ quen thuộc thì thầm vào tâm trí Caelus để nhắc nhở cậu về sự hiện diện của cơn ác mộng. "Hãy nghe tôi nói. Caelus, hãy đâm cây thương của anh vào trái tim Tướng quân."
Cả hai đôi mắt màu vàng mở to sợ hãi khi nhớ lại ký ức về ngọn thương xuyên qua tấm giáp ngực của Jing Yuan. Hơi thở như nghẹn lại khiến cậu thở hổn hển vì hoảng sợ. Sự thay đổi bất thường của cậu khiến Jing Yuan mở mắt trước khi Caelus có thể trốn đi. Anh vòng một tay quanh eo Caelus để kéo cậu vào cho đến khi cậu ngồi trên đùi anh.
Tay còn lại của Jing Yuan nắm lấy một bàn tay của người yêu đặt lên ngực mình. "Đừng chạy trốn khỏi tôi, Caelus. Hãy đối mặt với nỗi sợ hãi đang ám ảnh trong giấc mơ của cậu."
Thông qua sự cổ vũ của Tướng quân và ánh mắt kiên định khi anh ta giữ tay Caelus trước ngực mình... Nhà khai phá cảm thấy ngực của Jing Yuan nâng lên hạ xuống dưới sự chạm vào của mình. Nhịp tim dưới lòng bàn tay Caelus đều đặn và nhịp nhàng, trái ngược với những cảm xúc hỗn loạn bên trong cậu. Một dấu hiệu trấn an về sự sống, sức sống và sự ấm áp rằng những cơn ác mộng của cậu chẳng qua chỉ là ảo ảnh.
Caelus cũng cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay Jing Yuan bao quanh mình, tiếng đập của từng nhịp tim xoa dịu tâm trí cậu, và sự quan tâm chân thành trong đôi mắt vàng kim đó trấn an lại những cảm xúc ngổn ngang trong lòng . Căn phòng dường như co lại, bao bọc lấy họ, chỉ còn lại hai người trong khoảnh khắc dễ bị tổn thương này.
Tuy nhiên, hơi thở của Caelus đôi khi không đều khi cậu vật lộn với những cảm xúc mâu thuẫn đang dâng trào trong mình. Những cơn ác mộng, nỗi sợ hãi, cảm giác tội lỗi - tất cả đều quấn quanh trái tim như một cái kẹp nghẹt thở. Và giờ cạu đang ở đây, phải đối mặt với chính nguồn gốc của nỗi thống khổ của mình.
Giọng nói của Jing Yuan phá vỡ sự hỗn loạn trong đầu Caelus. "Caelus, tôi biết cậu bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng. Cô Himeko đã nói với tôi rằng cô ấy đã rất lo lắng. Nhưng chạy trốn khỏi chúng sẽ không khiến chúng biến mất. Cậu phải đối mặt với nỗi sợ hãi và đối mặt trực tiếp với nó, chỉ khi đó cậu mới có thể thực sự tìm thấy sự bình yên."
Ánh mắt của Caelus bắt gặp ánh mắt của jing Yuan, chỉ trong khoảnh khắc, sức nặng tình yêu của họ dường như lơ lửng trong không khí. Tay của Caelus run rẩy, bị mắc kẹt giữa tiếng vang của những cơn ác mộng và hiện thực của. "N... Nhưng, tôi sợ.... Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi đánh mất chính mình và không bao giờ quay trở lại? Tôi sợ mình sẽ trở thành con rối làm ý muốn của Kafka. Lỡ như cô ấy muốn tôi giết anh thì sao? Tôi... tôi không muốn—!"
"Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra cách. Tôi ở đây với em, Caelus," Jing Yuan thì thầm, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay của Caelus. Anh nghiêng người để ấn môi mình lên trán người yêu. "Em sẽ không đơn độc trong chuyện này. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua chúng." ( từ đoạn này mình đổi xưng hô ạ )
"Tôi... tôi không muốn mất anh, Jing Yuan...kể cả bị Kaka sai khiến hay bất cứ ai... Tôi không muốn chính tay mình giết chết người tôi yêu." Khi những giọt nước mắt rưng rưng từ đôi mắt vàng của Caelus, tuôn trào nỗi đau và nỗi buồn trong cậu, cậu siết chặt tay Jing Yuan như thể đang nắm lấy sợi dây cứu mạng.
Vẻ mặt Jing Yuan dịu đi, trong mắt ánh lên sự hiểu biết và yêu thương sâu sắc. "Caelus, em sẽ không mất tôi. Tôi sẽ không để điều đó xảy ra. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với chúng, được chứ? Em rất mạnh mẽ, Caelus. Em đã phải đối mặt với vô số thử thách, đây chỉ là một trận chiến khác cần vượt qua.
Caelus nín thở trước lời an ủi của người yêu. Đôi mắt màu vàng tràn ngập sự tổn thương và biết ơn, nó khóa chặt ánh mắt của Cảnh Nguyên. cảm xúc đã thay họ nói lên nhiều điều, vượt xa những lời nói đơn giản được thốt ra.
Cánh tay ôm quanh người Caelus siết chặt hơn, Jing Yuan kiên quyết thề từng lời khi môi anh hôn dịu dàng khắp khuôn mặt Caelus, từ trán, đôi mắt, những giọt nước mắt, đôi má mềm mại, chiếc mũi... "Cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau. Tôi yêu em, Caelus. Em đã trao trái tim cũng như trao cuộc đời mình cho tôi. Và tôi sẽ trân trọng điều đó"
Họ trao cho nhau cái hôn đầy sự yêu thương và nhung nhớ trong khi đôi tay đan vào nhau, căn phòng biến thành thiên đường của tình yêu và sự chấp nhận. Âm vang của những cơn ác mộng mờ dần, thay vào đó là bản giao hưởng của hai trái tim cùng đập. Trong vòng tay đó, Caelus tìm thấy sức mạnh để đối đầu với những bóng tối ẩn nấp bên trong, được an ủi Jing Yuan—người không chỉ nắm tay cậu mà còn cả trái tim khi cậu trao cuộc đời mình cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro