Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Diabolik Lovers,

Chương 3: Ký Ức Lạnh Giá Và Lời Từ Biệt

Tomie đứng đó, ánh mắt tím linh của cậu lướt qua người vừa xuất hiện. Karlheinz, vị vua ma cà rồng với khí chất ngạo nghễ và uy quyền, giờ đây chỉ còn là một hình bóng mờ nhạt trong tâm trí cậu. 500 năm qua, thời gian chẳng làm mờ đi nét đẹp của ông ta, nhưng với Tomie, vẻ đẹp ấy giờ chỉ còn là ký ức không đáng nhớ.

Karlheinz đứng lặng, đôi mắt vàng sâu thẳm nhìn Tomie. Như thể tất cả ánh sáng và bóng tối của thế giới đều bị cuốn hút vào ánh mắt ấy. Hắn mở miệng, giọng nói vẫn trầm thấp và quyền lực như xưa:
"Tomie... ngươi không hề thay đổi, vẫn mĩ lệ đến đáng sợ. Nhưng vì sao ánh mắt ấy... lại chẳng còn dành cho ta nữa?"

Tomie mỉm cười, một nụ cười nhàn nhạt đầy ý vị. Giọng nói của cậu vẫn êm dịu như làn gió, nhưng ẩn chứa sự xa cách lạnh lùng:
"500 năm, Karlheinz. 500 năm đủ để mọi thứ thay đổi. Giờ đây, giữa chúng ta chẳng còn gì ngoài hai chữ 'quá khứ'."

Karlheinz tiến thêm một bước, ánh mắt nhuốm màu đau thương hiếm thấy. Dù là vị vua tàn nhẫn, kẻ đứng trên mọi sinh vật, nhưng lúc này, hắn lại mang dáng vẻ của một người đàn ông bị từ chối.

"Không, Tomie. Thứ ta cần không phải là Cordelia. Thứ ta cần, từ trước đến nay, vẫn luôn là em."

Câu nói của Karlheinz khiến cả sáu người con trai đứng phía sau sững sờ. Shu, người luôn hờ hững với mọi thứ, cũng không khỏi cau mày. Kanato ngừng ôm con búp bê, đôi mắt tím mở lớn đầy kinh ngạc.

Tomie cười khẽ, nụ cười như ánh trăng bạc giữa đêm tối, đẹp nhưng lạnh lẽo. Cậu lắc đầu, đôi mắt tím ánh lên chút mỉa mai:
"Karlheinz, ngươi đã chọn Cordelia làm vợ. Ngươi đã chọn con đường của ngươi. Ta với ngươi giờ chẳng còn gì để nói. Hơn nữa..."

Cậu nghiêng đầu, giọng nói thêm phần châm biếm:
"Ngươi quên rồi sao? Cô ấy là vợ ngươi, và theo vai vế, ngươi phải gọi ta là anh rể. Vậy mà ngươi lại đứng đây nói những lời không biết xấu hổ thế này sao?"

Karlheinz không để ý đến sự mỉa mai ấy. Hắn bước thêm một bước, khoảng cách giữa hai người gần như bị xóa nhòa. Nhưng trước khi hắn có thể chạm vào cậu, Tomie lùi lại một cách thanh thoát, đôi mắt tím không chút cảm xúc.

"Karlheinz, ngươi và ta đều biết rõ. Chúng ta đều là ma cà rồng cổ đại, thứ giống loài không có tim. Nhưng em gái ta đã yêu ngươi. Và chính ngươi là người hủy hoại cô ấy. Ta với ngươi, từ lâu đã chẳng còn là gì cả."

Lời Hứa Và Sự Rời Đi

Tomie quay lưng, nhẹ nhàng ôm lấy Cordelia đang lặng im trong vòng tay cậu. Dáng vẻ của cô không còn sự ngạo nghễ hay độc ác như trước. Dường như dưới cái ôm ấm áp của Tomie, phần người phụ nữ độc ác ấy đã tan biến, chỉ còn lại một đứa trẻ lạc lõng đang khóc nấc.

Karlheinz nhìn theo, đôi mắt vàng ánh lên nỗi tiếc nuối sâu sắc. Giọng nói của hắn như vang vọng khắp không gian:
"Năm đó chính em là người đóng băng tình cảm này, Tomie. Sao giờ em lại hắt hủi nó lần nữa? Em nghĩ ta không có tim, nhưng chính em đã phá hủy trái tim ta."

Tomie dừng bước, ánh mắt tím khẽ dao động. Nhưng rồi cậu chỉ lắc đầu, giọng nói vẫn dịu dàng nhưng đầy dứt khoát:
"Nếu ngươi thật sự có tim, Karlheinz, thì đó là điều duy nhất ngươi không biết cách sử dụng. Ngươi không biết yêu, không biết trân trọng, và cuối cùng, ngươi tự tay đánh mất tất cả. Bây giờ, ngươi phải học cách buông tay."

Karlheinz lặng người. Đây là lần đầu tiên, sau hàng ngàn năm tồn tại, hắn cảm nhận được thứ mà con người gọi là đau đớn.

Tomie không ngoái đầu lại, cậu nhẹ nhàng nói thêm:
"Ta sẽ mang em gái ta đi. Đây là điều cuối cùng ta làm vì gia đình này."

Sáu Đứa Con Và Những Tính Toán

Tomie ôm Cordelia rời đi, để lại sáu người con trai đứng lặng trong sự im lặng đầy ám ảnh. Họ lần đầu tiên chứng kiến một khía cạnh khác của cha mình – người đàn ông lạnh lùng và tàn nhẫn, kẻ coi rẻ tình yêu và hôn nhân. Nhưng giờ đây, ông ta lại đứng đó, cô độc và đau khổ, chỉ vì một người đàn ông.

Ayato nhíu mày, ánh mắt đầy phức tạp:
"Cha... cũng biết đau vì tình yêu sao? Thật nực cười."

Reiji đẩy gọng kính, giọng nói đầy ẩn ý:
"Không, Ayato. Điều đáng nói không phải là tình yêu của cha, mà là người khiến cha như thế. Tomie, anh trai của Cordelia, thật sự là một tồn tại đặc biệt."

Kanato cười khúc khích, đôi mắt tím ánh lên tia sáng kỳ lạ:
"Một người như thế... thật khiến ta muốn khám phá."

Laito nhún vai, nhưng nụ cười trên môi không hề thật lòng:
"Thật thú vị. Anh trai của mẹ, người từng làm cha đau khổ, và còn là ma cà rồng cổ đại... Chúng ta nên tìm hiểu thêm về người này."

Subaru quay đi, giọng nói nhỏ nhưng đầy ý tứ:
"Dù thế nào, ông ta cũng là cha chúng ta. Nhưng người đàn ông kia... thực sự đáng để kính nể."

Cả sáu người họ nhìn nhau, trong ánh mắt mỗi người đều hiện lên những suy tính riêng. Tomie, người đàn ông dịu dàng nhưng đầy bí ẩn ấy, giờ đây đã trở thành tâm điểm trong thế giới vốn tăm tối và lạnh lẽo của họ.

Chương 4: Lời Cảnh Báo Và Bí Mật Giữ Kín

Karlheinz vẫn đứng lặng trước sự im lặng đầy tính toán của sáu đứa con trai. Đôi mắt vàng của hắn ánh lên sự lạnh lẽo, nụ cười mỏng dính và đầy nguy hiểm hiện hữu trên gương mặt của kẻ đã quen đứng trên đỉnh cao quyền lực.

"Nghe đây, lũ nhóc," hắn lên tiếng, giọng nói trầm thấp mang đầy uy hiếp, "những gì các ngươi chứng kiến hôm nay không được phép nói ra. Một chữ cũng không. Và ta khuyên các ngươi, tốt nhất đừng tò mò về người đó."

Hắn bước tới một chút, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu từng suy nghĩ trong đầu của từng đứa con trai. Làn khí lạnh lẽo bao trùm khắp không gian, khiến cả sáu người đều bất giác đứng thẳng người.

"Nếu bất kỳ kẻ nào dám vượt quá giới hạn, thì đừng trách vì sao các ngươi không còn là con ta nữa. Người đó không phải ai các ngươi có thể đụng vào. Hiểu chứ?"

Giọng nói của hắn tràn ngập sự lạnh lẽo, khiến ngay cả Ayato – kẻ luôn tự cao tự đại nhất – cũng chỉ có thể im lặng siết chặt tay, không dám phản bác. Kanato, người thường xuyên bật lại với ánh mắt đầy giận dữ, giờ đây cũng chỉ đứng yên, không thốt ra một lời nào.

Không khí đè nén đến mức ngạt thở. Karlheinz chỉ để lại ánh mắt sắc lạnh cuối cùng trước khi thi triển ma pháp, biến mất trong làn khói đen mờ ảo.

Sáu Đứa Con Và Sự Im Lặng

Khi bóng dáng của Karlheinz hoàn toàn biến mất, sáu anh em mới dần dần thở ra, phá vỡ sự im lặng đáng sợ. Ayato nhíu mày, đôi mắt ánh lên tia bất mãn:
"Tch, lão già chết tiệt. Dọa chúng ta như thế, thật chẳng ra gì."

Shu, người thường không hứng thú với bất cứ điều gì, lúc này lại khẽ mở mắt. Anh lười nhác dựa vào tường, nhưng ánh nhìn sâu thẳm hướng về nơi Karlheinz vừa biến mất:
"Tuy vậy, ta nghĩ lần này ông ta nghiêm túc. Người đó... có lẽ thực sự là một tồn tại vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng ta."

Reiji đẩy nhẹ gọng kính, giọng nói lạnh lẽo nhưng đầy ý tứ:
"Shu nói đúng. Tốt hơn hết, chúng ta không nên động đến những chuyện không thuộc về mình. Nhưng..." Anh liếc nhìn những người khác, giọng nói chậm rãi:
"Mặc dù cha cảnh cáo, ta nghĩ không ai trong chúng ta có thể kìm nén được sự tò mò về người đó."

Nữ Chính Thay Đổi

Không ai nói thêm gì nữa. Họ đồng loạt nhìn về phía Yui, người đang nằm yên trên chiếc giường trắng muốt, hơi thở đều đặn hơn trước. Màu da của cô sáng lên, gần như phát ra ánh sáng nhè nhẹ dưới ánh đèn phòng. Tinh thần lực của cô trở nên ổn định, không còn sự yếu ớt hay hoảng loạn thường thấy.

Nhưng điều khiến họ bất ngờ nhất chính là dòng máu trong cơ thể cô. Yui luôn có mùi hương ngọt ngào, nhưng giờ đây, máu của cô không chỉ ngọt, mà còn mang theo cảm giác thanh khiết, tựa như thứ rượu quý hiếm nhất mà ngay cả những ma cà rồng cổ đại cũng thèm khát.

Ayato cúi xuống gần cô, mũi anh khẽ ngửi lấy hương thơm, ánh mắt đỏ lóe lên:
"Cô ấy... đã thay đổi. Máu của cô ta không còn như trước nữa."

Reiji gật đầu, ánh mắt soi xét:
"Chắc chắn là do người đó. Sức mạnh thanh tẩy, ổn định linh hồn, kéo dài tuổi thọ... Đây không phải là điều mà bất kỳ ma cà rồng nào có thể làm được, ngay cả cha."

Kanato tiến lại gần, nở nụ cười lạnh lẽo:
"Đúng vậy. Nhưng hôm nay, ta sẽ tạm tha cho cô ta. Ít nhất thì cơ thể này vẫn cần nghỉ ngơi sau khi bị mẹ làm ô uế."

Từng người, từng người rời khỏi phòng, không quấy rầy thêm Yui.

Những Món Quà Bí Ẩn

Trở về phòng riêng, mỗi người đều mở ra món quà mà Tomie đã tặng cho họ. Chúng là những vật phẩm kỳ lạ, nhưng lại hoàn hảo đến mức đáng kinh ngạc với từng tính cách của họ:
    •    Ayato nhận được một chiếc vòng cổ bằng bạc đính một viên ngọc đỏ như máu. Mỗi khi đeo vào, nó giúp anh tăng cường sức mạnh và tốc độ, phù hợp với bản tính hiếu chiến của anh.
    •    Shu nhận một chiếc hộp nhạc, khi mở ra, âm thanh phát ra không chỉ dịu dàng mà còn làm dịu mọi căng thẳng trong tâm hồn anh. Nó hoàn hảo với tính cách yêu âm nhạc và lười biếng của Shu.
    •    Reiji nhận một chiếc đồng hồ bỏ túi cổ xưa, bên trong khắc các ký tự ma pháp giúp anh gia tăng khả năng phân tích và ma pháp phòng thủ.
    •    Kanato được tặng một con búp bê bằng sứ, nhưng khác với những con búp bê bình thường, nó chứa đựng linh hồn yếu ớt, sẵn sàng đáp lại mọi yêu cầu của anh. Điều này khiến Kanato mỉm cười đầy mãn nguyện.
    •    Laito nhận một chiếc mũ rộng vành với năng lực ẩn thân, phù hợp với bản tính phóng khoáng và hay mưu mẹo của anh.
    •    Subaru nhận một chiếc vòng tay bằng kim loại, giúp anh kiềm chế sức mạnh và cảm xúc, phù hợp với tính cách bốc đồng và dễ nổi nóng của anh.

Cả sáu người, dù không nói ra, đều cảm nhận được sự thấu hiểu và tinh tế của Tomie. Từng món quà, từng đường nét đều phù hợp một cách hoàn hảo, như thể cậu đã sống cùng họ suốt hàng thế kỷ.

Reiji khẽ thở dài, ánh mắt lấp lóe sự tò mò:
"Người đó, Tomie... rốt cuộc là ai? Và vì sao cha lại cố gắng che giấu một người như vậy khỏi chúng ta?"

Cả sáu người đều im lặng, nhưng ánh mắt họ hiện rõ sự đồng tình. Tomie không chỉ khiến cha của họ phải đau khổ, mà còn khơi dậy sự tò mò sâu sắc trong lòng từng người. Và họ biết, hành trình để hiểu rõ người đàn ông bí ẩn ấy mới chỉ bắt đầu.


( phòng của từng người họ - u ám và tăm tối)

( dành cho ai chưa biết các vị mama và quý tử của họ )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro