Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Xuyên không về trực tiếp ăn dưa cảnh tình cảm của cha mẹ 7

Bách Lý Đông Quân cau mày , suy nghĩ một chút ý tứ trong lời nói của Lý Trường Sinh , sau đó thì quên mất . Vì Diệp Đỉnh Chi và Vô Tâm đều an toàn nên y không có gì phải lo lắng . Vừa quay đầu lại liền thấy Tiêu Lăng Trần đang chăm chú nhìn mình , Bách Lý Đông Quân cười rạng rỡ , tự nhiên ôm lấy vai hắn :

- Ngươi thế nào ? Các ngươi đều không sao chứ ? Gia Cát Vân kia không dễ đối phó . Ngươi không bị thương chứ ?

Tiêu Lăng Trần lắc đầu .

- Có một người đeo mặt nạ quỷ tới cứu lúc nguy cấp , chúng ta đều không có làm sao . Tiêu Sắt ca nói mục tiêu của hắn không phải là chúng ta , nhìn thấy có người giúp đỡ , hắn liền phớt lờ chúng ta . Chẳng lẽ ngươi...là mục tiêu ?

Tiêu Lăng Trần suýt chút nữa lại đến gần , đứa nhỏ kêu lên một tiếng " Mẹ " rồi nhanh chóng đổi thành " Ngươi ". Bách Lý Đông Quân cười nói :

- Ta không sao , chỉ là không biết Vô Tâm cùng Diệp Đỉnh Chi đã xảy ra chuyện gì . Bọn họ đã đi đâu , tại sao còn chưa quay lại...

Nhìn thấy đám người Tiêu Lăng Trần không có việc gì , Bách Lý Đông Quân lại bắt đầu suy nghĩ chuyện này . Tiêu Lăng Trần vội vàng nháy mắt với Tiêu Nhược Phong . Tiêu Nhược Phong không để ý tới hắn , cười nhìn Bách Lý Đông Quân :

- Đông Quân , đêm qua ngươi đã vất vả rồi...

Lời còn chưa dứt , Bách Lý Đông Quân trợn mắt , ngất đi . Tiêu Lăng Trần đỡ y , lo lắng nhìn Tiêu Nhược Phong cầu cứu . Tiêu Nhược Phong sắc mặt tối sầm , hắn tiến lên ôm Bách Lý Đông Quân vào trong ngực , một tay bắt mạch cổ tay y , chăm chú lắng nghe một lát , mới thở phào nhẹ nhõm nói với mọi người :

- Y không sao , chỉ là quá mệt mỏi .

Nói xong , Tiêu Nhược Phong nhìn Lôi Mộng Sát , đang định yêu cầu Lôi Mộng Sát đưa Bách Lý Đông Quân về , thì thấy Lôi Mộng Sát đã bỏ chạy . Tiêu Nhược Phong bất đắc dĩ lắc đầu , bế y lên , kêu Tiêu Lăng Trần thuê xe ngựa .

Xe ngựa lắc lư một chút , ngựa tiến về phía trước , Bách Lý Đông Quân dựa vào vai Tiêu Nhược Phong , vô thức cọ xát . Thân thể Tiêu Nhược Phong căng thẳng , sắc mặt đỏ bừng đến tận mang tai . Cũng may đám người Tiêu Lăng Trần không đi theo hắn , nếu không hình tượng của hắn chẳng phải sẽ hoàn toàn bị phá hủy sao ? Tiêu Nhược Phong thầm nghĩ .





Khi đến học đường , Đường Liên và Tiêu Vũ đã đợi rất lâu , nhìn thấy Bách Lý Đông Quân đã ngủ say , bọn họ lo lắng . Sau khi nghe Tiêu Nhược Phong nói Bách Lý Đông Quân vừa mới kiệt sức mà ngất đi , hai người mới thở nhào nhẹ nhõm . Đường Liên cõng Bách Lý Đông Quân trên lưng đi về . Tiêu Nhược Phong trầm ngâm nhìn Tiêu Vũ một hồi , khiến Tiêu Vũ có chút sợ hãi .

- Ừm...nếu không còn chuyện gì nữa thì ta...về trước nhé ?

Tiêu Vũ thận trọng nói . Tiêu Nhược Phong mỉm cười gật đầu . Tiêu Vũ chạy vào trong học đường nhanh như thỏ .










Cảnh Ngọc Vương Phủ










Diệp Đỉnh Chi đã tỉnh lại , muốn rời đi , lại bị Lạc Thanh Dương ngăn lại . Hắn liếc nhìn Vô Tâm đang nhàn nhã uống trà , trong lòng nói :

- " Còn chờ gì nữa , sao không tới giúp ta ? "

Vô Tâm nhìn hắn một cái , không nói gì .

Lúc này , một bóng người Thanh Uyển xuất hiện trước cửa sân nhỏ , có chút khó chịu nói :

- Đây chính là thái độ của thiếu gia đối với vị ân nhân của mình sao ? Ngươi thậm chí không nói một lời cảm ơn , chỉ muốn rời đi ngay lập tức

Diệp Đỉnh Chi cười xấu hổ , chắp tay với Dịch Văn Quân nói :

- Đa tạ vương phi đêm qua đã cứu mạng ta , Đỉnh Chi sẽ ghi nhớ , sau này...

Dịch Văn Quân cười khẩy , cắt đứt lời còn dang dở của Diệp Đỉnh Chi

- Nếu ngươi đã thừa nhận ân cứu mạng của ta , vậy tại sao phải đợi đến ngày mai ? Trả ơn lòng tốt của ta ngay bây giờ không phải sẽ tốt hơn sao ?

- Ừm...không biết vương phi muốn chúng ta báo đáp ân cứu mạng như thế nào ?

Dịch Văn Quân cười lắc đầu , từng chữ từng chữ nói :

- Là ngươi , ngươi muốn báo đáp ân tình của ta . Võ công của tiểu gia hỏa này không đủ để cứu ngươi , cho nên đêm qua ta mới cứu ngươi . Vấn đề là đừng gọi ta là vương phi . Chưa kể ta còn chưa thành hôn với Cảnh Ngọc Vương và ta cũng không thích danh hiệu này .

Diệp Đỉnh Chi trừng mắt nhìn Vô Tâm , hít sâu một hơi , mỉm cười nhìn Dịch Văn Quân

- Được rồi , Dịch cô nương , cô muốn ta báo đáp ân tình của cô như thế nào ?

Dịch Văn Quân một tay ôm ngực , một tay chống cằm , nghiêng đầu suy tư nhìn hắn . Diệp Đỉnh Chi chỉ chờ báo đáp ân tình xong , hắn sẽ lập tức đến tìm Đông Quân...

Dịch Văn Quân bỗng nhiên mỉm cười , cô chấp hai tay sau lưng nói :

- Ta còn chưa nghĩ tới , lát nữa sẽ nói chuyện này sau

Diệp Đỉnh Chi sửng sốt một chút , vội vàng nói :

- Nếu không , Dịch cô nương , cô nghĩ trước đi . Ta sẽ đi báo cho người quan trọng của ta biết rằng ta vẫn an toàn , nếu không người đó sẽ lo lắng cho ta . Cô yên tâm , ta sẽ không chạy trốn đâu . Nếu cô không tin thì cứ giữ vị tiểu hòa thượng này lại ở đây trước đi

- ???

Vô Tâm quay đầu nhìn Diệp Đỉnh Chi , trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được , hơi nhíu mày : Ông thật sự là cha ruột của ta đấy .

Dịch Văn Quân dừng bước , quay người lại , mỉm cười nhìn Diệp Đỉnh Chi một lúc , nhẹ nhàng thốt ra một chữ

- Không !

- Không , tại sao...

- Ngươi đối với ân nhân của ngươi một chút kiên nhẫn cũng không có sao ? Không thể để cho ta suy nghĩ hai ngày à ?

Dịch Văn Quân nhìn chằm chằm Diệp Đỉnh Chi , trong mắt tràn đầy bi thương cùng ủy khuất . Diệp Đỉnh Chi bỗng nhiên câm miệng

- Vậy...mau chóng suy nghĩ đi .

Diệp Đỉnh Chi lắp bắp nói . Dịch Văn Quân gật đầu , xoay người , cong môi , nhẹ nhàng rời đi . Lạc Thanh Dương cũng cất kiếm , biến mất khỏi tầm mắt . Trong sân chỉ còn lại Diệp Đỉnh Chi và Vô Tâm . Diệp Đỉnh Chi không khách khí vỗ vỗ cái đầu hói của Vô Tâm

- Ngươi đúng là một đứa nhóc ngốc nghếch , chỉ là đang đào hố chôn cha mình thôi phải không ?

Vô Tâm vẻ mặt ngây thơ nói :

- Rõ ràng đêm qua người chăm chú nhìn cô ta như vậy mới cho cô ta hy vọng . Đây không phải là chuyện của ta !

- Ai nhìn chằm chằm cô ta !

Diệp Đỉnh Chi tức giận nói

- Chưa nhìn thì chưa nhìn , sao người lại sốt ruột như thế ?

Diệp Đỉnh Chi nắm chặt nắm đấm , lúc này hắn muốn đánh đứa nhỏ này , đáng tiếc không thể .

- Đi báo cho mẹ ngươi biết ta vẫn an toàn , nói với y mấy ngày nữa ta sẽ đi tìm y

Diệp Đỉnh Chi ra lệnh . Vô Tâm cười , cố ý nói :

- Không ! Ta phải trông chừng người . Anh hùng cứu người chính là mỹ nhân . Nếu người không có ý chí kiên cường , ta từ nay về sau sẽ không còn tồn tại nữa

Diệp Đỉnh Chi tức giận đứng dậy , nhìn chằm chằm cái đầu hói của Vô Tâm một lúc rồi nói :

- Đầu ngươi không có vết sẹo nào , cho nên ngươi không phải là một hoà thượng nghiêm túc phải không ? Ta rất tò mò , tại sao ngươi lại muốn làm hoà thượng ? Sở thích cá nhân của ngươi sao ?

Nụ cười của Vô Tâm cứng lại trong giây lát , và hắn nói :

- Ta sẽ báo với mẹ rằng người vẫn rất an toàn

Nói xong , Vô Tâm bỏ chạy . Diệp Đỉnh Chi bối rối gãi đầu , thầm nghĩ : Vừa rồi mình đã nói sai sao ?

Nhưng điều này thực sự kỳ lạ và hắn không tin điều này . Làm sao hắn cùng Đông Quân có thể sinh con trai rồi để nó đi tu . Nếu không phải vì thích thì tại sao ?





Rời khỏi Cảnh Ngọc Vương Phủ , Vô Tâm đi chậm lại . Đi giữa dòng người tấp nập , hắn có cảm giác như nghẹt thở . Hắn không biết phải trả lời câu hỏi vừa rồi của cha hắn như thế nào . Hắn có thể nói gì ? Nói là bởi vì cha bị nhập ma và phát điên , dẫn dắt Ma Giáo tiến về phía đông , dẫn đến sự tàn sát và cái chết của hàng trăm nghìn người dân vô tội sao ? Vì vậy , hắn mới mấy tuổi đã thành hoà thượng . Hắn phải ở chùa Hàn Thủy trong vòng mười hai năm với danh phận con tin .

Vô Tâm nhắm mắt lại , người ta nói có thể thay đổi được vận mệnh , vậy khi quay trở lại thời khắc này , liệu ông trời có cho hắn một cơ hội để thay đổi mọi thứ không ? Nhưng nếu thật sự động đến nguyên nhân này thì sẽ có hậu quả gì ? Liệu hắn có đủ khả năng lựa chọn này hay không ?


[ Hãy mạnh dạn lựa chọn , chúng ta có đủ khả năng chịu trách nhiệm cho bất cứ thứ gì ngươi chọn ]


Khuôn mặt hiền lành của Bách Lý Đông Quân đột nhiên hiện lên trong đầu hắn . Chỉ cần hắn đủ mạnh , hắn có thể lựa chọn bất kỳ sự lựa chọn nào , hiện tại hắn có thực lực như vậy . Ánh mắt Vô Tâm dần dần trở nên kiên định , lần này hắn nhất định sẽ ngăn cản cha mình bị nhập ma .








***








Khi Vô Tâm trở lại học đường , đám người Bách Lý Đông Quân đã thay y phục của đệ tử vào , nhìn nhau , giúp nhau chỉnh tề y phục , vừa nói vừa cười . Nhìn thấy hắn đã trở lại , Bách Lý Đông Quân vội vàng chào hỏi , cười hỏi :

- Tối hôm qua các ngươi tới nơi nào tốt đẹp như vậy ? Ngay cả thư cũng không gửi cho ta . Diệp Đỉnh Chi đâu ?

- Hắn...vẫn ổn , nhưng hắn tạm thời không thể rời đi nên để ta trở về trước báo với ngươi hắn vẫn an toàn . Ngươi...đi đâu ?

Vô Tâm chớp mắt nhìn Bách Lý Đông Quân . Bách Lý Đông Quân lấy một bộ đồ y phục của đệ tử nhét vào trong ngực Vô Tâm .

- Nếu như ngươi vượt qua tái khảo , có thể ở lại học đường ngoại viện học tập . Lúc ngươi không ở đây , ta đã tự mình đồng ý thay mặt ngươi . Sau này ngươi sẽ ở trong học đường , có một số lão sư muốn nhận ngươi làm đồ đệ . Tất nhiên , điều đó phụ thuộc vào chính ngươi . Thời gian sắp đến rồi , hãy nhanh chóng thay y phục nhé .

Vô Tâm gật đầu , vẫy tay thay y phục . Bách Lý Đông Quân ngơ ngác nhìn hắn một lát , sau đó mím môi nói :

- May mắn thay , ta không thay mặt ngươi hứa hẹn với những vị lão sư kia . Ta cảm thấy bọn họ không xứng đáng làm sư phụ của ngươi

Vô Tâm cười nói :

- Vậy ngươi cảm thấy ai xứng đáng làm sư phụ của ta ?

Bách Lý Đông Quân suy nghĩ một chút rồi nói :

- Vốn là ta cho rằng Lý tiên sinh là thích hợp nhất , nhưng hắn lại nói ngươi sẽ không nhận hắn làm sư phụ . Quên đi , ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một cao thủ lợi hại hơn Lý tiên sinh trong tương lai để làm sư phụ

Vô Tâm mỉm cười gật đầu . Đương nhiên , hắn không thể nhận sư phụ của mẹ làm sư phụ của mình .

Mẹ ơi , mẹ quả thực đã tìm được một người sư phụ trong tương lai rất tốt cho con . Chỉ không biết liệu bây giờ sư phụ có thể nhận ra con hay không .






Cả nhóm cùng nhau đi đến hội trường . Thấy mọi người đã đến đông đủ , Tiêu Nhược Phong liền tuyên bố lễ bái sư bắt đầu . Lần này , ngoài việc Lý Trường Sinh nhận Bách Lý Đông Quân làm đệ tử cuối cùng ra . Thì còn Liễu Nguyệt cũng nhận Doãn Lạc Hà làm đệ tử . Những lão sư khác cũng coi trọng trình độ của nhóm Vô Tâm nên vội vàng chiêu mộ học trò , nhưng những người này lại từ chối , điều này khiến một số lão sư cảm thấy tiếc nuối và không hiểu tại sao họ lại từ chối trở thành đồ đệ của mình . Chẳng lẽ bọn họ đều ở đây vì Lý tiên sinh đệ nhất thiên hạ nên thà mất đi còn hơn nhận người khác làm sư phụ ?

- Bách Lý Đông Quân

Tiêu Nhược Phong mỉm cười nhìn Bách Lý Đông Quân

- Vào đi

Bách Lý Đông Quân bước một bước về hướng Tiêu Nhược Phong chỉ , liền nhận ra có điều gì đó không ổn , y nhanh chóng cúi xuống tránh khỏi chậu nước trên đầu đổ xuống , chiếc chậu gỗ kêu vang một tiếng rơi xuống đất . Y trợn mắt nhìn lại các sư huynh của mình :

- Có trẻ con hay không ? Cái trò này ta tám tuổi đã ngừng chơi rồi

Lôi Mộng Sát mỉm cười bước tới , vỗ vỗ Bách Lý Đông Quân nói :

- Đó là truyền thống của học đường chúng ta . Ta chính thức giới thiệu với đệ , ta là nhị sư huynh của đệ , Lôi Mộng Sát

Bách Lý Đông Quân nhướng mày

- Huynh là nhị sư huynh , vậy thì đại sư huynh đâu ?

- Kể từ khi bắt đầu làm đệ tử đến nay ta không thấy người này , cho nên ta có lý do nghi ngờ sư phụ đang lừa ta . Căn bản không có đại sư huynh nào cả . Được rồi , cái này không quan trọng , đệ gọi ta một tiếng nhị sư huynh đi Tiểu Bách Lý

- Hôm nay ta cho huynh một chút mặt mũi .

Bách Lý Đông Quân hướng Lôi Mộng Sát cúi đầu

- Nhị sư huynh

- Êy ~

Lôi Mộng Sát đắc thắng đáp lại . Đó là khoảnh khắc mà hắn thích nhất . Tuy hắn có rất nhiều sư đệ , nhưng không có người nào nghiêm túc gọi hắn là sư huynh , một hai người còn muốn cưỡi lên đầu hắn ngồi , nhưng Tiểu Đông Bát vẫn ngoan ngoãn như vậy .

Tiếp theo là tam sư huynh Cố Kiếm Môn , nhưng vì không có ở đó nên thay vào đó là một bức chân dung . Bách Lý Đông Quân cảm thấy việc cúi lạy bức chân dung có vẻ kỳ quái , nhưng y vẫn gọi bức chân dung :

- Tam sư huynh

Đến lượt Liễu Nguyệt và Mặc Hiểu Hắc . Bây giờ nó thực sự khó khăn hơn . Trong học đường mọi người đều biết , sở dĩ hai người đẹp nhất và xấu nhất thiên hạ không đối phó được với nhau là vì vấn đề xếp hạng này . Hai người không thuyết phục được nhau nên mọi người thường gọi họ một cách mơ hồ để tránh nguy hiểm . Lôi Mộng Sát còn chưa kịp giới thiệu thì hai người đã cãi nhau rồi . Liễu Nguyệt cười nói :

- Đông Quân , ta là tứ sư huynh của đệ

Mặc Hiểu Hắc nói :

- Là ta !

- Là ta mới phải

Bách Lý Đông Quân nảy ra chủ ý , gọi hai người một tiếng :

- Liễu Nguyệt sư huynh , Hiểu Hắc sư huynh

Hai người hài lòng gật đầu và không tranh cãi gì thêm . Doãn Lạc Hà không hề lo lắng , trực tiếp gọi Liễu Nguyệt là sư phụ và Mặc Hiểu Hắc là ngũ sư thúc của cô . Mặc Hiểu Hắc không có gì để nói , trừ phi hắn cũng thu nhận đồ đệ , để đồ đệ gọi Liễu Nguyệt là ngũ sư thúc .

Sau khi Bách Lý Đông Quân chào Lạc Hiên xong liền đi tới chỗ Tiêu Nhược Phong . Tiêu Nhược Phong dịu dàng nhìn y . Không biết vì sao , Bách Lý Đông Quân cảm thấy mặt mình có chút nóng , liền nhẹ nhàng gọi một tiếng

- Tiểu sư huynh

Rồi vội vàng đứng ở cuối hàng , không nhìn Tiêu Nhược Phong nữa . Sau khi Doãn Lạc Hà chào Tiêu Nhược Phong , cô bước tới trước mặt Bách Lý Đông Quân và gọi y :

- Bát sư thúc

Bách Lý Đông Quân vẫn không phản ứng . Lôi Mộng Sát cười :

- Đệ làm sao choáng váng như vậy , Tiểu Đông Bát ?

Bách Lý Đông Quân vội vàng đáp :

- Doãn sư điệt

Lôi Mộng Sát liền nắm lấy bả vai y . Lôi Mộng Sát dùng nội lực đẩy Bách Lý Đông Quân , ném y lên mái nhà .

- Có nhất thiết phải như thế này không !

Bách Lý Đông Quân hét lớn , ngã xuống dưới chân Lý Trường Sinh . Lý Trường Sinh mỉm cười ngẩng đầu , nhấp một ngụm rượu , sờ sờ đầu Bách Lý Đông Quân đầu :

- Tiểu Đông Bát , ngoan ngoãn ~

Bách Lý Đông Quân bất bình ngẩng đầu gằn giọng nói :

- Sư phụ–––

Lý Trường Sinh càng cười tươi hơn .









***








Buổi tối , Tiêu Nhược Phong đặt chỗ ở Điêu Lâu Tiểu Trúc và cùng sư huynh đệ dùng bữa tối . Bách Lý Đông Quân hưng phấn nhìn hắn :

- Có Thu Lộ Bạch không ?

Tiêu Nhược Phong bất đắc dĩ nhẹ nhàng giải thích :

- Thu Lộ Bạch được ủ bằng thu sương sớm vào mùa thu , rất tốn thời gian và công sức . Vì vậy , nó chỉ được mở bán một lần mỗi tháng . Thu Lộ Bạch của tháng này đã bán rồi nên....

Bách Lý Đông Quân ánh mắt tối sầm , thở dài nói :

- Thôi vậy , đợi đến tháng sau .

Nói xong , Bách Lý Đông Quân bước ra ngoài . Tiêu Lăng Trần nhảy tới phía sau Tiêu Nhược Phong cười tà ác nói :

- Cha , con không ngờ cha thật xấu xa , cố ý trêu chọc mẹ con .

Tiêu Nhược Phong từ phía sau kéo Tiêu Lăng Trần đi ra ngoài , cười nhìn hắn :

- Mông ngươi lại ngứa nữa à ?

Tiêu Lăng Trần lè lưỡi , làm mặt xấu với Tiêu Nhược Phong rồi bỏ chạy .









***









Ở Điêu Lâu Tiểu Trúc , Tiêu Nhược Phong cùng Lôi Mộng Sát đều cho là Bách Lý Đông Quân sẽ mang theo mấy cái đuôi nhỏ của mình , thấy y một mình tới , Lôi Mộng Sát kinh ngạc nói :

- Đệ tới một mình ?

- Bằng không ? Đây không phải là tiệc mừng ta nhập môn sao ?

Bách Lý Đông Quân vẻ mặt ngây thơ nói

- Ừm...

Lôi Mộng Sát lẩm bẩm nói :

- Mang theo người nhà cũng không phải là không thể , dù sao lão Thất cũng sẽ trả tiền .

Giọng nói của hắn nhẹ đến mức Bách Lý Đông Quân không nghe thấy . Y chào Tạ Tuyên xong liền ngồi xuống chiếc ghế trống . Tiêu Nhược Phong liếc mắt nhìn y , ra hiệu cho người phục vụ rằng hắn có thể phục vụ rượu . Rượu vừa được bưng lên , Bách Lý Đông Quân hai mắt sáng lên :

- Thơm quá ! Đây là...

Mọi người cười và không nói gì như thể đang xem một vở kịch hay . Bách Lý Đông Quân quay đầu lại nhìn Tiêu Nhược Phong , Tiêu Nhược Phong ôn nhu mỉm cười :

- Thu Lộ Bạch làm rượu cho tiệc nhập môn , có xứng đáng với Tửu Tiên tương lai không ?

Bách Lý Đông Quân bị Tiêu Nhược Phong lời nói làm cho phấn khởi , vui vẻ nói :

- Rất xứng đáng , rất xứng đáng !

Tiêu Nhược Phong nâng ly lên nói :

- Vậy hãy uống cạn ly này đi .

Mọi người nâng ly lên , Bách Lý Đông Quân liếc nhìn chiếc ghế trống rỗng trong phòng , nói :

- Sư phụ còn chưa đến , chúng ta bắt đầu uống rượu như vậy có được không ?

Vẻ mặt Tiêu Nhược Phong cứng đờ :

- Đệ...nói với sư phụ ?

Bách Lý Đông Quân do dự một chút , nhẹ giọng nói :

- Không thể nói cho sư phụ sao ? Không có sư phụ thì tiệc nhập môn sẽ như thế nào ?

Lúc này , người phục vụ đẩy cửa bước vào :

- Bên ngoài có một vị khách muốn ta chuyển lời đến cho mọi người : Bắt đầu tiệc trước khi sư phụ đến có buồn cười không ?

Tiêu Nhược Phong rất nhanh quyết định :

- Chạy !

Bách Lý Đông Quân còn chưa kịp phản ứng . Bọn họ liền đứng lên , đồng thời bỏ chạy , lại bị một cỗ sức mạnh mạnh mẽ ngăn chặn , không thể động đậy . Mặc Hiểu Hắc thậm chí còn ngồi phịch xuống và quỳ xuống đất . Lý Trường Sinh mỉm cười đi vào

- Trước khi sư phụ tới đã bắt đầu tiệc là bình thường sao ? Tiểu Đông Bát của chúng ta vẫn ngoan ngoãn , biết chờ đợi sư phụ

Lý Trường Sinh xua tay bỏ cấm chế . Nhiều người cúi chào Lý Trường Sinh , cười khổ ngồi xuống , xem ra hôm nay ở đây cũng không thể đi ra ngoài .

Rất nhanh , đám người Tiêu Nhược Phong đã bị Lý Trường Sinh chuốc cho say bí tỉ . Ngoại trừ Lý Trường Sinh , trong phòng còn duy nhất hai người không say chính là Bách Lý Đông Quân và Tạ Tuyên .

- Sư phụ , người thật là có tửu lượng tốt

Bách Lý Đông Quân nhìn một lượt các sư huynh đang say trên bàn rồi khen ngợi . Lý Trường Sinh cười nói

- Con cũng không tệ , rượu ta uống đủ rồi . Giờ nên đánh nhau một trận .

Vừa dứt lời , Lý Trường Sinh từ dưới đất đứng lên , bay lên trời , đâm thủng một lỗ trên mái nhà Điêu Lâu Tiểu Trúc . Bách Lý Đông Quân ngơ ngác nhìn lỗ hổng , hồi lâu không thể phục hồi tinh thần . Tạ Tuyên cất sách , nhảy ra khỏi hố . Bách Lý Đông Quân bừng tỉnh , vội vàng đi theo .

Mây đen kéo đến dồn dập , mây đen cuồn cuộn đè lên bầu trời , sấm sét nổ vang bên tai . Bách Lý Đông Quân cùng Tạ Tuyên đứng ở trên nóc nhà , nhìn nam tử mặc y phục tím cầm ô nặng đứng đó , đối diện là Lý Trường Sinh đứng trong gió . Bách Lý Đông Quân vươn cổ nhìn xuống dưới ô , thoáng thấy một khuôn mặt xinh đẹp , nhưng người đó lại nói bằng giọng nam trầm . Bách Lý Đông Quân sửng sốt :

- Đây là nam hay nữ ?

Lý Trường Sinh nghe vậy , mỉm cười nghiêng đầu giải thích với tiểu đồ đệ của mình :

- Hắn tên là Vũ Sinh Ma , hắn vốn là nam nhân . Nhưng khi luyện Ma Kiếm Tiên đã xảy ra vấn đề nên nét mặt càng ngày càng giống nữ nhân

Đang lúc hắn đang nói chuyện , Vũ Sinh Ma đã tấn công Lý Trường Sinh . Lý Trường Sinh đưa tay ra , rút lấy Bất Nhiễm Trần của Bách Lý Đông Quân , bắt đầu chiến đấu với Vũ Sinh Ma . Bách Lý Đông Quân nhìn trái nhìn phải một hồi , cảm giác được trước mắt kiếm quang chói mắt , không hiểu được trận chiến chấn động này . Y nhìn Tạ Tuyên và nói :

- Khanh Tướng công tử , ngươi hiểu không ?

Tạ Tuyên trầm ngâm gật đầu , nhẹ nhàng đáp :

- Ta hiểu năm phần

Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm :

- Thật lợi hại

Lại quay đầu lại , y phát hiện Lý Trường Sinh cùng Vũ Sinh Ma đều không có ở đó , trên bầu trời lại có những bông tuyết rơi lơ lửng .






Trở lại Điêu Lâu Tiểu Trúc , người phục vụ tới hỏi y có muốn thêm đồ ăn và đồ uống không . Rồi ngơ ngác nhìn cái lỗ lớn trên trần nhà do Lý Trường Sinh tạo ra , lại nhìn Bách Lý Đông Quân . Bách Lý Đông Quân vội vàng xua tay :

- Ta là người nhỏ nhất ở đây , ta cái gì cũng không biết

Tạ Tuyên theo sát :

- Ta là khách

Lôi Mộng Sát lúc này tỉnh lại , mở một mắt , liếc nhìn cái lỗ , lập tức giả vờ ngủ say . Cho đến khi Tiêu Nhược Phong tỉnh lại , kéo hắn tỉnh theo , hắn vẫn giả vờ nói :

- Hả ? Sao vậy ?

Người phục vụ nhanh chóng bước tới nói :

- Thưa hai vị , đây là hoá đơn

Lôi Mộng Sát vội vàng xua tay :

- Cho hắn xem hóa đơn đi

Tiêu Nhược Phong ngơ ngác cầm lấy hóa đơn , nhìn dãy số dài ngoằng này , đầu óc không động nổi .

- Sư phụ...người không phải chỉ mới tạo ra một cái lỗ thôi sao ? Tại sao lại có tốn nhiều như vậy...

Người phục vụ vẻ mặt xấu hổ nói :

- Tiểu tiên sinh , chúng ta không dám tống tiền học đường đâu

Bách Lý Đông Quân cười thay người phục vụ làm chứng :

- Không chỉ có mỗi cái hố này thôi đâu , sư phụ vừa mới cùng Vũ Sinh Ma đánh nhau , suýt nữa đánh nát Điêu Lâu Tiểu Trúc . Hiện tại cả hai người đều không còn ở đây nữa

Bách Lý Đông Quân nói như vậy , Tiêu Nhược Phong lắc đầu , cố gắng tỉnh táo lại , nói với người phục vụ :

- Tới Cảnh Ngọc Vương Phủ nhận bạc

Nói xong , Tiêu Nhược Phong vừa muốn đứng dậy , lại ngã xuống . Hắn chống khuỷu tay xuống , dựa vào bàn , đỡ đầu , dùng hai ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa thái dương . Lôi Mộng Sát thấy thế , một tay lôi Liễu Nguyệt lên , tay kia nắm lấy vai Mặc Hiểu Hắc rồi nháy nháy mắt với Tạ Tuyên . Tạ Tuyên hiểu ý , đi tới đỡ Lạc Hiên đứng dậy . Lôi Mộng Sát mơ hồ mỉm cười với Bách Lý Đông Quân .

- Ta sẽ đưa bọn họ trở về , còn lão Thất để lại cho đệ

Bách Lý Đông Quân còn chưa kịp nói chuyện , đã có mấy người nhanh chóng biến mất

- Ta không sao , đệ yên tâm một chút đi

Tiêu Nhược Phong nhẹ nhàng nói :

- Đệ trước tiên trở về đi , ta sợ bọn họ sẽ sốt ruột

Tiêu Nhược Phong nói như vậy , như để chứng minh mình không sao . Tiêu Nhược Phong loạng choạng đứng dậy , Bách Lý Đông Quân vội vàng bước tới đỡ hắn :

- Như vậy không được đâu , nhỡ huynh say xong ngất xỉu bên đường thì sao ? Ngoài trời tuyết đang rơi , huynh sẽ lại lạnh cóng đấy .

Bách Lý Đông Quân đỡ Tiêu Nhược Phong bước ra ngoài . Vừa xuống lầu liền gặp đám người Đường Liên . Họ đến đây vì nghe thấy cuộc chiến giữa Lý Trường Sinh và Vũ Sinh Ma nên lo lắng cho mẹ . Nhìn thấy Bách Lý Đông Quân nửa đỡ nửa cõng Tiêu Nhược Phong đi ra , mấy người đưa mắt nhìn nhau . Vô Tâm nói :

- Tiểu tiên sinh sao lại say như vậy ? Xin mau đưa hắn về nghỉ ngơi đi

Bách Lý Đông Quân kinh ngạc nhìn bọn họ

- Các ngươi...các ngươi không giúp ta sao ?

Đám người Đường Liên đều lùi về phía sau một bước , nhìn trời nhìn đất . Vô Tâm cười nói :

- Tiểu tiên sinh say quá , ở trong phủ không ai có thể chăm sóc được . Chúng ta cứ nên đưa hắn về Cảnh Ngọc Vương Phủ đi . Dù sao đây cũng là phủ của hoàng tử , bọn ta đến đó sẽ không tiện

Bách Lý Đông Quân trợn to hai mắt :

- Không tiện cho các ngươi , thế tiện cho ta chắc ?

Mấy người đồng loạt gật đầu , tự nhủ : Không tiện cho mẹ thì có thể tiện cho ai ?

Tiêu Nhược Phong đẩy tay Bách Lý Đông Quân ra , loạng choạng vài bước mới đứng yên , cười nói :

- Không sao đâu Đông Quân ! Ta có thể tự mình quay về .

Bách Lý Đông Quân vội vàng ôm lấy hắn nói :

- Được rồi , huynh đã say rồi còn không thừa nhận mình say . Chỉ cần bình tĩnh , ta sẽ đưa huynh về

Tiêu Lăng Trần kinh ngạc đến sái quai hàm , chớp mắt không thể tin được . Cha của hắn kỳ thực...biết tiến biết lùi rất thuận lợi . Trước đây hắn thật ngây thơ . Hắn còn tưởng rằng chính vì cha đã nhẫn nhịn và buông tay mẹ nên càng nhớ y hơn . Ai mà ngờ...

Tiêu Sắt cũng có chút kinh ngạc . Hắn không ngờ hoàng thúc của mình lại còn có mặt như vậy . Vô Tâm âm thầm lắc đầu , hắn cảm thấy những người cha này đều không đơn giản .









***









Bách Lý Đông Quân đỡ Tiêu Nhược Phong đi đến Cảnh Ngọc Vương Phủ , nghe người qua đường bàn luận về một tội phạm bị truy nã , tình cờ đi ngang qua một tấm bảng thông báo , liếc nhìn qua . Cái nhìn này đã khiến y choáng váng . Bức chân dung rõ ràng là của Diệp Đỉnh Chi . Chỉ là y dường như không thể hiểu được lời nói

- Diệp Đỉnh Chi tên thật là Diệp Vân , là con trai của tội thần Diệp Vũ . Hắn xâm nhập vào Thiên Khải với ý định xấu xa....

Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của Bách Lý Đông Quân , y lẩm bẩm :

- Vân ca...

Tiêu Nhược Phong dựa vào bả vai Bách Lý Đông Quân , mở mắt ra , lén nhìn vẻ mặt của Bách Lý Đông Quân . Bách Lý Đông Quân đứng ở trước bảng thông báo hồi lâu , cúi đầu nhìn Tiêu Nhược Phong , người nhanh chóng nhắm mắt lại . Y vẫn phải đưa tiểu sư huynh về trước , sau đó đi tìm sư phụ để biết Vân ca đang ở đâu .





Bách Lý Đông Quân gõ cửa phủ Cảnh Ngọc Vương Phủ . Người hầu trong phủ không biết Bách Lý Đông Quân là ai , nhưng lại biết Tiêu Nhược Phong , vội vàng mời y vào .

Tiêu Nhược Cẩn nghe nói đệ đệ mình say rượu bị người trong học đường đưa về , liền vội vòng đi tới chỗ Tiêu Nhược Phong . Tình cờ đụng phải Bách Lý Đông Quân , người đã giải quyết xong Tiêu Nhược Phong , đang định rời đi . Hơi thở của Tiêu Nhược Cẩn ngưng trệ trước khi hắn mỉm cười và nói :

- Cảm ơn vì đã đưa Nhược Phong trở về

Bách Lý Đông Quân khẽ mỉm cười :

- Không có việc gì .

Nói xong , y đi ngang qua Tiêu Nhược Cẩn , căn bản không để ý tới thân phận hoàng tử của hắn . Tiêu Nhược Cẩn không những không tức giận mà trên môi còn nở nụ cười càng ngày càng ôn hòa , đột nhiên gọi Bách Lý Đông Quân lại :

- Ừ...ngươi là đệ tử mới của Lý tiên sinh phải không ?

Bách Lý Đông Quân xoay người , nghiêng đầu , nghi hoặc nhìn Tiêu Nhược Cẩn :

- Đúng vậy , có chuyện gì sao ?

Tiêu Nhược Cẩn cười khúc khích và lắc đầu

- Không có gì , ta tên Tiêu Nhược Cẩn là ca ca của Nhược Phong

Bách Lý Đông Quân " Ồ " một tiếng , xoay người rời đi .









Biệt viện Cảnh Ngọc Vương Phủ








Diệp Đỉnh Chi chú ý đến khí tức của sư phụ và muốn tìm kiếm nhưng lại vô tình bị Dịch Văn Quân đánh bất tỉnh .

Văn Quân , muội khi còn nhỏ không như vậy . Muội muốn gì ở ta ?

Diệp Đỉnh Chi thật sâu thở dài , từ trên giường đứng dậy . Lúc đi ra , liền nhìn thấy Dịch Văn Quân cùng Lạc Thanh Dương đang đứng ở hành lang , không biết bọn họ đang nói cái gì .

- Dịch cô nương , ta thật sự phải đi gặp sư phụ của mình . Nếu không người có thể lật tung cả Thiên Khải...

Diệp Đỉnh Chi còn chưa nói xong đã nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Dịch Văn Quân , nhất thời không biết phải làm sao .

- Cô...đừng khóc . Ta không nói ta sẽ không báo ân , ta nhất định sẽ báo ân , nhưng ta phải cùng sư phụ của ta giải thích cái đã...

Diệp Đỉnh Chi hoảng sợ giải thích

- Vân ca , huynh vẫn muốn gọi ta là Dịch cô nương à ?

Diệp Đỉnh Chi sửng sốt nhìn thoáng qua lệnh truy nã trong tay Dịch Văn Quân và hiểu rõ mọi chuyện

- Văn Quân , ta không phải cố ý lừa dối muội , nhưng...

Dịch Văn Quân ngắt lời hắn :

- Ta hiểu rồi , hiện tại ở bên ngoài có người muốn bắt huynh . Huynh không thể ra ngoài , ở đây tương đối an toàn . Huynh tạm thời ở lại đây , ta sẽ nghĩ biện pháp

- Văn Quân , ta không thể làm khó muội . Hơn nữa , sư phụ của ta ở đây , ta sẽ không sao . Tốt nhất muội nên nói cho ta biết muội muốn ta báo đáp đại ân của muội như thế nào .

Diệp Đỉnh Chi cười nói . Dịch Văn Quân lau nước mắt , cười nhẹ :

- Không cần nữa

- Tại sao...không cần nữa ? Tuy dạo này muội không nói gì , nhưng ta biết muội đang giấu điều gì đó trong lòng . Nói cho ta biết , ta có thể giúp gì cho muội ?

Dịch Văn Quân cười nói :

- Vốn là ta muốn lợi dụng huynh thoát khỏi cái lồng vàng này , nhưng lại không làm được . Hiện tại ta biết huynh là Vân ca ca , cũng không có gì đáng ngạc nhiên . Dù thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa , trong mắt hay trái tim Vân ca luôn chỉ có mỗi Đông Quân

Diệp Đỉnh Chi vẻ mặt ngượng ngùng , trong mắt hiện lên vẻ buồn bã khó tả

- Nhưng dù sao...ta cũng không phải Diệp Vân nữa . Đừng nói chuyện này nữa , muội muốn ta mang muội đi vì không muốn gả cho Cảnh Ngọc Vương ?

Dịch Văn Quân ánh mắt tối sầm , cười khổ nói :

- Cha ta dạy ta võ công , nhưng ông ấy không tin rằng ta có thể kế thừa chức vị tông chủ của ông ấy và tiếp tục phát triển Ảnh Tông . Ông ấy thà coi ta như một món quà kèm theo một thỏa thuận và tặng điều đó cho nam nhân khác . Tất nhiên là ta không muốn .

Diệp Đỉnh Chi nghe vậy trong lòng thắt lại , an ủi nói :

- Văn Quân yên tâm ! Ta nhất định sẽ tìm cách giúp muội thoát khỏi nơi này . Nhất định sẽ có biện pháp...









***








Khi Bách Lý Đông Quân ra khỏi Cảnh Ngọc Vương Phủ , y nhìn thấy Vô Tâm đang đứng trong tuyết chờ mình . Y nhanh chóng bước tới , nhẹ nhàng phủi tuyết trên vai Vô Tâm , đau lòng nói :

- Sao ngươi lại ở đây ? Ngươi đã đợi bao lâu rồi ?

Vô Tâm cười nói :

- Không bao lâu , người họ Diệp kia nhờ ta mang tin tức cho ngươi . Hắn đã gặp được một người bạn thuở nhỏ ở Cảnh Ngọc Vương Phủ , người bạn đó đang gặp rắc rối , xin hãy đến bàn cách giúp đỡ cô ấy và giải quyết vấn đề nan giải .

- Cho nên ngày đó ngươi chạy tới Cảnh Ngọc Vương phủ ? Một người bạn cũ...Văn Quân ? Làm sao Văn Quân có thể ở trong Cảnh Ngọc Vương phủ ?

Bách Lý Đông Quân liếc nhìn phía sau cánh cửa đóng kín của Cảnh Ngọc Vương phủ , suy nghĩ một lát . Sau đó y trèo tường vào , Tiêu Nhược Cẩn có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Bách Lý Đông Quân quay lại , nhất là khi phía sau có một tiểu hòa thượng theo cùng . Không hiểu sao khuôn mặt và đôi mắt của tiểu hòa thượng lại rất giống Bách Lý Đông Quân y như đúc . Đệ đệ sao ? Tiêu Nhược Cẩn thầm nghĩ .

- Ừm...nghe nói ngươi sắp thành hôn với đại tiểu thư Ảnh Tông , Dịch Văn Quân ?

Bách Lý Đông Quân cũng cảm thấy vừa rồi y đối với người ta đều là thờ ơ , hiện tại lại cầu xin người ta giúp đỡ mình . Cái gì vậy nè ? Y thấy rất xấu hổ , lắp bắp khi nói

- Cô ấy là bạn tốt của ta từ nhỏ . Ta đã không gặp cô ấy kể từ khi ta rời khỏi Thiên Khải . Ta có thể đến gặp cô ấy không ?

Vô Tâm sửng sốt : Mẹ , mẹ nói thẳng như vậy sao ? Nếu mẹ đi gặp vợ sắp cưới của người ta vào đêm khuya thì người ta có đồng ý không ? Hơn nữa , không phải mẹ đã lẻn vào sao ?

Tiêu Nhược Cẩn nhìn Bách Lý Đông Quân một lát , mỉm cười gật đầu :

- Được

Vô Tâm ngơ ngác , không khỏi nhìn Tiêu Nhược Cẩn , trong lòng nghi hoặc : Cho nên...đồng ý ?

Không phải giờ họ có tình cảm với nhau luôn đấy chứ . Nhưng Tiêu Vũ đã nói rằng cha hắn đã yêu mẹ ngay từ cái nhìn đầu tiên . Hiện tại là cái nhìn thứ hai hay ba rồi . Chà , mấy huynh đệ này đều giỏi giả vờ hơn người kia . Đây là cách mà người mẹ ngây thơ và ngốc nghếch của hắn từng bước rơi vào bẫy

- Đa tạ

Bách Lý Đông Quân vội vàng đứng dậy . Tiêu Nhược Cẩn dẫn bọn họ đến trước sân của Dịch Văn Quân , Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói :

- Có thể để chúng ta một mình ôn lại chuyện cũ được không ? Sẽ không lâu đâu .

Tiêu Nhược Cẩn mỉm cười gật đầu

- Được

Bách Lý Đông Quân bước vào , vô tình liếc nhìn Tiêu Nhược Cẩn rồi vội vàng vào trong . Dịch Văn Quân vừa trở về viện thì nghe thấy Tiêu Nhược Cẩn tới tìm mình , nhưng khi nhìn thấy Bách Lý Đông Quân , cô sửng sốt một lát , sau đó mới vui mừng :

- Đông Quân , sao ngươi lại đến đây ?

Bách Lý Đông Quân lo lắng nói

- Vân ca ca cùng ngươi tới đây ? Hắn không sao chứ ?

Dịch Văn Quân cười lớn , giả vờ bất mãn

- Chúng ta đã lâu không gặp , lúc gặp nhau ngươi cũng không hỏi ta một câu , ngươi chỉ hỏi Vân ca ca mà thôi . Ta là bức tường chướng mắt sao ?

Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ nói :

- Ngươi biết , ta không phải có ý đó . Không sao , chúng ta nói ngắn gọn mọi chuyện đi . Ngươi giấu Vân ca ca đi , ta sẽ sai người mang hắn đi . Ngoài ra , ngươi không muốn thành hôn với Cảnh Ngọc Vương . Vậy thì đừng thành hôn , hãy để việc này cho ta . Ngày các ngươi thành hôn là khi nào ?

- Còn nửa năm nữa

Dịch Văn Quân nói

- Nửa năm...là đủ rồi . Tại sao Tiêu Nhược Cẩn lại phải cưới ngươi ?

Dịch Văn Quân xòe tay nói :

- Làm sao ta biết được ? Chắc là do ngày đó ta không che mặt .

Bách Lý Đông Quân sửng sốt

- Hắn ta biến thái như vậy sao ? Chắc chắn hắn không phải là người chung thủy . Chỉ cần ngươi cư xử lạnh lùng , tránh hắn ra , ta sẽ tìm một số mỹ nhân để thu hút sự chú ý của hắn ta . Khiến hắn ta ít quan tâm đến ngươi hơn . Cứ như vậy , chỉ cần Ảnh Tông liên hôn với Cảnh Ngọc Vương Phủ hoàn thành . Hắn sẽ không còn quan tâm đến sự tồn tại của ngươi trong ngày cưới , việc ta thay thế ngươi sẽ rắc rối hơn . Nhưng ngươi có thể ra ngoài để tránh ánh mắt của Ảnh Tông và chờ đợi . Hơn nữa , cha ngươi chắc chắn sẽ không dám làm lớn chuyện đi tìm ngươi , đến lúc đó ngươi có thể tùy ý trốn đi

Bách Lý Đông Quân khuyên nhủ Dịch Văn Quân . Dịch Văn Quân gật đầu :

- Đây là một biện pháp tốt , nhưng cha ta đối với ta rất nghiêm khắc , sợ rằng sẽ khó xử lý .

- Trước hôn sự còn có một đoạn thời gian , những chuyện này giao cho ta .

Bách Lý Đông Quân an ủi

- Được rồi , cứ làm như vậy đi , ta đi trước .

Dịch Văn Quân gật đầu . Bách Lý Đông Quân đi ra , nhìn thấy Tiêu Nhược Cẩn đang đứng ở ngoài cổng sân .

- Ngươi nói xong nhanh thế à ?

- A...ừm

Bách Lý Đông Quân lúng túng gật đầu , không khỏi băn khoăn y có phải đi ra quá nhanh không , hình như không giống đang hồi tưởng chuyện xưa . Tiêu Nhược Cẩn có nhận thấy điều gì không ?

Tiêu Nhược Cẩn không nói thêm gì nữa

- Vậy ta đưa ngươi đi ra ngoài .

- Không cần đâu , xin lỗi đã làm phiền ngươi .

Bách Lý Đông Quân nói xong xoay người rời đi , nhưng lại đi sai phương hướng . Vô Tâm vội vàng kéo y lại , nhỏ giọng nói :

- Lối này !

Sắc mặt Bách Lý Đông Quân càng đỏ hơn , mang theo gió rời khỏi Cảnh Ngọc Vương Phủ .










***








Vừa trở lại học đường , Bách Lý Đông Quân liền đi thẳng đến nơi ở của Lý Trường Sinh , cầu xin hắn giúp đỡ đưa Diệp Đỉnh Chi rời khỏi Thiên Khải Thành . Lý Trường Sinh cười nói :

- Hắn ở Cảnh Ngọc Vương Phủ rất vui vẻ , có lẽ cũng không nỡ rời đi

Bách Lý Đông Quân bĩu môi nói :

- Sư phụ , người đang nói cái gì vậy ? Vân ca ca không phải loại người như vậy . Hơn nữa , Văn Quân là bạn tốt của chúng ta

- Lúc chưa biết thân phận thì gọi người ta là tên họ Diệp , hiện tại lại là Vân ca ca ?

Lý Trường Sinh nói đùa . Bách Lý Đông Quân có chút tức giận

- Sư phụ , người có thể giúp được không ? Nếu người không giúp được , ta đi tìm người khác

Lý Trường Sinh cười nói :

- Thấy con sáng suốt như vậy , gặp khó khăn liền biết đến tìm ai . Sư phụ sẽ giúp con

Bách Lý Đông Quân tươi cười nói :

- Đa tạ sư phụ .

- Đừng chỉ nói suông .

Lý Trường Sinh chìa tay ra trước mặt Bách Lý Đông Quân . Bách Lý Đông Quân cởi bình rượu ra , đưa cho Lý Trường Sinh 

- Có cao thủ nào như người , chỉ muốn trộm rượu của đệ tử mình không....

- Con không hiểu , ly rượu sư phụ con uống có ý nghĩa đặc biệt

Bách Lý Đông Quân cười lạnh

- Có ý gì ?

Sau khi nhận được sự đảm bảo của Lý Trường Sinh , Bách Lý Đông Quân yên tâm trở về nơi ở của mình .

- Thật thú vị , ngươi đương nhiên không thể thiếu .

Bách Lý Đông Quân vừa ngồi vào bàn vừa nói chuyện vừa viết thư .








***








Trăng sáng treo trên bầu trời , trong một cốc nào đó hẻo lánh , trước một ngôi nhà tranh đơn sơ , một chiếc bàn dài đung đưa trong gió .

- Đã đến giờ ăn rồi !

Thiên Lạc đặt một nồi thức ăn không rõ ràng lên bàn . Tư Không Trường Phong vội vàng ôm lấy chiếc bàn op ẹp .

- Thử xem !

Tư Không Thiên Lạc ánh mắt sáng ngời nhìn Tư Không Trường Phong , đưa cho hắn một đôi đũa . Tư Không Trường Phong gắp một miếng thịt không biết tên bỏ vào miệng , khen :

- Thật ngon

Cách đó không xa , một nam tử trung niên đang chậm rãi nghiền thuốc , nhịn không được nhìn nói :

- Nhìn ngươi ăn ngon như vậy , ta còn tưởng rằng cô nương này đang nấu món gì đó như cao lương mỹ vị . Lần trước ta lén lút nếm thử một chút , ta phải cảm tạ Diêm Vương đã tha mạng cho ta.

Thiên Lạc cau mày nói :

- Ta nấu ăn kém như vậy sao ? Ta chỉ có thể kế thừa từ mẹ ta , cha ta cũng nói đồ ăn rất ngon .

Tư Không Trường Phong không biết vì sao có chút toát mồ hôi

- Ăn ngon , đương nhiên là ngon .

Tư Không Trường Phong nhìn Tân Bách Thảo

- Nếu như ngươi đã từng trải qua cảm giác chết đói , trên đời này bất kỳ đồ ăn nào ngươi đều sẽ cảm thấy biết ơn . Đừng nói là Thiên Lạc đã làm nó một cách cẩn thận

Thiên Lạc mỉm cười hài lòng . Tân Bách Thảo cười nói :

- Vậy ngươi từng trải qua việc không chết vì bệnh quá nhanh , sao không cảm ơn đám thảo dược này và sư phụ đã cứu mạng ngươi ? Chẳng lẽ chỉ đứng nhìn sư phụ nghiền thuốc cho ngươi thôi sao ?

Tư Không Trường Phong không kiên nhẫn nói :

- Chúng ta đã thỏa thuận , khi mặt trời lặn và mặt trăng mọc , ta sẽ không liên quan gì tới y thuật , đừng nhắc tới dược liệu với ta

Tân Bách Thảo thở dài , tiếp tục chế thuốc :

- Chỉ sợ ta chính là đệ nhất thiên hạ không tôn nghiêm cao thủ .

Thiên Lạc che miệng cười khúc khích , đối với Tư Không Trường Phong nói :

- Ngươi nên nghiêm túc học y thuật đi . Dược Vương có thể đánh giá cao ngươi , nguyện ý dạy dỗ ngươi . Nếu bây giờ ngươi không chăm chỉ học tập , ngươi sau này sẽ bị nhiều người ghét bỏ

Tân Bách Thảo nói :

- Thiên Lạc cô nương tài năng cũng không tệ . Sao cô không tôn ta làm sư phụ ?

Thiên Lạc lắc đầu liên tục :

- Ta căn bản không có tài năng gì .

Tư Không Trường Phong đột nhiên hỏi Tân Bách Thảo :

- Ngươi ở chỗ này sống bao lâu rồi ?

Tân Bách Thảo sửng sốt một chút , sau đó đếm ngón tay :

- Ta tới Dược Vương cốc năm mười hai tuổi , hiện tại... đã hai mươi sáu năm rồi , sao vậy ?

- Ngươi một mình ở chỗ này , không cảm thấy cô đơn sao ?

Tư Không Trường Phong nhìn về phương xa nói :

- Không phải nói niềm vui lớn nhất của một đại phu là giúp đỡ thiên hạ sao ? Thế sao ngươi không ra ngoài hành nghề y để giúp đỡ thiên hạ ?

Tân Bách Thảo cười nói :

- Mỗi người đều có chấp niệm của riêng mình , có người muốn nổi danh toàn thiên hạ , có người chỉ muốn ở một mình yên lặng . Kỳ thật trước đây ta cũng đã từng ra ngoài , chỉ là ở đây so với bên ngoài thoải mái hơn nhiều mà thôi . Ngươi nghĩ rằng mỗi ngày đều giống nhau nên ta cảm thấy cô đơn và buồn chán sao ? Nhưng theo ta , vào buổi sáng ngày xuân , cỏ sẽ mọc trên vách đá , và sương của mùa xuân không có thứ gì có thể sánh bằng....Mỗi ngày đều khác nhau .

Tư Không Trường Phong không hiểu lắm , trầm mặc một hồi không nói gì . Hắn nhìn vầng trăng sáng trong lòng thầm nghĩ : Không biết tên Bách Lý Đông Quân kia rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra không ? Nhưng dù vậy , xung quanh y vẫn có rất nhiều người bảo vệ . Hắn thực sự không nên nghĩ về điều này quá nhiều .

Tư Không Trường Phong cười một mình . Tân Bách Thảo xử lý xong dược liệu , đưa cho Tư Không Trường Phong một gói :

- Ở đây tổng cộng có tám mươi viên , mỗi ngày sau bữa trưa nửa giờ uống một viên . Còn có hai mươi viên đang chờ ngươi quay về lấy

- Quay về ?

Tư Không Trường Phong sửng sốt .

- Đúng vậy , ta hỏi Mộ gia ở Thanh Châu một ít dược liệu , nhưng ta không muốn bọn họ biết được Dược Vương Cốc ở đâu . Cho nên ta muốn ngươi đi lấy

- Thanh Châu , cũng quá xa rồi đi

Tư Không Trường Phong cau mày . Thiên Lạc đã xa huynh đệ của mình quá lâu , vì vậy cô nóng lòng muốn đoàn tụ với họ ở Thiên Khải . Sẽ không mất nhiều thời gian để đến Thanh Châu

- Ngươi đến Thanh Châu làm gì ? Mộc Gia Chủy bảo dược ở Thiên Khải , gọi là Thu Lộ . Lần này , trên đường đi phải nhớ kỹ có 100 viên , nếu thiếu một viên , sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi

- Nhớ quay lại nhé...

Tân Bách Thảo còn chưa nói xong đã nhìn thấy Tư Không Trường Phong lao ra ngoài . Thiên Lạc cười xin lỗi với Tân Bách Thảo rồi vội vàng đuổi theo .









***








Sau khi rời khỏi Dược Vương Cốc , Tư Không Trường Phong không đến Thiên Khải ngay mà đợi ở một trấn gần đó cho đến khi bình minh lên và tiệm rèn mở cửa

- Chúng ta đang làm gì ở đây vậy ?

Tư Không Thiên Lạc bối rối

- Đi mua thương

Tư Không Trường Phong có chút kích động . Khi tiệm rèn mở ra , Tư Không Trường Phong đưa số tiền tiết kiệm được từ việc bán thảo dược cho người thợ rèn . Thợ rèn quay người lấy ra một cây thương màu đen sáng bóng đưa cho hắn . Tư Không Thiên Lạc nhìn cây thương , lại nhìn Tư Không Trường Phong , ánh mắt mơ hồ , trong lòng kêu lên : Cha...

Tư Không Trường Phong gãi đầu cười nói :

- Thiên Lạc , chúng ta đều là họ là Tư Không . Mặc dù ta ngẫu nhiên chọn họ , nhưng đó vẫn là số phận , chúng ta đều dùng thương . Cây thương này giao cho ngươi , nếu ngươi bằng lòng . Ngươi cũng có thể coi ta như một người ca ca . Thực ra ta...luôn muốn có một người muội muội

Thiên Lạc cau mắt , nói :

- Ta không thể làm muội muội của ngươi .

Tư Không Trường Phong sửng sốt một chút , sau đó lại cười nói :

- Không sao đâu , không muốn làm muội muội thì làm bằng hữu cũng được . Hơn nữa , ngươi có rất nhiều huynh đệ . Bọn họ đều thật sự tốt như vậy , vậy thì tất nhiên là họ không tệ hơn ta rồi...

Thiên Lạc không nhịn được nữa ngắt lời Tư Không Trường Phong :

- Sao người ngốc như vây ? Người không thấy tính tình và dung mạo của ta rất giống người sao ?

- A ? Ý của ngươi là...

Tư Không Trường Phong ngơ ngác

- Ta không thể làm muội muội của người , bởi vì ta là con gái của người . Nhiều năm sau , người sẽ trở thành Thương Tiên , sau đó người sẽ cưới một mỹ nhân xinh đẹp và mạnh mẽ làm thê tử . Sinh ra một cô con gái xinh đẹp và tài năng như ta , kế thừa danh hiệu Thương Tiên của người

Tư Không Thiên Lạc nói . Tư Không Trường Phong sửng sốt , sau đó đưa tay sờ trán Thiên Lạc :

- Không nóng , sao ngươi lại bắt đầu nói nhảm ?

Tư Không Thiên Lạc trợn mắt , cầm lấy thương đi về phía trước

- Người xứng đáng không theo đuổi được thê tử của mình , ta đã giải thích mọi chuyện cho người . Nhưng người vẫn không hiểu .

Tư Không Trường Phong bối rối đi theo cô

- Thiên Lạc đợi ta . Lời ngươi vừa nói có phải là sự thật không ? Mẹ ngươi tên gì ? Khi nào ta có thể gặp được nàng ấy ?








Góc nhỏ kịch trường





Tiêu Sắt : Nếu chúng ta đồng ý không can thiệp mà chỉ quan sát và không thay đổi tương lai thì sao ?

Mọi người đều nhìn lên bầu trời

Tiêu Sắt : Được rồi , được rồi ! Đây là cách các ngươi làm phải không ? Vậy thì ta phải giúp đỡ sư phụ của mình



Chợt nhận ra rằng Lôi Mộng Sát và Lý Tâm Nguyệt đều còn sống trên thế gian . Một người là tướng quân và người còn lại là một trong tứ thủ hộ Thiên Khải . Có thể là do Lôi Vô Kiệt đã bảo vệ cha mình trên chiến trường Nam Quyết . Vô Tâm cũng nỗ lực thay đổi kết cục của cha mình . Mặc dù cuối cùng hắn vẫn không thể tránh khỏi việc tiến công về phía đông của Ma Giáo nhưng cha hắn vẫn sống sót

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro