Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Xuyên không về trực tiếp ăn dưa cảnh tình cảm của cha mẹ 28

Chủ yếu là Cẩn Quân với Phong Quân ><



***



Ngày hôm sau, Bách Lý Đông Quân tỉnh lại ở Trùng Hoa Cung. Y không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra sau khi say rượu tối qua, chỉ còn lại cơn đau đầu do say rượu. Y cau mày xoa xoa thái dương, vừa định rời khỏi giường, liền bắt gặp Tân Bách Thảo, ánh mắt ông ấy như phun ra lửa, y lập tức co rúm lại dưới chăn như chim cút, y không dám đối mặt với người thường ngày có vẻ ngoài hiền lành này. Như thể một khi bệnh nhân vi phạm quy tắc của Dược Vương, ông ấy sẽ biến thành rồng rồi khè ra lửa đốt cháy người ta vậy. Sự phục tùng tạm thời của Bách Lý Đông Quân cũng không cứu được y khỏi việc bị Tân Bách Thảo mắng.

Mắng thì có nhưng bệnh vẫn cần phải chữa. Sau khi Tân Bách Thảo trợn mắt vô số lần, ông đưa một bát canh thuốc đen như mực cho Bách Lý Đông Quân. Dưới ánh mắt trừng trừng của ông, Bách Lý Đông Quân cũng không dám mặc cả như với Tư Không Trường Phong nữa, y bịt mũi uống một ngụm canh thuốc cay đắng, sau đó đưa cái bát rỗng cho Tân Bách Thảo với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt mình.

Cơn giận của Tân Bách Thảo dịu đi một chút, ông thở dài thật sâu, chân thành nói: "Trên đời này con người không thể ích kỷ như vậy. Ngươi không quan tâm đến thân thể của mình, nhưng ngươi nên luôn trân trọng những người quan tâm đến ngươi."

Nói xong, Tân Bách Thảo lắc đầu, đứng dậy rời đi, để lại Bách Lý Đông Quân trầm mặc hồi lâu. Tiêu Nhược Cẩn biết ngày hôm qua mình đã nói sai, đã khiến Bách Lý Đông Quân buồn bực, vì thế hắn cảm thấy áy náy, muốn giải thích ý định ban đầu của mình với Bách Lý Đông Quân, nhưng lại sợ Bách Lý Đông Quân buồn bực hơn. Hắn không thể tiến lên cũng như không thể rút lui trong một thời gian.

Lúc này, Tiêu Nhược Phong đã dâng tấu chương yêu cầu để mình đến Nam An để dọn dẹp mớ hỗn độn sau cuộc nổi loạn của Nam An Vương. Đã gần hai năm kể từ khi cuộc nổi dậy của Nam An Vương bị dập tắt, triều đình cử một số quan viên đến Nam An, cuối cùng họ hoặc chết thảm hoặc từ chức trong nước mắt. Nam An từ đó trở thành một nơi mà bọn thổ phỉ tràn lan và không có ai quản lý.

Trước đây, do bị Bắc Man và Nam Quyết đe dọa, các đại quan ở triều đình đều có nhiệm vụ riêng và không có thời gian mà quan tâm mọi việc ở Nam An. Bây giờ những rắc rối bên ngoài đang tạm thời dừng lại, đã đến lúc phải ra tay để giải quyết những lo lắng bên trong. Về vấn đề chính thức, Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong quả thực là một ứng cử viên xuất sắc, nhưng... Tiêu Nhược Cẩn luôn cảm thấy rằng một phần lớn lý do khiến đệ đệ mình yêu cầu đến Nam An vào thời điểm này là vì Bách Lý Đông Quân

Nói đến đây, Đông Quân vẫn còn khó chịu vì hắn nhắc tới Nhược Phong, nhưng bây giờ "thủ phạm chính" lại muốn phủi mông bỏ chạy. E rằng Đông Quân sẽ càng tức giận hơn. Nhược Phong với Đông Quân khó có thể quay trở lại được như trước. Rõ ràng là họ yêu nhau mà sao lại thành ra thế này?

Tiêu Nhược Cẩn cũng không thể hiểu được, vì vậy hắn đã triệu kiến Tiêu Nhược Phong một mình để hỏi ý đệ đệ mình là gì. Đối mặt với sự quan tâm của ca ca, Tiêu Nhược Phong chỉ cười khổ, lắc đầu nói: "Hoàng huynh, chuyện này xin đừng hỏi nữa."

Tiêu Nhược Cẩn cảm thấy bất lực, tính khí bướng bỉnh của Nhược Phong lại bùng phát vào lúc này. Nếu thật sự để đệ ấy rời đi như vậy, e rằng sau này đệ ấy sẽ hối hận. Vì thế Tiêu Nhược Cẩn kiên trì nói: "Tối hôm qua đệ cùng Đông Quân xảy ra chuyện gì? Tại sao nhất định phải rời đi? Đừng dùng lý do khoa trương của đệ để lảng tránh ta. Nếu không giải thích được tại sao, ta sẽ không cho phép đệ rời đi"

Tiêu Nhược Phong trầm mặc hồi lâu, ngay tại khi Tiêu Nhược Cẩn cho rằng mình rốt cuộc không hỏi được cái gì, hắn đang muốn từ bỏ, thì Tiêu Nhược Phong đột nhiên mở miệng: "Hoàng huynh, Đông Quân và ta... giữa chúng ta đã xảy ra quá nhiều chuyện. Từng có một người, người đó ở giữa bọn ta. Bọn ta không thể quay lại, bọn ta thật sự không thể quay lại được nữa. Đệ ấy sẽ nghĩ đến những điều đó và cảm thấy buồn khi nhìn thấy ta. Ta không muốn đệ ấy buồn..."

Cuối cùng, thanh âm của Tiêu Nhược Phong nghẹn ngào nức nở. Tiêu Nhược Cẩn nhìn bộ dáng của đệ đệ mình, cảm thấy rất đau lòng. Biết đệ đệ đã quyết định, hắn chỉ có thể vỗ vai Tiêu Nhược Phong, nhẹ nhàng thở dài: “Nhược Phong, sự bướng bỉnh của đệ cuối cùng sẽ làm tổn thương người khác và chính mình."

Tiêu Nhược Phong lộ ra nụ cười khổ, hắn vì cái gì không biết? Một con dao đã đâm vào máu thịt nếu không lập tức rút ra mà liên tục khuấy động trong máu thịt thì chỉ càng thêm đau đớn. Đông Quân có thể chưa bao giờ trách hắn, nhưng hắn không thể tha thứ cho nỗi đau mà hắn đã gây ra cho Đông Quân vì quyết định của mình. Thay vì nói rằng Đông Quân sẽ rất đau lòng khi nhìn thấy hắn, sẽ tốt hơn nếu nói rằng trái tim hắn đau nhói mỗi khi nhìn thấy Đông Quân, bởi vì tiểu sư đệ của hắn cuối cùng đã mất đi sự tự do và tiêu diêu mà y từng có.

Điều duy nhất mà hắn không bao giờ có thể tha thứ cho mình trong cuộc đời này là đã đồng ý để Đông Quân giúp hắn bắt năm thái giám của tiên hoàng. Nếu Đông Quân không tham gia vào chuyện này thì y đã không rơi vào âm mưu của Trọc Thanh, và Diệp Đỉnh Chi đã không phải tự sát để cứu Đông Quân, cũng sẽ không có một tông chủ của Thiên Ngoại Thiên. Gia đình hạnh phúc trong khoảng sân nhỏ có hàng rào bên ngoài Cô Tô Thành sẽ không tan vỡ. Đông Quân sẽ không đau đớn đến mức phát điên. Mặc dù sự việc này có quá nhiều yếu tố không thể kiểm soát được, nhưng Tiêu Nhược Phong vẫn cảm thấy nguyên nhân chính là hắn. Nếu hắn đủ mạnh để tiêu diệt năm tên đại giám đó thì không cần Đông Quân phải nhúng tay vào. Rốt cuộc... đó là lỗi của hắn. Nhưng hắn không thể bù đắp cho sai lầm này được, nên chỉ có thể chạy thật xa, để Đông Quân không gặp lại hắn nữa và bớt buồn hơn.






***





Tiêu Lăng Trần nhìn quản gia thu dọn hành lý cho Tiêu Nhược Phong, sau vài lần tra hỏi hắn mới biết Tiêu Nhược Phong muốn đi Nam An, hắn vội vàng xông vào thư phòng, nơi Tiêu Nhược Phong đang sắp xếp sách muốn mang đi.

Thấy cha cứ thờ ơ như vậy, Tiêu Lăng Trần có chút lo lắng, có chút suy sụp hỏi: "Sao vậy? Rõ ràng cha yêu mẹ nhiều đến thế, tại sao cha luôn tránh mặt mẹ?"

Tay cầm sách của Tiêu Nhược Phong khựng lại, sau đó hắn khôi phục bình thường. Hắn cũng không nhìn Tiêu Lăng Trần, bình tĩnh nói: "Trẻ con không nên can thiệp vào chuyện của người lớn.”

Tiêu Lăng Trần đi đến trước mặt Tiêu Nhược Phong, giật lấy cuốn sách trong tay hắn, tức giận nói: “Cha cho rằng ta bằng lòng chăm sóc cha sao! Ta không hiểu, cha đang nghĩ cái gì vậy? Hoàng gia gia muốn cha lấy mẹ, nhưng cha lại từ chối, tại sao? Ta tưởng cha đang đặt mình vào vị trí của mẹ và không muốn mẹ bị gò bó. Nhưng khi mẹ đã nói rằng mẹ biết cha thích mẹ, tại sao cha lại không dám thừa nhận rằng cha thật sự thích mẹ và bỏ chạy như một kẻ hèn nhát?"

Tiêu Nhược Phong cau mày nói: "Làm sao con biết chuyện này?"

Đương nhiên là do Lôi Vô Kiệt truyền lại, nhưng Tiêu Lăng Trần sẽ không nói cho Tiêu Nhược Phong biết chuyện này. Hắn lớn tiếng nói: “Đừng lo lắng làm sao ta biết được, ta chỉ muốn hỏi người, người có muốn đi bày tỏ tình cảm của mình với mẹ hay không?"

Tiêu Nhược Phong liếc nhìn Tiêu Lăng Trần tựa hồ không đồng ý để con trai hộ tống mình đến gặp Đông Quân, hắn lắc đầu thở dài: "Có một số việc hiện tại con không hiểu, trong tương lai con sẽ hiểu"

Tiêu Lăng Trần vừa lo lắng vừa tức giận nói: “Sao thế, nếu ta không hiểu, tại sao người không thể nói cho ta hiểu?"

Biết nếu không nói rõ ràng với Tiêu Lăng Trần, thì con trai có thể sẽ không bỏ cuộc, Tiêu Nhược Phong đành phải giải thích: “Bởi vì giữa chúng ta có quá nhiều chuyện, ngay từ đầu liền là bởi vì ta không chịu thành hôn, không muốn ngồi vào vị trí đó. Nên hoàng gia gia của con để lại chiếu chỉ giết mẹ của con. Cũng chính là bởi vì quyết định của ta mà các chư hầu khắp Bắc Ly trở nên bất trung vào ngày tang lễ của gia gia y, y đã kiệt sức về mặt tinh thần, còn về thể chất...”

Nghĩ đến việc mình không ngăn cản được Trọc Lạc và Trọc Sâm đi đến Càn Đông Thành, rồi phá hoại sự yên bình vào ngày chôn cất lão Hầu Gia, Tiêu Nhược Phong càng tự trách mình, không khỏi đỏ bừng mắt. Vào ngày y đau buồn nhất, hắn không thể ở bên cạnh y, cũng không thể ngăn cản những người đó. Làm sao hắn còn có thể nói yêu y? Vì hắn mà gia gia của y đã ra đi, Lăng Trần tồn tại cho hắn biết rằng y chưa bao giờ trách cứ hắn. Vì thế, hắn càng không thể tha thứ cho chính mình, nghĩ đến việc y phải chịu đựng nỗi đau một mình, nó khiến trái tim hắn như bị hàng nghìn con côn trùng cắn, hắn không thể đối mặt với y, nhưng lần nào cũng không đành lòng nhìn y.

Tiêu Lăng Trần không khỏi rơi nước mắt sau khi nghe điều này. Cuối cùng hắn cũng ngừng cố gắng để cha và mẹ quay lại với nhau, bởi vì vấn đề giữa họ không bao giờ là họ không hiểu cảm xúc của nhau, mà là họ quá hiểu nhau. Hiểu nhau đến mức chỉ cần nhìn vào mắt của nhau liền có thể nhìn thấy nỗi đau của đối phương. Họ vẫn không thể đối mặt với nhau vì quá đau khổ.

Im lặng hồi lâu, Tiêu Lăng Trần nhẹ giọng hỏi: “Chẳng lẽ... rời đi sẽ không còn đau nữa sao?"

Tiêu Nhược Phong cười khổ nói: "Ta không biết. Nhưng ít nhất ta có việc nghiêm túc phải làm, có thể tạm thời làm dịu đi cơn đau."







***






Tiêu Nhược Cẩn lo lắng hồi lâu, cuối cùng cũng đến Trùng Hoa Cung để nói với Bách Lý Đông Quân rằng Tiêu Nhược Phong chuẩn bị đi đến Nam An và sẽ không quay lại trong một khoảng thời gian.

Hắn nghĩ rằng Bách Lý Đông Quân sẽ rất tức giận và sẽ vội vàng đến Lang Gia Vương Phủ để thẩm vấn Tiêu Nhược Phong, nhưng y lại có thể bình tĩnh dị thường, điều này càng khiến Tiêu Nhược Cẩn bất an.

"Đông Quân..."

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Tiêu Nhược Cẩn ngập ngừng nói: "Ngươi không tức giận à?"

Bách Lý Đông Quân bình tĩnh nói: "Ta cũng là kẻ hèn nhát, giỏi trốn chạy, ta là ai mà dám trách cứ , giận dỗi huynh ấy? Nếu trốn chạy có thể giải quyết được vấn đề thì cứ trốn đi."

Tiêu Nhược Cẩn không biết nên nói cái gì, hắn nghe Bách Lý Đông Quân nói tiếp: “Rõ ràng là số phận trêu chọc người ta, nhưng tên ngốc kia nhất định muốn đổ hết mọi chuyện lên đầu mình, cảm thấy xấu hổ với ta. Trong mắt huynh ấy đầy tội lỗi. Nếu ngươi để huynh ấy ở lại đây, huynh ấy sẽ chết vì khó chịu. Ta đã nói rằng ta không bao giờ trách cứ huynh ấy, và huynh ấy vẫn không chịu tha thứ cho chính mình. Ta có thể làm gì khác?

Tiêu Nhược Cẩn gật đầu, không nói thêm gì nữa







***







Vào tháng năm, năm Minh Đức thứ tư, Lang Gia Vương đến Nam An để diệt trừ thổ phỉ, chấn chỉnh các quan lại địa phương, xây dựng các công trình thủy lợi, khai hoang đất hoang và giúp đỡ những người bị di tản do cuộc nổi loạn của Nam An Vương trở về quê hương. Mọi việc ở Nam An gần như đã kết thúc nhưng Lang Gia Vương dường như không muốn dời đi.

Người dân Nam An rất yêu mến Lang Gia Vương, người đã sống và ăn uống cùng họ, và hy vọng rằng Lang Gia Vương có thể ở lại lâu dài. Thậm chí họ còn cùng nhau gửi một lá thư của vạn người đến bàn của hoàng đế, yêu cầu hoàng đế xây một thái ấp cho Lang Gia Vương ở Nam An.

Bức thư này gửi đến đã gây ra xôn xao trong triều đình. Một số người lo lắng rằng Lang Gia Vương đã chiếm được lòng dân và quyền lực cao vút đến mức có thể không trung thành. Quan điểm này đã bị Diệp Khiếu Ưng và những người hết lòng ủng hộ Lang Gia Vương bác bỏ một cách quyết liệt.

Tiêu Nhược Cẩn không còn cách nào khác ngoài việc hòa giải và xoa dịu cả hai bên. Nhưng Diệp Khiếu Ưng lại không chịu thua, trong lúc họp riêng đã đưa ra vài nhận xét, bày tỏ sự bất mãn với hoàng đế. Tiêu Nhược Cẩn chỉ cười trừ và không coi trọng điều đó.

Mặc dù Bách Lý Đông Quân ở trong Trùng Hoa Cung đóng kín cửa, nhưng tin tức này vẫn không thoát khỏi tai y. Y nhìn Tiêu Nhược Cẩn, người vẫn đắm mình trong đống tấu chương giống như ngọn đồi hàng ngày, y nói đùa: "Ngươi không cảm thấy đau khổ sao? Mặc dù ngươi rất siêng năng mỗi ngày và cống hiến hết mình cho những công việc quan trọng của đất nước. Nhưng thần dân của ngươi chỉ kính trọng Lang Gia Vương, thậm chí còn có một số quan lại. Bọn họ cho rằng hoàng đế không có phẩm hạnh như Lang Gia Vương, vì thế nên thoái vị sớm hơn.

Tiêu Nhược Cẩn từ trong đống tấu chương ngẩng đầu lên, ôn nhu cười nói: “Nói ta không đau lòng thì là nói dối, nhưng ta cũng không tức giận, bởi vì lời bọn họ nói đều là sự thật, thật sự không có cách nào phản bác. Hồi đó cha ta cũng vẫn luôn rất tín nhiệm Nhược Phong."

Bách Lý Đông Quân nắm tay Tiêu Nhược Cẩn, cười nói: "Nhưng hiện tại người ngồi ở vị trí này chính là ngươi, nếu như ngươi cảm thấy tủi thân, có thể nói với ta, ta sẽ đứng ra vì ngươi. Nhưng ta không muốn ngươi cảm thấy bực bội hoặc ghen tị vì chuyện này."

Tiêu Nhược Cẩn mỉm cười ôm Bách Lý Đông Quân vào lòng, "Vậy để ta nghe xem Bách Lý thiếu gia muốn đứng ra bảo vệ ta sẽ làm gì?"

"Hay là... Ta lẻn vào Diệp phủ đánh Diệp Khiếu Ưng một trận?"

"Đây thực sự là một ý tưởng tồi." Tiêu Nhược Cẩn cười.

"Vậy... điều động hắn về phía bắc trấn giữ biên giới?"

"Đông Quân, e rằng chuyện này ngươi đã ấp ủ đã lâu rồi phải không?"

"Ta quả thực đã thuyết phục được Đột Quyết rút lui, đồng thời ta cũng lợi dụng Thiên Ngoại Thiên cùng Đột Quyết phối hợp tạm thời ổn định hắn. Nhưng biên giới phía bắc vẫn cần một đội quân hùng mạnh để dọa hắn, khiến hắn không dám nam tiến... Nếu để Diệp Khiếu Ưng ở lại Thiên Khải, e rằng hắn chắc chắn sẽ bị những người có ác ý lợi dụng và gây ra nhiều rắc rối hơn."

"Ngươi nói có lý, nhưng... Ta nghe nói Diệp tướng quân vừa mới có một nữ nhi, nhưng đứa bé này sinh ra đã bị bệnh tim, ngay cả thái y cũng nói nó có thể không sống được bao lâu. Có phải có chút không đúng khi lúc này phái Diệp tướng quân đến trấn giữ biên giới sao?

Bách Lý Đông Quân không biết vụ này, y suy nghĩ một chút nói: "Dược Vương không phải ở đây sao?"

Y vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến giọng nói của Tân Bách Thảo: "Ta nói lại lần nữa, ta không phải thái y, ta đến đây chỉ để bắt ngươi chữa bệnh."

Tân Bách Thảo tức giận nói: "Uống thuốc!"

Bách Lý Đông Quân ngoan ngoãn cầm bát thuốc lên, bịt mũi uống thuốc. Tiêu Nhược Cẩn nhìn vẻ mặt vặn vẹo của y, không khỏi thắc mắc: “Uống thuốc này tệ đến vậy sao?"

Bách Lý Đông Quân uống thuốc xong, y cảm thấy đáy lưỡi đắng chát, trừng mắt nhìn Tiêu Nhược Cẩn nói: "Lần sau ta sẽ cho ngươi uống thử..."

Lời còn chưa dứt, Bách Lý Đông Quân đột nhiên cảm thấy buồn nôn, y nôn hết thuốc vừa uống ra, màu đen đặc quánh bắn lên tấu chương trước mặt, đặc biệt bắt mắt.

"Đông Quân!"

Tiêu Nhược Cẩn vô cùng hoảng sợ. Hắn đỡ Bách Lý Đông Quân đang dựa vào mình và nhìn Dược Vương một cách lo lắng. Dược Vương cũng giật mình, cau mày, vội vàng bắt mạch cổ tay của Bách Lý Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân cảm thấy bụng mình rớt xuống, giống như có thứ gì đó đang trượt xuống. Sau khi Dược Vương bắt mạch, sắc mặt thay đổi rõ rệt, hét lớn: "Mau bế nó lên giường, để nó nằm xuống, nâng nửa thân dưới lên!"

Tiêu Nhược Cẩn vội vàng làm theo. Bách Lý Đông Quân cảm thấy bụng đau dữ dội, trán đổ mồ hôi. Tiêu Nhược Cẩn cảm thấy vô cùng đau khổ, hắn nắm lấy tay Bách Lý Đông Quân, lo lắng nói: "Đông Quân, sao trong người lại khó chịu như vậy?"

Bách Lý Đông Quân đau đến không nói nên lời. Dược Vương lấy ra hộp thuốc, đẩy Tiêu Nhược Cẩn sang một bên, mở túi kim châm ra, châm cho Bách Lý Đông Quân vài kim, vẻ mặt của Bách Lý Đông Quân mới dần dần dịu đi.

"Dược Vương, Đông Quân thế nào?"

Tiêu Nhược Cẩn lo lắng hỏi. Sắc mặt Tân Bách Thảo tối sầm như đáy nồi. Ông tức giận liếc nhìn Tiêu Nhược Cẩn, sau đó nhìn Bách Lý Đông Quân đã bất tỉnh, ra hiệu cho hắn ra ngoài nói chuyện với mình.

Đi ra ngoài, Tân Bách Thảo hạ giọng nói: "Các ngươi... các ngươi tuổi trẻ sung sức, ta có thể hiểu được. Nhưng... các ngươi không thể kiềm chế một chút sao?"

"A?" Tiêu Nhược Cẩn đầu tiên là bối rối, sau đó có chút xấu hổ, ngoan ngoãn cúi đầu nghe Tân Bách Thảo giảng đạo lý

"Lúc này nó đang mang thai, nếu giữ đứa bé lại có thể sẽ không ổn"

Lời nói của Tân Bách Thảo xé nát Tiêu Nhược Cẩn thành từng mảnh, hắn không biết nên vui hay nên lo lắng. Sau khi nhớ lại ý nghĩa trong lời nói của Tân Bách Thảo, Tiêu Nhược Cẩn trầm giọng nói: "Dược Vương, xin ngài nói cụ thể cho ta biết tình hình hiện tại của Đông Quân thế nào?"

“Cơ thể nó đã quá suy kiệt, nó đã hồi phục được một chút, nhưng lúc này nó đã mang thai. Khi đứa trẻ lớn lên, nó nhất định phải cạnh tranh chất dinh dưỡng với cơ thể người mẹ, cuối cùng cả hai mẹ con đều có thể chết. Đề nghị của ta là nó nên bỏ đứa trẻ này đi và sẽ có con trong tương lai. Đứa trẻ này... Nếu được sinh ra thì đứa trẻ này có thể không khỏe mạnh và sẽ phải chịu đựng bệnh tật sau này.”

Tiêu Nhược Cẩn đang muốn mở miệng, Bách Lý Đông Quân đã nói: “Ta sẽ bảo vệ hài tử của ta."

Thấy y đã tỉnh, Tiêu Nhược Cẩn vội vàng bước vào, nhẹ giọng nói: "Đông Quân, ta cũng muốn con của chúng ta, nhưng nếu như sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của ngươi thì thà không có còn hơn. Dược Vương nói đúng, chúng ta còn trẻ..."

Bách Lý Đông Quân xoay người, không thèm để ý tới hắn. Tiêu Nhược Cẩn tạm thời đành phải từ bỏ, cầu xin Dược Vương cố gắng hết sức để bảo vệ đứa bé mà không làm tổn thương Bách Lý Đông Quân.

Tiêu Vũ trở nên trong suốt, thấy mình bị đẩy sang một bên, “Thì ra ngay cả cha cũng không muốn ta, nhưng lại là mẹ quyết tâm muốn giữ ta lại."

Tiêu Sắt nhìn hắn đang khóc, nước mũi chảy ròng ròng trên mặt, cảm thấy có chút buồn cười, "Không phải đệ luôn lo lắng cho mình vì đó là một tai nạn sao? Sao bây giờ sao đệ lại xúc động như vậy?"

"Tai nạn thì đã làm sao? Cũng là một cái tai nạn đẹp."

Dược Vương đã cảnh cáo Bách Lý Đông Quân và Tiêu Nhược Cẩn, nhưng Bách Lý Đông Quân vẫn nhất quyết giữ lại đứa trẻ, thậm chí còn dùng nội lực để bảo vệ đứa trẻ.

Mặc dù Dược Vương đã chiếu cố cho y nhưng khó khăn trong việc mang thai lại càng khó khăn hơn hai lần trước. Cảm nhận được đứa con trong bụng đang lớn lên từng chút một, Bách Lý Đông Quân càng nhớ hai đứa bé đó. Trong lòng y đang suy nghĩ: Vào thời điểm này năm sau, Đường Môn sẽ đưa Tiểu Đường Liên đến Tuyết Nguyệt Thành. Y đã không gặp An Thế kể từ khi nó được Vong Ưu đại sư đưa đến Hàn Thuỷ Tự, không biết nó có còn nhớ mẹ mình trông như thế nào không. Hai năm nữa, người trên thế gian sẽ dần dần quên đi Ma Giáo và An Thế, y có thể đi mang An Thế trở về.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của y, Tiêu Nhược Cẩn biết y nhớ con nên lấy ra một bức chân dung.

"Đây là cái gì?" Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu nhìn hắn.

Tiêu Nhược Cẩn ôn nhu mỉm cười, thản nhiên nói: "Mở ra nhìn xem."

Bách Lý Đông Quân cởi tấm lụa đỏ ra, mở cuộn giấy ra, y không khỏi sửng sốt, nhẹ nhàng chạm vào tiểu hòa thượng đang đánh quyền trong tranh, nhìn Tiêu Nhược Cẩn với đôi mắt đẫm lệ: “Đây là... An Thế? "

Tiêu Nhược Cẩn gật đầu, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Bách Lý Đông Quân: “Có người trong Ảnh Tông đã lén lút theo dõi, đáng tiếc những bức tranh trước đó không đẹp, từ nay thỉnh thoảng ta sẽ nhờ người vẽ một bức. Khóc đi, bây giờ ngươi đang buồn, người trong bụng ngươi cũng sẽ buồn."

Bách Lý Đông Quân cẩn thận nhìn hài tử nhỏ bé trong bức tranh và cảm động trước sự dịu dàng và quan tâm của Tiêu Nhược Cẩn .









Nam An , nơi ở tạm thời của Lang Gia Vương









Tiêu Lăng Trần đang luyện thương trong sân, đột nhiên có một bóng đen rơi xuống, hắn không hề hoảng sợ, sau khi luyện xong chiêu cuối, đi đến bên bàn cầm ấm trà lên uống một ngụm, "Người có định gặp lại Diệp An Thế không?"

Chỉ khi bóng tối biến mất và ánh trăng toả sáng, thì mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đó, đó là Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong. Trên tay hắn cầm một cuộn giấy. Tiêu Lăng Trần chậc lưỡi nói: “Trong Ảnh Tông không ai có thể vẽ. Hoàng thúc bảo người đi một chặng đường dài, chỉ để giao nó cho mẹ khi người đến Thiên Khải. Tốt nhất là..."

Tiêu Lăng Trần lười làm gì cả, hắn nói vậy và lắc đầu. Tiêu Nhược Phong nhìn cuộn giấy trong tay, cười khẽ lắc đầu: “Chuyện đó sau này hãy nói."

Tiêu Lăng Trần nghe xong không chút do dự quay lại , quay đầu nhìn Tiêu Nhược Phong: "Cái gì, người muốn ngừng trốn?"

Tiêu Nhược Phong không để ý tới hắn, đi thẳng vào nhà: "Trẻ con đừng can thiệp vào chuyện của người lớn.”

Tiêu Lăng Trần nhìn theo bóng lưng Tiêu Nhược Phong, thầm nghĩ: Hahaha, người cho rằng ta bằng lòng lo liệu sao? Nếu ta không lo lắng cho tương lai của ta thì ai thèm quan tâm đến người cơ chứ?








***








Bách Lý Đông Quân hiếm có khi ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng thai lâu như vậy, cuối cùng chỉ kéo dài hơn bảy tháng một chút. Đêm đó, không khí trong Trùng Hoa Cung vô cùng nặng nề, Trần Phi nghiến răng chịu đựng đau đớn, hoàng đế lo lắng đi tới đi lui cho đến khi hài nhi khóc thét lên. Nhưng trong tâm trạng vui vẻ, Trần Phi đã khóc vì vui sướng. Sự ra đời của Thất hoàng tử khiến hoàng đế rất vui mừng, ông đã thông báo điều này với cả thiên hạ và tuyên bố miễn thuế một năm để kỷ niệm sự ra đời của hoàng
tử.

Một người được sủng ái như vậy trong hoàng cung khiến tất cả mọi người trong hậu cung và trong triều đình đều nhìn hoàng đế với ánh mắt nghi ngờ, những tấu chương khuyên ngăn bay đến bàn của Tiêu Nhược Cẩn như những bông tuyết. Tiêu Nhược Cẩn phớt lờ nó, vì vậy các đại thần đều quỳ xuống bên ngoài Minh Đức Điện. Nhưng Tiêu Nhược Cẩn không quan tâm đến điều đó, hắn tạ ơn trời vì Đông Quân và đứa bé vẫn bình an vô sự, còn các đại thần bằng lòng quỳ xuống bên ngoài, quỳ xuống xem đầu gối của mình như là gạch lát sàn.

Hồ hoàng hậu không hiểu những vị đại thần này đang hoảng sợ cái gì, tại sao trong lúc bệ hạ vui vẻ lại phải làm cho bệ hạ không vui. Nhưng thân là hoàng hậu, nàng không thể trơ mắt nhìn bệ hạ cùng quần thần tiếp tục đối kháng lẫn nhau, nàng phải làm tròn bổn phận răn dạy của mình.

Tiêu Sắt nhìn mà cảm thấy mệt mỏi thay mẹ nên không khỏi thở dài. Đây là lý do tại sao hắn không muốn làm hoàng đế, mọi lời nói và hành động đều phải được các đại thần bàn bạc và khuyên nhủ. Hắn không có tự do gì cả, và những người xung quanh cũng phải chịu những hạn chế như vậy.

Đây là lần thứ hai Hồ hoàng hậu đặt chân tới Trùng Hoa Cung. Sau khi chúc mừng Trần Phi, nàng ôm lấy Thất hoàng tử, không nói thêm gì với hoàng đế. Nàng thay mặt các vị đại thần già đang quỳ bên ngoài Minh Đức Điện cầu xin sự thương xót, mong bệ hạ sẽ cho họ một hình phạt nhẹ hơn vì những công lao trong quá khứ của họ. Nàng đưa ra một số lời khuyên, Tiêu Nhược Cẩn chỉ lắng nghe. Đây là sự hiểu biết ngầm giữa phu thê bọn họ trong nhiều năm như vậy, và không ai nói gì thêm về điều đó. Hồ hoàng hậu còn đề cập đến một điều khác.

"Bệ hạ, Sở Hà sau Tết Nguyên Đán sẽ bảy tuổi, nên tìm một sư phụ cho nó."

"Nàng có ưng ý người nào không?" Tiêu Nhược Cẩn nghe xong mỉm cười hỏi.

"Sở Hà luôn thân thiết nhất với Lang Gia hoàng thúc của mình. Nó sẽ không để tâm đến lời nói của người khác, mà chỉ nghe lời của Lang Gia hoàng thúc nhiều nhất. Ta nghĩ rằng có lẽ chỉ có Lang Gia Vương mới có thể kiểm soát được đứa trẻ này, nhưng ta không biết khi nào Lang Gia Vương mới có thể trở lại triều đình.”

Nhắc đến chuyện này, Tiêu Nhược Cẩn bất giác nhìn thoáng qua Bách Lý Đông Quân, sau đó cười nói: “Việc này không gấp, chúng ta đợi Nhược Phong trở về.”

Hồ hoàng hậu gật đầu, nàng đứng dậy rời đi không nói thêm lời nào. Bách Lý Đông Quân siết chặt bàn tay nhỏ bé của đứa bé, đùa giỡn với nó, tựa hồ không quan tâm đến những lời vừa rồi của Hồ hoàng hậu và Tiêu Nhược Cẩn, nhưng Tiêu Nhược Cẩn biết y nhất định nghe được lời bọn họ.

"Đông Quân..."

Hắn còn chưa nói xong, Bách Lý Đông Quân đã nói: "Huynh ấy muốn tự mình trốn ở đó, ta cũng không có đẩy huynh ấy tới đó. Hơn nữa, chẳng phải ngươi đã nhường bước cho huynh ấy rồi sao? Nếu huynh ấy còn không xuống nước trước, chẳng lẽ ta phải đi đến đó và yêu cầu huynh ấy quay lại sao? Ta sẽ không đi."

Tiêu Nhược Cẩn cười khổ và nghĩ thầm: Đông Quân thực sự biết tất cả mọi thứ. Bức chân dung đó của An Thế đều là do Nhược Phong vẽ, hắn rất muốn Nhược Phong có lý do để quay lại Thiên Khải, nhưng Nhược Phong không biết tại sao vẫn còn do dự.








***








Bách Lý Đông Quân tuy rằng nói như vậy, nhưng lại không nhịn được quay về hướng nam đi gặp Diệp An Thế. Nhưng y bị một cơn mưa lớn chặn lại ở Sài Tang Thành nên phải ở trong một quán trọ gần đó.

Bách Lý Đông Quân đứng trước cửa sổ, nhìn mưa lớn trút xuống như sông Thiên Hà vỡ bờ, nước đập vào đá xanh, bắn tung tóe vô số hạt mưa nhỏ, nhanh chóng hội tụ thành từng dòng nhỏ, ào ạt dọc theo vùng trũng hai bên đường phố. Đột nhiên, một tia sét màu tím xẹt qua bầu trời, xẻ bầu trời tối thành vô số mảnh vỡ, theo sau là tiếng sấm chói tai.

"Mưa thật lớn..." Bách Lý Đông Quân không khỏi tự lẩm bẩm, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.

"Lọc cọc" vang lên, là người phục vụ đã mang đồ ăn lên, thấy y đứng bên cửa sổ, người đó nhiệt tình khuyên nhủ: "Thưa thiếu gia, gần đây trời mưa nhiều, ẩm ướt và lạnh lẽo. Cậu nên cẩn thận kẻo bị cảm lạnh."

Bách Lý Đông Quân quay lại bàn, nhìn người phục vụ bày đồ ăn và rượu lên bàn, thản nhiên nói: “Ta từng sống ở Sài Tang Thành này, nhưng chưa bao giờ thấy mưa lớn như vậy.”

Người phục vụ mỉm cười nói: “Đúng vậy, năm nay phía nam mưa rất nhiều. Sài Tang Thành của chúng ta đang phát triển tốt. Ta nghe nói sông ở Nam An đã vỡ bờ và làm ngập lụt một số quận nhỏ. Gia chủ của Cố Gia hiện tại, đã đưa người và lương thực đến Nam An để hỗ trợ Lang Gia Vương. Nói đến đây, gia chủ Cố Gia là đồng môn của Lang Gia Vương, nên ngay khi Lang Gia Vương viết..."

Người phục vụ còn chưa nói xong, liền cảm giác được trước mặt thân ảnh thoáng qua, vừa rồi không có bóng dáng của thiếu gia, hẳn không khỏi sững sờ.

Nam An, sông vỡ bờ, Tiêu Nhược Phong... Những lời này đọng lại trong đầu Bách Lý Đông Quân, y không còn nghĩ được gì nữa, dưới mưa lao nhanh đến Nam An. Cơn mưa tầm tã làm mờ tầm nhìn của y, sấm sét cũng không thể ngăn cản quyết tâm đi tiếp của y.

"Tiêu Nhược Phong, nhất định huynh không được xảy ra chuyện gì đâu đó." Bách Lý Đông Quân trong lòng yên lặng suy nghĩ.








***








Kể từ mùa hè, Nam An mưa liên miên, mưa lớn mấy ngày liền đã làm vỡ một con đê, lũ lụt trong phút chốc dâng lên, nhấn chìm tất cả làng mạc, thị trấn lân cận, không để lại một chút gì.

Tiêu Nhược Phong đến sau khi biết tin. Hạo Khuyết Kiếm rút kiếm và vung lên, tạm thời chặn lũ và cố gắng câu giờ để người dân chạy trốn. Lúc này, tóc của hắn rõ ràng đã bị mưa gội sạch, tóc bết vào mặt, bộ y phục ướt sũng bám chặt vào người hắn, trông không giống cây ngọc trước gió mà dường như đang phát sáng...Mọi người đều nói rằng họ đã nhìn thấy thần linh.

Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, cơn lũ gầm lên và phá vỡ sự chắn chắn của Tiêu Nhược Phong. Để ngăn chặn nó thêm một lúc, hắn vung kiếm lần nữa, và cơn lũ lại lao về phía trước, hắn dừng được cơn lũ lại trong giây lát. Sau ba nhát kiếm, Tiêu Nhược Phong kiệt sức và bị cuốn theo dòng lũ xối xả mà không biết đi đâu. Cuối cùng khi được các hộ vệ riêng tìm thấy ở hạ lưu, hắn đã bất tỉnh và bị gãy nhiều xương. Nghiêm trọng nhất là gãy xương ức. Không biết hắn có bị đâm vào tim hay không.

Tiêu Lăng Trần đối mặt nguy hiểm vẫn bình tĩnh, viết thư cho Tuyết Nguyệt Thành hỏi Tư Không Trường Phong, đồng thời viết một lá thư báo cáo cho triều đình. Sau khi sắp xếp xong, hắn kêu Kim Ngô Vệ, các quan lại lân cận và binh lính, cùng những người dân bình thường còn sức lực để sơ tán cư dân trên con đường mà lũ lụt phải đi qua, đồng thời gia cố các bờ kè sông ở những khu vực không bị ảnh hưởng...

Thiếu niên trẻ có khuôn mặt giống Lang Gia Vương này đương nhiên đã gánh vác gánh nặng từ Lang Gia Vương sau khi Lang Gia Vương bị thương và hôn mê, sắp xếp mọi việc một cách có trật tự. Nếu hai người không bằng tuổi nhau, mọi người sẽ nghĩ hắn là con trai của Lang Gia Vương, và họ đều nói: Nếu Lang Gia Vương có con trai thì phải như vậy.

Cố Kiếm Môn và Tiêu Nhược Phong đã thường xuyên trao đổi thư từ kể từ ngày hắn đến Nam An. Tiêu Nhược Phong đã cảnh báo trước mùa mưa, nói rằng mưa liên tục ở Nam An sợ bờ kè bị tràn, kinh phí từ Nội Vụ Phủ vẫn chưa đến nên đã nhờ Cố Gia giúp đỡ, hy vọng có thể tạm vay vốn để gia cố bờ kè. Sau khi biết tin, Cố Kiếm Môn đã đồng ý và đích thân dẫn quân hộ tống tiền bạc và lương thực, đồng thời hết sức chú ý đến diễn biến ở Nam An. Vì vậy, ngay khi nghe tin Tiêu Nhược Phong gặp nguy hiểm, hắn đã lao tới giải cứu Nam An.

Sau khi nhận được báo cáo khẩn cấp, Tư Không Trường Phong không ngừng lao tới Nam An, hắn ra lệnh anh dũng cho tất cả đồng minh của Tuyết Nguyệt Thành, cầu xin sự giúp đỡ. Vô Song Thành đến đầu tiên vì nó ở gần nhất.

Trước dòng sông cuồng nộ, một bóng người màu nâu đất đứng bất động, nhắm mắt lại đang tập trung, ánh sáng bạc đột nhiên xuất hiện, một luồng năng lượng kiếm uy nghiêm đứng ở phía trước dòng nước, thực sự đã chặn đứng cơn lũ cuồng nộ.

"Kiếm thuật tốt!" Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ phía sau.

Tống Yến Hồi khó khăn quay lại, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần đang bước đến trên sóng. Y phục màu đỏ như lửa, càng lộng lẫy hơn trong gió và mưa. Tuy nhiên, hắn lúc này phải nhìn đi chỗ khác. Hắn đã kiệt sức và trên trán lấm tấm mồ hôi.

Doãn Lạc Hà nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Tống Yến Hồi và mỉm cười dịu dàng: "Ngươi đã có thể cầm cự được lâu, việc còn lại hãy để ta lo."

Tống Yến Hồi trở về vị trí, muốn hỏi thân phận của cô, nhưng đột nhiên nhìn thấy Tư Không Trường Phong đang trên sóng tiến tới, hắn biết cô nhất định là người của Tuyết Nguyệt Thành, nên gật đầu tin tưởng.

Doãn Lạc Hà vẫy tay, tạm thời chia cắt sông Thương Giang và câu giờ cho mọi người. Cả hai thay phiên nhau chống lại lũ lụt. Khi Doãn Lạc Hà kiệt sức, Tống Yến Hồi sẽ quay trở lại, cứ thế làm chậm bước tiến của lũ lụt từng chút một.

Tuy nhiên, phương pháp này không phải là giải pháp lâu dài. Mặt khác, Lý Hàn Y đang dẫn dắt các đệ tử của Tuyết Nguyệt Thành đến hỗ trợ binh lính và người dân địa phương đào kênh sông mới, với ý định dẫn lũ chảy đi nơi khác.

Giữa sóng lớn, Tống Yến Hồi quay đầu nhìn Doãn Lạc Hà: "Cô nương, phương pháp này có thể không tồn tại được lâu. Cho dù có xây dựng dòng sông mới, cô và ta cũng khó có thể khống chế được trận lũ lớn này."

Doãn Lạc Hà khẽ mỉm cười: "Có người có thể làm được, người đó sắp tới rồi."

"Ai?" Hắn còn chưa nói xong, một bóng người mặc y phục xanh đã duyên dáng bay tới.

Tống Yến Hồi sửng sốt, chỉ nghe thấy Doãn Lạc Hà vui vẻ gọi: "Tiểu sư thúc, thúc tới rồi!"

Bách Lý Đông Quân khẽ mỉm cười: "Ừ, có ta ở đây, việc còn lại giao cho ta."

Doãn Lạc Hà kéo Tống Yến Hồi đang ngơ ngác quay lại, cười nói: "Đồ ngốc, ngươi còn đứng đó chờ nước ngập à?"

Tống Yến Hồi chợt nhận ra mình nhìn thấy Bách Lý Đông Quân rút trường kiếm ra, lớn tiếng hô: "Nước sông Hoàng Hà từ trên trời cao đổ xuống!"

Nước cao tới tận trời, cao ngất phía sau Bách Lý Đông Quân. Mọi người đều ngước nhìn thiếu niên mặc y phục xanh dũng cảm đứng trước gió, như thể một vị thần tiên đã đến.

Liễu Nguyệt trêu chọc Lạc Hiên nói: "Sư phụ luôn nói chúng ta luôn tỏ ra hào nhoáng. Nhìn xem, đây mới là 'hào nhoáng' thực sự."

Lạc Hiên lắc đầu cười khổ: "Sư đệ tiến bộ luôn là đáng kinh ngạc, chúng ta thật sự cần phải cố gắng hơn nữa."

Mặc Hiểu Hắc cũng thở dài: “Nếu là ngươi và ta, thanh kiếm này có thể trụ được bao lâu?"

Liễu Nguyệt cười nói: "Ta khẳng định không bằng đệ ấy. Sư đệ thật sự càng ngày càng có triển vọng, đáng tiếc Lôi Mộng Sát không thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng như vậy."

Vương Nhất Hành ngắt lời mọi người: "Mọi người trước tiên hãy tập trung vào hiện tại. Kênh sông còn cần phải đào nhanh."

"Việc khai quật này quá chậm. Hãy để các quan lại, binh lính và thường dân bước sang một bên."

Tất cả mọi người đều hiểu ý của hắn, Lạc Hiên cười nói: "Kiếm Môn lẽ ra phải đến làm loại việc này, nhưng hiện tại huynh ấy đang giúp tái định cư những người bị nạn ở Nam An."

"Không sao đâu, chỉ cần dùng thêm mấy thanh kiếm nữa thôi." Liễu Nguyệt nói xong liền lấy đai vàng ra, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một rãnh sâu, nhanh chóng mở rộng.

Vương Nhất Hành dẫn đầu đệ tử Thanh Thành Sơn bố trí ngũ hành trận, dẫn nước chảy theo mương, cùng nhau nhanh chóng đào ra một cái kênh sông đơn giản.

Vương Nhất Hành ra hiệu cho Bách Lý Đông Quân , Bách Lý Đông Quân hiểu ý và dùng kiếm chém vào bức tường nước. Sông Thương Giang bị chia cắt, một nửa nhập vào kênh sông mới, nửa còn lại quay trở lại kênh ban đầu. Lực lượng đột nhiên giảm xuống, các bang hạ nguồn yên tâm.

"Y đã đạt tới cảnh giới có thể chia cắt sông rồi sao?" Tống Yến Hồi quay đầu nhìn Bách Lý Đông Quân đứng ở hai bên sông giao nhau, lẩm bẩm nói.

Bách Lý Đông Quân nhìn nước sông dần dần ổn định, y khá hài lòng với kiếm pháp của mình, nhàn nhã trở về bờ. Liễu Nguyệt khen ngợi: "Kiếm của Tửu Tiên quả thực là vô song."

Bách Lý Đông Quân khiêm tốn đáp lại. Y nhìn bốn phía cũng không thấy Tư Không Trường Phong, y nghi hoặc: "Tư Không Trường Phong đâu? Hắn còn chưa tới sao?"

Doãn Lạc Hà nói: "Hắn ở đây, nhưng hắn đã đến nơi ở của Lang Gia Vương ."

Vẻ mặt Bách Lý Đông Quân hơi thay đổi: "Tiêu Nhược Phong thế nào?"

Nụ cười của đám người Liễu Nguyệt nhạt dần, bởi vì sau khi nhận được thư của Cố Kiếm Môn, bọn họ quan tâm đến người dân, trực tiếp chạy đến cứu trợ thiên tai, nên không rõ chi tiết. Bách Lý Đông Quân đột nhiên bối rối, nóng lòng muốn đến thăm Tiêu Nhược Phong, nhưng chợt nhận ra rằng mình không biết gì về vị trí cụ thể của Nam An

Liễu Nguyệt đúng lúc nhắc nhở: "Nghe nói lão Thất đang tạm thời ở trong Nam An Vương Phủ trước đây, đệ đi trước đi. Mặc Hiểu Hắc và ta sẽ ở lại đây."

Sau khi Bách Lý Đông Quân biết được vị trí, y lập tức phi nước đại về hướng đó.

"Tiêu Nhược Phong!"

Bách Lý Đông Quân xông thẳng vào phòng mà không có ai ngăn cản. Mọi người theo Lang Gia Vương đều biết rằng Lang Gia Vương có một tiểu sư đệ mà ngài ấy rất yêu quý, tên là Bách Lý Đông Quân.

Kể từ sau tai nạn của Tiêu Nhược Phong, Tiêu Lăng Trần vốn luôn bình tĩnh và điềm tĩnh, khi nhìn thấy Bách Lý Đông Quân hắn không khỏi đỏ bừng mắt và rơi nước mắt. Hắn thầm nghĩ trong lòng: “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng đến rồi.”

Bách Lý Đông Quân chỉ quan tâm đến sự an nguy của Tiêu Nhược Phong, không để ý tới Tiêu Lăng Trần, y thẳng thắn đi qua hắn, đi tới chỗ Tiêu Nhược Phong bên giường. Nhìn người trên giường bất tỉnh, tái nhợt, trái tim y như bị bàn tay vô hình nắm chặt, vô cùng khó thở.

Tư Không Trường Phong nhẹ nhàng an ủi y: "Trong cái rủi có cái may, xương ức gãy của hắn không tổn thương trái tim, nếu không thì không có cách nào cứu hắn.”

Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng nắm lấy Tiêu Nhược Phong tay, nhìn thấy toàn thân hắn quấn nhiều lớp băng vải, động tác của y cực kỳ cẩn thận, sợ lại chạm vào vết thương của Tiêu Nhược Phong.

"Ngươi có biện pháp cứu huynh ấy, phải không?"

Bách Lý Đông Quân đầy mong đợi nhìn Tư Không Trường Phong. Tư Không Trường Phong gật đầu, dùng ánh mắt an ủi y, nhẹ nhàng nói: "Đông Quân, tin tưởng ta, vừa rồi nội lực của ngươi tiêu hao không ít, ngươi đi nghỉ ngơi một lát đi, được không?"

Bách Lý Đông Quân khẽ lắc đầu, kiên trì ngồi ở bên giường: "Ta muốn bảo vệ huynh ấy."

Tư Không Trường Phong thấy vậy cũng không kiên trì nữa, đi ra ngoài chuẩn bị canh. Tiêu Lăng Trần cũng hy vọng cha mẹ có thể ở một mình nên mới im lặng rời đi.

Bách Lý Đông Quân và Tiêu Nhược Phong là hai người duy nhất còn lại trong phòng. Bách Lý Đông Quân nhìn chằm chằm khuôn mặt không có chút máu của Tiêu Nhược Phong, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, "Sư huynh... Tỉnh lại nhìn ta có được không? Đừng rời xa ta. Ta không trách huynh, ta không trách huynh do dự. Đó là lỗi của ta khi ta không nói cho huynh biết cảm xúc thật của mình. Thực ra, ta cũng là một kẻ hèn nhát... giá như ta có đủ can đảm để hỏi huynh tại sao huynh lại từ chối, giá như ta có thể đứng vững bên cạnh huynh. Ở bên cạnh huynh và chia sẻ trách nhiệm bảo vệ thiên hạ với huynh thay vì để huynh cô đơn một mình. Nếu huynh từ chối, ta sẽ chọn rời khỏi Thiên Khải, có lẽ... "

Bách Lý Đông Quân bật khóc, "Sư huynh, huynh có biết không? Ta có thể một kiếm chia cắt sông Thương Giang, ta đã có năng lực cùng huynh bảo vệ thiên hạ, ta cũng hiểu rõ ý nghĩa thực sự của việc bảo vệ thiên hạ, huynh đừng từ chối ta nữa, được không?"

Mí mắt Tiêu Nhược Phong khẽ run lên, hắn mơ hồ nghe thấy có người gọi mình, nóng lòng muốn tỉnh lại, nhưng thân thể lại vô cùng nặng nề, như chìm xuống, giãy giụa cũng vô ích.

"Sư huynh, ta đã không thể đồng hành cùng huynh trong trận chiến với Nam Quyết. Lần này, ta nhất định sẽ bảo vệ huynh cho đến khi huynh bình phục. Nếu không, Bách Lý Đông Quân sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình."

Từ "Bách Lý Đông Quân" lọt vào tai hắn, Tiêu Nhược Phong hơi cau mày và hơi mở môi, như thể hắn đang thì thầm điều gì đó. Bách Lý Đông Quân lại gần, cẩn thận lắng nghe. Y nghe thấy hắn thì thầm liên tục "Đông Quân" ,nước mắt y lại trào ra. Y nắm chặt tay Tiêu Nhược Phong

"Sư huynh, ta ở đây."

Trải qua hai ngày một đêm Bách Lý Đông Quân chờ đợi, Tiêu Nhược Phong cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt. Cảm giác được bên cạnh có người, hắn dùng sức quay đầu lại, nhìn thấy Bách Lý Đông Quân trong mắt hiện lên một màu xanh đen, trong lòng hắn tràn đầy thống khổ muốn đưa tay chạm vào khuôn mặt mà hắn nhớ nhung ngày nào. Nhưng anh đã bỏ cuộc vì cơn đau dữ dội khắp cơ thể. Hắn thậm chí còn không thể biết mình bị thương ở đâu.

Bách Lý Đông Quân tựa hồ cảm giác được cái gì, lông mi khẽ run lên, y chậm rãi mở mắt ra, nghi hoặc nhìn Tiêu Nhược Phong một lát, sau đó mới nhận ra tiểu sư huynh của mình đã tỉnh lại sau cơn hôn mê. Y dụi dụi mắt, sau khi xác nhận đây không phải là mộng, y mừng rỡ nói: "Sư huynh, huynh cuối cùng cũng tỉnh rồi!"

Nhìn thấy mắt y lại đỏ hoe, Tiêu Nhược Phong miễn cưỡng cười: “Ta cũng nằm mơ thấy mình không bị nước sông nhấn chìm, nguyên lai là bị nước mắt của người khác nhấn chìm.”

Bách Lý Đông Quân lau khô khóe mắt nước mắt, tức giận nói: "Huynh còn có tâm tình đùa giỡn, nhưng xem ra hết thảy đều không có việc gì. Nước mắt của ta không nhấn chìm huynh, rõ ràng là huynh rơi xuống sông suýt bị lũ lụt giết chết."

Tiêu Nhược Phong khóe miệng nhếch lên, nhưng lồng ngực lại truyền đến đau đớn. Bách Lý Đông Quân cực kỳ lo lắng: "Sao vậy? Vết thương có đau không? Ta sẽ gọi Tư Không Trường Phong."

Tiêu Nhược Phong nắm lấy cổ tay Bách Lý Đông Quân, nhẹ nhàng lắc đầu, "Ta không sao, Đông Quân, ở lại với ta có được không?"

Bách Lý Đông Quân ngồi xuống bên giường, lặng lẽ nhìn Tiêu Nhược Phong, chỉ lặng lẽ nhìn hắn không nói một lời. Tiêu Nhược Phong nhẹ giọng nói: “Đông Quân, lúc lũ lụt hất ta xuống nước, ta tưởng mình sắp chết rồi. Điều hối hận duy nhất trong lòng ta lúc đó là chưa bao giờ đáp lại tình cảm của đệ, nhưng ta rất vui vì ta đã chưa bao giờ nói gì với đệ. Bằng cách này, cho dù ta có chết, đệ cũng sẽ không quá đau buồn."

Bách Lý Đông Quân nghe hắn nói như vậy, lông mày tức giận dựng lên: "Tiêu Nhược Phong, huynh cho rằng ta là kẻ tàn nhẫn bất công như vậy sao? Huynh cho rằng sau khi huynh chết, ta có thể còn... sống thoải mái trong thế giới này sao? Để ta nói cho huynh biết, nếu huynh thật sự làm như vậy, ta cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho huynh. Ta, ta sẽ quấy rầy huynh đến mức huynh ở dưới đó cũng không thể sống yên ổn!”

Nói như vậy nhưng nước mắt y lại rơi rất nhiều. Tiêu Nhược Phong chậm rãi giơ tay lên, đau khổ đón lấy những giọt nước mắt trong suốt, tiếp tục nói hết câu: “Nhưng bây giờ ta đã hiểu, ta vốn tưởng rằng ta đã cố gắng hết sức, nhưng thực ra ta đã khiến đệ phải chịu đựng nhiều áp lực và đau khổ hơn. Thật xin lỗi, Đông Quân."

"Ai cần lời xin lỗi của huynh!"

Bách Lý Đông Quân ngấn nước mắt liếc nhìn Tiêu Nhược Phong, tức giận quay mặt đi. Có phải tên ngốc này bây giờ chỉ cảm thấy tội lỗi với y hay không?

Tiêu Nhược Phong nhẹ nhàng kéo tay áo Bách Lý Đông Quân, nhẹ giọng nói: "Ta phải xin lỗi vì đã khiến ái nhân của ta phải chịu đựng đau khổ như vậy.”

Bách Lý Đông Quân sửng sốt một chút, quay đầu lại ngơ ngác nhìn Tiêu Nhược Phong: "Huynh vừa mới nói cái gì?"

Tiêu Nhược Phong nhếch lên khóe miệng, lộ ra nụ cười, nghiêm túc nói: "Ta nói, ta xin lỗi vì đã khiến ái nhân của ta phải chịu đựng đau khổ như vậy. Ta sẽ không bao giờ tái phạm nữa."

Trên má Bách Lý Đông Quân hiện lên một tia xấu hổ: "Thật vô sỉ, ta đã đáp ứng huynh làm ái nhân của huynh sao?"

Tiêu Nhược Phong cười nói: “Dù có đồng ý hay không thì nó cũng đã như vậy rồi.”

Nụ cười của Bách Lý Đông Quân càng tươi hơn, nhưng y lại cố ý thoát khỏi tay Tiêu Nhược Phong, để lại câu nói “Ta đi tìm Tư Không Trường Phong xem cho huynh” rồi vội vàng rời đi.

Nhìn bóng lưng có chút bối rối của y, nụ cười trên môi Tiêu Nhược Phong càng đậm hơn. Đối mặt với sự sống và cái chết, mọi thứ khác dường như không quá quan trọng. Cuối cùng hắn cũng bước được bước đó, nhưng may mắn thay Đông Quân vẫn có hắn trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro