Bách Lý Đông Quân và Trọc Thanh trao đổi chiêu thức , cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc từ nội lực của Bách Lý Đông Quân . Trọc Thanh trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc không thể nhận thấy . Mấy năm trước hắn cùng Bách Lý Đông Quân đánh nhau một trận , lúc đó nội lực của Bách Lý Đông Quân chính là Thu Thủy Quyết do Nho Tiên Cổ Trần truyền dạy , mặc dù mềm mại như nước , nhưng lại không có chút cảm giác lạnh lẽo nào . Nhưng bây giờ...
Trọc Thanh còn chưa kịp suy nghĩ nhiều , quyền pháp của Bách Lý Đông Quân đã tới . Hắn chỉ có thể quay người thật nhanh để tránh nó . Bách Lý Đông Quân dùng quyền , nhưng y sử dụng kiếm pháp , kiếm ý kinh người , Trọc Thanh trên môi hiện lên một nụ cười khổ . Nếu ở thời kỳ đỉnh cao , hắn sẽ không bị bó buộc như vậy . Hắn chợt nghi hoặc , chẳng lẽ Lý Trường Sinh tính toán đến ngày hôm nay , nên đánh hắn mạnh đến mức rơi vào trạng thái trọng thương không thể hồi phục sao ? Hiện tại một mình hắn quả thật không bằng Bách Lý Đông Quân , nhưng ai nói hắn chỉ có một mình ?
- Trọc Lạc , Trọc Sâm
Trọc Thanh hét lớn . Bốn gã thái giám mặc áo tím còn lại cũng lùi lại phía sau hắn , lần lượt tập trung nội lực vào lưng của người trước đó và truyền cho Trọc Thanh
- Đây là loại trận pháp gì vậy ?
Vương Nhất Hành cau mày . Hắn chợt nhớ ra mình đã từng nhìn thấy phương pháp truyền nội lực như vậy ở đâu đó . Hắn thậm chí còn tự mình tham gia vào , nhưng hắn không nhớ nổi .
Tạ Tuyên bình tĩnh giải thích :
- Không phải là trận pháp , mà là đặc tính của Hư Hoài Công . Năm người bọn họ tu luyện Hư Hoài Công , nội lực có thể tự do lưu chuyển cho lẫn nhau . Hiện tại bọn họ hẳn là đang cố gắng tập hợp nội lực của năm người cho một người
- Với nội lực hùng vĩ như vậy truyền vào cơ thể một người , chẳng phải hắn sẽ lập tức nổ tung mà chết sao ?
Lôi Mộng Sát chậc lưỡi
- Bọn họ muốn giúp Trọc Thanh khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao
Tạ Tuyên giải thích không chút lo lắng . Hắn tin Bách Lý Đông Quân sẽ có khả năng ứng phó
- Diệp Đỉnh Chi !
Bách Lý Đông Quân cũng gọi
Diệp Đỉnh Chi cười hắc hắc , đẩy Diệp An Thế vào trong ngực Tư Không Trường Phong , rồi nhảy tới sau lưng Bách Lý Đông Quân
- Ta tới đây !
Bách Lý Đông Quân trợn mắt nhìn hắn
- Huynh tới đây làm gì ?
- Phu nhân gọi tên ta , ta đương nhiên sẽ tới
Diệp Đỉnh Chi cười nói , khoe ra hàm răng trắng nõn . Bách Lý Đông Quân có chút không nói nên lời , bất đắc dĩ nói :
- Ta bảo huynh mang An Thế cùng khách nhân của chúng ta đi . Ta sẽ dùng sức mạnh của mình , không cần huynh đối phó năm người bọn họ
Diệp Đỉnh Chi gật đầu , lúng túng lùi lại một bước , ôm đứa bé từ trong tay Tư Không Trường Phong lại , bảo mọi người đi theo hắn ra ngoài rừng cây . Tiêu Nhược Phong cười nói :
- Xem ra tiểu sư đệ của ta trình độ lại tiến bộ rồi . Chúng ta ở lại đây chỉ tổ gây thêm phiền toái , tốt nhất là rút lui trước đi rồi dọn dẹp mớ hỗn độn này sau
Diệp Khiếu Ưng gật đầu và rút lui cùng người của mình , nhưng không rời đi . Những người khác theo Diệp Đỉnh Chi vào rừng , bay lên ngọn cây , từ xa theo dõi trận chiến . Diệp Đỉnh Chi ôm lấy Diệp An Thế , nhìn về phía xa chỉ có thể nhìn thấy mái nhà nhỏ trong sân , hắn thở dài nói :
- Thật đáng tiếc cho tiểu viện của ta
Không biết có hiểu được nỗi tiếc nuối của cha mình hay không , bé An Thế cũng thở dài .
Vô Tâm ở một bên nghe , không khỏi lắc đầu , tự nhủ : Đây rõ ràng là sân nhỏ của ta .
Từ đây nhìn vào chỉ có thể thấy hai nguồn nội lực hung hãn đan xen vào nhau , cố gắng bóp nghẹt và nuốt chửng lẫn nhau . Ban đầu bọn họ ngang tài ngang sức , nhưng chẳng bao lâu , nội lực vàng đã chiếm thế thượng phong , áp chế nội lực tím đen .
Lôi Mộng Sát khen ngợi
- Thu Thủy Quyết của sư đệ càng ngày càng mạnh mẽ
- Ta e rằng đây không phải là Thu Thủy Quyết
Tạ Tuyên nói .
- Không phải Thu Thủy Quyết thì có thể là gì ?
Lôi Mộng Sát có chút kinh ngạc
- Sư phụ dạy cho sư đệ của ta một ít nội công cùng nội lực cường đại hơn sao ? Không thể nào , cái này giống như Thu Thủy Quyết vậy
Tiêu Nhược Phong nói :
- Trông thì giống nhưng không phải . Nó trông giống Thu Thủy Quyết bởi vì nó được sinh ra từ Thu Thủy Quyết . Có lẽ sư đệ của chúng ta đã đi khắp nơi và thu được rất nhiều hiểu biết trong những năm qua , và sau đó hiểu được nó , đệ ấy đã tạo ra một nội công khác
Tiêu Nhược Phong nhìn Diệp Đỉnh Chi , và Diệp Đỉnh Chi gật đầu
- Đúng vậy , đệ ấy nói đây gọi là...Thùy Thiên . Thời điểm tạo ra nó là khi chúng ta gặp phải những cơn sóng lớn trên biển và suýt chết dưới đáy biển khi ra khơi tìm kiếm Hải Ngoại Tiên Sơn
- Nước sông có thể còn cạn , nhưng nước biển cuồng loạn thì vô tận , không cạn . Nếu tranh đấu với nội lực của Đông Quân , năm người đó đang tìm cái chết
- Nếu như đại thái giám Trọc Thanh dùng pháp trận mà phản công thì thế nào ?
Vương Nhất Hành có chút lo lắng nói . Biết Thanh Thành Sơn am hiểu về mấy cái pháp trận , Diệp Đỉnh Chi không khỏi khẩn trương nhìn về phía Vương Nhất Hành
- Nhìn ta làm cái gì ?
Vương Nhất Hành khẽ lắc đầu , Diệp Đỉnh Chi trong lòng như thắt lại , đang chuẩn bị lao tới giúp Bách Lý Đông Quân , thì một cỗ nội lực cực lớn đột nhiên ập vào hắn , buộc bọn họ phải lùi lại mấy bước .
Sau khi mọi chuyện lắng xuống , Diệp Đỉnh Chi là người đầu tiên lao về phía sân nhỏ , nhìn thấy sân có hàng rào đã bị san bằng . Bách Lý Đông Quân đang ngồi thở hổn hển trên một đống gạch vụn cách đó không xa , Trọc Thanh đang quỳ trên đó . Hắn nôn ra máu trên mặt đất , nhìn Bách Lý Đông Quân với đôi mắt mở to , trong khi bốn người cung cấp nội lực cho hắn đã nằm bất động bên cạnh
- Đông Quân !
Diệp Đỉnh Chi chạy nhanh về phía Bách Lý Đông Quân , quỳ một gối trước mặt Bách Lý Đông Quân , lo lắng nhìn y :
- Đệ không sao chứ ?
Bách Lý Đông Quân sắc mặt có chút tái nhợt , hơi thở có chút không ổn , nhưng vẫn lộ ra nụ cười
- Không sao , khó đối phó hơn ta tưởng tượng...
Y còn chưa nói xong đã nhìn thấy trong mắt Trọc Thanh lóe lên một tia hung ác , tựa hồ đã hạ quyết tâm lớn lao gì đó . Chưa kịp suy nghĩ thì Bách Lý Đông Quân đã đẩy Diệp Đỉnh Chi ra , mười hai cây kim cực kỳ tinh xảo bay đến , Bách Lý Đông Quân đã né được mười một cây trong số đó . Nhưng vẫn còn một cây mà y không thể tránh khỏi . Trên thực tế , chúng không phải là những chiếc kim , mà là những chiếc kim vô hình do nội lực của Trọc Thanh biến hóa chỉ có thể cảm nhận được .
Bách Lý Đông Quân phun ra một ngụm máu , rơi vào trong ngực Diệp Đỉnh Chi . Trọc Thanh biết mình đã thành công , cười nham hiểm nói :
- Bách Lý Đông Quân , ngươi quá kiêu ngạo , ngươi cho rằng ta sợ chết , cho nên không đề phòng ta . Hahaha , nhưng đối với ta , sống mà không có quyền lực còn kém hơn xuống địa ngục . Nếu có thể kéo được Bách Lý thiếu gia đi cùng thì thật đáng giá !
- Đông Quân !
Diệp Đỉnh Chi trợn to hai mắt , nhìn thấy Bách Lý Đông Quân hai má dần dần mất sắc , tức giận lao tới chỗ Trọc Thanh , túm lấy cổ áo của hắn , hét lên :
- Ngươi đã làm gì vậy ?
Tiêu Nhược Phong và những người khác đến thì thấy cảnh tượng này . Tiêu Nhược Phong vội vàng ngăn cản bàn tay sắp giáng xuống đầu Trọc Thanh của Diệp Đỉnh Chi
- Diệp Đỉnh Chi ! Hắn sắp chết rồi
Tư Không Trường Phong xông tới chỗ Bách Lý Đông Quân , vẻ mặt nghiêm túc nắm lấy cổ tay y . Hắn chưa bao giờ hối hận vì đã không học y thuật đàng hoàng với Tân Bách Thảo ở Dược Vương Cốc như bây giờ . Tư Không Trường Phong trong mắt tràn đầy nước mắt
- Đây là cái quái gì vậy ? Không phải ám khí , cũng không phải độc dược , nhưng là thứ bá đạo , uy lực như thế
Diệp Đỉnh Chi tức giận liếc nhìn Tiêu Nhược Phong , nhưng cuối cùng hắn cũng không lấy mạng Trọc Thanh ngay mà quay về phía Bách Lý Đông Quân , ôm y vào lòng , lơ đãng lặp lại
- Đông Quân , đừng sợ . Có ta ở đây , ta sẽ bảo vệ đệ , ta sẽ bảo vệ đệ...
Tạ Tuyên kiểm tra mạch đập của Bách Lý Đông Quân , nhẹ nhàng thở dài
- Sau khi tu luyện Hư Hoài Công đến trình độ cao , có thể chuyển nội lực của mình thành những cây kim vô hình . Những người bị đòn tấn công này ảnh hưởng sẽ bị cắt đứt hoàn toàn kinh mạch và võ công hoàn toàn bị vô hiệu hóa . Tệ nhất là bảy lỗ sẽ chảy máu đến chết . Trọc Thanh quả thực rất giỏi chống cự , nhưng không ngờ đến cuối cùng hắn vẫn giữ lại đòn tấn công mạnh nhất này
- Chúng ta nên làm gì ?
Lôi Mộng Sát lo lắng hỏi
- Cũng không phải hoàn toàn không có cách . Hư Hoài Công cùng Hư Niệm Công cùng một dòng dõi , tự nhiên có điểm giống nhau . Nếu ta đọc không lầm , Bách Lý Đông Quân tu luyện Hư Niệm Công , cho nên tạm thời có thể cứu mạng . Nhưng nếu y không muốn kinh mạch của mình bị đứt , y có thể dùng nội lực đó để sử dụng , hoặc chỉ có thể rút ra khỏi cơ thể
Tạ Tuyên nói
- Đông Quân bây giờ làm sao có thể sử dụng nó cho mục đích riêng của mình ? Hơn nữa , nó kiêu ngạo như vậy . Làm sao chúng ta có thể giúp nó ?
Lôi Mộng Sát hỏi . Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng nói :
- Để ta
- Để ngươi ? Sao lại để ngươi ? Đông Quân đã như vậy rồi , nếu lại phạm sai lầm nữa . An Thế sẽ thế nào ?
Lôi Mộng Sát từ chối lời mạo hiểm của Diệp Đỉnh Chi mà không hề suy nghĩ . Diệp Đỉnh Chi nói :
- Ta cũng tu luyện Hư Niệm Công , chỉ có ta mới có thể cứu được y
Lôi Mộng Sát ngơ ngác nhìn Diệp Đỉnh Chi . Nếu hắn nhớ không lầm , Hư Niệm Công tựa hồ là một môn võ công được hoàng thất Bắc Khuyết truyền lại , nhưng rõ ràng là cấm tu luyện . Thật ngạc nhiên khi Đông Quân lại tu luyện Hư Niệm Công , nhưng tại sao Diệp Đỉnh Chi lại...
Lôi Mộng Sát nhìn Tiêu Nhược Phong . Tiêu Nhược Phong mím môi lắc đầu , ra hiệu cho Lôi Mộng Sát đừng hỏi nữa . Lôi Mộng Sát không nói gì .
Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng đỡ Bách Lý Đông Quân ngồi dậy , hai tay đặt ở trên lưng Bách Lý Đông Quân , bắt đầu luyện công . Nội lực của Trọc Thanh đang chạy điên cuồng trong huyết quản của Bách Lý Đông Quân , nội lực của Diệp Đỉnh Chi vừa tiếp xúc với nó đã nhanh chóng bỏ chạy và chạy cuồng loạn . Bách Lý Đông Quân trên mặt lộ ra vẻ thống khổ , khóe miệng chậm rãi chảy ra máu
- Đông Quân !
Tư Không Trường Phong nhẹ nhàng kêu lên khẩn trương . Diệp Đỉnh Chi cũng phun ra một ngụm máu , lần đầu tiên nỗ lực đều thất bại . Nhưng không kịp nghỉ ngơi , hắn đang muốn thử lần thứ hai thì Tư Không Trường Phong ngăn hắn lại
- Diệp Đỉnh Chi , nếu ngươi cứ cố gắng như vậy , chẳng những không cứu được Đông Quân , còn có thể...
Trong đầu Diệp Đỉnh Chi chỉ có một ý nghĩ - cứu Bách Lý Đông Quân . Hắn đã không còn nghe được người khác đang nói gì , hắn chỉ biết Tư Không Trường Phong đang ngăn cản hắn cứu Bách Lý Đông Quân , hắn lạnh lùng vung tay , đánh Tư Không Trường Phong bay đi
- Ta nhất định có thể cứu được đệ ấy
Nói xong , Diệp Đỉnh Chi lại thi triển nội công , nội lực xuyên thấu trong cơ thể Bách Lý Đông Quân . Lần này vừa tiếp xúc , hắn liền cảm thấy mình dường như đang hấp thụ nội lực của Bách Lý Đông Quân , muốn rút lui nhưng đã muộn . Chỉ riêng nội lực đó nếu rút ra thì cũng chỉ có thể rút ra nội lực của Bách Lý Đông Quân .
Lôi Mộng Sát kinh ngạc nói :
- Diệp Đỉnh Chi , tỉnh lại đi ! Ngươi căn bản không chịu nổi nội lực hùng vĩ như vậy , ngươi sẽ nổ tung mà chết !
Diệp Đỉnh Chi hai mắt đỏ rực , khóe miệng không ngừng chảy ra máu , nhưng hắn lại cười nói :
- Ta nhất định sẽ cứu Đông Quân , ta sẽ không chết . Nhưng ta thực xin lỗi...
Vô Tâm ở một bên đã choáng váng , nước mắt lưng tròng . Đây có phải là sự thật đằng sau tâm ma của cha hắn ?
Diệp Đỉnh Chi đã nhập ma , gần như không thể chịu nổi nội lực của hai người . Mọi người có mặt đều bị sốc trước sự quyết tâm và tình yêu kiên định của hắn dành cho Bách Lý Đông Quân và im lặng hồi lâu . Diệp Đỉnh Chi nhắm mắt lại , điều chỉnh xong hơi thở . Hắn chạm vào mạch đập của Bách Lý Đông Quân , thấy hơi thở của y đã ổn định mới thở phào nhẹ nhõm . Hắn dịu dàng hôn lên trán Bách Lý Đông Quân , nhẹ nhàng nói :
- Đông Quân đừng sợ , ta sẽ cùng đệ đi tìm lại những gì đệ đã đánh mất
Diệp Đỉnh Chi ôm lấy Bách Lý Đông Quân muốn đưa y trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt , thì mới phát hiện ra nhà của bọn họ đã trở thành một đống đổ nát . Sửng sốt ba giây , Diệp Đỉnh Chi quay đầu nhìn Tiêu Nhược Phong
- Trừ khi ta khôi phục lại trạng thái ban đầu , ngươi không được phép rời đi
Tiêu Nhược Phong cười cười
- Ta biết
Diệp Đỉnh Chi mang Bách Lý Đông Quân đến Hàn Thủy Tự trong thời gian này , họ chỉ có thể tạm thời mượn một căn phòng từ Vong Ưu đại sư .
Vong Ưu đại sư nhìn bóng lưng bận rộn chăm sóc Bách Lý Đông Quân của Diệp Đỉnh Chi , âm thầm lắc đầu . Vô Thiền ngẩng đầu nhìn sư phụ , nghi hoặc hỏi :
- Sư phụ , sao lại thở dài ?
Vong Ưu đại sư không nói chuyện , mà nhẹ nhàng sờ lên đầu Vô Thiền
- Trên đời có rất nhiều chuyện đáng tiếc , không có gì đâu
Một bữa tiệc sinh thần cứ kết thúc như thế này , Vương Nhất Hành bất lực lắc đầu , nói với Tiểu An Thế trong lòng
- Con trai , cha mẹ con cái gì cũng giỏi . Nhưng lại quá tự phụ , chỉ sợ không ngờ tới lại có kết cục này . Nếu thật sự muốn trở thành tu sĩ thì hãy đến Thanh Thành Sơn , ít nhất con còn có thể giữ lại mái tóc của mình
Diệp Đỉnh Chi , người sau khi ổn định chỗ ở cho Bách Lý Đông Quân liền quay lại đón Diệp An Thế , tình cờ nghe được lời này , hắn cười mắng
- Biến đi ! Con trai của ta chính là không muốn đi tu
Vương Nhất Hành nhếch môi , không để ý đến Diệp Đỉnh Chi mà nói với Tiểu An Thế
- Còn nữa , tính tình nóng nảy của con cũng không thể bắt chước cha con được . Nếu như vậy , mẹ con sẽ hết thương con đấy
Diệp Đỉnh Chi cười nói :
- Đạo sĩ thối nhà ngươi ! Đây là lần đầu tiên ta biết ngươi có ý kiến lớn đối với ta như vậy
Vương Nhất Hành đem Tiểu An Thế trả lại cho Diệp Đỉnh Chi , trong nháy mắt lùi ra xa mấy bước , cười lớn :
- Hôm nay ở đây có bao nhiêu người không có ý kiến lớn với ngươi ? Nhưng việc ngươi vừa làm , là việc của một quân tử chân chính , thật là chấn động . Ta rất khâm phục nó ! Hẹn gặp lại , có gì có thể viết thư cho ta
Diệp Đỉnh Chi mỉm cười lắc đầu , quay người lại thì thấy Tiêu Nhược Phong đang đứng ở phía sau , tựa hồ có điều gì muốn nói với hắn . Diệp Đỉnh Chi nhướng mày
- Nhà xây xong cho ta rồi à ?
Tiêu Nhược Phong nhẹ nhàng lắc đầu
- Không thể nhanh như vậy được
Dừng một chút , Tiêu Nhược Phong nghiêm túc nhìn Diệp Đỉnh Chi , hỏi :
- Ngươi không sao chứ ?
Diệp Đỉnh Chi sửng sốt một chút , sau đó lại cười nói :
- Như ngươi thấy , vợ con ta nằm trên giường đều không sao cả
Tiêu Nhược Phong thở dài nói :
- Lúc đó , để đánh bại sư phụ của ta , sư phụ của ngươi đã không ngần ngại chịu phản phệ để tu luyện Ma Kiếm Tiên . Cuối cùng , hắn lại chết . Mặc dù ngươi...mặc dù đó là một sự lựa chọn xuất phát từ sự tuyệt vọng , nhưng ta hy vọng ngươi vẫn có thể nhìn lại...
Tiêu Nhược Phong còn chưa kịp nói xong , Diệp Đỉnh Chi đã cười khổ , nhẹ nhàng lắc đầu , sau đó bình tĩnh nói :
- Ta sẽ không quay lại , có lẽ ngay từ đầu ta đã thua rồi . Nói thật với ngươi , ta đã thử rồi . Ta đã từng phế đi Ma Kiếm Tiên để một ngày nào đó ta không nhập ma , nhưng kết quả là gì ? Thế gian buộc ta phải nhập ma , ta không thể bảo vệ tất cả những gì mình muốn bảo vệ . Bây giờ Đông Quân đã mất đi toàn bộ nội lực , ai sẽ chịu từ bỏ võ công của mình vì y ? Ngươi hay Tư Không Trường Phong ? Hay sư phụ của Đông Quân đã rời bỏ y từ lâu ? Và ta là người duy nhất có thể từ bỏ vì y
Nói xong , Diệp Đỉnh Chi ôm đứa nhỏ đi qua Tiêu Nhược Phong
- Diệp Đỉnh Chi , nếu như rơi vào ma đạo . Nó sẽ giống như đối mặt với vực thẳm . Ngươi có thể giữ được trái tim của mình bao lâu ?
Tiêu Nhược Phong nhìn vào bóng lưng của Diệp Đỉnh Chi và hét lên . Diệp Đỉnh Chi dừng lại một chút rồi tiến về phía trước . Hắn không biết , nhưng nếu một ngày nào đó hắn thực sự không thể nhịn được nữa , hắn sẽ không còn cách nào khác ngoài chết . Hắn dường như đã hứa với một người nào đó rằng hắn sẽ không bao giờ để bản thân rơi vào ma đạo .
Vô Tâm nhìn bóng lưng quả quyết của Diệp Đỉnh Chi , nước mắt chảy dài trên khuôn mặt , hắn không biết tại sao cha hắn lại nhớ đến thỏa thuận mà ông đã lập với hắn . Cha hắn đã khắc ghi thỏa thuận đó trong lòng . Vô Tâm đột nhiên có một dự cảm không lành , sự hiện diện của hắn dường như đã phá vỡ tương lai đã được thiết lập .
Khi Bách Lý Đông Quân tỉnh lại , y biết mình căn bản không có nội lực , cho nên không có bao nhiêu phản ứng sau khi biết Diệp Đỉnh Chi nhập ma đế cứu mình . Y ôm chặt lấy Diệp Đỉnh Chi hồi lâu...Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng xoa lưng y , an ủi
- Đông Quân , đừng lo lắng , ta không sao cả . Chờ đệ khỏe lại , chúng ta trở về Tuyết Nguyệt Thành
Bách Lý Đông Quân ngồi thẳng dậy , nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Diệp Đỉnh Chi , nước mắt không ngừng chảy xuống như hạt châu vỡ
- Ta không quay lại . Vân ca ca , chúng ta đi tìm sư phụ , hắn nhất định có biện pháp , ta muốn huynh ở lại cùng ta . Ta cũng không muốn thấy huynh chịu đựng đau đớn . Khi huynh nhập ma , có được sức mạnh , thân thể của huynh cũng sẽ gặp phải phản phệ cực lớn . Huynh còn muốn lừa dối ta sao ?
Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng thở dài , nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Bách Lý Đông Quân , cười nói :
- Tiểu Đông Quân đã lớn rồi , khó mà lừa được đệ nữa
- Vân ca , vì ta và An Thế , chúng ta thử lại lần nữa được không ?
Bách Lý Đông Quân cầu xin . Diệp Đỉnh Chi trầm mặc hồi lâu , cuối cùng gật đầu nói :
- Vậy đợi đệ khôi phục nội lực , đến lúc đó ta có phải là kẻ vô dụng cũng không sao . Đông Quân dù sao cũng sẽ không ghét bỏ ta
Bách Lý Đông Quân ôm thật chặt Diệp Đỉnh Chi
- Vân ca sẽ không bao giờ trở thành kẻ vô dụng . Vân ca vĩnh viễn là người mạnh mẽ nhất trong lòng ta
Diệp Đỉnh Chi bị y chọc cười , nhẹ nhàng vỗ lưng y
- Đệ có thể làm cho ta vui vẻ
Tiêu Nhược Phong rời khỏi nhưng để lại Diệp Khiếu Ưng để xây nhà cho Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi . Hắn và Lôi Mộng Sát trở về Thiên Khải trước . Tư Không Trường Phong lo lắng Bách Lý Đông Quân cùng Diệp Đỉnh Chi nên tạm thời ở lại . Liễu Nguyệt , Lạc Hiên và Mặc Hiểu Hắc mỗi người trở về nhà của mình , còn Tạ Tuyên tiếp tục đi du ngoạn
***
Trong nháy mắt đã là giữa hè . Tiểu viện kỳ thực đã được xây dựng lại từ lâu , nhưng Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi vẫn chưa hề dời về . Bởi vì Vong Ưu đại sư đã dạy cho Diệp Đỉnh Chi Tâm Kinh , giúp hắn ổn định tinh thần . Bách Lý Đông Quân mất đi toàn bộ nội lực , nhưng y chưa bao giờ cảm thấy lo lắng chút nào , hiện tại y đang dần dần trở lại thông qua tu luyện .
Tư Không Trường Phong ở Cô Tô đã lâu , rốt cuộc phải trở về Thiên Khải . Trong giai đoạn này , bé An Thế đã có thể chạy , nhảy và đặc biệt là có những hành động nũng nịu . Tư Không Trường Phong không chịu nổi bé nũng nịu , bé muốn cái gì hắn cũng sẽ đáp ứng
- Tư Không thúc , thúc đừng đi có được không ?
Tiểu An Thế ôm cổ Tư Không Trường Phong không chịu buông ra . Tư Không Trường Phong nhéo nhéo gò má nhỏ của bé nói :
- Không được , nếu thúc không về Thiên Khải Thành , sẽ có người tức giận đấy
- Tư Không thúc đi rồi , An Thế cũng sẽ tức giận
Diệp An Thế bĩu môi , quay người không để ý đến Tư Không Trường Phong . Diệp Đỉnh Chi ôm lấy bé , cười nói :
- Đừng gây rắc rối nữa , nếu ta không để Tư Không thúc của con rời đi thì trời sẽ tối
Diệp An Thế nhếch môi , bất đắc dĩ vẫy tay với Tư Không Trường Phong
- Tạm biệt , Tư Không thúc
Tư Không Trường Phong siết chặt bàn tay nhỏ bé của Diệp An Thế , dịu dàng nói :
- Tạm biệt , An Thế
Diệp Đỉnh Chi biết hai huynh đệ Tư Không Trường Phong và Bách Lý Đông Quân còn có chuyện muốn nói , liền bế Diệp An Thế về trước . Tư Không Trường Phong nói với Bách Lý Đông Quân
- Ta viết thư thỉnh cầu Dược Vương , thân thể nhập ma sẽ phản ứng dữ dội không phải là không thể chữa khỏi . Nhưng dược liệu cần có lại cực kỳ trân quý, có một số loại thuốc nghe nói có thể tìm được . Nghe nói chỉ có ở Hải Ngoại Tiên Sơn , nhưng chưa ai đã từng đặt chân đến đó
Bách Lý Đông Quân cười nói :
- Tại sao không ? Nếu không thì phu thê nhà sư phụ đã đi đâu rồi ? Được rồi , Chu Tước Sứ , ngươi đừng lo lắng về chuyện này . Nếu Chu Tước Sứ không vui thì về nhà sớm đi . Nếu không , Hàn Y sẽ phát điên khi chúng ta quay trở lại
Tư Không Trường Phong không nói nên lời
- Đây không phải là nhiệm vụ của ngươi với tư cách là đại thành chủ của Tuyết Nguyệt Thành sao ?
Bách Lý Đông Quân cười không nói gì . Tư Không Trường Phong trầm mặc một hồi mới nói :
- Nếu có chuyện gì thì cứ viết thư cho ta , ta vẫn luôn ở đây
Bách Lý Đông Quân gật đầu .
***
Chớp mắt , hoa quế thơm ngát , Tết Trung Thu đã đến . Diệp Đỉnh Chi đang bận rộn làm bánh trung thu trong bếp từ sáng sớm . Bách Lý Đông Quân đang dạy Diệp An Thế cách luyện kiếm trong sân , sử dụng thanh kiếm gỗ đào do Vương Nhất Hành tặng
- An Thế , nhìn ta đi . Tâm phải ổn định thì thanh kiếm mới có thể mạnh mẽ
Bách Lý Đông Quân tự mình chứng minh , yêu cầu Diệp An Thế học tập y . Diệp An Thế học bài rất tốt , nhưng lại không hiểu tâm có ý nghĩa gì . Bé gãi đầu , ngây thơ ngẩng đầu lên
- Mẹ ơi , tâm là cái gì vậy ?
- Ừm...phần dưới rốn , chủ yếu là chân...
Bách Lý Đông Quân cố gắng giải thích . Diệp Đỉnh Chi nhìn thấy cảnh này , không khỏi bật cười
- Đông Quân , nó bao nhiêu tuổi ? Thật kỳ lạ nếu nó có thể hiểu được
Không ngờ Diệp An Thế chăm chú lắng nghe , lại không vui bĩu môi nói :
- Cha đáng ghét , hiển đương nhiên là học rất tốt
Diệp Đỉnh Chi cười nói :
- Hahaha , được rồi , là lỗi của cha . An Thế của chúng ta rất thông minh , học xong là có thể hiểu được . Nào , cha đãi con bánh trung thu như một lời xin lỗi , được không ?
Diệp Đỉnh Chi bẻ một miếng bánh trung thu mới nướng , nghiêng người đưa cho con trai . Diệp An Thế nhận lấy bánh trung thu nói :
- Vốn là định đưa cho con và mẹ , sao có thể coi là lấy bánh tặng thay cho một lời xin lỗi ?
Diệp Đỉnh Chi xoa đầu con trai , nói :
- Tiểu tử này , con là một tên khốn kiếp . Con muốn đi theo ai ?
Bách Lý Đông Quân nhìn Diệp Đỉnh Chi với nụ cười trên mặt
- Huynh nghĩ thế nào ?
Diệp Đỉnh Chi bẻ một miếng bánh trung thu khác , đi tới trước mặt Bách Lý Đông Quân, đút vào miệng y
- Đương nhiên là thê tử thông minh , xinh đẹp của ta
Vô Tâm rùng mình , toàn thân nổi da gà , quay đầu đi , không muốn nhìn cặp đôi mệt mỏi này nữa
- Đông Quân , khi nào chúng ta về Tuyết Nguyệt Thành ? Tết Nguyên Đán năm nay có nên về thăm cha mẹ không ?
Diệp Đỉnh Chi nhẹ giọng hỏi , nhìn trăng tròn dần dần leo lên cành liễu . Bách Lý Đông Quân dự định đầu xuân sẽ đi biển , nhưng lại không muốn Diệp Đỉnh Chi đi cùng , nên định đưa bọn họ về Tuyết Nguyệt Thành , nói :
- Đợi chúng ta tổ chức sinh thần cho An Thế . Rồi sau đó có thể quay lại Càn Đông Thành vừa đúng dịp Tết Nguyên đán .
Diệp Đỉnh Chi gật đầu .
Diệp An Thế nhìn thấy cha ôm mẹ ngắm trăng , bé cũng muốn như vậy nên liền leo lên lòng Bách Lý Đông Quân , Bách Lý Đông Quân bế bé lên . Diệp Đỉnh Chi chán ghét nói :
- Tiểu tử con , đi xuống đi ! Ngã bây giờ
Diệp An Thế nằm ở trong ngực Bách Lý Đông Quân , làm mặt hướng Diệp Đỉnh Chi , lè lưỡi nói :
- Là cha , cha không được
Diệp Đỉnh Chi tức giận cười nói :
- Ta nếu không làm được , con từ đâu mà tới ?
Bách Lý Đông Quân cười mắng :
- Huynh ở trước mặt hài tử nói cái gì vậy !
Diệp Đỉnh Chi cười khúc khích và đặt một nụ hôn lên má Bách Lý Đông Quân .
***
Một ngày trước sinh thần thứ hai của Diệp An Thế , bé đã mở mắt từ sáng sớm và hét lên đòi quà Diệp Đỉnh Chi . Diệp Đỉnh Chi mỉm cười vỗ vỗ cái mông nhỏ của bé
- Tiểu tử này , ai nói cho con biết sinh thần sẽ có quà ?
- Mẹ nói rồi , thanh kiếm gỗ đào của con là quà sinh thần của một đạo sĩ họ Vương tặng
Diệp Đỉnh Chi tò mò nói :
- Con còn nhỏ , nhưng trí nhớ lại khá tốt . Được rồi , ta hiểu rồi , mau đứng dậy đi . Nếu hôm nay con ngoan ngoãn , ta sẽ tặng con một món quà
- Được rồi , cha phải giữ lời
Diệp An Thế ngoan ngoãn đứng dậy .
Vô Tâm , người vẫn im lặng theo dõi mọi chuyện , trong mắt hiện lên một tia buồn bã . Món quà duy nhất hắn nhận được trong đời là khi hắn được hai tuổi , đó thanh kiếm gỗ đào đã bị gãy . Vô Tâm nhắm mắt lại
Diệp Đỉnh Chi đi vào thành mua đồ , Bách Lý Đông Quân dạy Diệp An Thế đọc chữ . Một người ngoài ý muốn đi tới hàng rào sân
- Văn Quân ?
Bách Lý Đông Quân vui vẻ nhìn nữ tử mặc áo xanh đứng ngoài cổng sân . Dịch Văn Quân cười nhẹ , mở cửa đi vào trong sân , nhìn Diệp An Thế ở trên bàn nhỏ , nhẹ giọng nói :
- Con nhất định là An Thế
Diệp An Thế ngoan ngoãn gật đầu
- Ta là An Thế , cô cô xinh đẹp , cô là ai ?
Dịch Văn Quân cười nói :
- Ta là bằng hữu của cha mẹ con , ta họ Dịch
- Dì Dịch , hahahaha , thú vị đấy
Diệp An Thế tự mình cảm thấy buồn cười , bởi vì bé vẫn chưa phân biệt rõ ràng âm điệu , cho nên khi đọc có chút kỳ quái . Bách Lý Đông Quân vỗ vỗ cái đầu nhỏ của bé nói :
- Con vào chơi đi , ta có chuyện muốn nói với dì Dịch của con
Bé An Thế ngoan ngoãn chạy đi .
Vô Tâm lặng lẽ đứng bên cạnh hai người , tuy rằng đã biết nội dung cuộc trò chuyện sắp tới nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu khi thực sự nghe thấy nó bằng chính tai mình
- Văn Quân , đã lâu không gặp . Ta nghe Vân ca ca nói ngươi đi một mình , tung tích khó lường , ta không biết gửi thiệp mời đi đâu , liền gửi cho Lạc sư huynh
Dịch Văn Quân nhẹ nhàng cười nói :
- Sư huynh đã nói cho ta biết , nhưng lúc đó ta thật sự trốn không thoát , thực xin lỗi Đông Quân
Bách Lý Đông Quân cười nói :
- Chúng ta còn nói chuyện này làm gì . Hôm nay ngươi vì sao lại tới gặp ta ?
Dịch Văn Quân gật đầu , nói rõ mục đích của mình
- Ta hiện tại là Dịch tông chủ , sau này sẽ nói chi tiết cho ngươi biết . Bệ hạ đã bị đầu độc , Chu Tước Sứ và Ôn tiên sinh đều bất lực . Dược Vương có vừa nhận một người đồ đệ và hiện đang dẫn đồ đệ đi ngao du thiên hạ...
Cô còn chưa nói xong , Bách Lý Đông Quân đã hiểu ý của Dịch Văn Quân , lập tức nói :
- Ta hiểu rồi . Văn Quân , ngươi chờ ta một lát , ta đi nói với An Thế trước
Dịch Văn Quân gật đầu . Bách Lý Đông Quân đi vào trong nhà , đối với Diệp An Thế nói :
- An Thế , mẹ có việc phải rời đi mấy ngày . Con có thể ở đây chờ cha con trở về , con hiểu không ?
Diệp An Thế chớp chớp đôi mắt to , đáng thương kéo tay áo của Bách Lý Đông Quân
- Không được , mẹ , con sợ...
Bách Lý Đông Quân có chút đau lòng , thở dài , ôm hài tử vào lòng , nhẹ nhàng nói :
- Ngoan ngoãn ngủ đi , con cũng đừng sợ . Cha sẽ sớm trở về , mẹ cũng sẽ trở về
Sau khi đưa Diệp An Thế đi ngủ , Bách Lý Đông Quân gọi bốn gia nô của Diệp Đỉnh Chi , dặn bọn họ hãy chăm sóc Diệp An Thế thật tốt , đồng thời nói với Diệp Đỉnh Chi rằng y sẽ đến Thiên Khải cứu người , mấy ngày nữa sẽ quay về . Sau đó y rời đi cùng Dịch Văn Quân .
Sau khi Bách Lý Đông Quân rời đi , Tân Nguyệt Hàn vặn cổ , cởi mặt nạ da người xuống , khóe miệng hiện lên một nụ cười tà ác
- Ngày này cuối cùng cũng đã đến
Người này không ai khác chính là Thiên Ngoại Thiên , Hồn Quan Chung Phi Ly . Bốn gia nô của Vũ Sinh Ma đã bị họ loại bỏ và thay thế từ lâu , họ đã im lặng rất lâu và có được sự tin tưởng của Diệp Đỉnh Chi để đợi đến ngày hôm nay
Ban đầu , nhiệm vụ của họ là thuyết phục Diệp Đỉnh Chi quay trở lại ngoại vực để tiếp tục tu luyện Hư Niệm Công . Không ngờ , Diệp Đỉnh Chi đã tu luyện Hư Niệm Công rồi và đã nhập ma để cứu Bách Lý Đông Quân . Lúc đó , họ chỉ có thể nằm im và quan sát . Nhưng bây giờ họ đã tìm thấy một cơ hội tốt như vậy . Một khi Diệp Đỉnh Chi bị kích thích và bất tỉnh , họ có thể sử dụng phương pháp bí mật do Vô Tướng Sứ dạy để xóa sạch ký ức của hắn , đưa hắn trở lại Thiên Ngoại Thiên và biến hắn thành một vũ khí vô tâm ở Thiên Ngoại Thiên . Làm sao họ có thể bỏ lỡ điều này .
Diệp Đỉnh Chi mang theo đầy đồ trở về , phát hiện trong sân vắng tanh , trong phòng chỉ có Diệp An Thế đang ngủ . Ngay lúc hắn đang cảm thấy khó hiểu , sau lưng Diệp Đỉnh Chi bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng . Hắn quay người lại vỗ một chưởng , người đó lập tức lui về phía sau . Diệp Đỉnh Chi đuổi hắn ta ra ngoài và dùng tay đóng cửa lại để tránh Diệp An Thế bị làm phiền
- Ngươi là ai ?
Diệp Đỉnh Chi lạnh lùng nhìn chằm chằm Phi Ly . Phi Ly nhẹ nhàng cười một tiếng
- Thiếu gia , ta chỉ thay đổi dung mạo . Mà ngươi đã không nhớ ra ta sao ?
Giọng nói này...
Diệp Đỉnh Chi cau mày
- Nguyệt Hàn ?
Phi Ly mỉm cười gật đầu
- Chỉ sợ thiếu gia không nhớ rõ Tân Nguyệt Hàn thật sự trông như thế nào . Nhưng thế này cũng tốt , nếu không chúng ta cũng sẽ không có cơ hội , đúng không ?
- Vậy ngươi là...
- Thiếu gia , ngươi đã bao giờ nghe đến Thiên Ngoại Thiên và ngoại vực chưa ?
- Ngươi là người của Thiên Ngoại Thiên
- Có vẻ như Hư Niệm Công của thiếu gia là học từ đại tiểu thư . Điều này tốt , nó giúp giảm bớt đi rất nhiều rắc rối
Phi Ly cười nói :
- Người của Ảnh Tông vừa mới tới và họ đã mang phu nhân đi
Diệp Đỉnh Chi cười lạnh , cũng không có ý định để ý tới Phi Ly . Người duy nhất có võ công cao nhất trong Ảnh Tông là Lạc Thanh Dương , nếu hắn muốn đưa Đông Quân đi , hắn sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào , điều này có nghĩa là Đông Quân đã tự nguyện đi theo hắn . Đông Quân sẽ quay lại sớm . Thấy hắn không hề động tâm , Phi Ly nói tiếp
- Ta biết mối quan hệ giữa thiếu gia và phu nhân bền như vàng vững như sắt , cho nên đương nhiên tin tưởng lẫn nhau . Nhưng...trong trái tim của phu nhân luôn có dấu vết của một người , và người đó rất khó xóa bỏ được
- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì ?
Diệp Đỉnh Chi lạnh lùng nói
- Hoàng để bị đầu độc , các thái y trong cung đều bất lực . Chất độc nhanh chóng phát huy tác dụng . Để cứu mạng hoàng đế và trì hoãn cho đến khi tìm ra thuốc giải độc , Lang Gia Vương đã truyền một nửa chất độc sang người mình . Không ngờ , chất độc kỳ lạ đến mức ngay cả Lang Gia Vương cũng sắp không ổn . Ôn Hồ Tửu không thể giải quyết được , và Dược Vương đang đi du ngoạn đâu đó vào lúc này . Phu nhân nghe tin này , đã chạy đến Thiên Khải và nhờ ta nói với thiếu gia rằng không cần phải đợi y quay về
- Ngươi nói bậy !
Diệp Đỉnh Chi tức giận nói
- Thiếu gia , hiện tại ngươi không thấy , rõ ràng là ngươi sẵn sàng liều mạng cứu y . Nhưng y lại có thể dễ dàng bỏ rơi ngươi vì Lang Gia Vương . Dù sao , y suýt chút nữa đã thành hôn với Lang Gia Vương , đồng thời y cũng là tiểu sư đệ của hắn
Đôi mắt của Diệp Đỉnh Chi trở nên đỏ như máu . Vô Tâm lo lắng đến mức không biết phải làm sao liền hét lên :
- Diệp Đỉnh Chi , tỉnh lại đi ! Đừng nghe hắn nói bậy , hãy nghe theo lòng mình !
Tất nhiên , Phi Ly không chỉ kích thích bằng lời nói . Trên thực tế , Diệp Đỉnh Chi đã bị Tán Hồn Hương của Phi Ly hạ ra kể từ khi bước vào phòng . Hương này do Vô Tướng Sứ tạo ra và có thể khơi dậy mọi suy nghĩ sâu sắc nhất trong lòng mỗi người . Đặc biệt là Diệp Đỉnh Chi , người đã nửa đường đi vào ma đạo , không chịu nổi sự kích thích .
Khi Diệp Đỉnh Chi cảm thấy không thể kiềm chế được cơn tức giận trong lòng , muốn rút kiếm ra . Cánh cửa đột nhiên mở ra , Diệp An Thế đi ra dụi mắt , kêu lên :
- Cha , người đã trở về rồi !
Diệp Đỉnh Chi lập tức bình tĩnh lại , xoay người ôm lấy Diệp An Thế , nhẹ nhàng nói :
- An Thế , mẹ đi đâu rồi ?
- Mẹ nói mẹ sẽ đi vắng vài ngày , mẹ bảo con đợi cha về . Cha ơi , quà của con đâu ?
Phi Ly xen vào :
- Thiếu gia , ngươi không tin lời ta nói , nhưng ngươi phải tin lời tiểu thiếu gia nói . Phu nhân là người tốt bụng , không chịu nổi cái chết của sư huynh nên đã đi cứu hắn . Nhưng rời khỏi hoàng thành đó có dễ dàng như vậy không ?
Diệp Đỉnh Chi ánh mắt tối sầm , nhìn hắn
- Nói cho ta biết mục đích của ngươi
Phi Ly cười nói :
- Thiên Ngoại Thiên nguyện ý giúp ngươi
- Còn điều kiện thì sao ?
- Giúp Bắc Khuyết phục quốc
- Có đơn giản như vậy không ? Việc này có dễ dàng không ?
Phi Ly chớp mắt và mỉm cười
- Đúng vậy , với sự giúp đỡ của thiếu gia , chuyện này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều
- Vậy thì đi thôi
Diệp Đỉnh Chi bình tĩnh nói . Diệp An Thế tựa vào vai Diệp Đỉnh Chi , bất an hỏi :
- Cha , chúng ta đi đâu vậy ? Cha không đợi mẹ sao ?
Diệp Đỉnh Chi nhẹ giọng nói :
- An Thế đừng sợ , cha nhất định phải làm một việc rất quan trọng . Chờ việc này xong , chúng ta sẽ đi tìm mẹ con
Trong rừng có một chiếc xe ngựa đã đợi rất lâu , ba người lên xe , xe lao về phía bắc . Vô Tâm vội vàng đuổi theo . Có vẻ như cha không hề mất lý trí , dường như cha đang cố tình làm như bị kích thích . Phải chăng những nỗ lực trước đây của hắn đã có kết quả ? Vậy tại sao cuối cùng cha lại dẫn Ma Giáo mở ra đông chinh ? Vô Tâm tràn đầy nghi hoặc .
Thiên Khải Thành
Tiêu Nhược Cẩn đã hôn mê ba ngày , Tư Không Trường Phong đã phong ấn một số kinh mạch lớn của hắn để ngăn chặn chất độc lây lan . Nếu không , nội tạng của hắn sẽ bị chất độc ăn mòn và dù thần tiên có hiển linh thì cũng sẽ khó cứu hắn .
Võ công của Tiêu Nhược Cẩn không cao , khó có thể chịu được loại độc mạnh như vậy nên Tiêu Nhược Phong tự chuyển một nửa lượng độc đó vào người mình . Tuy nhiên , Ôn Hồ Tửu và Tư Không Trường Phong đã nghiên cứu rất lâu nhưng không thể tìm ra thuốc giải
- Hiện tại là chuyện gì đang xảy ra ?
Bách Lý Đông Quân vừa đi vào liền hỏi . Tiêu Nhược Phong kinh ngạc nhìn Bách Lý Đông Quân
- Đông Quân , sao đệ lại tới đây ?
Bách Lý Đông Quân tức giận trừng mắt nhìn hắn
- Huynh muốn giấu ta bí mật này bao lâu ? Nếu cữu cữu của ta cùng Tư Không Trường Phong giải độc không được , huynh sẽ nguyện ý chết sao ?
Tiêu Nhược Phong cười khổ
- Cái đó cũng...chúng ta cũng không thể làm gì được...
- Ai nói chúng ta không thể làm gì được ? Ta vẫn còn ở đây phải không ?
Không nói một lời , Bách Lý Đông Quân nắm lấy cổ tay Tiêu Nhược Phong , Tiêu Nhược Phong nhanh chóng giữ tay y lại
- Đông Quân , ta không sao
Bách Lý Đông Quân nhìn hắn từ trên xuống dưới , thấy hắn nhìn qua cũng không tệ , liền truyền độc của Tiêu Nhược Cẩn vào người mình trước . Tư Không Trường Phong đưa thuốc cho Tiêu Nhược Cẩn , hắn nhanh chóng tỉnh lại . Nhìn người mà hắn đang nghĩ tới trước mặt . Tiêu Nhược Cẩn không khỏi cong môi lẩm bẩm :
- Thì ra sau khi chết thật sự có thể nhìn thấy thần linh...
Bách Lý Đông Quân nghiêng người nhìn hắn , giơ tay khua khua trước mặt hắn
- Thần gì thế , đầu óc ngươi bị trúng độc đến mê loạn rồi à ?
Tiêu Nhược Cẩn cuối cùng cũng tỉnh táo lại
- Đông Quân ? Có thật là ngươi không ?
- Bằng không ?
Bách Lý Đông Quân chớp mắt . Bách Lý Đông Quân muốn giúp Tiêu Nhược Phong chuyển độc sang người mình , nhưng Tiêu Nhược Phong lo lắng cơ thể y chịu không nổi nên từ chối . Bách Lý Đông Quân không nói nên lời
- Trong người ta là nọc rắn , hoặc là rắn đến từ Hải Ngoại Tiên Sơn . Bọn họ cũng không thể tin được mình có thể điều chế được thuốc giải , nhưng huynh ít nhất cũng phải tin tưởng ta .
Tư Không Trường Phong xua tay nói :
- Đa tạ , nhưng không cần thiết . Ta về y thuật không am hiểu lắm
Ôn Hồ Tửu rất bất đắc dĩ thừa nhận mình không thể chữa khỏi loại độc này , nhưng xét thấy trên thế gian này không có ai có thể chữa khỏi loại độc này , hắn cũng không xấu hổ thừa nhận
- Nếu có biện pháp nhanh hơn thì tại sao phải chờ đợi
- Nhưng...
Tiêu Nhược Phong vẫn là lo lắng cho Bách Lý Đông Quân . Nhưng ánh mắt của Bách Lý Đông Quân ra hiệu cho hắn không nói thêm gì nữa . Y trực tiếp nắm lấy tay Tiêu Nhược Phong , kích hoạt Thu Thủy Quyết điều động nội lực của mình , truyền chất độc trong cơ thể Tiêu Nhược Phong vào trong cơ thể mình , sau đó phun ra một ngụm máu đen
- Đông Quân !
Tiêu Nhược Phong lo lắng hét lên
- Không phải đệ nói sẽ không có chuyện gì sao ?
Điều chỉnh hơi thở một hồi , Bách Lý Đông Quân nói :
- Không phải là trước tiên phải truyền độc của huynh sang cho ta , ta lần thứ hai phải kích hoạt nội lực , giúp huynh hút độc sao ? Chỉ cần ta không kích hoạt nội lực lần nữa , sau một thời gian , chất độc này sẽ bị những chất độc khác trong cơ thể ta nuốt chửng . Huynh đừng lo lắng
Tiêu Nhược Phong nhìn Ôn Hồ Tửu chờ xác nhận , nhận được câu trả lời khẳng định mới thở phào nhẹ nhõm . Tư Không Trường Phong đưa một viên đan dược cho Tiêu Nhược Phong
- Đông Quân tuy giúp ngươi rút độc ra , nhưng cũng không thể rút hết ra được . Hãy cầm lấy và uống đi , nó có thể tạm thời trấn áp chất độc . Chúng ta hãy nghĩ cách chuẩn bị thuốc giải
Tiêu Nhược Phong lấy viên thuốc và uống nó . Bách Lý Đông Quân vốn là lo lắng cho Diệp Đỉnh Chi cùng Diệp An Thế , muốn lập tức trở về , nhưng bỗng nhiên trước mắt tối sầm , y ngã xuống đất . Tư Không Trường Phong vội vàng đỡ lấy y , sau khi bắt mạch cho y , sắc mặt hắn xấu đi hẳn
- Đông Quân có chuyện gì vậy ?
Tiêu Nhược Cẩn lo lắng hỏi
- Độc trong cơ thể y không hề ức chế chất độc kia như trong tưởng tượng
Tư Không Trường Phong trầm giọng nói . Ôn Hồ Tửu kinh ngạc nói :
- Không có khả năng , sở dĩ loại độc này khó giải độc là bởi vì nó sử dụng nọc độc của mấy chục con rắn , tạm thời không tìm ra manh mối . Nhưng ưu thế của độc thực ra chỉ là Đông Quân từ nhỏ đã bị tẩm độc . Dùng rất nhiều dược liệu quý giá , còn có một thân dược liệu do Nho Tiên chế tạo nên không thể nào trấn áp được
Tiêu Nhược Phong đột nhiên nghĩ tới cái gì , sắc mặt trở nên cực kỳ xấu xí . Hắn nhắm mắt lại , buồn bã nói :
- Đông Quân trước đó bị Hư Hoài Công của Trọc Thanh làm bị thương . Diệp Đỉnh Chi đã hút hết nội lực của y ra để cứu y . Chỉ sợ sau khi bình phục thì nội lực của Đông Quân sẽ không còn nữa
Mọi người đều im lặng . Tiêu Nhược Cẩn nắm chặt nắm tay , khẩn trương nói :
- Ôn tiên sinh , ngài cần tìm cái gì để giải độc , vô luận là dược liệu hay là rắn , ta hiện tại sẽ phái người đi tìm , nhất định sẽ tìm được
Bách Lý Đông Quân chậm rãi mở mắt ra
- Sao đột nhiên tắt đèn ? Trời tối rồi à ?
Mọi người đều choáng váng . Bách Lý Đông Quân sửng sốt , sau đó đột nhiên nhận ra
- Ta...mù sao ?
Tiêu Nhược Cẩn loạng choạng đi đến bên cạnh Bách Lý Đông Quân , nhẹ nhàng nói :
- Đông Quân , đừng sợ . Ta sẽ tập hợp toàn bộ sức mạnh thiên hạ để tìm cách giải độc cho ngươi
- Ai , chuyện lớn gì đâu . Chỉ là tạm thời không nhìn thấy được thôi
Bách Lý Đông Quân mỉm cười , căn bản không có coi trọng .
- Nhân tiện , tiểu sư huynh , huynh giúp ta đưa tin cho Vân ca ca , dặn huynh ấy đừng lo lắng , kêu huynh ấy ở nhà với An Thế , chờ ta trở về
Tiêu Nhược Phong gật đầu , sau đó mới ý thức được Bách Lý Đông Quân không thấy được mình , liền nhẹ giọng nói :
- Được , ta lập tức đi . Đệ yên tâm
- Ừm
Bách Lý Đông Quân gật đầu .
Bách Lý Đông Quân chỉ có thể tạm thời ở trong cung chờ Ôn Hồ Tửu cùng Tư Không Trường Phong chuẩn bị thuốc giải . Việc hoàng đế bị đầu độc được giữ bí mật với thế giới bên ngoài , vì vậy những gì người ngoài cung nhìn thấy là : Tông chủ Ảnh Tông dâng một mỹ nhân lên cho hoàng đế . Ngay khi nhìn thấy nàng ấy , hoàng đế đã đặc biệt tặng cho nàng một cung điện rộng rãi và lộng lẫy nhất trong hoàng cung
Tiêu Vũ khá hài lòng với điều này
- Cuối cùng ta đã nhìn thấy hy vọng về sự ra đời của chính mình
Tiêu Sắt cười lạnh nói :
- Chỉ sợ đệ vui mừng còn quá sớm
Tiêu Vũ bĩu môi không nói gì . Thứ nhất , hắn không biết phản bác lại lục ca như thế nào . Thứ hai , hắn chưa bao giờ phản bác lời nói của lục ca
Tiêu Lăng Trần bỗng nhiên nói :
- Ta có một suy nghĩ táo bạo ! Hiện tại mẹ nhìn không thấy đường , mẹ có thể cho rằng hoàng thúc là người khác đúng không ?
Tiêu Vũ tức giận nói :
- Lăn đi ! Cho dù mẹ thật sự nhận sai người , cha ta cũng không thể hèn hạ phạm sai lầm , cha không sợ mẹ không yêu mình , mà là sợ mẹ sẽ hận mình
Tiêu Sắt gật đầu và nhận xét
- Câu này rất sâu sắc . Có vẻ như Vũ Nhi gần đây đã tiến bộ rất nhiều
Tiêu Vũ có chút tự hào khi được lục ca khen ngợi
- Đúng vậy , tuy là ta ngoài ý muốn . Nhưng cha mẹ ta yêu nhau nên mới nhất định có ta
Thiên Ngoại Thiên
Nguyệt Dao hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Diệp Đỉnh Chi , nhưng cô không biểu hiện ra ngoài . Phi Ly muốn dẫn Diệp Đỉnh Chi đi gặp Vô Tướng Sứ . Diệp Đỉnh Chi đặt Diệp An Thế xuống đất , nhẹ nhàng nói :
- An Thế , con đi chơi với tỷ tỷ này trước đi . Lát nữa cha sẽ quay lại đón con
Diệp An Thế liếc nhìn Nguyệt Dao , lại nhìn Diệp Đỉnh Chi , ngoan ngoãn gật đầu . Nguyệt Dao đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp An Thế , đi về phía sân của mình . Cô không khỏi quay đầu lại nhìn Diệp Đỉnh Chi , nhìn thấy một bóng người vô cùng quả quyết từ phía sau . Nguyệt Dao thở dài thật sâu và nhắm mắt lại
- Tỷ tỷ ơi , tại sao tỷ lại thở dài ? Tại sao người lớn luôn thích thở dài ? Cha cũng thở dài rất nhiều lần trên đường đi
Nguyệt Dao dịu dàng nhìn Diệp An Thế
- Con nên gọi ta là dì , ta dẫn con đi đắp người tuyết , có được không ?
Diệp An Thế hai mắt sáng lên , hưng phấn nói :
- Được
Ở bên kia , Diệp Đỉnh Chi đi theo Phi Ly đến gặp Vô Tướng Sứ . Phi Ly choáng váng khi bị một lòng bàn tay đánh ngất , và hắn thậm chí còn không có thời gian để phản ứng . Vô Tướng Sứ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Diệp Đỉnh Chi
- Xem ra ngươi và đại tiểu thư đã có kế hoạch
Diệp Đỉnh Chi lạnh lùng nói :
- Vậy ngươi nên biết ta tới đây là muốn giết ngươi , ngươi không sợ sao ?
- Sợ ?
Vô Tướng Sứ đột nhiên cười lớn
- Ta vẫn luôn cảm thấy đại tiểu thư này quá tốt bụng , quá mềm lòng , nàng mềm yếu không có thể mang lại cho Bắc Khuyết một lối thoát . Nhưng bây giờ xem ra ta đã đánh giá thấp nàng
- Nguyệt Dao...cô ấy quả thực là một nữ nhân dũng cảm , tháo vát và có tinh thần kiên cường
Diệp Đỉnh Chi khen ngợi không chút do dự
- Nếu cái chết của ta có thể mang lại ánh sáng cho Bắc Khuyết , thì cái chết của ta cũng đáng giá . Cho nên , không có gì phải sợ hãi cả
Vô Tướng Sứ bình tĩnh nói , hắn đã từ la bàn suy đoán ra vận mệnh của mình .
- Ngươi khá bình tĩnh
Diệp Đỉnh Chi bắt đầu cảm thấy vị Vô Tướng Sứ này rất thú vị
- Nhưng Diệp Đỉnh Chi , ta có điều muốn cảnh báo ngươi . Nếu chúng ta đã quyết định xây dựng lại Thiên Ngoại Thiên hoặc Bắc Khuyết mới , những người và đồ vật cũ không thể được giữ lại , bao gồm cả Nguyệt Phong Thành , Nguyệt Dao , Nguyệt Khanh...Nhưng ngươi có thể làm được không ?
Diệp Đỉnh Chi cười lạnh nói :
- Nói nhảm nhiều quá , ngươi muốn tự mình giải quyết hay là ta giúp ngươi ?
Vô Tướng Sứ dang tay nói :
- Ngươi tùy thời gian đều có thể lấy mạng của ta , nhưng nhất định phải ghi nhớ lời nói của ta , nếu không sau này sẽ phải hứng chịu phản ứng dữ dội
- Vậy ta không quấy rầy ngươi
Diệp Đỉnh Chi rút kiếm chém về phía Vô Tướng Sứ , người này chậm rãi nhắm mắt lại không nhúc nhích một tấc . Kể từ khi Bắc Ly thất bại thì Vô Tướng Sứ , người luôn rúc vào sâu trong hang động ở cực bắc , cố gắng khuấy động tình hình , hắn đã hụt hơi và dần mất đi nhiệt độ .
Diệp Đỉnh Chi nhìn hắn một hồi , sau đó lại nhìn Phi Ly đang ngất xỉu trên mặt đất , lẩm bẩm nói :
- Ta không có nhiều thời gian để nói chuyện với ngươi . Vì ngươi đã chăm sóc cho con trai ta , nên ta sẽ để ngươi ra đi bớt đau đớn
Nguyệt Dao và Diệp An Thế đã xây dựng một người tuyết trong một thời gian ngắn , và hai người đã có một trận đấu bóng tuyết .
Diệp An Thế ném một quả cầu tuyết vào Mạc Kì Tuyên . Mạc Kì Tuyên sửng sốt . Diệp An Thế mỉm cười chạy về phía hắn
- Thúc thúc tóc trắng , sao thúc không trốn đi ?
Mạc Kì Tuyên sửng sốt một lúc mới nhận ra Diệp An Thế đang chơi đùa với mình , nên mỉm cười phối hợp với bé để tránh những quả cầu tuyết bé ném ra .
Cùng lúc đó , bên kia bầu trời nổi lên một trận cuồng phong đẫm máu , sau khi Diệp Đỉnh Chi giết hết những kẻ không nghe lời mình , hắn ngồi lên ngai vàng , nhìn Khương Lâu Nguyệt đầy máu , lạnh lùng nhìn xuống phía dưới . Giọng nói vang lên :
- Còn ai không phục ?
***
Tiêu Nhược Phong đi đến tiểu viện cũng không tìm thấy Diệp Đỉnh Chi , thậm chí còn đến Hàn Thủy Tự hỏi thăm . Nhưng chỉ nhận được tin Diệp Đỉnh Chi đột nhiên dẫn Diệp An Thế đi cùng một nam tử vào đêm hôm đó , nhưng lại không biết đi đâu...
Sau đó , có tin tức cho rằng một kẻ nào đó đột nhiên xuất hiện bên ngoài lãnh thổ . Hắn đã tàn sát cả Thiên Ngoại Thiên , khiến nơi đó trở thành địa ngục trần gian . Chỉ trong một tháng , hắn đã thống nhất được ba mươi sáu tông môn bên ngoài lãnh thổ .
Trùng Hoa Cung
Mắt của Bách Lý Đông Quân còn chưa hồi phục , vẻ mặt y không hề bối rối sau khi nghe tin này , y chỉ thản nhiên nói :
- Ồ , huynh ấy đã đến Thiên Ngoại Thiên . Xem ra sự việc đã bắt đầu rồi
Tiêu Nhược Cẩn cũng không hỏi y chuyện gì xảy ra , tiếp tục đút cháo Bách Lý Đông Quân .
Bởi vì thân phận của Bách Lý Đông Quân không thể bại lộ , cho nên trong Trùng Hoa Cung khổng lồ này chỉ có một số cung nhân câm điếc . Tiêu Nhược Cẩn đích thân lo liệu cơm nước và sinh hoạt cho Bách Lý Đông Quân .
Bách Lý Đông Quân chỉ ăn một chút rồi lại không ăn nữa . Tiêu Nhược Cẩn có chút lo lắng , gần đây Đông Quân ăn ít hơn so với trước đây rất nhiều . Hắn nhẹ nhàng dỗ dành
- Đông Quân , ngươi ăn thêm một chút được không ?
Bách Lý Đông Quân lắc đầu
- Ta không thèm ăn , có rượu không ?
- Ôn tiên sinh nói...
Bách Lý Đông Quân cười hắc hắc nói :
- Nhưng ta muốn uống
Không ai có thể từ chối yêu cầu của Bách Lý Đông Quân . Nhưng rượu bình thường sợ Bách Lý Đông Quân uống không được , cho nên Tiêu Nhược Cẩn đặc biệt phái người đi Điêu Lâu Tiểu Trúc mua Thu Lộ Bạch
- Thu Lộ Bạch , đã lâu không uống
Bách Lý Đông Quân ngửi thấy mùi rượu , trên mặt lộ ra một tia hoài niệm . Nghĩ rằng lần đầu tiên Bách Lý Đông Quân chủ động nói chuyện với mình là vì Thu Lộ Bạch , Tiêu Nhược Cẩn không khỏi mỉm cười
- Trước kia ngươi thích nhất cái này
- Lúc đó ta nghe nói Thu Lộ Bạch rất ngon , nhưng ta chưa bao giờ uống nó . Ta cũng muốn xem rượu của ta có thể so sánh với loại rượu vang danh thiên hạ được mọi người khen ngợi này hay không . Bây giờ nghĩ lại , lúc đó ta thực sự rất trẻ con
- Ngươi bây giờ cũng còn rất nhỏ
Tiêu Nhược Cẩn biết Bách Lý Đông Quân phiền muộn , liền nhẹ nhàng an ủi y
- Đông Quân , mọi chuyện sẽ ổn thôi . Trường Phong nói hắn đã tìm được Dược Vương , hiện tại đang trên đường đến Thiên Khải . Đôi mắt của ngươi chắc chắn sẽ tốt hơn
Bách Lý Đông Quân gật đầu , không nói thêm gì nữa , im lặng uống hết ly rượu này đến ly rượu khác . Tiêu Nhược Cẩn có chút lo lắng , sợ y uống nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe , ảnh hưởng đến tác dụng của thuốc . Nhìn thấy Bách Lý Đông Quân uống xong một bình , lại mò mẫm tìm một bình khác , hắn vội vàng đưa tay ngăn cản .
- Đông Quân , ngươi không thế uống được nữa
Bách Lý Đông Quân bĩu môi
- Bệ hạ , hai bình Thu Lộ Bạch ngài mang đến không phải là cho ta sao ? Cái gì , chả lẽ ngài còn muốn giấu bí mật nào với ta ? Ngài muốn uống cùng mỹ nhân nào ?
Bách Lý Đông Quân trêu đùa nhìn Tiêu Nhược Cẩn , trong đôi mắt đẹp không có tia sáng lấp lánh . Tiêu Nhược Cẩn trong lòng cảm thấy đau xót , nhưng trên mặt lại không hề biểu hiện ra
- Còn có mỹ nhân nào khác sao ? Hai bình này , nếu là bây giờ uống hết . Thì ngày mai sẽ không có nữa
Bách Lý Đông Quân mỉm cười gật đầu
- Không sao , như vậy cũng được
Bách Lý Đông Quân quay đầu về phía cửa sổ , hỏi Tiêu Nhược Cẩn
- Tối nay có sao không ?
Tiêu Nhược Cẩn nhìn các ngôi sao trên bầu trời , đáp :
- Có , sao rất nhiều , rất sáng
- Giá như ta có thể nhìn thấy thì thật tốt
Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm , đứng dậy đi đến bên giường , y hiện tại có thể tự do cử động , sẽ không ngã xuống . Nhưng khi Tiêu Nhược Cẩn nhìn bóng lưng y , hắn lại cảm thấy đau lòng vô cùng . Đông Quân dạo này chắc hẳn đang buồn chán lắm . Hắn phải tìm cách làm Đông Quân vui vẻ .
Nghe nói Bách Lý Đông Quân thích nghe kể chuyện nhất . Nên Tiêu Nhược Cẩn liền sai người triệu một số người kể chuyện giỏi nhất trong Thiên Khải Thành vào cung , để kể chuyện cho Bách Lý Đông Quân nghe . Điều này thực sự khiến Bách Lý Đông Quân bật cười
Nhưng trong mắt những phi tần khác , đây chính là bệ hạ đang coi thường quy củ , triệu nghệ nhân dân gian vào cung vì một nữ nhân không rõ lai lịch , chỉ để chọc nàng cười . Nó cũng hoàn toàn hợp lý
Việc này đã báo lên triều đình , các bá quan trong triều cũng viết tấu chương cho hoàng đế , khuyên nhủ :
- Thiên hạ vừa mới ổn định , bệ hạ không nên ham mê lạc thú
Tiêu Nhược Cẩn thực sự xấu hổ , hắn chỉ tìm một vài người để kể chuyện cho Đông Quân nghe . Tại sao họ lại tưởng tượng ra một vị vua ham mê nữ sắc và một yêu phi hoạ quốc ?
***
Mấy bữa nay bận sấp mặt nên ra chương hơi muộn , mọi người thông cảm he . T sẽ ráng trans xog bộ này trước 20/10 , để sau còn đu cp Ly Chu nữa =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro