Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Xuyên không về trực tiếp ăn dưa cảnh tình cảm của cha mẹ 23

Mặc dù Nguyệt Dao đã cảnh báo họ từ lâu về sự nguy hiểm của việc tu luyện Hư Niệm Công , nhưng Bách Lý Đông Quân không ngờ rằng điều đó sẽ xảy ra như vậy với Diệp Đỉnh Chi . Y cũng đã tự mình tu luyện nó , nhưng đó lại là một hành trình suôn sẻ và y đã gần như hoàn hảo luyện thành . Nhưng Diệp Đỉnh Chi lại gần như phát điên . Bách Lý Đông Quân lợi dụng Thu Thủy Quyết điều động nội lực tiến vào trong cơ thể Diệp Đỉnh Chi , giúp hắn bình phục khí tức bất an . Còn Vô Tâm đang ở bên cạnh bảo vệ bọn họ , trong mắt hắn có vô số lo lắng . Hắn không hiểu tại sao tâm ma của cha hắn lại đột nhiên tăng vọt lên , mặc dù ông ấy đã phế đi Ma Kiếm Tiên . Phải chăng một số kết thúc đã được định sẵn là không thể thay đổi ?

Sau khi nhìn thấy Diệp Đỉnh Chi có thể tự mình điều chỉnh hô hấp , Bách Lý Đông Quân mới chậm rãi dừng lại . Bách Lý Đông Quân vừa quay đầu lại , liền nhìn thấy Vô Tâm vẻ mặt lo lắng nhìn bọn họ . Y nhếch lên khóe miệng lộ ra vẻ trấn an , mỉm cười

- Đừng lo lắng , mọi chuyện ổn rồi

Vô Tâm nhìn Bách Lý Đông Quân khẽ gật đầu , nhưng trong lòng lo lắng lại không hề giảm bớt một chút . Điều khiến Vô Tâm lo lắng hơn chính là tâm trạng của cha hắn , hắn đột nhiên cảm thấy mình đã làm quá nhiều , dẫn đến tình trạng hiện tại . Tiêu Sắt đã nhắc nhở , nhưng hắn...sao có thể trơ mắt nhìn cha mình đi đến cái kết như vậy ?

Một lúc sau , Diệp Đỉnh Chi cũng điều chỉnh lại hơi thở . Hắn mở mắt ra nhìn Vô Tâm với ánh mắt áy náy muốn nói gì đó , nhưng Vô Tâm lại quay người đi về phía trước . Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi vội vàng đuổi theo .

- Tiểu Vô Tâm , ngươi đi đâu ?

Bách Lý Đông Quân hỏi . Vô Tâm dừng lại , quay đầu nhìn hai người

- Cô Tô Thành , nhưng ta không đơn độc . Hai người đều phải đi cùng với ta

Vô Tâm liếc nhìn Diệp Đỉnh Chi , nói :

- Ta không thể trừ bỏ tâm ma của hắn . Nên ta phải tìm cho hắn một người khác

Diệp Đỉnh Chi áy náy cúi đầu , Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng nắm tay hắn , an ủi :

- Không sao đâu , Vân ca ca . Chúng ta ở bên cạnh huynh

- Đông Quân...

Diệp Đỉnh Chi nắm lấy tay Bách Lý Đông Quân , nghĩ đến hắn gần như phát điên , suýt nữa làm tổn thương Đông Quân . Hắn càng thêm áy náy nhìn Vô Tâm

- Cứ đi tìm người đó đi , ta nhất định sẽ thoát khỏi tâm ma của chính bản thân mình .

Hãy tin ta , An Thế

Diệp Đỉnh Chi trong lòng thầm nói . Vô Tâm gật đầu , không nói thêm gì nữa , đi về phía trước .





















***




















Phương pháp di chuyển của ba người thật phi thường , nhưng họ đã đến bên ngoài Cô Tô Thành từ Thiên Khải Thành trong bảy ngày .

Vô Tâm không vội vàng dẫn Diệp Đỉnh Chi đi tìm Vong Ưu đại sư . Mà trước tiên hắn đưa Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân đến nơi hắn đã sống sáu tháng qua , là một khoảng sân nhỏ có hàng rào . Từng viên gạch ngói , từng cây cối ở đây đều do chính tay hắn dựng lên . Đó là ngôi nhà mà hắn đã nhìn thấy vô số lần trong giấc mơ suốt mười hai năm ở Hàn Thủy Tự

Khoảnh khắc nhìn thấy sân nhỏ này , Diệp Đỉnh Chi sửng sốt , miệng khẽ run , ánh mắt nhìn Vô Tâm tràn đầy tự trách , áy náy và đau khổ . Vô Tâm kể với hắn rằng gia đình họ từng sống trong một ngôi nhà nhỏ ở bên ngoài Cô Tô Thành . Ngôi nhà tuy đơn sơ nhưng cuộc sống của họ vẫn bình thường và hạnh phúc . Cách đó không xa có một con suối lấp lánh . Mùa hè , mẹ hắn đưa hắn đi bắt cá bên suối , còn mùa đông hắn trượt băng trên dòng suối đóng băng đó . Hoa cỏ trong sân đều do mẹ tự tay trồng , khi hoa nở , mẹ sẽ hái những cánh hoa đẹp mắt nhất để làm rượu . Sau hơn nửa năm xa cách , Vô Tâm đã tái tạo lại một khoảng sân nhỏ ở đây . Đây chính là ngôi nhà trong ký ức của Vô Tâm , ngôi nhà mà Diệp Đỉnh Chi đã đánh mất của Vô Tâm .

Bách Lý Đông Quân nhìn về phía trước tiểu viện , sau đó nhìn Diệp Đỉnh Chi đôi mắt đẫm lệ , trong lòng như có thứ gì đó sắp trào ra . Vô Tâm đã mở cửa sân đi vào , thấy bọn họ không đi theo mình , hắn quay đầu cười nhìn hai người :

- Mau vào đi !

Trước mắt Bách Lý Đông Quân chỉ là một nụ cười vô tình . Nhưng Bách Lý Đông Quân lại giống như nhìn thấy một đứa trẻ đang vui vẻ cầm cối xay gió chạy vào trong sân , nó dừng lại , mỉm cười quay lại vẫy tay với y

- Mẹ , mau đuổi theo con đi !

Đôi mắt Bách Lý Đông Quân chợt ươn ướt , y bước tới trước ôm Vô Tâm vào lòng , thì thầm vào tai hắn :

- Thực xin lỗi...

Vô Tâm như bị sét đánh , đứng sững sờ để Bách Lý Đông Quân ôm lấy . Hồi lâu , Vô Tâm mới chậm rãi ôm lại Bách Lý Đông Quân

- Người không có lỗi với ta , ta biết điều đó

Ta chỉ sợ ta sẽ trở thành gánh nặng cho người

Vô Tâm nhắm mắt lại , không muốn nước mắt rơi . Nhìn cảnh tượng trước mắt , trong mắt Diệp Đỉnh Chi tràn ngập nước mắt , nhưng trên môi lại nở nụ cười , trong lòng tâm ma có chút bất an dần dần bình tĩnh lại .

Thực ra điều hắn mong muốn không phải là nhiều , một khoảng sân nhỏ có vợ con ở bên cạnh , chỉ vậy thôi . Thống trị thiên hạ là một điều tồi tệ , và hắn sẽ không sẵn lòng làm điều đó , nếu đó không phải là biện pháp cuối cùng .

Diệp Đỉnh Chi bước tới , ôm hai người vào lòng , mỉm cười nói :

- Trên đời này chúng ta đã gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy , kiếp trước và hiện tại định sẵn chúng ta sẽ là một gia đình

Vô Tâm cũng cười , nhưng vẫn sửa lại

- Không có kiếp trước , chỉ có tương lai

Diệp Đỉnh Chi cười nói :

- Được , tương lai

Ba người họ sống trong khoảng sân nhỏ này .



















***




















Lý Hàn Y biết được rằng Bách Lý Đông Quân tạm thời sẽ không trở lại Tuyết Nguyệt Thành , và y đã bổ nhiệm cô thành nhị thành chủ Tuyết Nguyệt Thành để phụ trách công việc trong thành . Các trưởng lão nếu không ngăn cản cô lại , cô sẽ ngay lập tức xông đến Cô Tô Thành để lôi cổ Bách Lý Đông Quân về .

Sư phụ không đáng tin cậy , sư huynh cũng không đáng tin cậy nốt . Tuyết Nguyệt Thành có thực sự cần một đứa trẻ mười ba tuổi để quản lý một toà thành lớn như vậy không ? Nghe nói cô ấy còn có một người sư đệ lớn hơn cô ấy vài tuổi , nhưng người đó hiện là Chu Tước Sứ , một trong Tứ thủ hộ Thiên Khải , nên tạm thời không thể quay về được .

Lý Hàn Y nhìn cuốn sổ kế toán cao như núi trước mặt , không khỏi thở dài .

- Bách Lý Đông Quân , ta đang chờ huynh trở về .





















***






















Thời gian trôi nhanh , ba tháng đã trôi qua . Với sự giúp đỡ của Vong Ưu đại sư , tâm ma của Diệp Đỉnh Chi dần dần ổn định lại và trạng thái tinh thần của hắn đã bình phục

Bách Lý Đông Quân từng xin lời khuyên của Vong Ưu đại sư , y cũng tu luyện Hư Niệm Công . Tại sao y vẫn ổn trong khi Diệp Đỉnh Chi gần như phát điên ?

Vong Ưu đại sư nhìn Bách Lý Đông Quân hồi lâu , niệm Phật danh hiệu , nói :

- Thí chủ , cậu và Diệp thiếu hiệp có ý nghĩ khác nhau . Cho nên đối với chuyện thế sự đều có quan điểm khác nhau . Dù có đồng tâm , cũng thật khó để có được cảm giác như vậy . Nên nếu một ngày...ta mong các cậu đừng chỉ trích hắn gay gắt , Diệp thiếu hiệp thực sự mạnh mẽ hơn rất nhiều người ta từng thấy . Đôi khi , việc nhập ma không phải do ham muốn mà là vì sự cần thiết...

Bách Lý Đông Quân gật đầu , trong lòng ghi nhớ những lời này , nhưng lại không có nhắc tới một chữ với Diệp Đỉnh Chi .

- Đông Quân , ta đã trở lại ! Nhìn xem ta mang theo cái gì về nè

Diệp Đỉnh Chi từ xa kêu lên , nhưng không có người đáp lại hắn . Hắn nghi hoặc , bước nhanh đi tới cửa sân , hắn tưởng rằng Bách Lý Đông Quân cùng Vô Tâm đã đi ra ngoài . Ai ngờ lại nhìn thấy Bách Lý Đông Quân đang ngủ ngon lành trên chiếc ghế xếp dưới giàn nho trong sân .

Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng mở cửa sân , lặng lẽ bước vào , bỏ con cá vừa câu được vào thùng trong bếp , rồi nhìn vào phòng một lần nữa . Trong sân , hắn lại nhìn vào nhà , như đang tìm ai đó . Diệp Đỉnh Chi lắc đầu , không suy nghĩ nữa , lặng lẽ đi đến trước mặt Bách Lý Đông Quân . Ngồi xổm xuống bên cạnh y , cẩn thận vén tấm chăn tuột khỏi thắt lưng lên . Sau đó hắn đi nhặt lại chiếc quạt sắp tuột khỏi tay Bách Lý Đông Quân , lúc này y mới tỉnh lại , lười biếng xoay người đối mặt với Diệp Đỉnh Chi mà không hề nhướng mắt 

- Vân ca , huynh đã về rồi

Diệp Đỉnh Chi cười nhẹ , gãi gãi mũi Bách Lý Đông Quân 

- Tiểu tử lười biếng này , đệ còn không mở mắt , sao đệ biết là ta ?

Bách Lý Đông Quân nhếch môi

- Ta có thể cảm giác được hơi thở của huynh dù cách xa tám trăm dặm

Diệp Đỉnh Chi cười nói :

- Mở mắt ra xem , người trước mắt là ai ?

Bách Lý Đông Quân cong môi , cố gắng mở mắt , nhưng rất nhanh lại nhắm lại . Y cảm thấy cơ thể rất nặng nề , cử động cũng cảm thấy mệt mỏi nên không muốn cử động nữa . Nhìn thấy y như vậy , Diệp Đỉnh Chi không khỏi lo lắng

- Buồn ngủ quá à ? Sao không vào nhà ngủ ? Ngủ ở đây bị cảm lạnh thì phải làm sao ?

Bách Lý Đông Quân đưa tay về phía hắn . Diệp Đỉnh Chi một tay vòng qua eo Bách Lý Đông Quân , một tay khác luồn qua đầu gối của y , bế y lên . Bách Lý Đông Quân vòng tay qua cổ Diệp Đỉnh Chi , tựa đầu vào vai hắn , nhẹ giọng nói :

- Ta cảm thấy mệt mỏi , muốn ngủ

Diệp Đỉnh Chi có chút lo lắng

- Sao có thể như vậy ? Ta đưa đệ đi tìm đại phu...

Bách Lý Đông Quân cười cắt ngang hắn

- Đồ ngốc , huynh sắp làm cha rồi . Mời đại phu xử lý loại chuyện này có ích lợi gì

Diệp Đỉnh Chi sửng sốt một lát , sau đó lông mày sáng lên vui mừng , ôm lấy Bách Lý Đông Quân xoay hai vòng

- Ta sắp làm cha !

Bách Lý Đông Quân vỗ vỗ vai hắn

- Thả ta xuống ! Ta chóng mặt

Diệp Đỉnh Chi vội vàng dừng lại . Bách Lý Đông Quân chân vừa chạm đất , trong lòng y liền cảm thấy buồn nôn dâng lên , bắt đầu nôn khan . Y xấu hổ và tự trách mình , Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng vỗ lưng Bách Lý Đông Quân để y bình tĩnh lại .

Sau khi từ biệt sư phụ , Vô Tâm quay lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy , không khỏi thở dài . Cha tuy ngốc nghếch nhưng cha rất yêu mẹ . Hắn hy vọng tình yêu của cha dành cho mẹ sẽ nhắc nhở cha luôn tỉnh táo . Giờ đây ký ức của cha mẹ hắn về hắn đã hoàn toàn bị xóa sạch...

Vô Tâm đi tới trước mặt hai người , nhưng bọn họ lại không có chút phản ứng nào . Vô tình , hắn trở về phòng như không có ai xung quanh .

Mang thai là chuyện mà Bách Lý Đông Quân lần nào cũng quen thuộc , nhưng Diệp Đỉnh Chi thực sự là người mới . Hắn mỗi động tác đều lộ ra vẻ lo lắng . Nếu Bách Lý Đông Quân cảm thấy khó chịu , hắn sẽ có cảm giác như đang đối mặt với một kẻ thù cường đại . Bách Lý Đông Quân không khỏi buồn cười , đành phải an ủi hắn :

- Vân ca , huynh không cần phải khẩn trương như vậy . Ta không sao

Bất quá , Diệp Đỉnh Chi vẫn là bất an , hắn nhìn nhìn cái bụng của Bách Lý Đông Quân , trong mắt tràn đầy lo lắng cùng thống khổ

- Hôm qua ta ở chợ nhìn thấy một người bán dưa , tìm được một quả to bằng bụng của đệ , trông thực sự nặng nề và vất vả . Đông Quân , cảm tạ đệ đã vì ta mà mang thai con của chúng ta

Bách Lý Đông Quân cười lắc đầu

- Mặc dù có chút vất vả , nhưng ta lại cảm thấy vui vẻ hơn . Ta có một người nhà nữa , huynh cũng vậy

Diệp Đỉnh Chi cẩn thận sờ bụng Bách Lý Đông Quân , áp tai hắn vào nghe xem bên trong đang xảy ra chuyện gì , trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ . Hắn lại có gia đình rồi .





















***






















Mùa đông ở Cô Tô Thành không quá lạnh cũng không quá ấm , không có tuyết mà mưa liên tục nhiều ngày .

Diệp Đỉnh Chi tính toán , ngày sinh của Bách Lý Đông Quân sắp đến , liền thuê bà đỡ sớm , nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy bất an . Trong số những người mà hắn biết , người duy nhất có y thuật giỏi chỉ có Tư Không Trường Phong đáng tin cậy . Nhưng hắn không thể tin tưởng những người khác ở Thiên Khải Thành . Thái An Đế trước khi chết đã để lại chỉ dụ giết chết Đông Quân . Nếu biết Đông Quân có thai mà không ở Tuyết Nguyệt Thành , bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội này .

Than ôi , nếu không phải hắn suýt chút nữa phát điên , nhất định phải nhờ Vong Ưu đại sư trừ bỏ tâm ma sau khi trì hoãn lâu như vậy . Có lẽ bọn họ đã trở về Tuyết Nguyệt Thành từ lâu , sẽ không có những này lo lắng .

Khi Diệp Đỉnh Chi đang lo lắng , bốn gia nô bị sư phụ bỏ lại đã đến trước cửa nhà hắn . Sau khi sư phụ qua đời , hắn giải tán bốn người . Bốn người bọn họ biết hắn không thích có người đi theo nên cũng không trái lệnh hắn . Nhưng sau khi biết hắn đang tạm ở lại ở Cô Tô , bọn họ đã lặng lẽ đến thăm hai lần và phát hiện có người đang theo dõi hắn nên có mặt để cảnh báo .

Nghe xong báo cáo , Diệp Đỉnh Chi càng cảm thấy bất an hơn . Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Diệp Đỉnh Chi , Tân Nguyệt Hàn nói :

- Thiếu gia , mặc dù bốn người chúng ta không đủ sức . Nhưng chúng ta hy vọng có thể đánh xe cho thiếu gia và bảo vệ sự an toàn của phu nhân và tiểu thiếu gia . Cho nên hãy để chúng ta ở lại

Hiện tại chính là lúc rất cần người , cho nên Diệp Đỉnh Chi gật đầu . Bách Lý Đông Quân nhìn bốn người đột nhiên xuất hiện , cười nói :

- Vân ca , huynh quá cẩn thận

Diệp Đỉnh Chi nói :

- Ta cảm thấy như vậy còn chưa đủ , cũng là bởi vì ta không đủ nhân lực , nếu không sẽ không như như này . Còn năm tên thái giám thì sao ? Bọn họ thật gian xảo , âm hiểm . Lỡ như họ chọn thời điểm này để tấn công thì sao ?

Bách Lý Đông Quân cười nói :

- Để trà nguội đi . Huynh cho rằng bọn họ quá trung thành . Họ trung thành với Thái An Đế , bởi vì Thái An Đế đã ban cho họ quyền hành trên vạn người , cho bọn họ đầy đủ như vậy và được thiên hạ kính trọng và kinh sợ , nên họ mới có thể làm việc chăm chỉ cho Thái An Đế . Bọn họ muốn giết ta , nhưng nếu giết ta , bọn họ cũng bị truy lùng đến chân trời góc biển

- Nhưng lỡ như họ lên cơn khùng điên và quyết tâm giết đệ thì sao ?

Bách Lý Đông Quân cười rạng rỡ

- Không phải ta còn có huynh sao ?

Diệp Đỉnh Chi cảm thấy vô cùng hài lòng khi được thê tử của mình tin tưởng và dựa dẫm như vậy , hắn mỉm cười gật đầu

- Dù thế nào đi nữa ta cũng sẽ bảo vệ đệ
















Một đêm mưa , Bách Lý Đông Quân sinh ra một bé trai . Đêm yên tĩnh , ngoại trừ tiếng khóc của đứa trẻ và tiếng mưa rơi , không có âm thanh nào khác .

Diệp Đỉnh Chi nằm ở bên giường , nhìn đứa bé nhàu nát bên cạnh Bách Lý Đông Quân , trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đứa bé

- Tiểu An Thế , con phải lớn nhanh lên . Chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ mẹ của con nhé

Vô Tâm không khỏi cười thầm , lẩm bẩm :

- Cha cho rằng mẹ cần chúng ta bảo vệ sao ? Mẹ chỉ cần giơ tay lên là có thể tiêu diệt cả một thành trì

Diệp Đỉnh Chi nói thêm :

- Mặc dù gia đình chúng ta sống cách chùa không xa , nhưng con không được xuất gia đâu đó

Vô Tâm sửng sốt . Đại ca và Tiêu Sắt không phải nói một khi trở nên trong suốt thì ở đây sẽ không còn ai nhớ đến họ sao ? Sao cha có thể...

Diệp Đỉnh Chi nói xong , sửng sốt một lát , sau đó cười lảm nhảm :

- Mặc dù con thừa hưởng dung mạo của cha mẹ . Cái đầu hói cũng không xấu , nhưng có tóc vẫn tốt hơn . Như thế sẽ có rất nhiều cô nương thích con

Bách Lý Đông Quân cười nói :

- Huynh biết cách quyến rũ nữ nhân phải không ?

Diệp Đỉnh Chi cười nói :

- Đông Quân , đệ so với ta thu hút nữ nhân thích đệ còn giỏi hơn . Cái gì mà tiên nữ tỷ tỷ ? Còn gì mà Doãn sư điệt ?

Bách Lý Đông Quân cười mắng :

- Đừng nói nhảm ! Nguyệt Dao tỷ cũng không thể như vậy , ta thật sự muốn bắt đầu một câu chuyện truyền thuyết với mỹ nhân tuyệt thế khi ta cầm kiếm đi đến tận cùng thiên hạ thôi . Thật sự không có tình cảm gì cả

- Thật sao ? Vậy thì ai đang nhìn chằm chằm vào người ta trong kỳ thi tuyển sinh của học đường ? Ta chặn đệ lại , nhưng đệ lại tránh sang một bên khác để nhìn ?

- Diệp Đỉnh Chi , sao ta không biết huynh giỏi ghi thù đến vậy ?

Diệp Đỉnh Chi mỉm cười và nói :

- Sao đệ lại không gọi ta là Vân ca nữa , mà lại gọi là Diệp Đỉnh Chi . Tiểu Đông Quân , đệ có cảm thấy áy náy không ?

- Huynh là đồ yếu sinh lý !

Bách Lý Đông Quân ném chiếc gối mềm mại về phía Diệp Đỉnh Chi . Diệp Đỉnh Chi mỉm cười nhảy ra ngoài

- Nếu ta mà yếu , thì sẽ không có Tiểu An Thế

Bách Lý Đông Quân lắc đầu bất lực , thật trẻ con .





















***






















Thời gian trôi qua và Diệp An Thế sắp tròn một tuổi . Diệp Đỉnh Chi đối mặt với một bàn giấy mời màu đỏ lộn xộn , ngơ ngác cắn bút . Bách Lý Đông Quân đánh hắn một cái

- Huynh bao nhiêu tuổi rồi ? Thói quen cắn đầu bút vẫn không thay đổi

Diệp Đỉnh Chi cười hắc hắc , đặt bút lên bàn , nắm lấy tay Bách Lý Đông Quân , nhẹ giọng hỏi :

- An Thế đang ngủ à ?

- Ừm

Bách Lý Đông Quân gật đầu

- Huynh viết thiệp mời chưa ? Còn chưa quyết định mời ai sao ?

- Đệ biết đấy , ta không có nhiều bằng hữu . Vì vậy , ta thực sự không biết nên mời ai cả

Diệp Đỉnh Chi gãi đầu . Bách Lý Đông Quân cười nói :

- Bằng hữu của ta không phải là bằng hữu của huynh sao ? Hơn nữa , huynh không phải có một Vương Nhân Tôn khiến ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thân sao ?

Diệp Đỉnh Chi cười nói :

- Ta cũng nghĩ tới hắn , nhưng dù sao hắn cũng là đệ tử Thiên Sơn Tông , thân phận của ta thật đáng xấu hổ . Vượt ngàn dặm đến dự tiệc đầy tuổi của con trai ta cũng sẽ gây phiền toái cho hắn

- Chúng ta đã là bằng hữu , làm sao có thể nghĩ tới những chuyện này ? Nếu như huynh nghĩ như vậy , nếu hắn biết được , chẳng phải sẽ trách huynh suy nghĩ quá nhiều , không thực sự coi hắn như bằng hữu sao ?

Diệp Đỉnh Chi suy nghĩ và vẫn quyết định không mời người đó

- Đông Quân , đệ muốn mời ai ?

- Tư Không Trường Phong nhất định là phải có . Ồ đúng rồi , Vương đạo trưởng , chúng ta sao có thể bỏ quên hắn ?

- Đúng vậy , ta đã suýt quên mất hắn . Dù sao chúng ta vẫn có tình bạn sát cánh chiến đấu

Diệp Đỉnh Chi mỉm cười

- Còn có hai người bằng hữu khác chắc chắn sẽ không mời mà đến , nhưng đã là bằng hữu , ta vẫn phải gửi thiệp mời

Bách Lý Đông Quân đột nhiên nghĩ tới hai người Ám Hà , cười nói :

- Cái này ta tự mình viết

Diệp Đỉnh Chi gật đầu , đưa bút cho Bách Lý Đông Quân , ôm y ngồi lên đùi hắn .

Bách Lý Đông Quân đang viết thiệp mời , nhưng tay Diệp Đỉnh Chi lại đang sờ soạng eo y . Bách Lý Đông Quân quay đầu trừng hắn , nhưng hắn lại cười hàm hồ :

- Đông Quân đêm khuya rồi , ngày mai viết cũng không muộn

Nói xong , hắn bế Bách Lý Đông Quân đi về phía trong phòng . Hắn đã chịu đựng điều đó rất lâu rồi , nếu chịu đựng thêm nữa hắn sẽ không còn là nam nhân nữa

- Diệp Đỉnh Chi ! Huynh !

- Đông Quân , để mai rồi hãy mắng ta

Diệp Đỉnh Chi cười , chặn lại lời nói của Bách Lý Đông Quân .




















Thanh Thành Sơn




















Sau khi nhận được lời mời , Vương Nhất Hành ngồi thẫn thờ dưới gốc cây đào ở sân sau . Triệu Ngọc Chân nghiêng người nhìn thiệp mời , thở dài

- Tương tư thì có ích lợi gì ? Tại sao ngay từ đầu huynh không giữ người lại ? Trong trường hợp đó , có thể huynh chính là người gửi thiệp mời hôm nay

Vương Nhất Hành cất thiệp mời , cười nhạt :

- Trên đời này mọi chuyện luôn như vậy .

- Thế huynh có muốn đi không ?

- Ta đương nhiên muốn đi , đã lâu không xuống núi

Vương Nhất Hành đứng lên nói

- Hiện tại huynh rời đi ?

Triệu Ngọc Chân hỏi

- Ta phải chọn quà để tặng cho con của y . Hãy nói với sư phụ hộ ta

Vương Nhất Hành vẫy tay chào Triệu Ngọc Chân .





















Ám Hà























Sau khi Tô Mộ Vũ nhận được thiệp mời , hắn đọc mấy lần , xác nhận thời gian và địa điểm , sau đó cất thiệp mời vào trong ngực , đứng dậy đi ra ngoài . Phó Đậu bây giờ nên gọi là Tuyệt Trần .

Nhìn thấy Tô Mộ Vũ sắp rời đi , hắn liền nhanh chóng cho kiếm vào vỏ , đuổi theo

- Nhị gia , người đi ra ngoài sao ?

Tô Mộ Vũ gật đầu

- Sư phụ ngươi chắc chắn cũng sẽ đi . Trong thời gian này , ngươi có thể luyện kiếm thật tốt , bỏ qua những chuyện khác

Tuyệt Trần gật đầu

- Là về Bách Lý ca ?

Tô Mộ Vũ quay lại , nghiêm túc nhìn Tuyệt Trần và nói :

- Tuyệt Trần , trong Ám Hà . Ngươi phải hiểu một quy tắc : Không hỏi những gì ngươi không nên hỏi , và không nói những gì ngươi không nên nói . Ngươi không thể mù hoặc điếc , nhưng tốt nhất ngươi nên câm đi . Nếu không , ngay cả sư phụ của ngươi cũng không thể bảo vệ được mạng sống của ngươi nữa

Tuyệt Trần gật đầu .

Giọng nói Tô Xương Hà mang theo chút cười từ phía sau vang lên

- Mặc dù ngươi nói đúng , nhưng cũng không cần phải hù dọa nó . Nó cả đời sẽ không ở trong Ám Hà . Nếu ngươi làm cho nó câm miệng , trong tương lai nó rời khỏi Ám Hà . Thì làm sao nó vẫn có thể sống bình thường được ?

- Sư phụ

Tuyệt Trần cung kính chào Tô Xương Hà . Tô Xương Hà mỉm cười gật đầu , nói với Tô Mộ Vũ :

- Đứa con của Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân tên là An Thế . Nhưng nó đã định đời này sẽ không bao giờ sống yên ổn , những người đó sẽ không để nó sống yên ổn

Tô Xương Hà nhẹ giọng nói . Tô Mộ Vũ ánh mắt tối sầm , lại nói :

- Trong thiệp ghi là Bạch Đông Quân ?

- Hahaha , ngươi có nghĩ họ ngu ngốc không ? Hôm nay ta nhận được đơn đặt hàng

Tô Mộ Vũ nhìn Tô Xương Hà , trong mắt hắn có chút lo lắng không thể nhận ra . Tô Xương Hà cười nói :

- Yên tâm , Tô Xương Hà có thể làm nghề kiếm tiền hai đầu này . Nhưng Ám Hà mọi người đều không làm được . Ta từ chối , vậy đoán xem bọn họ sẽ tìm ra loại sát thủ nào ?

Tô Mộ Vũ trầm mặc một lát , nói :

- Ít nhất không phải là người của Ám Hà

Tô Xương Hà nở nụ cười :

- Đừng lo lắng , mỹ nhân yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân . Nhưng chỉ bằng một kiếm , y có thể san bằng cả một toà thành . Làm như vậy , mỹ nhân muốn để bọn họ ra ngoài , và bắt tất cả bọn họ trong một lần

- Nhưng bọn họ có thể sẽ không làm theo ý muốn của y

Tô Mộ Vũ nói

- Vậy thì hãy cho bọn họ một lý do để hành động

Tô Xương Trường Hà nở một nụ cười tà ác .

























***

























Bữa tiệc đầy tuổi của Diệp An Thế được tổ chức trong sân nhỏ , món ăn duy nhất là con bò nướng nguyên con mà cha hắn đã giết thịt trong trang trại , rượu do chính mẹ hắn nấu .

Vô Tâm nhìn bé Diệp An Thế lần lượt được người lớn ôm trong vòng tay , giống như đánh trống rải hoa , trong lòng có rất nhiều người từng yêu mến bé . Nhưng sau này....bé trở thành tiểu ma đầu bị mọi người trên thiên hạ căm ghét

Vô Tâm không khỏi siết chặt nắm đấm . Hắn không muốn bất cứ ai phải chết , không chỉ những người ở đây mà còn cả người thân , bằng hữu , huynh đệ của họ .

Mọi người đều đã đến nơi , Vương Nhất Hành cũng vừa đến . Nhưng hắn không cảm thấy xấu hổ chút nào , mỉm cười chào mọi người và nói :

- Mọi người đến từ rất sớm . Hai người này nhìn lạ lạ , là bằng hữu mới của Đông Quân sao ?

Tạ Tuyên nói :

- Ta nghĩ trong hoàn cảnh bình thường , ngươi sẽ không muốn gặp bọn họ

Vương Nhất Hành nhướng mày , không hiểu ý tứ trong lời nói của Tạ Tuyên . Tô Xương Hà cười nói :

- Đúng vậy ! Ta không thấy có điểm giao nhau nào giữa Thanh Thành Sơn và Ám Hà

Vương Nhất Hành sửng sốt một chút , sau đó cười nói :

- Nhưng không phải chúng ta vẫn ngồi cùng bàn sao ? Đông Quân , hôm nay là rượu gì ?

Bách Lý Đông Quân cười nói :

- Thiên hạ thái bình , chính là Thái Bình rượu

Y nói xong vung tay áo , trước mặt mọi người trong ly đều chứa đầy rượu trong suốt . Tiêu Nhược Phong cười nói :

- Thật là một ly Thái Bình rượu . Như vậy hy vọng thế gian sẽ sớm ổn định , thiên hạ trở nên thái bình

Mọi người bưng ly lên và uống hết rượu trong một ngụm .

Diệp Đỉnh Chi ôm vai Vương Nhất Hành cười nói :

- Vương huynh , ngươi đến muộn quá . Ngươi phải uống vài ly để tự phạt đi

Lôi Mộng Sát cười đắc ý nói :

- Phạt hắn bằng rượu chính là thưởng hắn . Chỉ sợ hắn cố ý đến muộn , muốn uống thêm mấy ly rượu của Đông Quân .

Vương Nhất Hành cầu xin tha thứ

- Ta đến muộn là có lý do

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn để xem lý do là gì . Vương Nhất Hành lấy ra một thanh kiếm bằng gỗ đào , Lôi Mộng Sát khinh thường nhìn hắn . Tuy nhiên , Tạ Tuyên nhìn thấy thanh kiếm gỗ đào phi thường như thế nào , liền cười nói :

- Gỗ đào xua đuổi tà ma . Gỗ đào của thanh kiếm này là gỗ đào trăm năm tuổi , rất hiếm . Vương đạo trưởng phù hộ , thanh kiếm này có thể bảo vệ mạng sống của đứa trẻ này trong thời khắc mấu chốt

- Món quà này rất chu đáo

Diệp Đỉnh Chi cười nói :

- Vương huynh , ngươi có hứng thú . Ta lấy ly rượu này kính ngươi

Mọi người uống rượu , ăn thịt , nói chuyện và cười đùa . Đột nhiên , Diệp Đỉnh Chi nôn ra một ngụm máu , mọi người đều kinh ngạc , sau đó Tiêu Nhược Phong và những người khác cũng lần lượt nôn ra máu và ngất đi .

Tô Xương Hà dùng lòng bàn tay đánh một chưởng vào người Bách Lý Đông Quân . Làm y bay đi mấy trượng , ngã xuống đất .

Bách Lý Đông Quân nhìn Tô Xương Hà nghịch dao , từng bước đi về phía y

- Mỹ nhân , để ta dạy cho em một bài học khác : Đừng bao giờ tin người của Ám Hà

Tô Xương Hà mỉm cười , nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lùng . Bách Lý Đông Quân lướt qua hắn nhìn về phía Tô Mộ Vũ , nhìn thấy Tô Mộ Vũ lặng yên đứng ở phía sau Tô Xương Hà ba bước . Hắn nhẹ nhàng liếc nhìn Bách Lý Đông Quân rồi quay người lại . Bách Lý Đông Quân cúi đầu cười khổ

- Muốn giết ta thì cứ việc , nhưng đừng chạm vào những người khác

Bách Lý Đông Quân chật vật đứng dậy , nhìn năm tên thái giám mặc áo mãng xà tím vừa rơi vào trong sân . Thật vinh dự cho y khi có năm cựu thái giám hợp sức giết y cùng một lúc , ngay cả khi y đang “ bị thương nặng "

- Cảm tạ Ám Hà

Trọc Thanh nói với Tô Xương Hà . Tô Xương Hà cười nói :

- Chỉ là lấy tiền của người ta để giải trừ tai họa cho người khác thôi , vậy thì chúng ta ở đây không còn việc gì nữa

Trọc Thanh gật đầu , ôn nhu nhìn Bách Lý Đông Quân

- Bách Lý thiếu gia , chúng ta lại gặp nhau . Kỳ thực...chúng ta không cần phải chiến đấu đến chết , ta muốn nói chuyện với ngươi

- Ngươi muốn nói cái gì ?

Bách Lý Đông Quân cười lạnh

- Nếu Bắc Khuyết phục quốc thành công , thì đứa nhỏ kia sẽ trở thành hoàng đế Bắc Khuyết . Bách Lý thiếu gia nghĩ như thế nào ?

- Trọc Thanh công công , ngươi quá tự tin để nói chuyện phản quốc trước mặt một vị vương gia rồi đấy !

Tiêu Nhược Phong đáng lẽ phải ngất đi , đột nhiên tỉnh dậy . Trọc Thanh thầm cảm thấy không ổn , giây tiếp theo , Diệp Khiếu Ưng dẫn quân bao vây tiểu viện . Lôi Mộng Sát và những người khác cũng lần lượt tỉnh dậy . Trọc Thanh cười lạnh

- Ngươi cho rằng có thể giết ta như vậy sao ?

Bách Lý Đông Quân mỉm cười vỗ vỗ vết bẩn trên người rồi đứng dậy

- Lúc đầu ta cũng không xác định , nhưng ngươi chỉ dám xuất hiện khi ta bị thương nặng . Điều này chứng tỏ ta quá coi trọng ngươi

Trọc Thanh nhìn Diệp Đỉnh Chi

- Diệp Vân , ngươi quên cha ngươi chết như thế nào sao ? Ngươi thật sự có thể tin Tiêu Nhược Cẩn sao ?

Diệp Đỉnh Chi nhún nhún vai

- Ta chọn ngươi chẳng phải cũng sẽ chết sao ? Vừa rồi ta cũng nghe nói , ngươi muốn nhi tử của ta làm hoàng đế bù nhìn của ngươi , lại không muốn ta sống . Tại sao ta phải chọn ngươi ? Ta bị ngu chắc ?

Trọc Thanh nắm chặt nắm tay , ánh mắt tối sầm

- Không nghĩ tới Ám Hà...Bách Lý Đông Quân , tiên hoàng quả nhiên nói đúng . Giữ ngươi ở lại đây chính là tai họa lớn nhất của Bắc Ly

Bách Lý Đông Quân uể oải nói :

- Nếu ngươi không có gì để nói , vậy ta sẽ ra tay trước

Trọc Thanh đương nhiên không muốn bỏ cuộc và muốn vùng vẫy , nhưng Nam Cung Xuân Thuỷ đã đánh bại hắn ở Thiên Khải . Tuy rằng vết thương đã bình phục nhưng hắn không bao giờ có thể trở lại đỉnh cao .

Bây giờ Bách Lý Đông Quân muốn giết hắn , lại không dám tin tưởng hắn . Dù sao đây cũng là người gần với Lý Trường Sinh nhất ở giang hồ

- Đông Quân , hắn không thể chết ở chỗ này . Đại Lý Tự sẽ phán xét tội ác của hắn

Tiêu Nhược Phong nói . Bách Lý Đông Quân nghiêng đầu

- Đã như vậy , thì hủy bỏ võ công của hắn đi

Bách Lý Đông Quân tấn công Trọc Thanh







***







Nay tặng thêm một chương cho quý vị . Cmt của mọi người là động lực để tui tiếp tục ra chương ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro