Xuyên không về trực tiếp ăn dưa cảnh tình cảm của cha mẹ 16
Đầu óc Bách Lý Đông Quân lúc này trống rỗng , y cố gắng nhớ lại chuyện này đã xảy ra như thế nào . Làm sao y và Đường Liên Nguyệt có thể...
Sư phụ nói rằng Đường Môn đã có loại thuốc mà ông ấy cần và họ sẽ đến lấy được . Trên đường đến Cẩm Thành , y và sư phụ chứng kiến cuộc nội chiến chấn động của Ám Hà và đã giải cứu được Tô Mộ Vũ . Tô Mộ Vũ bị đầu độc và rất cần Cỏ Xói Tâm để cứu mạng nên họ đã vội vã đến Đường Môn .
Y đến Đường Môn để " lấy " thuốc vô tình gặp Đường Liên Nguyệt , sau đó...đợi một chút , phải không...tại sao y lại có cảm giác như thiếu thiếu cái gì đó ? Tại sao y không thể nhớ ra nó ?
Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng gõ đầu . Nam Cung Xuân Thủy cười nhìn Bách Lý Đông Quân , an ủi y
- Được rồi , chuyện đã xảy ra rồi . Nghĩ ngợi cũng vô ích , con có muốn giữ lại đứa nhỏ này sao ?
Bách Lý Đông Quân cúi đầu . Sắc mặt của Đường Liên trở nên căng thẳng , hắn vô thức siết chặt nắm đấm , lòng bàn tay đổ mồ hôi . Mẹ không thích cha hắn nhiều như vậy , hắn rất sợ mẹ sinh mình ra sẽ không như ý muốn . Thiên Lạc nhìn Đường Liên , an ủi hắn một cái . Bách Lý Đông Quân sờ bụng mình , nhẹ giọng nói :
- Đây là con của ta , ta đương nhiên muốn nó . Nhưng sư phụ , ta...sợ là không bảo vệ được nó , hơn nữa ta còn muốn làm rất nhiều việc mà ta chưa làm được
Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu nhìn Nam Cung Xuân Thủy , đôi mắt to đầy vẻ bối rối và hoảng sợ , cũng bị bao phủ bởi một tầng sương mù đáng thương . Nam Cung Xuân Thuỷ nhẹ nhàng sờ đầu y , ôn nhu nói :
- Yên tâm , sư phụ ở đây rồi
Mũi Bách Lý Đông Quân đau nhức , nước mắt không tự chủ mà rơi xuống . Y nhào vào trong ngực Nam Cung Xuân Thủy , ôm chặt lấy hắn , nhẹ giọng nói :
- Sư phụ...
Tiểu sư huynh của y ngay từ đầu đã không thích y . Cho nên hiện tại y có thể hoàn toàn từ bỏ , nhưng y vẫn có chút buồn bực .
Bách Lý Đông Quân nghĩ thầm , tựa vào trong ngực Nam Cung Xuân Thủy . Nam Cung Xuân Thủy nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Bách Lý Đông Quân , không ai rõ ràng hơn hắn nhưng hắn không thể nói ra được . Hắn chỉ có thể yên lặng an ủi tiểu đồ đệ của mình .
- Sư phụ , cái người trong Thiên Khải Thành không thể biết chuyện này , nếu không...
- Ta hiểu rồi . Có ta là sư phụ của con ở đây , con còn cần lo lắng chuyện này sao ? Đi thôi , sư phụ sẽ dẫn con đến một nơi có thể coi là tiên cung nơi hạ giới , nhất định thích hợp để con nuôi dưỡng một đứa bé . Rồi sinh ra một tiểu đồ tôn cho ta
Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười , nói xong liền xông tới trước mặt Thiên Lạc nói :
- Nha đầu , lên xe , chúng ta xuất phát !
Thiên Lạc vội vàng leo lên xe ngựa . Bách Lý Đông Quân lau mặt , tò mò hỏi Nam Cung Xuân Thủy :
- Sư phụ , lần này đi là đi đến Tuyết Nguyệt Thành mà người đã nói sao ?
Nụ cười của Nam Cung Xuân Thủy cứng lại trong giây lát
- Ừm...vẫn chưa thể . Nhưng sư phụ nhất định sẽ đưa con đến Tuyết Nguyệt Thành
- Được ạ
Bách Lý Đông Quân gật đầu mà không hỏi thêm gì nữa . Y ngáp một cái và nói với Nam Cung Xuân Thủy
- Sư phụ ta buồn ngủ quá , chúng ta ngủ trưa trước đi
- Ngủ đi , tiểu đồ đệ ngoan của ta
Nam Cung Xuân Thủy giơ roi lên , xe ngựa phóng về phía trước . Chẳng bao lâu , trong xe ngựa vang lên một tiếng thở nhẹ . Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười nhìn Tư Không Thiên Lạc bên cạnh
- Nha đầu , nói với Tiểu Đường Liên đừng suy nghĩ nhiều nữa . Nếu nói đến người yêu nó nhiều nhất trên đời này , vậy nhất định chính là Đông Quân
Đường Liên và Thiên Lạc đều kinh ngạc nhìn Nam Cung Xuân Thủy . Một lúc sau , Thiên Lạc mới tìm lại được giọng nói của mình , nhẹ nhàng hỏi :
- Sư phụ , người biết hết mọi chuyện rồi ? Người có thể nhìn thấy ca ca ta sao ?
Nam Cung Xuân Thủy khẽ mỉm cười
- Ta là ai ? Ta là tiên nhân trên trời
Thiên Lạc hưng phấn nói :
- Sư phụ , người có biết cha mẹ ta làm sao đến được với nhau không ? Tất cả những gì ta trải qua cho đến nay đều khác với những gì cha ta đã kể cho ta nghe
Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười nói :
- Nếu bây giờ ta nói cho ngươi biết thì có ích gì ? Đúng rồi , nha đầu hãy viết một lá thư cho cha ngươi và yêu cầu tiểu tử đấy đến Cảnh Du Cốc ở Nam Quyết
Thiên Lạc gật đầu , sau đó phát hiện ra vấn đền , nghi ngờ hỏi :
- Nhưng sư phụ , chúng ta cùng cha ta mới chia tay không lâu , khi ông ấy nhận được thư liền đến đây ngay . Chẳng phải có nghĩa là ông ấy sẽ lập tức bỏ Dược Vương Cốc để đến đây sao ?
Nam Cung Xuân Thủy cười nói :
- Đúng vậy ! Cha của ngươi không có hứng thú học y thuật , hắn quay lại Dược Vương Cốc chỉ để thực hiện lời hứa của mình . Trở thành đệ tử của Tân Bách Thảo cũng là chuyện của số phận , vì vậy cũng đừng nên ép hắn
Thiên Lạc cười khúc khích nói :
- Sư phụ , người thực sự hiểu cha ta . Nhưng cha chắc chắn sẽ vừa mừng vừa áy náy , ông ấy vẫn sẽ không chút do dự rời khỏi Dược Vương Cốc
- Hahaha , nha đầu ngươi biết rõ cha ngươi . Hẳn là một cô con gái hiếu thảo
Nam Cung Xuân Thủy cười nói .
Xe ngựa đi về hướng Tây , rẽ về phía nam tới Ngũ Phong trấn , đi được mấy ngày cuối cùng đi chậm lại trong một sơn cốc dài và hẹp . Trên đường đi , Bách Lý Đông Quân cơ bản đã ngủ quên .
Khi xe ngựa tiến vào sơn cốc , gió trong sơn cốc sảng khoái thổi vào mặt khiến y cũng tỉnh táo hơn rất nhiều . Y nhìn màu xanh vô tận , tò mò nói :
- Sư phụ , chúng ta đang ở đâu ? Bây giờ đã là mùa đông rồi nhưng nơi đây vẫn còn hoa thơm và chim hót ở khắp nơi
- Chúng ta đã vào lãnh thổ Nam Quyết . Kẻ ở Thiên Khải tuyệt đối sẽ không dám trắng trợn truy đuổi tới đây . Nhiều năm trước ta đi du ngoạn thì ta phát hiện ra nơi này , ta đặt tên cho nó là Yên Tĩnh Cốc . Nơi đây yên tĩnh không có người ở , vẫn nên đặt tên là yên tĩnh thì hơn . Ở đây có những ao sen trải dài hàng trăm dặm , tựa như chốn thần tiên
Khi hắn đang nói , ao sen đã ở ngay trước mặt bọn họ . Bông sen trắng lớn trải dài từ tầm mắt ra xa , giống như những đám mây trắng mềm mại , bao phủ trong sương mù , thực sự giống như một chốn thần tiên trên thiên gian .
Bách Lý Đông Quân và Thiên Lạc không khỏi há hốc mồm , bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt . Bách Lý Đông Quân xuống xe ngựa , chậm rãi đi dọc theo ao sen , hương sen nhàn nhạt đọng lại trên chóp mũi . Y dường như đột nhiên bình tĩnh lại , mọi lo lắng đều biến mất không còn dấu vết .
- Đây là một nơi tốt , khiến người ta quên đi muộn phiền
Bách Lý Đông Quân nhẹ giọng khen ngợi . Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười và lấy ra Bất Nhiễm Trần , hắn vung kiếm và bố trí trận pháp ở lối vào sơn cốc . Lần này thì nó hoàn toàn sạch sẽ và không ai khác có thể vào sơn cốc ngoại trừ bọn họ .
- Sư phụ , người biết sử dụng thuật Kỳ Môn Độn Giáp sao ?
Bách Lý Đông Quân kinh ngạc nói . Nam Cung Xuân Thủy cười
- Sư phụ của con sử dụng thuật pháp gì đều không quan trọng . Được rồi , từ nay về sau chúng ta sẽ sống ở đây cho đến khi đứa trẻ này ra đời
- Được . Sư phụ , chúng ta sẽ ở đâu ?
Bách Lý Đông Quân nhìn ao sen vô tận , cau mày . Nam Cung Xuân Thủy chỉ về phía xa
- Ở bên kia . Ta từng sống ở đây một thời gian , có một ngôi nhà nhỏ ở đó
Bách Lý Đông Quân thở dài nói :
- Đã bao lâu rồi , lâu như vậy giờ có người thật sự có thể sống được ở đây sao ? Sư phụ , người là tiên nhân trên trời nhưng ta là phàm nhân dưới hạ giới . Cho nên tương lai nếu làm lại loại chuyện này , người ít nhất nói với ta một tiếng để ta có thể chuẩn bị thêm nhiều thứ
Nam Cung Xuân Thủy bĩu môi nói :
- Việc đó không nên xảy ra , hai mươi ba mươi năm nữa mới xảy ra
Khi ba người cùng " hồn ma " bước đến căn nhà nơi Nam Cung Xuân Thủy từng sống ẩn dật , mọi người đều im lặng . Bách Lý Đông Quân nhìn căn nhà gỗ đổ nát rồi nhìn Nam Cung Xuân Thủy
- Tiên nhân , xin hãy biến nơi này thành nơi có thể ở được .
Nam Cung Xuân Thủy cười ngượng ngùng
- Ở phàm trần , tốt hơn là sử dụng phương pháp của phàm nhân
Cái gọi là phương pháp phàm nhân của Nam Cung Xuân Thủy là đập nát nó rồi xây dựng lại . Hắn dùng một tay đánh sập căn nhà gỗ ọp ẹp , sau đó hắn cùng Thiên Lạc dọn dẹp những tấm ván gỗ mục nát . Bách Lý Đông Quân đang chăm chỉ chặt tre trong rừng , Đường Liên muốn giúp nhưng không thể , hắn chỉ có thể lo lắng . Nếu biết trước còn có việc nặng nhọc phải làm , lẽ ra hắn nên mang theo Tiêu Vũ đi cùng .
Nam Cung Xuân Thủy rất bình tĩnh . Căn nhà đã không còn nên mọi người có thể tạm thời sống trong một hang động cũng có suối nước nóng . Dù sao , không lâu sau nhà cũng sẽ dựng lại xong .
***
Cùng lúc đó , Tư Không Trường Phong nhận được thư của Thiên Lạc. Hắn từ biệt Tân Bách Thảo đầy áy náy rồi vội vã chạy đến Cảnh Du Cốc .
***
Ngoài ra , Diệp Đỉnh Chi và Vô Tâm đã đưa Dịch Văn Quân trở lại Nam Quyết để tránh bị Ảnh Tông truy đuổi . Và tạm thời sống ở Minh Giới Đỉnh nơi hắn và sư phụ đã sống được mười năm . Bên ngoài Minh Giới Đỉnh được bao quanh bởi chướng khí độc , khiến người bình thường khó tiếp cận . Trừ khi Dịch Bốc hoặc Lạc Thanh Dương đích thân đến bắt Dịch Văn Quân . Người trước sợ tin tức con gái trốn hôn sẽ bị bại lộ , còn người sau chỉ đơn giản là " đồng phạm " , căn bản không thể đến đây được .
Đến nơi này , Diệp Đỉnh Chi cùng Dịch Văn Quân mới hoàn toàn yên tâm . Vì vậy sau khi đưa Dịch Văn Quân tới Minh Giới Đỉnh , Diệp Đỉnh Chi muốn đi tìm Bách Lý Đông Quân . Nhưng hắn bị Vô Tâm thuyết phục không nên đi . Diệp Đỉnh Chi không hiểu tại sao Vô Tâm luôn ngăn cản hắn ta đến gặp Bách Lý Đông Quân . Hai cha con cãi nhau không chỉ một lần , nhưng cuối cùng họ luôn kết thúc với phần thắng thuộc về Vô Tâm .
Nhưng Diệp Đỉnh Chi không bao giờ hiểu tại sao Vô Tâm lại ngăn cản hắn gặp Đông Quân . Chẳng lẽ Vô Tâm không muốn hắn cùng Đông Quân ở bên nhau càng sớm càng tốt sao ? Tương lai của hắn tệ đến mức nào mà khiến Vô Tâm phải lo lắng như vậy ?
Đã hơn ba tháng kể từ khi hắn trở lại Minh Giới Đỉnh , Diệp Đỉnh Chi bắt đầu chuẩn bị đi tìm Bách Lý Đông Quân một lần nữa . Nhưng hắn không muốn tranh cãi với Vô Tâm , nên quyết định hai cha con nên có một nói chuyện dài để cho xong .
Con thỏ rừng đang kêu xèo xèo trên vỉ nướng , tỏa ra mùi thơm nồng nàn . Diệp Đỉnh Chi rót một ly rượu nhỏ cho Vô Tâm và chính mình . Vô Tâm đang ngồi thiền nhướng mi liếc nhìn hắn
- Cha , sao dì Dịch lại không ra ăn chung ?
Diệp Đỉnh Chi cười nói :
- Văn Quân sợ béo nên không chịu ăn khuya . Xem ra cha con chúng ta chưa bao giờ ngồi lại nói chuyện vui vẻ với nhau như thế này . Tuy rằng rượu này không ngon như rượu của mẹ con , nhưng chúng ta vẫn có thể uống tạm được
Vô Tâm liếc hắn một cái , nhắm mắt lại
- Người muốn đi tìm mẹ con phải không ?
Diệp Đỉnh Chi cười gãi đầu
- Đúng vậy , ta nhớ rượu đệ ấy làm
Vô Tâm khẽ hừ một tiếng , trong lòng thầm nghĩ : Vì cái gì muốn uống rượu ?
- Vô Tâm , hôm nay chỉ có cha con chúng ta . Nói thật cho cha biết , tại sao con lại không muốn ta ở bên Đông Quân ? Con không biết rằng nếu như vậy , thì sau này sẽ không còn có con nữa ?
Diệp Đỉnh Chi ngừng cười , nghiêm túc nói nhìn Vô Tâm . Tay kéo chuỗi hạt của Vô Tâm chợt khựng lại . Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Diệp Đỉnh Chi , hắn chậm rãi mở mắt ra , quay đầu nhìn vào đôi mắt thành tâm tìm kiếm của Diệp Đỉnh Chi , trầm mặc hồi lâu
- Làm sao...làm sao cha biết con không muốn hai ngươi ở cùng nhau ?
Vô Tâm nhẹ giọng nói , Diệp Đỉnh Chi cười khổ
- Đúng vậy Vô Tâm , sau này ta có lẽ đã làm ra chuyện không thể tha thứ với Đông Quân . Khiến con...thà giết chết cơ hội mình được sinh ra , còn hơn để ta đến với mẹ con lần nữa
Vẻ mặt Diệp Đỉnh Chi vừa thống khổ vừa đáng thương . Vô Tâm không đành lòng nhìn nữa , đưa ánh mắt về phương xa , trầm tư hồi lâu mới nhẹ giọng nói :
- Ta cho rằng lúc tới đây , ông trời đã cho ta một cơ hội để thay đổi vận mệnh của mình . Nhưng dần dần , ta phát hiện ra rằng có những chuyện ngay từ đầu đã được định sẵn là sẽ không thể thay đổi . Dù có trăm con đường trước mặt cũng sẽ có kết cục như vậy .
Sự quyết tâm vô tình khiến giọng nói của Vô Tâm có chút run rẩy
- Rốt cuộc ta đã làm gì trong tương lai ?
Vô Tâm không trả lời mà nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Đỉnh Chi hỏi :
- Ta hỏi người , gia gia bị oan , Diệp Gia bị diệt . Trong lòng người có thù hận gì không ?
Diệp Đỉnh Chi ánh mắt lóe lên , nhẹ giọng nói :
- Có
- Người muốn luyện tập Ma Kiếm Tiên bất chấp sự ngăn cản của sư phụ . Có phải để trả thù không ?
- Phải...nhưng ta cũng muốn trở nên mạnh mẽ hơn . Nếu một ngày Đông Quân yêu ta , ta nhất định có thể bảo vệ được y
Vô Tâm cười lạnh nói :
- Bảo vệ ? Khi mẹ thật sự yêu người , từ bỏ tất cả vì người , cùng người sống ẩn dật . Người lại bị mấy câu nói dụ dỗ mà nhập ma , phạm phải sai lầm lớn nhất cuộc đời . Vì để cứu vớt và bảo vệ người , mẹ gần như cạn kiệt toàn bộ sức lực của mình . Đây là tương lai mà người luôn muốn biết . Nếu sự ra đời của ta có thể khiến cha mẹ phải trải qua nỗi đau này và mang đến sự hủy diệt cho tất cả chúng sinh . Thì ta thà rằng ta chưa từng được sinh ra còn hơn
Diệp Đỉnh Chi sửng sốt , hồi lâu mới kịp phản ứng , mới nhẹ giọng gọi :
- Vô Tâm...
Vô Tâm cười khẩy và nhìn thẳng vào Diệp Đỉnh Chi
- Tên ta không phải là Vô Tâm . Tên ta là Diệp An Thế . Mười hai năm ở Hàn Thủy Tự bị bắt làm con tin , đó là điều tốt nhất mà mẹ ta có thể làm để bảo vệ ta . Diệp Đỉnh Chi...có lẽ ta không nên trách người , nhưng người có thấy có lỗi với mẹ ta không ? Mọi người đều nói rằng mẹ có một cuộc sống tốt đẹp và suôn sẻ , nhưng mẹ gần như mất đi tất cả chỉ vì người vào thời điểm đó . Các đại thúc làm phương án dự phòng , những môn phái trên giang hồ kia có thể ăn tươi nuốt sống mẹ . Cho nên , nếu người không thể bảo đảm mình sẽ không nhập ma nữa . Ta cầu xin người , đừng đi tìm mẹ ta nữa
Diệp Đỉnh Chi sửng sốt . Liệu sau này hắn có thực sự như thế này không ? Lời của Vô Tâm còn chưa nói hết , hắn quyết định nếu đã nói thì phải nói ra tất cả
- Người trước kia đối với mẹ là tất cả . Vì được ở bên người , mẹ đã từ bỏ thân phận thiếu gia của Trấn Tây Hầu Phủ , đồng thời cũng từ bỏ thân phận đệ tử thân cận của Lý Trường Sinh , trở thành một kẻ lang thang chỉ để ở bên cạnh người . Mẹ yêu người nhưng người không tin mẹ , mẹ chỉ đến Thiên Khải để cứu bằng hữu . Vì vậy người cho rằng mẹ đã bỏ rơi người và gia đình chúng ta , nên người dễ dàng bị lời nói của người đến từ phương bắc lừa dối . Đến Nam Quyết dẫn đầu Ma Giáo mở ra đông chinh chỉ để đoạt lại mẹ . Chiến tranh nổ ra , nhiều người dân vô tội bị giết , sư huynh yêu quý của mẹ suýt chết trên chiến trường . Mẹ biết người đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ , nhưng vẫn phải chiến đấu chống lại những kẻ muốn mạng sống của người . Mẹ yêu người sâu sắc đến mức , người phải mất mười hai năm mới hiểu được lý do tại sao mẹ lại rời đi . Nếu chỉ vì sự ích kỷ được sinh ra mà như vậy , ta thà rằng không cần phải sinh ra thì hơn
Nói xong , Vô Tâm đứng dậy đi vào nhà . Diệp Đỉnh Chi ngồi ngơ ngác cho đến khi củi tàn , phía đông trắng xóa , sương mù phủ đầy trên vai .
Đây có phải là tương lai của hắn và Đông Quân ? Làm sao hắn có thể không tin Đông Quân ? Diệp Đỉnh Chi nhìn thanh kiếm sư phụ để lại , trong lòng thầm nghĩ : Chẳng lẽ tất cả rắc rối đều là do hắn luyện tập Ma Kiếm Tiên gây ra sao ?
Diệp Đỉnh Chi chăm chú nhìn một lúc , đột nhiên dùng lòng bàn tay đánh mình một cái , rên rỉ phun ra một ngụm máu . Dịch Văn Quân đi ra , tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này liền vội vàng chạy về phía hắn
- Vân ca ! Huynh đang làm gì vậy ?
Vô Tâm nghe thấy tiếng động liền đi ra . Hắn bước nhanh đến chỗ Diệp Đỉnh Chi và ngạc nhiên nhìn cha . Diệp Đỉnh Chi nắm lấy tay áo của hắn , nhẹ nhàng lắc đầu
- Ta không luyện nữa , Ma Kiếm Tiên của ta đã bị phế rồi....
Vừa nói , hắn lại phun ra một ngụm máu . Vô Tâm bị sốc không nói nên lời trước quyết tâm của Diệp Đỉnh Chi . Diệp Đỉnh Chi yếu ớt cười nói :
- Ta sao có thể để cho con và mẹ con trải qua những điều đó một lần nữa ? Ta không luyện , ta không luyện nữa...
Nói xong , Diệp Đỉnh Chi liền ngất đi . Dịch Văn Quân bắt mạch , kinh ngạc hồi lâu , không khỏi quay đầu nhìn Vô Tâm
- Tối hôm qua ngươi nói cái gì với huynh ấy ? Vân ca vì sao lại từ bỏ võ công ?
- Tâm trạng của hắn không ổn định , nếu tiếp tục tu luyện có thể sẽ xảy ra chuyện không ổn . Nhưng không ngờ hắn lại kiên quyết như vậy...
Vô Tâm lẩm bẩm , Dịch Văn Quân quay đầu nhìn Diệp Đỉnh Chi đang bất tỉnh trên giường , nhẹ nhàng thở dài . Những gì Vô Tâm nói chắc chắn không phải toàn bộ là sự thật , nhưng sở dĩ Vân ca có thể phế đi Ma Kiếm Tiên có lẽ là vì Đông Quân . Tình yêu là một từ khó hiểu . Cô ấy không thể làm gì được
- Ngươi đói bụng sao ? Ta đi nấu ăn cho ngươi
Dịch Văn Quân nhìn Vô Tâm cười , đứng dậy đi ra ngoài .
Yên Tĩnh Cốc
Thiên Lạc lo lắng đi đi lại lại bên ngoài căn nhà tre , nhìn vào trong nhà rồi lại nhìn Đường Liên trong suốt bên cạnh . Không biết Đại Đường Liên có biến mất khi Tiểu Đường Liên chào đời vào lúc này không . Đường Liên cũng lo lắng nhìn vào trong căn phòng . Mẹ đã nói rằng hắn rất ngoan khi ở trong bụng mẹ , nhưng mẹ chưa bao giờ đề cập đến việc sinh nở rất khó khăn . Tim Đường Liên dường như thắt lại .
Sau năm canh giờ , đứa trẻ cuối cùng cũng được sinh ra , Bách Lý Đông Quân mệt mỏi ngủ thiếp đi . Tiếng khóc lớn của đứa trẻ từ trong phòng truyền ra , trái tim vốn vẫn quanh quẩn của Thiên Lạc cuối cùng cũng rơi xuống đất . Nhìn Đường Liên vẫn trong suốt nhưng bình thường ở bên cạnh , cô có chút phấn khích nói :
- Ca ca ơi , huynh đã ra đời rồi
Đường Liên ngơ ngác gật đầu , không biết hiện tại hắn cảm thấy thế nào .
Bách Lý Đông Quân ngủ say , Nam Cung Xuân Thủy ôm hài tử , trên mặt ôn hòa mỉm cười
- Tiểu Đường Liên , con đến thế gian này không dễ dàng một chút nào
Bách Lý Đông Quân có chút mở mắt
- Sư phụ đó là con trai của ta . Vì cái gì người đặt tên hài tử lại không hỏi ta ? Liền đặt bừa một cái tên đi nhưng tại sao lại còn là họ Đường ?
Nam Cung Xuân Thủy liếc nhìn y và nói :
- Vậy thì đã sao ? Thế con muốn đặt họ Nam Cung hay Tư Không ? Dù sao nó cũng không thể đặt họ Bách Lý được
Bách Lý Đông Quân suy nghĩ một chút , có chút không nói nên lời
- Vậy...ít nhất để cho ta chọn cái tên
- Được rồi , con cứ đặt đi . Bất quá ta cảm thấy hoa sen cũng khá tốt , hoa sen là ẩn sĩ trong các loài hoa . Điều này không phải là điều mà con hy vọng đứa trẻ này có thể lớn lên trong hòa bình , không cần tranh đấu với thiên hạ sao ?
- Ừm...nói cũng có đạo lý
Bách Lý Đông Quân suy nghĩ một chút , đồng ý đặt cho hài tử cái tên này
- Hoa sen từ trong bùn mà lớn lên , tuy rằng nó mang trong mình huyết mạch Đường Môn . Nhưng cũng không nên bắt chước hành vi tàn ác của Đường Môn .
- Ta không muốn nó dính líu đến Đường Môn
- Ừm...ta tạm thời sợ là không được
Nam Cung Xuân Thuỷ nói
- Tại sao ?
Bách Lý Đông Quân vẻ mặt khó hiểu
- Đông Quân , chúng ta không thể sống ẩn dật trong sơn cốc này được nữa . Mấy ngày trước ta nhận được tin từ Thiên Khải , có kẻ có ý nhắm vào Trấn Tây Hầu Phủ . Ngày sinh của ngươi đang đến gần nên ta không nói cho ngươi biết . Vì ta sợ ngươi lo lắng...
Tư Không Trường Phong thay Nam Cung Xuân Thủy giải thích . Nghe vậy , Bách Lý Đông Quân sốt ruột , từ trên giường ngồi dậy
- Gia gia ta thế nào rồi ?
Nam Cung Xuân Thủy vội vàng nói :
- Đừng lo lắng , chỉ có một số tin đồn . Hiện tại mọi thứ đều ổn
- Ta muốn trở về !
Bách Lý Đông Quân nói
- Đương nhiên . Nhưng hài tử này...chúng ta phải giải quyết nó trước đã
Bách Lý Đông Quân nhìn hài tử trong ngực Nam Cung Xuân Thủy , trong mắt có chút không cam lòng đưa tay vuốt ve khuôn mặt của hài tử .
- Trong tình huống này , chúng ta chỉ có thể đưa nó đến Đường Môn
Nam Cung Xuân Thủy an ủi y
- Đừng lo lắng , chuyện này giao cho ta . Tiểu Đường Liên vẫn là Tiểu Đường Liên của chúng ta , nó sẽ không cùng Đường Môn dính líu quá sâu
Bách Lý Đông Quân khẽ gật đầu , nhắm mắt lại , không nhìn hài tử nữa . Y chỉ sợ nếu nhìn lại một lần nữa sẽ không đành lòng buông tay .
Nam Cung Xuân Thủy bế hài tử bước ra ngoài . Bách Lý Đông Quân lập tức quay đầu lại , đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn , vô thức rơi hai hàng nước mắt
- Thật xin lỗi...
Tư Không Trường Phong ngồi ở bên cạnh , ôm y vào trong ngực , nhẹ nhàng an ủi
- Đông Quân , chuyện này chúng ta cũng không có cách nào khác . Về sau con trai nó sẽ hiểu thôi
Ngoài cửa sổ , Đường Liên chứng kiến tất cả những chuyện này , không khỏi rơi nước mắt . Thì ra năm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện . Hết chuyện này đến chuyện khác , chắc mẹ phải vất vả lắm . Hắn từng nghĩ rằng mẹ không thích hắn nhiều vì tính cách đần độn của hắn . Nhưng bây giờ dường như trong lòng mẹ càng có nhiều tội lỗi với hắn hơn , càng không biết phải làm sao để hòa hợp với hắn .
***
Nam Cung Xuân Thủy bế hài tử trên tay đi đến cửa Đường Môn , mọi người trong Đường Môn đều sửng sốt
- Thiếu gia , ngươi không được nói xấu đệ tử Đường Môn của ta như vậy được
Đường Linh Hoàng nhìn Nam Cung Xuân Thủy với vẻ mặt tức giận . Nam Cung Xuân Thuỷ cũng không tức giận , nhìn qua hắn rồi nhìn về phía Đường Liên Nguyệt phía sau .
- Ngươi không nhớ mình đã làm gì sao ? Vậy ta giúp ngươi nhớ lại . Ở ngoài Cẩm Thành , ngươi bị phục kích và trúng độc . Ai đã giúp ngươi giải độc và làm thế nào để giải độc...
Nam Cung Xuân Thủy còn chưa nói xong , Đường Liên Nguyệt đã nhớ tới , hắn như bị sét đánh . Hắn luôn nghĩ đó là một giấc mơ đẹp của mình nhưng không ngờ nó lại trở thành sự thật . Hắn thật sự có quan hệ tình cảm với Bách Lý Đông Quân...
Đường Liên Nguyệt ngơ ngác nhìn hài tử trong ngực Nam Cung Xuân Thủy với đủ loại cảm xúc . Bách Lý Đông Quân cho hắn một đứa con , nhưng...vì sao y không tự mình đến ? Đường lão thái gia nhìn Đường Liên Nguyệt , trầm giọng hỏi :
- Liên Nguyệt , ngươi có chuyện gì muốn nói không ?
Đường Liên Nguyệt tiến lên một bước , quỳ xuống
- Sư phụ , là...đệ tử làm
- Liên Nguyệt !
Đường Linh Hoàng kinh ngạc nhìn Đường Liên Nguyệt . Đường lão thái gia nhắm mắt lại , xem ra hôm nay không thể không cho hắn một lời giải thích . Sau đó vẻ mặt ông ta không vui vẻ nhìn Nam Cung Xuân Thuỷ
- Vậy thiếu gia , ngươi muốn giải quyết thế nào ?
Nam Cung Xuân Thủy khẽ mỉm cười
- Đệ tử của ta nói lúc đó nó đang muốn cứu người , việc gì làm vội vàng cũng không nên để trong lòng . Chỉ là hiện tại nó không tiện mang theo hài tử này . Đường Liên Nguyệt cũng là cha của hài tử , Đường Môn có thể chăm sóc hài tử này mấy năm , cũng không cần nhiều chỉ cần bảy năm thôi . Sau đó , đưa hài tử này đến Tuyết Nguyệt Thành . Không cần phải để hài tử gọi ngươi là cha . Chuyện đó không liên quan gì đến danh tiếng của ngươi cả
Đường lão thái gia tức giận nhưng chỉ biết trông cậy vào người khác
- Nhân tiện , còn có một việc ngươi phải làm cho ta . Nếu không ta sẽ không đi
Nam Cung Xuân Thủy nói thêm
- Còn chuyện gì nữa ?
Đường lão thái gia tối sầm mặt hỏi
- Chúng ta nói chuyện riêng đi
Nam Cung Xuân Thủy vừa nói vừa ôm hài tử đưa vào lòng Đường Liên Nguyệt . Đường lão thái gia xua tay bảo họ rời đi , Đường Liên Nguyệt cứng ngắc ôm hài tử bước ra ngoài . Nam Cung Xuân Thủy đột nhiên nói với hắn :
- Đứa nhỏ đó tên là Đường Liên
Đường Liên Nguyệt dừng lại , quay đầu nhìn Nam Cung Xuân Thủy , trong mắt hiện lên một tia chờ đợi . Nhưng Nam Cung Xuân Thủy tà ác cười nói :
- Liên Hoa , nó sinh ra lúc hoa sen nở rộ . Mẹ nó hy vọng nó có thể mạnh mẽ như hoa sen nhưng không vướng vào bụi trần thế gian
Đường Liên Nguyệt khẽ gật đầu , ôm hài tử rời đi .
Góc sì poi
Sư phụ buộc Đường Môn tổ chức đại hội thử độc cho hắn , để giải tán Đại Xuân Công . Và chiêu mộ Không Không làm đồ đệ , để dạy hắn Kinh Long Biến .
Cùng lúc đó , Thiên Lạc và Đông Quân vội vã đến Càn Đông Thành .
Diệp ca đã phế đi Ma Kiếm Tiên và bỏ lỡ thời khắc quan trọng của Đông Quân .
Ám Hà nhận nhiệm vụ ám sát Trấn Tây Hầu , Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà sắp gặp lại Tiểu Đông Quân
Nhân tiện , việc gửi Đường Liên đến Đường Môn khác với phần 1 là bởi vì Đông Quân không muốn tạo gánh nặng cho Đường Liên , và đổ lỗi mọi thứ cho sự cố chấp và ích kỷ của y khi còn trẻ . Nhưng thực tế , Đông Quân không còn lựa chọn nào khác để bảo vệ gia gia
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro