Xuyên không về ăn dưa trực tiếp cảnh tình cảm của cha mẹ 1
Không ai nghĩ rằng cả đời bọn họ lại có thể trở về quá khứ gặp cha mẹ của mình thời niên thiếu . Đường Liên , Vô Tâm , Tiêu Vũ , Tiêu Lăng Trần , Tiêu Sắt , Lôi Vô Kiệt và Thiên Lạc đang ngồi một bàn tại Điêu Lâu Tiểu Trúc và ăn uống . Đột nhiên một luồng năng lượng đánh vào bọn họ , bọn họ nhanh chóng né tránh , nhưng trước mắt lại lóe lên một luồng ánh sáng trắng , thân thể không thể tự chủ mà ngã xuống . Cảm giác như rơi vào hố sâu vô tận
- Ahhhhhh !
Sau một hồi hoảng loạn và sợ hãi , cả đám người lần lượt đáp xuống đất và chất thành một đống .
- Tiểu hỗn đản , đứng lên ! Ngươi đè ta !
Tiêu Sắt đẩy người Lôi Vô Kiệt đang đè lên mình . Lôi Vô Kiệt than thở nói :
- Ta cũng muốn dậy , nhưng không dậy được .
Đường Liên cũng không có ngã theo đám người bọn họ , hắn lắc đầu choáng váng sau khi tỉnh lại . Nhanh chóng chạy tới tách đám người giống La Hán xếp chồng lên nhau ra .
- Đại ca , chúng ta đang ở đâu ?
Thiên Lạc xoa mông , nghi hoặc nhìn Đường Liên . Đường Liên nhìn xung quanh , cảm thấy có gì đó quen thuộc . Hắn chạy về phía trước vài bước , sau đó xác định xem bọn họ đang ở đâu , nhưng lại không hiểu tại sao bọn họ lại bị ném vào đây
- Đây...hình như là con đường bên ngoài Sài Tang Thành
- Sài Tang Thành ? Chúng ta không phải đang mở tiệc sao ?
Tiêu Vũ ngơ ngác nói .
- Không sao , chúng ta trước tiên đi vào Sài Tang Thành đã
Tiêu Lăng Trần nói tiếp . Tiêu Sắt nhìn bầu trời , nói :
- Được rồi , nếu bây giờ chúng ta đi bộ qua . Ta đoán cổng thành sắp mở rồi đó
Nhóm người đi về phía Sài Tang Thành . Đúng như Tiêu Sắt dự đoán , khi họ đến nơi , cổng thành Sài Tang vừa mở , đã có một hàng dài người chờ vào thành . Đường Liên vỗ đầu nói :
- Ồ , chúng ta không có giấy xuất hành . Sợ là không vào được thành
Hắn là người có kinh nghiệm nhất trong số cả đám , mọi người đều hoảng sợ và đang suy nghĩ phải làm gì . Tiêu Vũ đột nhiên chỉ vào một người nam tử mặc y phục rách rưới , vác thương trên vai trước mặt nói :
- Người đó nếu có thể đi vào thì chúng ta cũng có thể , hắn xem ra cũng không có giấy xuất hành
Mọi người đều nhìn theo hướng hắn chỉ . Thiên Lạc khẽ cau mày , lẩm bẩm :
- Sao bóng lưng của người đó nhìn quen quen...
Chẳng mấy chốc đã đến lượt họ vào thành . Thay vì tìm kiếm phương hướng ở cổng thành , họ lại nhìn vào những bức chân dung treo trên tường để tìm người . Nhưng bức chân dung đó thực sự rất quái dị
Sau khi vào thành , cả đám đi thẳng đến quán rượu Đông Quy . Nhìn cánh cửa đóng chặt , mọi người suy nghĩ một chút , liền phái Lôi Vô Kiệt đi gõ cửa . Bách Lý Đông Quân đang ngủ say thì nghe thấy tiếng gõ cửa . Y bối rối đi tới cửa , tức giận hỏi :
- Ai vậy ?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc , cả đám nhìn nhau với vẻ hưng phấn , cho rằng Bách Lý Đông Quân đưa cha của bọn họ đến đây để thư giãn là vì không muốn bọn họ quấy rầy .
Cửa vừa mở ra , tất cả mọi người đều ngơ ngác . Nhìn khuôn mặt mềm mại như bông của Bách Lý Đông Quân . Mọi người hồi lâu đều không thể phục hồi tinh thần . Bách Lý Đông Quân dụi dụi mắt , ngơ ngác nhìn bọn họ một hồi , cười nói :
- Đại nhân , ngài có muốn uống rượu không ? Mời vào trong .
Đám nhóc Đường Liên yên lặng đi theo y vào trong quán rượu , vây quanh một cái bàn rồi ngồi xuống , thấp giọng trò chuyện trong khi Bách Lý Đông Quân đang đi lấy rượu
- Chuyện gì vậy ? Mẹ hình như không có biết chúng ta .
- Ta không biết có chính xác hay không nhưng Bách Lý thúc mặc dù không để lộ tuổi tác , nhưng y vẫn còn là quá nhỏ
Vô Tâm mạnh dạn đoán :
- Quán rượu Đông Quy , ta mạnh dạn đoán rằng....có lẽ chúng ta đã gặp được mẹ năm mười sáu tuổi rồi
- Ahhh !!!
Tiêu Vũ hét lên . Đường Liên vội vàng bịt miệng hắn lại , sợ hấp dẫn sự chú ý của Bách Lý Đông Quân . Trong quán rượu chưa bao giờ có nhiều khách hàng đến thế . Bách Lý Đông Quân vui vẻ mang hết rượu ngon của mình ra và chiêu đãi những thiếu niên này một cách nồng nhiệt .
- Rượu Trường An hương vị dai dẳng , uống vào những ngày se lạnh là tốt nhất . Rượu Nguyên Chính có hương thơm ngọt ngào trong trẻo , thích hợp cho những người đi xa . Ta thấy các ngươi đã đi xa nên mới thích hợp uống một ly rượu này
Bách Lý Đông Quân mỉm cười giới thiệu với bọn họ rượu của mình . Thiên Lạc nhỏ giọng nói với Đường Liên :
- Xem ra mẹ chúng ta từ nhỏ đã thích rượu , khó trách y lại trở thành Tửu Tiên
Bách Lý Đông Quân nhạy bén bắt được hai chữ " Tửu Tiên " cười nói :
- Tiểu thư , làm sao ngươi biết ta có quyết tâm là trở thành Tửu Tiên ?
Thiên Lạc cười xấu hổ .
- Rượu của ngươi có mùi rất đặc biệt , ngươi nhất định sẽ trở thành Tửu Tiên
Bách Lý Đông Quân vui vẻ nói :
- Đa tạ tiểu thư đã đánh giá cao , ta cũng tin tưởng chính mình có thể trở thành Tửu Tiên
Khóe mắt và lông mày của y rung lên tự tin , khiến mọi người cảm thấy ấm áp trong lòng , không khỏi thở dài : Mẹ/Bách Lý thúc khi còn nhỏ đã rất ấm áp và chưa bao giờ thay đổi .
- Các ngươi uống đi , không đủ cũng đừng gọi ta .
Bách Lý Đông Quân nói xong liền đứng dậy đi đến quầy đựng đồ . Mọi người vô tình nhìn theo , thấy y bưng mấy chiếc lọ rỗng ra ngoài , xếp ở cửa . Khi mọi người đang thắc mắc y định làm gì thì trên trời bỗng nổi sấm sét , những hạt mưa nhỏ rơi vào mấy chiếc lọ rỗng đó
- Nấu rượu từ nước Ngũ Nguyên , quả nhiên là khéo léo .
Tiêu Sắt mỉm cười lắc đầu uống một ly rượu Trường An . Quả nhiên , rượu có hương vị rất ngon , dai dẳng trong miệng .
Mưa càng ngày càng nặng hạt , người đi đường cũng vội vã trở về . Chỉ có một người thong thả bước đi dưới mưa . Bách Lý Đông Quân vừa định vào nhà nhìn thấy hắn liền đưa tay nói :
- Vào đây uống một ly rượu cho ấm , mưa lâu sẽ không tạnh đâu
Tư Không Trường Phong sửng sốt trong chốc lát , nhìn thấy thiếu gia mặt ngọc thật sự đang vẫy tay với mình . Trong nụ cười ẩn chứa một chút cảnh giác , liền đi về phía Bách Lý Đông Quân . Bách Lý Đông Quân mỉm cười , cởi bầu rượu của Tư Không Trường Phong xuống , đi vào trước . Đối với Tư Không Trường Phong nói :
- Ngươi thích ngồi chỗ nào thì ngồi , ta bưng rượu cho ngươi .
Tư Không Trường Phong nhìn nước bùn dưới chân , rồi lại nhìn những chiếc bàn sạch sẽ . Nên quyết định đứng ở ngoài cửa . Hắn liếc nhìn thấy chiếc bàn có chỗ ngồi tốt nhất trong đại sảnh , nơi những thiếu niên mặc y phục sặc sỡ đang nhìn chằm chằm vào hắn .
Một lúc sau , Bách Lý Đông Quân rót cho hắn một ly rượu , cười nói với hắn :
- Sao không vào ngồi đi ? Ở đây sẽ dễ bị cảm lạnh lắm .
Tư Không Trường Phong nghiêng người về phía trước , hai tay cầm bầu rượu , vô tình chạm vào ngón tay của Bách Lý Đông Quân . Hắn không khỏi đỏ mặt , vội vàng ngồi xuống :
- Ở đây rất tốt , có thể ngắm mưa
Bách Lý Đông Quân không hề nghi ngờ lời hắn nói , y nhìn ngoài cửa sổ mưa càng ngày càng dày đặc , ngây thơ nói :
- Cho nên ngươi đi dưới mưa là đang tận hưởng mưa , thật lãng mạn .
Cách đó không xa , đám người Tiêu Sắt nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ , suýt chút nữa bật cười . Họ nhịn không được quay đầu lại , thấp giọng trao đổi .
- Bách Lý thúc khi còn nhỏ đã ngây thơ như vậy rồi .
Tiêu Sắt nhịn cười nói . Thiên Lạc cảm thấy có chút buồn
- Cha ta không thích mưa . Rõ ràng ông ấy không có chỗ để đi về và không có nơi nào để trú mưa . Chỉ có mẹ mới mời cha vào trú mưa thôi . Ta không biết rằng hồi còn nhỏ cha ta đi lang thang khắp giang hồ như thế này , bây giờ ta được tận mắt chứng kiến , thật sự rất đau lòng . Không biết cha có nhiều lần phải quay mặt đi trong cơn mưa lớn không .
Đối mặt với lời nói vô tội của Bách Lý Đông Quân , Tư Không Trường Phong không biết trả lời thế nào , gãi gãi đầu , nhấp một ngụm rượu khen :
- Rượu ngon ! Ta chưa bao giờ uống rượu ngon như vậy .
Thấy hắn thích rượu của mình , Bách Lý Đông Quân càng vui vẻ hơn :
- Ta còn có rất nhiều , ta tên là Bách Lý Đông Quân . Ta là chủ quán rượu này , nếu như ngươi bằng lòng có thể ở lại làm một ít công việc lặt vặt cho ta . Cũng có thể kể ta nghe về những chuyến phiêu du của ngươi nữa , đổi lại ngươi có thể uống tất cả các loại rượu ở đây
- Được !
Tư Không Trường Phong ngơ ngác gật đầu .
- Ta vẫn chưa biết tên ngươi là gì .
Tư Không Trường Phong phục hồi tinh thần , hắng giọng nói :
- Ta không cha không mẹ , đến lui cũng một mình cho nên mới đặt cho mình họ Tư Không . Ta cũng mong muốn biến thành cơn gió không bao giờ trở lại , cho nên tên là Trường Phong .
- Hắn tên là Tư Không Trường Phong !
Tiêu Vũ không nhịn được cười . Bách Lý Đông Quân nghi hoặc nhìn bọn họ , Tư Không Trường Phong thì đỏ mặt từ tai lây xuống đến cổ . Thiên Lạc trừng mắt , Tiêu Vũ lè lưỡi không dám nói lời nào . Đường Liên đành phải cắn răng khen ngợi :
- Vừa rồi lời Tư Không thiếu hiệp tự giới thiệu thật sự là...độc nhất vô nhị . Ta là Đường Liên , một kiếm khách ở giang hồ .
Thiên Lạc theo sát phía sau , trong mắt lóe lên hưng phấn nói :
- Thật trùng hợp , ta cũng là họ Tư Không tên Thiên Lạc . Rất vui được gặp ngươi !
Tiêu Vũ và Tiêu Lăng Trần cũng vội vàng đứng dậy giới thiệu bản thân .
- Tiêu Vũ
- Tiêu Lăng Trần
Tiêu Sắt bình tĩnh đứng dậy , cười nói :
- Ta là Tiêu Sắt , hai đứa ngốc này là đệ đệ của ta . Kỷ luật lỏng lẻo nên hai đứa nó có hơi không biết chừng mực
Lôi Vô Kiệt chớp mắt , cầm ly rượu lên nói :
- Ta họ Lôi , Lôi Vô Kiệt
Vô Tâm đứng dậy , hướng A Di Đà nói một câu rồi tự giới thiệu :
- Ta tên là Vô Tâm , là một tiểu hòa thượng . Xin chào hai vị thí chủ
Bách Lý Đông Quân vui vẻ nói :
- Ngày thường ta cũng không gặp ai , nhưng hôm nay nhìn thấy nhiều người như vậy một lúc , khiến ta rất vui . Hôm nay ta chiêu đãi các ngươi .
Người đã bí mật theo dõi quán rượu truyền tin tức lại cho Yến gia . Yến Biệt Thiên cau mày .
- Tại sao nhiều người không liên quan lại xuất hiện cùng một lúc ? Hãy kiểm tra cho ta và đảm bảo tìm hiểu đủ thông tin chi tiết của họ
- Vâng !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro