Thiếu Sơn Lục 6
Xe ngựa đi về phía tây cho đến khi hoàng hôn buông xuống , họ dừng lại ở một khu rừng hẻo lánh . Bách Lý Đông Quân nhảy xuống xe ngựa , vươn vai , ngồi lâu nên có chút tê dại . Tư Không Trường Phong buộc dây cương vào thân cây , cầm thương đi một vòng xem xung quanh có thú hoang không . Một đàn quạ bay qua đầu , khiến Bách Lý Đông Quân giật mình , ngẩng đầu nhìn đàn chim lớn đen kịt . Nguyệt Dao cũng ngẩng đầu lên , nghe tiếng chim hót quen thuộc trong mắt vô thức lộ ra vẻ đau đớn và bi thương .
- Nguyệt sư điệt , ngươi có chuyện gì sao ?
Bách Lý Đông Quân lo lắng nhìn Nguyệt Dao . Nguyệt Dao phục hồi tinh thần , giơ tay lên lau mắt , cố gắng tỏ ra bình thường rồi nói :
- Không có gì , gió thổi bay bụi vào mắt ta thôi .
- Gió ?
Bách Lý Đông Quân nhìn lá cây bất động , thắc mắc gió từ đâu thổi tới ? Nguyệt Dao vội vàng đổi chủ đề nói :
- Sư thúc , ta đi nhặt mấy cành khô để lát nữa nhóm lửa . Nếu không đêm sẽ lạnh lắm
Bách Lý Đông Quân ngăn nàng lại , nói :
- Đã muộn rồi , không biết trong rừng ẩn giấu cái gì nguy hiểm . Ta làm sao có thể để ngươi là thân phận nữ hài đi được ? Để ta đi cho
Sau đó , Bách Lý Đông Quân đang muốn rời đi , Nguyệt Dao lại tuyệt vọng nắm lấy cánh tay của y . Bách Lý Đông Quân cúi đầu nhìn đôi bàn tay thon dài đang nắm lấy cánh tay mình , vẻ mặt khó hiểu . Nguyệt Dao vội vàng buông tay y ra , ánh mắt lóe lên nói :
- Sư thúc , ta đi đây . Sư tôn hiện tại mất hết võ công , cần có người bảo vệ . Tu vi của ngươi cao hơn của ta , cho nên tốt nhất là ngươi nên ở lại còn ta sẽ đi lấy củi
Nguyệt Dao nói có lý , Bách Lý Đông Quân cũng không kiên trì nữa . Nguyệt Dao bước nhanh vào sâu trong rừng . Bách Lý Đông Quân nhìn bóng lưng của nàng , cảm thấy trong lòng nàng tựa hồ ẩn giấu một bí mật lớn . Tư Không Trường Phong quay lại , nhìn thấy Bách Lý Đông Quân ngơ ngác nhìn về phương xa , cố ý đi vòng qua bên trái , vỗ vỗ vai phải của y . Bách Lý Đông Quân không có bị tiểu xảo này lừa gạt , bất đắc dĩ nói :
- Tư Không Trường Phong , ngươi bao nhiêu tuổi rồi ? Ngươi có phải là trẻ con nữa không ?
Tư Không Trường Phong đưa trái cây vừa hái cho Bách Lý Đông Quân , cười nói :
- Sao lại ngơ ngác thế ? Nguyệt tiểu thư đâu ?
- Đi kiếm củi .
Bách Lý Đông Quân cầm trái cây gõ lên đầu hắn , ngăn mình suy nghĩ lung tung .
***
Nguyệt Dao một mình đi vào sâu trong rừng . Một lúc sau , có hai bóng người bước ra từ bóng tối . Một người trong số họ là Mạc Kì Tuyên và người còn lại là...
- Khanh Nhi
Nguyệt Dao ngạc nhiên nhìn nữ nhân xinh đẹp mặc y phục màu hồng .
- Tỷ tỷ
Nguyệt Khanh vui vẻ chạy về phía Nguyệt Dao rồi nhào vào trong ngực nàng .
- Tỷ tỷ , Khanh Nhi rất nhớ tỷ
Nguyệt Dao nhẹ nhàng ôm chặt muội muội mình , vuốt ve lưng cô ấy và nhìn Mạc Kì Tuyên với ánh mắt đầy thắc mắc . Mạc Kì Tuyên không dám nhìn Nguyệt Dao và im lặng quay đi thầm nghĩ : Kì Tuyên sẽ không bao giờ làm tổn thương tiểu thư . Nhưng sợ Kì Tuyên sẽ không thể đồng hành cùng tiểu thư trên chuyến hành trình mà nàng ấy đang đi .
Nguyệt Dao cảm thấy điều gì đó , nàng ấy nhìn xuống muội muội mình trong vòng tay :
- Khanh Nhi , tại sao muội lại ở đây ?
- Tỷ tỷ , thiếu gia mặc y phục xanh lam đi cùng ngươi có lẽ là Bách Lý Đông Quân đúng không ? Tỷ tỷ , có phải vì hắn mà ngươi từ bỏ việc phục quốc không ?
Dù đã hạ quyết tâm , Nguyệt Khanh vẫn muốn nghe lời giải thích của tỷ tỷ . Mong tỷ tỷ nói rằng tỷ ấy sẽ không phản bội lại Thiên Ngoại Thiên và cả cô ấy
- Khanh Nhi , không phải vậy đâu . Ta chỉ nghĩ...
Nguyệt Dao nóng lòng muốn giải thích , nhưng Nguyệt Khanh không còn đủ kiên nhẫn để nghe nữa . Cô ấy chắc chắn rằng tỷ tỷ mình thực sự đã từ bỏ việc phục quốc và phản bội Thiên Ngoại Thiên nên không còn coi cô là muội muội mình nữa . Nguyệt Khanh ngắt lời Nguyệt Dao :
- Không sao đâu tỷ tỷ . Ta biết tỷ làm gì cũng có lý do của tỷ , ta hiểu . Ta chỉ nhớ tỷ thôi , nên ta mới đến gặp tỷ
- Khanh Nhi...
Nguyệt Khanh rút ra khỏi vòng tay của Nguyệt Dao , vẫn cười ngây thơ như trước :
- Thấy tỷ tỷ mọi chuyện đều ổn , ta cũng yên tâm rồi . Tỷ tỷ đã lâu không về nhà nên ta muốn đến thăm tỷ . Tỷ tỷ , tỷ nhớ về sớm nhé .
Nói xong , Nguyệt Khanh xoay người rời đi , theo sát phía sau là Mạc Kì Tuyên . Nguyệt Dao nhìn theo bóng lưng họ cho đến khi họ biến mất , tim nàng đập thình thịch và bất an . Nàng không biết lúc này Nguyệt Khanh có đến Bắc Ly hay không , bởi vì Vô Tướng Sứ có kế hoạch mới . Nhưng có lẽ trong lòng toàn bộ Thiên Ngoại Thiên , nàng đã là kẻ phản bội . Về nhà...nàng sợ mình sẽ không bao giờ quay về được nữa . Nguyệt Dao nhắm mắt lại , trong lòng cảm thấy bất lực và bơ vơ . Nguyệt Dao sững sờ trong giây lát khi tay nàng vô tình chạm vào mặt dây chuyền ngọc trên thắt lưng , nàng từ từ cúi đầu nhìn xuống , đó là biểu tượng của Tú Thủy Sơn Trang được sư phụ trao cho nàng trước khi rời đi .
- Sư phụ...
Nguyệt Dao lẩm bẩm . Khuôn mặt tuyệt thế của Liễu Nguyệt được bao phủ bởi lớp vải trắng hiện ra trước mắt nàng . Tuy nhìn không rõ nhưng nàng biết sư phụ của mình nhất định đang cười . Nguyệt Dao không khỏi mỉm cười . Nàng đã thành kẻ phản bội người thân của mình , có một mái ấm không thể trở về , nhưng nàng vẫn còn có sư phụ và bằng hữu . Đây là...một sự đánh đổi .
***
Nguyệt Dao ôm một bó củi trở về , phát hiện Tư Không Trường Phong đã đốt lửa , nàng có chút xấu hổ đặt củi sang một bên , xin lỗi :
- Xin lỗi , ta về muộn .
Nhưng Bách Lý Đông Quân lại mỉm cười xé một cái chân thỏ đưa cho nàng :
- Cũng không muộn , vừa vặn trở về thịt thỏ vừa mới chín tới , nhanh chóng nếm thử đi .
Tư Không Trường Phong im lặng quay đầu đi , không đành lòng nhìn . Nguyệt Dao không biết tới tài nghệ nấu ăn " xuất sắc " của Bách Lý Đông Quân nên nàng cầm lấy chiếc chân thỏ nói lời cảm ơn rồi đưa lên miệng nếm thử . Bách Lý Đông Quân háo hức nhìn nàng :
- Hương vị thế nào ?
Nguyệt Dao tốn rất nhiều công sức để kiềm chế biểu cảm của mình , không đành lòng chọc tức sư thúc , chỉ có thể nói chiếu lệ :
- Không tệ....Ta không ngờ hôm nay sư thúc lại có hứng thú nấu ăn
Nàng nói thêm một câu nữa :
- Nấu ăn vất vả rồi , từ nay việc nhỏ như vậy hãy để ta lo , thúc không cần lo lắng đâu .
Bách Lý Đông Quân cũng đoán ra , Tư Không Trường Phong tránh né y , Nguyệt Dao có chút thất vọng , y cầm con thỏ nướng lên , lẩm bẩm nói :
- Ăn không ngon sao ? Ta rõ ràng là làm theo Vân ca ca chỉ dẫn .
Tư Không Trường Phong cười nói :
- Đông Quân , ngươi phải thừa nhận có một số việc ngươi không có thiên phú . Tốt nhất đừng trách những con vật nhỏ đáng thương này . Chúng đã chết rồi , nhất định phải làm cho chúng khó nuốt như vậy sao . Chẳng phải như vậy chúng sẽ chết không bình yên sao ?
- Tư Không Trường Phong !!!
Bách Lý Đông Quân thả con thỏ nướng xuống , đuổi theo Tư Không Trường Phong đánh hắn , nhưng Tư Không Trường Phong lại nhanh nhẹn né tránh được . Nguyệt Dao nhìn hai người đuổi nhau không khỏi bật cười , trong lòng không khỏi có chút u sầu . Cuộc sống bình yên và hạnh phúc như vậy chỉ có thể tìm được sau khi nàng từ bỏ gia đình mình . Thật trớ trêu phải không ?
***
Sáng sớm ngày hôm sau , Lý Trường Sinh tỉnh dậy xuống xe , sảng khoái duỗi người . Cúi đầu nhìn thấy tiểu đồ đệ đang tựa vào bánh xe ngủ ngon lành . Cách đó không xa , Tư Không Trường Phong mạnh mẽ múa thương , mũi thương bạc tỏa sáng rực rỡ . Xa hơn , Nguyệt Dao nhóm lửa trên bếp và nấu bữa sáng . Đây là pháo hoa trên thế gian , Lý Trường Sinh thở dài . Kế hoạch trong ngày bắt đầu vào buổi sáng , khi hắn nhìn lại tiểu đồ đệ vẫn đang ngủ , hắn cảm thấy có điều gì đó không vừa mắt . Lý Trường Sinh ngồi xổm xuống trước mặt Bách Lý Đông Quân , đưa tay nhéo nhéo cái mũi thanh tú của y . Bách Lý Đông Quân đột nhiên khó thở . Y há miệng hít vào thở ra , từ từ mở mắt ra liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú suýt nữa chạm vào mình . Bách Lý Đông Quân giật mình , định thần lại vội vàng mở tay sư phụ ra , thấp giọng phàn nàn :
- Sư phụ , người có thể đừng như vậy nữa được không ?
Lý Trường Sinh nhẹ nhàng đánh y một cái
- Ngươi có thể tỉnh táo hơn để sư phụ bớt lo lắng một chút được không ? Đã canh mấy rồi mà ngươi còn ngủ ? Nhìn tiểu thương tiên rồi lại nhìn ngươi đi .
Bách Lý Đông Quân không phục nói :
- Ta thì làm sao ? Tối hôm qua ta nhìn người suốt đêm , chỉ là sợ người sẽ không tỉnh dậy , sáng sớm ta chỉ chợp mắt một lát . Nếu như biết trước người sẽ như vậy , tỉnh lại liền mắng ta , ta sẽ không quan tâm người rồi !
Lý Trường Sinh ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Đông Quân , ôm y vào lòng , cười dỗ dành :
- Không ngờ Tiểu Đông Bát nhà chúng ta lại quan tâm đến sư phụ nhiều như vậy , sư phụ trách lầm ngươi rồi .
- Hừ !
Bách Lý Đông Quân quay người lại thoát khỏi hắn , không để ý tới Lý Trường Sinh nữa . Lúc này , Nguyệt Dao kêu lên :
- Đi ăn cơm thôi !
Lý Trường Sinh kéo tay áo Bách Lý Đông Quân
- Được rồi , đồ đệ ngoan đừng tức giận nữa . Trước mặt tiểu đồ tôn ngươi phải cho ta chút mặt mũi .
Bách Lý Đông Quân không để ý tới hắn , Lý Trường Sinh ra vẻ thần bí nói :
- Không phải ngươi muốn biết vì sao sư phụ lại cải lão hoàn đồng sao ?
Tai Bách Lý Đông Quân giật giật , Lý Trường Sinh biết mình đã bắt được điểm mấu chốt của tiểu đồ đệ nên không nói nữa , đứng dậy đi về phía Nguyệt Dao . Bách Lý Đông Quân vội vàng đuổi theo .
- Sư phụ , sao người luôn nói nửa lời rồi ngừng vậy !!!
- Câu chuyện thú vị đương nhiên càng thú vị hơn khi mọi người cùng nghe
Lý Trường Sinh cười sảng khoái . Mấy người ngồi quanh đống lửa , ăn bữa sáng nghe Lý Trường Sinh giải thích vì sao mình mất đi toàn bộ võ công rồi trở lại tuổi thiếu niên . Ba cặp mắt tò mò nhìn hắn , thỏa mãn tính kiêu ngạo của Lý Trường Sinh nhưng hắn lại giả vờ thờ ơ :
- Chuyện này bắt đầu từ khi ta gia nhập một môn phái ở núi Hoàng Long , giờ môn phái đó đã không còn nữa , ta sẽ không nhắc tới . Môn võ công của môn phái đó là duy nhất và chỉ có một chữ Xuân
- Xuân ?
Tư Không Trường Phong nghi hoặc hỏi . Bách Lý Đông Quân trầm tư nói :
- Thượng cổ có người coi tám nghìn năm là xuân , tám nghìn tuổi là thu . Xuân có nghĩa là trường thọ
Lý Trường Sinh nói :
- Đúng vậy ! Chính vì võ công này mà cứ sau ba mươi năm ta sẽ trẻ lại một lần . Rồi ta sẽ mất hết võ công và cần phải luyện tập lại từ đầu . Ba mươi năm thuộc về Lý Trường Sinh đã qua rồi . Ở kiếp này , ta chỉ là một thư sinh nho nhã
Nhìn thấy vẻ mặt hứng khởi của Lý Trường Sinh , Bách Lý Đông Quân cảm thấy mình không nhìn thấy gì , yên lặng chuyển sự chú ý của mình sang nơi khác. Lý Trường Sinh không chịu bỏ cuộc , tiếp tục nói :
- Cá tính , tao nhã , tuấn mỹ , giống như mặt hồ nước gợn sóng...Này , ngươi nghĩ kiếp này ta nên lấy tên là gì ?
Lý Trường Sinh đột nhiên nhìn về phía Bách Lý Đông Quân .
- Ngươi cùng tiểu thương tiên đều có họ ghép . Hay là ta cũng lấy họ ghép nhé ! Thượng Quan , Mộ Dung , Tây Môn , Đông Phương , Tư Mã , Nam Cung , Công Tôn...
Bách Lý Đông Quân sợ nếu như vậy nói ra họ trăm gia tộc đối với hắn không đủ , vội vàng nói :
- Họ Nam Cung nghe rất hấp dẫn .
Lý Trường Sinh không chút suy nghĩ tiếp nhận đề nghị của tiểu đồ đệ , hỏi :
- Vậy ta nên chọn cái tên nào ? Ta muốn trở thành một thư sinh ôn hòa như nước suối , vậy ta lấy tên là Xuân Thủy , Nam Cung Xuân Thủy thì sao ?
Bách Lý Đông Quân nhếch môi nói :
- Chỉ cần người vui vẻ là được .
- Vậy thì quyết định đi .Từ bây giờ , ngươi có thể ở trước mặt người ngoài gọi ta Xuân Thủy ca
Lý Trường Sinh làm ra quyết định cuối cùng . Tên này chỉ là mật danh mà thôi , chỉ cần hắn vui vẻ . Bách Lý Đông Quân không chút do dự nữa hỏi :
- Sư phụ, người muốn đi một chuyến về phía tây sao ?
Lý Trường Sinh vuốt mái tóc trắng như tuyết , vẻ mặt ngây thơ nói :
- Hả ? Ta chỉ , chỉ là về một phương hướng nhất định , ta vẫn chưa có ý định gì , Thế gian rất rộng lớn , khắp thế gian ta đều là nhà , đi đâu cũng vậy thôi không quan trọng .
Bách Lý Đông Quân không nói nên lời , không khỏi trừng mắt . Y nghĩ rằng sư phụ có việc quan trọng phải làm khi đi về phía Tây nên thúc giục Tư Không Trường Phong đánh xe gần như xe muốn mọc cánh mà bay luôn . Sau một hồi loay hoay , sư phụ không biết phải đi đâu , khiến y lo lắng vô ích . Lý Trường Sinh suy nghĩ một chút , vẻ mặt mơ hồ nhìn Bách Lý Đông Quân :
- Tiểu Đông Quân , ngươi có nơi nào muốn đi sao ?
Đột nhiên bị hỏi , Bách Lý Đông Quân sửng sốt trong chốc lát , khi y ý thức được sư phụ y đang ám chỉ điều gì , sắc mặt đỏ bừng, lắp bắp nói :
- Không...không hẳn .
Lý Trường Sinh biết chính mình đã đoán được tâm tư của tiểu đồ đệ , xúc động lắc đầu nói :
- Chữ yêu khó hiểu như vậy , không hiểu sao Nhược Phong của chúng ta tốt đến như vậy . Còn Vân ca ca của ngươi tốt đến cỡ nào ?
Bách Lý Đông Quân có chút xấu hổ , nhưng vẫn là nghiêm túc trả lời :
- Trong lòng ta hắn là tốt nhất .
Tư Không Trường Phong quay đầu nhìn Bách Lý Đông Quân một lát , sau đó yên lặng cúi đầu , ánh mắt rơi vào ngọn lửa đã tắt , vô thức nghịch nghịch bình rượu treo trên eo . Bình rượu này được Bách Lý Đông Quân tặng cho hắn khi họ chia tay ở Sài Tang thành . Kể từ đó , hắn luôn đeo nó đi khắp nơi và không bao giờ bỏ nó ra . Rõ ràng hắn không còn hy vọng xa vời nào nữa , nhưng hắn vẫn cảm thấy buồn bã khi nhìn thấu ánh mắt trìu mến của Bách Lý Đông Quân khi nhắc đến Diệp Đỉnh Chi .
- Nếu một ngày nào đó vị trí của các ngươi thay đổi thì phải làm sao ?
Lý Trường Sinh hỏi . Bách Lý Đông Quân cười nói :
- Ta đối với hắn tình yêu không liên quan gì đến địa vị của hắn cả
- Nếu một ngày nào đó hắn ta trở thành một kẻ máu lạnh giết người thì sao ?
- Sư phụ , người có thể hy vọng khá hơn không ?
Bách Lý Đông Quân bĩu môi , có chút không hài lòng nhưng vẫn nghiêm túc trả lời sư phụ vấn đề :
- Vân ca sẽ không làm sư phụ nói , ta tin hắn . Nhưng nếu có một ngày hắn thật sự như vậy thì ta...Sau đó sẽ đánh gục hắn và đưa hắn đến một nơi tuyệt đẹp để ẩn náu và không bao giờ bị ai tìm thấy nữa .
Lý Trường Sinh cười cười không nói thêm gì nữa . Hắn không hiểu chữ yêu , hắn chỉ hy vọng tiểu đồ đệ của mình có thể đạt được điều hắn mong muốn , bình an vô sự . Nhưng con đường của Đông Quân không hề dễ dàng . Y từ bỏ tất cả vì Diệp Vân , nhưng Diệp Đỉnh Chi có còn là Diệp Vân như trước không ? Liệu hắn có thể buông bỏ hận thù trong lòng và cùng Đông Quân đi khắp thế gian , cuối cùng tìm được một nơi có phong cảnh đẹp để sống ẩn dật không ? Lý Trường Sinh cảm thấy có chút hy vọng . Nhưng chuyện đó không biết có thể thành hiện thực không , sao lại bỏ lỡ hạnh phúc hiện tại vì lo lắng cho tương lai . Lý Trường Sinh đứng dậy , cười nói :
- Là một sư phụ tốt, đệ tử muốn gì sư phụ đều sẽ đáp ứng . Chúng ta đi Nam Quyết thôi .
- Thật sao ?
Bách Lý Đông Quân nhảy dựng lên , ánh mắt sáng ngời nhìn Lý Trường Sinh , kéo ống tay áo hắn , cười ngây thơ nói :
- Sư phụ , người thật tốt bụng .
- Ha ha , hiện tại biết sư phụ tốt bụng , sau này còn tùy tiện vu khống sư phụ không ?
Lý Trường Sinh liếc nhìn Bách Lý Đông Quân , giả vờ lạnh lùng .
- Làm sao có thể ? Ta rõ ràng là kính trọng sư phụ nhất...
Bách Lý Đông Quân vội vàng đi theo Lý Trường Sinh . Nhóm người quay lại và hướng về phía Nam Quyết .
***
Người ta nói rằng Diệp Đỉnh Chi đã gặp rất nhiều kẻ đến thách đấu kể từ khi hắn trở về Nam Quyết cùng với Vũ Sinh Ma , nhưng Vũ Sinh Ma mỗi lần chỉ sử dụng một chiêu kiếm , chỉ để giành chiến thắng chứ không phải để giết người . Người trong thiên hạ nói rằng hắn đã phá hủy đi võ thuật Nam Quyết chỉ vì danh hiệu đệ nhất cao thủ Nam Quyết , chỉ có Diệp Đỉnh Chi mới biết rằng sư phụ làm việc đó vì hắn .
Càng đến gần nơi hẻo lánh của Yên Lăng Hà , sư phụ của hắn càng gần cái chết , nhưng hắn không thể ngăn cản được . Nhìn vẻ mặt thờ ơ của sư phụ , Diệp Đỉnh Chi không còn cách nào khác đành phải giấu đi tất cả nỗi đau trong lòng . Yên Lăng Hà cưỡi một cây sào hướng vào bờ . Vũ Sinh Ma thấp giọng nói với Diệp Đỉnh Chi :
- Đồ đệ , đừng nhìn chiêu kiếm cuối cùng này .
Diệp Đỉnh Chi nhìn sắc mặt kiên quyết của sư phụ , kiên định nói :
- Nhưng sư phụ , ta muốn nhìn thấy nó .
Đây là kiếm pháp tuyệt thế của sư phụ , hắn cuối cùng nhất định phải nhìn thấy nó , không chỉ trở nên mạnh mẽ hơn , còn vì Bách Lý Đông Quân . vì để thế gian vẫn còn dấu vết của sư phụ . Vũ Sinh Ma thở dài , bất đắc dĩ nói :
- Tiểu tử này , ngươi từ nhỏ đã bướng bỉnh . Nhưng như vậy không sao cả
Vũ Sinh Ma chỉ dùng một thanh kiếm để chiến đấu với Yên Lăng Hà . Yên Lăng Hà bị thương nặng , không khỏi quỳ xuống đất và nói với Vũ Sinh Ma :
- Vũ Sinh Ma ngươi chỉ vì danh hiệu đệ nhất cao thủ Nam Quyết , như vậy có đáng không ? Tuy ta thua , nhưng ngươi cũng sẽ chết .
Vũ Sinh Ma vẫn bình tĩnh , như thể cái chết vẫn ở rất xa hắn . Yên Lăng Hà bay đi , Vũ Sinh Ma cuối cùng cũng nhịn không được nữa . Diệp Đỉnh Chi lập tức đỡ hắn
- Sư phụ !
- Đồ đệ , ngươi đã nhìn thấy chiêu kiếm cuối cùng này , nên ta nhất định phải truyền lại cho ngươi . Ta đã bị nó làm phản phệ , thân thể nhiều năm nay vẫn phải chịu đựng , cho dù không có trận chiến này ta cũng sẽ không sống được bao lâu . Chuyện mà ngươi muốn làm cũng không thể tự mình làm được , đáng tiếc sư phụ không thể giúp ngươi trong chuyện này . Tuy nhiên , sư phụ đã để lại cho ngươi một thứ , có thể coi như quà cưới . Ngươi đi đến phương bắc có một lão nhân , ta không đánh bại được hắn , liền gửi đệ tử cho hắn
Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên môi Vũ Sinh Ma . Diệp Đỉnh Chi bật khóc :
- Sư phụ...
Vũ Sinh Ma đẩy bàn tay đang đỡ mình của Diệp Đỉnh Chi ra và bay đi .
- Mọi người trên thế gian đều không biết Vũ Sinh Ma ta đến từ đâu và ta cũng không muốn họ biết ta chết ở đâu...
- Sư phụ !
Diệp Đỉnh Chi quỳ trên mặt đất , hướng về phía Vũ Sinh Ma rời đi kêu lớn tiếng .
***
Bách Lý Đông Quân và những người khác đi hai ngày , cuối cùng cũng nhìn thấy Nam Quyết . Nghĩ đến sư phụ hiện tại không có võ công nên không còn bền bỉ như trước , Bách Lý Đông Quân đè nén niềm vui được gặp lại người mình yêu . Để mọi người nghỉ ngơi một đêm .
- Ngươi có chút lương tâm .
Nam Cung Xuân Thủy khoát vai y nói
Nguyệt Dao nói đùa :
- Ta chỉ sợ sư thúc là cảm thấy ngại khi sắp gặp lại người mình yêu
Bách Lý Đông Quân đỏ mặt , kỳ thật y cũng không biết Vân ca ca ở nơi nào , mặc dù lãnh thổ của Nam Quyết không rộng lớn như Bắc Ly , nhưng muốn tìm được người cũng không phải chuyện dễ dàng . Huống chi , dọc đường bọn họ còn nghe được một số tin đồn lẻ tẻ , không biết Vân ca ca có còn ở đó hay không , có lẽ cuối cùng chỉ là nỗ lực vô ích .
- Không có đâu !
Bách Lý Đông Quân vội vàng phủ nhận
- Ta đi lấy nước .
Nhìn thấy bước đi có phần lộn xộn của Bách Lý Đông Quân , ba người còn lại đều bật cười .
***
Bách Lý Đông Quân đi đến bên dòng suối lấy hai bình nước , phát hiện dòng suối trong vắt , mơ hồ có thể nhìn thấy cá bơi lội rất mập mạp , cho rằng bữa tối đã ổn . Y liền cởi giày ra . xắn ống quần lên nhảy xuống nước bắt cá .
Đột nhiên y phát hiện phía sau hình như có người , nhìn theo mặt nước phản chiếu . Bách Lý Đông Quân nhìn thoáng qua , trong lòng nhẹ nhõm đứng dậy , quay đầu lại nhìn người đó :
- Nguyệt sư điệt , sao ngươi lại tới đây ? Ta bắt được hai con cá béo , tối nay ngươi có thể ăn no .
" Nguyệt Dao " không nói gì . Bách Lý Đông Quân thấy có chút kỳ lạ , nhưng cũng không nghĩ nhiều , y còn chưa kịp đứng vững , vai trái đã bị một con dao nhọn đâm vào . Y mở to mắt , không thể tin được nhìn nữ nhân có khuôn mặt lạnh lùng
- Nguyệt sư điệt....
Lưỡi dao có độc Bách Lý Đông Quân bất tỉnh , ngã xuống nước . Nguyệt Khanh xé bó mặt nạ da người ra , khinh thường nhìn Bách Lý Đông Quân đã ngất đi , lạnh giọng ra lệnh :
- Đưa hắn đi
Tử Vũ Tịch vác Bách Lý Đông Quân trên vai , đi về phía xe ngựa sâu trong rừng .
***
Nguyệt Dao lo lắng Bách Lý Đông Quân hành động một mình , cho nên nàng nói sẽ giúp y , không lâu sau khi Bách Lý Đông Quân rời đi . Trên đường đột nhiên gặp Mạc Kì Tuyên , Nguyệt Dao biết có chuyện gì đó không ổn .
- Kì Tuyên , ngươi định làm gì vậy ?
Nguyệt Dao lo lắng hỏi
- Nếu tiểu thư đã quyết định rời khỏi Thiên Ngoại Thiên , thì đừng nhúng tay vào việc của bọn ta
Nguyệt Dao muốn nói thêm điều gì đó , nhưng tín hiệu của Thiên Ngoại Thiên đột nhiên vang lên , Mạc Kì Tuyên bay đến gặp Tử Vũ Tịch và những người khác . Nguyệt Dao không kịp quay lại báo tin nên đã đuổi theo hắn . Mạc Kì Tuyên không ngờ rằng Nguyệt Dao sẽ đuổi theo mình đến mức hắn không thể thoát khỏi nàng sau khi đi lòng vòng mấy lần , vì vậy hắn đành đưa nàng đến chỗ Nguyệt Khanh luôn . Hắn hy vọng nhị tiểu thư có thể khiến tiểu thư thay đổi chủ ý . Giờ đây võ mạch trời sinh đã nằm trong tay họ , nhị tiểu thư có thể sẽ đưa ra quyết định mới nếu thấy có hy vọng phục quốc . Mạc Kì Tuyên thầm nghĩ .
- Khanh Nhi
Nguyệt Dao dừng lại , lớn tiếng gọi . Nguyệt Khanh xuống xe , lạnh lùng nhìn Nguyệt Dao :
- Tỷ tỷ , ngươi muốn tự do , ta đã thả ngươi đi rồi . Ngươi còn muốn cái gì nữa ?
- Khanh Nhi , nghe ta nói...
Nguyệt Khanh lạnh lùng ngắt lời Nguyệt Dao
- Tỷ tỷ , ta không ép ngươi làm chuyện ngươi không muốn làm , nhưng ngươi không thể ngăn cản ta .
Tử Vũ Tịch bay tới trước mặt Nguyệt Dao :
- Tiểu thư , nếu ngươi đi xa hơn ta sẽ đắc tội
- Ta sẽ không để ngươi mang hắn đi
Nguyệt Dao lấy ra lụa tím , thủ thế .
- Vậy thì không còn gì để nói nữa .
Nguyệt Khanh lạnh lùng nói , quay người đi về phía xe ngựa . Tử Vũ Tịch cùng Mạc Kì Tuyên cùng nhau chặn Nguyệt Dao . Hai người họ đều là những người tài năng được Thiên Ngoại Thiên huấn luyện từ bé . Làm sao Nguyệt Dao có thể đánh bại được họ ? Nhìn thấy Nguyệt Dao bị thương nặng nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc khi nôn ra máu , Mạc Kì Tuyên không thể chịu đựng được nữa . Nhưng vì Thiên Ngoại Thiên , hắn không thể để tiểu thư đưa Bách Lý Đông Quân đi .
Nguyệt Dao cuối cùng không thể trụ được nữa và khuỵu xuống . Nguyệt Khanh từ trên cao nhìn Nguyệt Dao , với vẻ thờ ơ đến mức khiến trái tim Nguyệt Dao ớn lạnh .
- Đủ rồi , ngươi phản bội Thiên Ngoại Thiên vậy đây chính là cái giá mà ngươi phải trả . Từ nay ta và ngươi không còn là tỷ muội nữa .
Nguyệt Khanh lạnh lùng nói . Thấy bọn họ sắp rời đi , Nguyệt Dao dùng hết sức lực hét lên :
- Bách Lý Đông Quân !!!
Hy vọng Bách Lý Đông Quân sẽ tự mình tỉnh lại .
Diệp Đỉnh Chi , người vẫn đang nằm trên cây ngủ trưa . Nghe thấy bốn chữ này , lập tức bay xuống và chặn đường của Nguyệt Khanh và những người khác .
- Ngươi là ai ?
Nguyệt Khanh cảnh giác nhìn hắn . Diệp Đỉnh Chi nhếch môi , ánh mắt lạnh lùng , vung kiếm khiến xe ngựa vỡ vụn . Nếu Tử Vũ Tịch không phản ứng nhanh để bảo vệ Nguyệt Khanh trốn tránh thì giờ phút này cô ta đã chết rồi . Nguyệt Khanh có chút sợ hãi , nhưng rất nhanh liền hưng phấn nhìn về phía bóng lưng của Diệp Đỉnh Chi . Nam nhân này còn trẻ và rất có triển vọng , chính xác là người mà bọn họ đang cần .
Diệp Đỉnh Chi nhìn đôi má tái nhợt , đôi môi không còn chút máu , đôi vai ướt đẫm màu đỏ sẫm , tay chân bị trói bằng dây thừng...Sát khí của hắn càng ngày càng lớn , đồng tử dần dần đỏ như máu . Bách Lý Đông Quân tựa hồ cảm giác được cái gì đó , chậm rãi mở mắt , nhẹ giọng gọi :
- Vân ca...
Diệp Đỉnh Chi lập tức bình tĩnh , tỉnh táo lại , cẩn thận ôm lấy Bách Lý Đông Quân , lạnh lùng nói với ba người Thiên Ngoại Thiên :
- Ai cản đường Diệp Đỉnh Chi ta , đều phải chết !
Nguyệt Khanh sửng sốt :
- Hắn là Diệp Đỉnh Chi sao ?
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Tử Vũ Tịch , Nguyệt Khanh vui vẻ nói :
- Đem cả hắn về luôn đi
Đột nhiên từ trên trời truyền đến một thanh âm :
- Nha đầu , đừng cố chấp nữa .
Mọi người nhìn theo hướng thanh âm , nhìn thấy Nam Cung Xuân Thuỷ và Tư Không Trường Phong bay xuống . Nguyệt Khanh nhìn thấy Ngân Nguyệt Thương của Tư Không Trường Phong sáng ngời , lại nhìn thần khí của Nam Cung Xuân Thủy . Cô ta cảm thấy mình không thể chiếm được thế thượng phong , liền nói :
- Rút lui !
Sau khi ba người rời đi , Nam Cung Xuân Thủy vỗ ngực nói :
- May mắn có tiểu thương tiên , nếu không thật sự không lừa được bọn họ .
Tư Không Trường Phong ngơ ngác nói :
- Thương còn có thể sử dụng như vậy sao ?
Nam Cung Xuân Thủy đi về phía Diệp Đỉnh Chi , muốn kiểm tra tình trạng của Bách Lý Đông Quân . Diệp Đỉnh Chi cảnh giác nhìn hắn một cái , ôm chặt Bách Lý Đông Quân trong ngực lùi lại một bước , hỏi Tư Không Trường Phong :
- Hắn là ai ? Lý tiên sinh ở đâu ?
Nhìn thấy Diệp Đỉnh Chi cẩn thận như vậy , Nam Cung Xuân Thủy cười nói :
- Người trẻ tuổi , cẩn thận là chuyện tốt nhưng nếu cẩn thận quá mức , người trong ngực ngươi sẽ không sống được bao lâu .
Diệp Đỉnh Chi nghi ngờ nhìn nam nhân mặc y phục màu trắng với mái tóc bạc và khuôn mặt trẻ con . Hắn vẫn không thể mất cảnh giác và quay người rời đi . chắc chắn có thể giải độc của Đông Quân .
- Ai da , được , được . Cứ coi như ta là Lý Trường Sinh chuyển thế đi , sau này sẽ nói chi tiết cho ngươi , nhanh đưa đồ đệ của ta cho ta đi !
Nam Cung Xuân Thủy thật sự là tuyệt vọng , hơi cường điệu một chút . Nguyệt Dao cũng nói :
- Người này đúng là Lý tiên sinh
- Ngươi là người Thiên Ngoại Thiên , ta vì sao phải tin tưởng ngươi ?
Diệp Đỉnh Chi lạnh lùng nói .
- Không tin bọn họ thì phải tin ta chứ Diệp ca ?
Tư Không Trường Phong nói :
- Ta đã học y thuật từ Dược Vương một thời gian , sao không để ta xem một chút ?
Tư Không Trường Phong quả thực đáng tin cậy hơn hai người kia , Diệp Đỉnh Chi mới để cho Tư Không Trường Phong tới gần . Bách Lý Đông Quân tựa vào trong ngực Diệp Đỉnh Chi , nắm chặt ống tay áo của hắn , liên tục lẩm bẩm :
- Vân ca , đừng rời xa ta...
Nghe được lời này , trái tim Diệp Đỉnh Chi gần như tan vỡ , trong lòng hắn có chút oán hận Lý Trường Sinh . Nếu ngươi đã mang y rời khỏi Thiên Khải , tại sao không bảo vệ y ?
Bách Lý Đông Quân kỳ thật không thể nhìn , nghe , thậm chí không ngửi được nữa . Trực giác bảo y là có người đang tới , người đó chính là Vân ca của y , cho nên y liền ôm chặt lấy hắn , sợ buông ra sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa .
Sau khi Tư Không Trường Phong kiểm tra mạch đập của y , vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn .
- Làm sao vậy ?
- Chất độc mà hắn bị đầu độc là Ngũ Quyết Bột . Người bị trúng độc sẽ mất hết năm giác quan , nhưng sẽ không gây tử vong . Ta cần tìm một số dược liệu , ngươi chăm sóc cho hắn thật tốt . Ngoài ra , hãy bảo vệ Xuân Thủy huynh , hắn thật sự là sư phụ của Đông Quân
Nói xong Tư Không Trường Phong cầm thương rời đi tìm dược liệu . Diệp Đỉnh Chi nghi ngờ nhìn Nam Cung Xuân Thủy :
- Mặc dù ta không biết thật sự có luân hồi hay không , nhưng ta biết sau khi luân hồi , người ta sẽ không đột nhiên trở nên lớn như ngươi . Nhưng nếu ngươi là Lý tiên sinh vì sao lại không bảo vệ cho Đông Quân
Nam Cung Xuân Thuỷ dang tay nói :
- Bây giờ ta đã mất hết võ công , thật sự không thể làm gì được . Nhưng ngươi yên tâm , tiểu thương tiên đã nói tính mạng của hắn tạm thời không gặp nguy hiểm .
Diệp Đỉnh Chi lại nhìn về phía Nguyệt Dao
- Độc này ngươi có thuốc giải không ?
Nguyệt Dao nhẹ nhàng lắc đầu :
- Ta không còn là người của Thiên Ngoại Thiên nữa . Cho dù có , ta cũng sẽ không được phép lấy .
Diệp Đỉnh Chi không nói gì nữa , cúi đầu nhìn người trong ngực , nhẹ nhàng xoa xoa trán y , nhẹ giọng nói :
- Đông Quân , đừng sợ ! Có ta ở đây .
- Hắn không nghe được
Nam Cung Xuân Thủy ân cần nhắc nhở . Diệp Đỉnh Chi không để ý tới hắn .
- Đông Quân , ta sẽ không bao giờ bỏ rơi ngươi nữa !
Nam Cung Xuân Thủy lắc đầu nói :
- Nói thật , ngươi suýt chút nữa đã trở thành đồ đệ của ta , tính tình của ngươi khá giống với đồ đệ thứ bảy của ta . Cả hai đều là những kẻ nhàm chán , không nói ra những lời trong lòng với người mình yêu hay người khác . Ngươi chỉ tự lẩm bẩm với chính mình , có ích gì ?
- Ta đến Thiên Khải tham gia kỳ thi là để tích lũy kinh nghiệm . Ta chưa bao giờ nghĩ tới việc trở thành đệ tử của ngươi
Diệp Đỉnh Chi nói .
- Nhân tiện , sư phụ của ngươi ở đâu ?
Diệp Đỉnh Chi không nói gì , Nam Cung Xuân Thủy hiểu rằng mình đã mất đi một người bạn cũ . Nam Cung Xuân Thủy nhìn Bách Lý Đông Quân trong ngực Diệp Đỉnh Chi , chìm vào suy nghĩ sâu sắc : Trời buồn , thế gian cô đơn , Tiểu Đông Bát nếu ta thực sự dạy ngươi Đại Xuân Công , ngươi có chịu đựng được trường thọ không ?
***
Tư Không Trường Phong người được Dược Vương cầu xin trở thành đệ tử của hắn , chỉ cần một liều thuốc . Độc dược của Bách Lý Đông Quân đã khỏi hẳn .
Tuy nhiên , sáng sớm hôm sau , Tư Không Trường Phong phát hiện đêm qua Bách Lý Đông Quân đã bình phục , đột nhiên không còn ổn nữa . Hắn bối rối và suy nghĩ kỹ xem liệu đơn thuốc của mình có vấn đề gì không .
- Vân ca , ta nhìn không thấy gì , giúp ta đi
Bách Lý Đông Quân đưa tay ra , cầu xin Diệp Đỉnh Chi giúp y mặc y phục . Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng giúp y mặc y phục , lại vô tình chạm vào vết sẹo trên cổ tay Bách Lý Đông Quân khi bị trói .
- Có đau không ?
Bách Lý Đông Quân lắc đầu :
- Không đau
Diệp Đỉnh Chi buộc thắt lưng cho y , cẩn thận nắm tay y bước ra ngoài . Bách Lý Đông Quân vui sướng nép mình bên cạnh Diệp Đỉnh Chi , thầm cầu nguyện những ngày như vậy sẽ kéo dài thêm . Y có trực giác rằng Vân ca sẽ rời đi lần nữa khi y khỏe hơn . Bởi vì không thể nhìn thấy nên Bách Lý Đông Quân cần được giúp đỡ để đi lại , giúp y rửa mặt và cho y ăn . Diệp Đỉnh Chi cũng rất yêu mến y , hai người nhìn như một người , những người khác thì có chút thờ ơ . Tư Không Trường Phong không hiểu sao thuốc của mình lại có tác dụng như vậy . Nguyệt Dao cười nói :
- Tư Không ca , ta không trách ngươi . Sư thúc không ổn là bởi vì hắn không muốn ổn
- Ah ???
Tư Không Trường Phong không hiểu
Nguyệt Dao nén cười , nhẹ nhàng thở dài :
- Đây là cách duy nhất để giữ được hắn , không biết là phúc hay họa .
Nguyệt Dao kể cho mọi người nghe về âm mưu của Thiên Ngoại Thiên , Diệp Đỉnh Chi lại rơi vào trầm tư . Hắn luôn nhớ những lời cuối cùng của sư phụ . Hiện tại Đông Quân đã rời khỏi Thiên Khải , nhưng chỉ cần Tiêu Thị Hoàng Tộc không sụp đổ , thù của phụ thân chưa báo , Đông Quân vẫn có khả năng bị bắt về Thiên Khải kia . Hắn cần trau dồi sức mạnh của chính mình và Thiên Ngoại Thiên có thể là điểm khởi đầu tốt . Hắn cần Tư Niệm Công của Thiên Ngoại Thiên để trở nên mạnh mẽ hơn và đổi lại hắn sẽ giúp Thiên Ngoại Thiên . Mỗi người đều có được thứ mình cần , nhưng không hẳn là không thể hợp tác được . Nam Cung Xuân Thủy có lẽ đã đoán được Diệp Đỉnh Chi đang ấp ủ điều gì trong lòng . Nhìn đồ đệ ngốc nghếch của mình , hắn không khỏi thở dài lắc đầu . Tất cả là số phận . Diệp Đỉnh Chi cũng muốn đến Thiên Nguyệt trấn để lấy đồ , ít nhất họ có thể đi du ngoạn cùng nhau một thời gian nữa . Mong rằng sau này đồ đệ ngốc nghếch của hắn sẽ nhớ đến hạnh phúc ngày hôm nay , nỗi đau trong lòng sẽ vơi đi phần nào .
Chất độc của Bách Lý Đông Quân đã được chữa khỏi , nhưng vì giữ lại Diệp Đỉnh Chi , y vẫn giả vờ như không thể tự chăm sóc bản thân . Diệp Đỉnh Chi sợ y uống rượu sẽ cản trở quá trình hồi phục của mình nên đã giấu bình rượu của y đi . Bách Lý Đông Quân nhịn không được , lén lút tìm tới uống mấy ngụm cũng không dám uống thêm , nhưng vẫn bị phát hiện .
- Cái đó có mùi thơm như vậy sao ?
Diệp Đỉnh Chi cố ý hỏi . Bách Lý Đông Quân ngơ ngác nhìn trên mặt đất :
- Cái gì ? Ta không ngửi được....
Diệp Đỉnh Chi đưa tay cầm lấy bình rượu y giấu trên xà nhà :
- Đông Quân , ngươi có thể giải thích cho ta biết vì sao ngươi bị mù như thế này mà vẫn leo lên xà nhà trộm rượu được không ?
Thấy mình bị bại lộ , Bách Lý Đông Quân cũng không giả vờ nữa , vòng tay ôm lấy eo Diệp Định Chi , nịnh nọt nói :
- Vân ca ~
Diệp Đỉnh Chi cũng không tức giận , nhẹ nhàng chạm vào gò má Bách Lý Đông Quân .
- Ngươi...Thật đáng tiếc , mọi người đều lo lắng cho ngươi như vậy . Đặc biệt là Tư Không Trường Phong , bởi vì ngươi lâu như vậy không khỏe , hắn thắc mắc liệu Dược Vương có nhầm lẫn không và liệu hắn có thực sự có tài năng y thuật hay không
- Thật xin lỗi , ta chỉ là...muốn ngươi ở lại với ta thêm một chút .
Bách Lý Đông Quân thấp giọng nói . Diệp Đỉnh Chi chết lặng , trên thực tế Đông Quân cũng biết hắn định làm gì , nhưng hai người đã ngầm hiểu nên không đề cập đến .
***
Sau khi đến Thiên Nguyệt trấn và tìm thấy nơi ở của La Thắng , Binh Thần . Nam Cung Xuân Thủy đã đi một con đường vòng dài , thậm chí còn kể về mối tình lãng mạn thời trẻ của mình , trước khi Bách Lý Đông Quân nhận một thanh đao thì Nam Cung Xuân Thủy đã phải đưa ra một miếng ngọc cho La Thắng , khó khăn lắm mới lấy được thanh đao đó . Còn thanh kiếm của Diệp Đỉnh Chi lại được Vũ Sinh Ma trả bằng vàng thật và bạc nên rất dễ dàng có được . Nhìn thấy hai người bọn họ quan hệ thân thiết , La Thắng nghĩ tới tuổi trẻ của mình , có chút xúc động nói :
- Cũng là duyên phận . Đao và kiếm này đều được làm từ cùng một mảng vẫn thạch
Bách Lý Đông Quân cùng Diệp Đỉnh Định Chi nhìn nhau . Bách Lý Đông Quân hỏi La Thắng :
- Tiền bối , thanh đao này có tên không ?
La Thắng cười đắc ý nói :
- Ta vẫn luôn tin tưởng , một khi vũ khí đã được rèn ra , không liên quan gì đến người làm cả . Tên tao nhã thì có ích gì ? Chỉ là giả tạo mà thôi ! Ngươi có thể tự mình lựa chọn tên
Bách Lý Đông Quân suy nghĩ một chút , nói :
- Kiếm của ta tên là Bất Nhiễm Trần , cứ gọi thanh đao này là Tận Duyên Hoa đi
- Vậy thì thanh kiếm của ta sẽ gọi là Quỳnh Lâu Nguyệt
Bách Lý Đông Quân mỉm cười nhìn Diệp Đỉnh Chi . Nam Cung Xuân Thủy nhìn một màn này liếc mắt sang một bên , cảm thấy răng mình đau nhức .
- Sư phụ , nhưng ta còn không biết sử dụng đao pháp
Bách Lý Đông Quân đột nhiên nghĩ tới điểm này , đối Nam Cung Xuân Thủy nói ra . Nam Cung Xuân Thủy lấy ra một cuốn đao phổ nhàu nát từ trong tay và đưa nó cho Bách Lý Đông Quân . Bách Lý Đông Quân cau mày nói :
- Ngũ Hổ Đoạn Sơn Đao ? Lại là đao phổ được bán rong khác !
- Ta có một người bạn luyện tập Ngũ Hổ Đoạn Sơn Đao . Cuối cùng...
Bách Lý Đông Quân không kiên nhẫn cắt ngang :
- Sư phụ , người lại lừa dối ta !!!
La Thắng nói :
- Lần này ngươi có thể tin được , bởi vì ta là người bạn đó .
- Thật sao ?
Bách Lý Đông Quân có chút nghi hoặc nhìn La Thắng . La Thắng cười nói :
- Thử một lần sẽ biết
***
Sau đó , Bách Lý Đông Quân thành thật nằm ở trên giường . Diệp Đỉnh Chi bất đắc dĩ đưa thuốc cho y
- Hiếm khi thấy ngươi thành thật như vậy
- Vân ca ca ~ Ngươi cũng đang cười nhạo ta
Bách Lý Đông Quân buồn bực nói :
- Làm sao ta biết được lần này sư phụ không đáng tin cậy thật sự không có lừa dối ta .
Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng xoa đầu Bách Lý Đông Quân .
- Ngươi chỉ là nghĩ quá nhiều , làm quá ít , tra hỏi trước , ngươi ít nhất phải tự mình thử một lần , sư phụ ngươi sẽ không lừa ngươi .
Bách Lý Đông Quân ngoan ngoãn gật đầu :
- Vân ca , ngươi sao không rời đi ? Ngươi có thể ở lại giám sát ta luyện tập , giống như ngươi khi còn nhỏ .
Diệp Đỉnh Chi cũng rất không muốn từ bỏ , nhưng hắn còn có việc quan trọng hơn phải làm . Diệp Đỉnh Chi dịu dàng nhìn Bách Lý Đông Quân :
- Đông Quân , ngươi nhất định phải nghe lời sư phụ , luyện tập cho tốt . Chúng ta sẽ gặp lại nhau .
- Nhưng thế gian rộng lớn như vậy , làm sao ngươi tìm được ta ?
- Khi ngươi trở nên nổi danh khắp thiên hạ , bất kỳ tin tức nào về ngươi đều sẽ tự động xuất hiện trước mặt ta , ngươi sợ ta không tìm được ngươi sao ?
Diệp Đỉnh Chi ôn nhu cười nói . Bách Lý Đông Quân nắm chặt nắm đấm , nói :
- Được , vậy chúng ta quyết định đi . Ngươi nhất định phải tới tìm ta .
- Được !
Diệp Đỉnh Chi gật đầu đồng ý .
***
Rời khỏi Thiên Nguyệt trấn là lúc để nói lời tạm biệt . Nguyệt Dao tìm Diệp Đỉnh Chi nói :
- Tư Niệm Công không dễ dàng tu luyện như vậy , không cẩn thận sẽ phát điên . Ngươi thật sự nghĩ đến sao ? Có bao giờ ngươi nghĩ đến việc dừng lại vì hắn , buông bỏ hận thù vì hắn và có thể ở bên cạnh hắn hay không ?
Diệp Đỉnh Chi cười nhẹ và ngắt lời Nguyệt Dao :
- Nguyệt Dao cô nương , chúng ta khác nhau . Khi ngươi từ bỏ việc phục quốc , ngươi bỏ con dao treo trên đầu mọi người xuống . Đó là lòng trắc ẩn của ngươi . Và nếu ta bỏ xuống hận thù của ta , ta sẽ buông xuống thanh kiếm bảo vệ Đông Quân , ngươi cho rằng ta có thể buông bỏ hận ý cùng Đông Quân chung sống sao ? Nếu ta muốn bảo vệ Đông Quân , ta phải có sức mạnh mạnh nhất và ta sẽ không ngần ngại trả bất cứ giá nào cho điều đó .
Nguyệt Dao trầm mặc hồi lâu , nhẹ giọng nói :
- Ta có một thỉnh cầu , xin đừng tổn hại đến tính mạng của muội muội ta được không ?
Diệp Đỉnh Chi liếc nhìn nàng , gật đầu , tiếp nhận lấy Tư Niệm Công . Nguyệt Dao nhìn bóng dáng hắn rời đi và nhắm mắt lại . Sư phụ , bây giờ ta hoàn toàn là kẻ phản bội , ta thực sự...không có nhà
***
Tình hình là đến tập 33 hoặc 34 gì đó Thiếu bạch sẽ mở fast track và với một đứa siêu thích edit như t thì t sẽ dành hết thời gian để edit kết bộ này . Nên là đến lúc đó fic có thể tạm ngừng đăng vài ngày =))))) Tha lỗi cho t nha quý dị
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro