NGHIỆN MÙI (2)
(2/5)
4.
Tôi bị chảy máu mũi sau khi kẻ thù của tôi vén áo lên.
~ Nhìn có mất mặt không cơ chứ, lậy Chúa?!
Điều kỳ quặc hơn nữa là Trần Quân Nghi đúng lúc quay người lại rồi nhìn thấy tôi.
Hắn nhìn thấy hai vết máu chảy ra từ hai cái lỗ mũi của tôi!
Đến khi tôi nhận ra sự ẩm ướt trong hốc mũi thì đã quá muộn rồi.
Trần Quân Nghi chơi bóng rổ = giải phóng hormone = đổ mồ hôi = mùi hương em bay xa.
Còn tôi giống như bệnh nhân được truyền quá nhiều chất dinh dưỡng, cơ thể một lúc không chịu đựng nổi quá nhiều "dinh dưỡng" nên bị chảy máu mũi.
Tôi đang ở trong phòng tắm, vừa rửa mặt vừa mắng Trần Quân Nghi.
Cho tới khi có tiếng động phát ra từ phía sau.
"Đừng mắng nữa, tôi sai rồi."
Không biết Trần Quân Nghi đến đây từ lúc nào.
Người hắn vẫn nhễ nhại mồ hôi, hơi thở gấp gáp, khiến tôi cảm thấy toàn thân bủn rủn.
Đáng chết.
Mặc dù cơ thể của tôi phụ thuộc vào hắn, nhưng tâm trí tôi đang từ chối nó một cách gay gắt!
"Cậu sao thế?"
Tôi rất lùn, Trần Quân Nghi cúi đầu nhìn tôi từ trên cao: "Có cần tới phòng y tế không?"
"Không cần, chỉ là chảy máu mũi thôi."
"Sao tự nhiên cậu lại chảy máu mũi?' Hắn hỏi, "Là vì tôi à?"
Tôi lườm hắn, "Bớt tự luyến đi."
"Ò." Trần Quân Nghi cười khẽ.
Giây tiếp theo, hắn đột nhiên vén áo lên, cơ bụng săn chắc hiện rõ trước mắt tôi.
Tôi nghi ngờ là chuyện vừa rồi có liên quan tới cái này.
Tầm nhìn của tôi bị chặn lại, điều này đã khiến máu mũi tôi chảy ra.
"Làm cái trò lưu manh gì đấy? Cẩn thận tôi thiến cậu đấy."
Trần Quân Nghi vô tội: "Tôi chỉ... hơi nóng mà thôi, như thế này dễ thở."
Tôi nhìn đi chỗ khác, nhưng khóe mắt tôi vẫn không có liêm sỉ mà liếc qua.
Khụ khụ.
Cơ thể săn chắc quá, chẳng trách nhiều cô gái thích hắn như vậy.
"Tên mà cậu thích..." Hắn đột ngột nói, "... cái người mà cậu phải tới tận phòng tập thể dục để tìm ấy, hắn ta tập thế nào? Tỷ lệ mỡ và cơ trên người là bao nhiêu?"
"Sao tôi biết được."
Nó vốn đâu có thật.
Nhưng tôi lại nhìn thấy khao khát giành chiến thắng trong mắt Trần Quân Nghi.
Tôi đã quá hiểu hắn ta. Bản chất thì chúng tôi đều là những người sĩ diện. Tôi biết thừa là hắn ta chỉ muốn giành chiến thắng.
Vì vậy, tôi bỗng nảy ra một ý tưởng, mỉm cười nói, "Nhưng nhìn bề ngoài thì anh ấy đẹp trai hơn cậu."
Sắc mặt Trần Quân Nghi tối sầm lại.
Tôi rất vui vẻ vì mình đã chiến thắng trong lần đọ sức lần này.
Nhưng sau khi trở về KTX, tôi lại trở nên bồn chồn không yên.
Trong đầu tôi chỉ toàn là thân hình rắn chắc của Trần Quân Nghi.
Triệu Chiêu đang đi hẹn hò với bạn trai của cô nàng, nhân tiện nhắn một tin WeChat tới hỏi tôi.
Cô nàng hỏi tôi đang làm gì, sao lâu như vậy mà vẫn chưa rep tin nhắn của mình.
Tôi lơ đãng gõ: "Tớ đang nghĩ xem, sờ cơ bụng sẽ có cảm giác gì?"
Năm phút sau, điện thoại rung lên.
Trần Quân Nghi: "?"
... Mẹ ôi, nhắn nhầm người rồi.
Vừa định nói gì đó để cứu vớt hình tượng.
Trần Quân Nghi đã nhắn tiếp: "Đoán xem."
Trần Quân Nghi: "Tôi đã nói với cậu từ trước rồi, anh Trần của cậu không phải người keo kiệt, lần sau cậu có thể chạm vào nó."
5.
Mọi người phải biết rằng Trần Quân Nghi đã quen với việc trêu chọc tôi.
Tôi không để tâm tới lời nói bông đùa của cậu ta chút nào.
Và tôi cũng không thể ngờ được rằng sẽ còn có cái gọi là "lần sau".
Vào ngày diễn ra hội thao, câu lạc bộ văn học của chúng tôi đã phải cạnh tranh với câu lạc bộ thiên văn để giành địa điểm.
Bàn ghế của chúng tôi nằm sát cạnh nhau, những tấm áp phích cũng được xếp đầy ở phía trước.
Thành viên hai bên cũng khá quen thuộc với nhau, dù sao thì cũng từng tranh giành các giải thưởng hoạt động tập thể và vinh danh câu lạc bộ xuất sắc từ năm đầu tới năm cuối luôn mà.
Khi bầu không khí được đẩy lên cao nhất, tôi đã không để ý tới sợi dây vướng dưới chân mình để chuyền áp phích cho những sinh viên năm nhất ở hàng sau.
Tôi bị vấp, và té ngã trên mặt đất.
Trần Quân Nghi đột nhiên xuất hiện.
Hắn đứng trước mặt tôi, cố gắng nắm lấy tay tôi.
Nhưng hắn lại loạng choạng mấy bước, cuối cùng lại bị tôi đẩy cho ngã sấp xuống đất.
Áo thun trơn của hắn được vén lên một đoạn.
Mà tay của tôi, lại đang thò vào bên trong, ấn ở trên cơ bụng của hắn.
Xúc cảm là lạ.
Hơi thở hỗn loạn.
Tôi chỉ biết cứng đờ nằm ở đó.
Trần Quân Nghi nhỏ giọng nói: " Một giây."
"Hai giây."
"Ba giây."
"... Trương Vãn, cậu còn muốn sờ bao lâu nữa."
Tôi nhanh chóng lùi lại, nhận ra rằng hắn đang thực hiện lời hứa với tôi - cho phép tôi "chạm vào nó".
Nhờ một cú vồ ếch...
Mà tôi đã chạm vào "nó" trong gần bốn giây?
Tim tôi đập nhanh tới nỗi không dám nhìn thẳng, lí nhí nói cảm ơn với hắn.
Thanh âm của Trần Quân Nghi tràn đầy ý cười, hạ thấp giọng: "Cảm ơn cái gì? Cảm ơn tôi đỡ được cậu hay là cảm ơn tôi để cho cậu chạm vào nó?"
Tôi: "..."
Chó chung quy vẫn là chó.
May mắn thay, thành viên của hai bên đã không nhìn thấy rõ một màn nhạc đệm này.
Với tư cách là chủ tịch hiệp hội Thiên văn, Trần Quân Nghi đang chỉ huy các thành viên trong câu lạc bộ dọn dẹp đồ đạc.
Triệu Chiêu chậc lưỡi: "Anh hùng cứu mỹ nhân, lại còn vì cậu mà chê đàn em của tớ, Trương Vãn, mùa xuân của cậu tới rồi."
"Thôi đi."
Tôi vặn lại, nhưng lòng vẫn hơi rối bời.
Tuy nhiên.
Tối hôm đó.
Trần Quân Nghi đã để cho tôi biết rằng hắn còn có thể chó hơn thế nữa.
Hắn gửi một tin nhắn WeChat cho tôi, "Tự dưng tôi có một suy nghĩ."
"Sủa."
"Hôm nay cậu cố ý chạm vào tôi sao?"
Mắt tôi gần như là trợn trắng dã.
Tôi: "Dạ dạ dạ."
Sau đó tôi gửi cho hắn một phong bì màu đỏ chót.
Tôi: "Đã trả tiền, cảm ơn vì sự hiếu khách của bạn nhé."
Trần Quân Nghi: "50 tệ? Tôi trong lòng cậu chỉ đáng giá từng này thôi à??"
Tôi: "Đây là giá gấp 10, lần sau sẽ chỉ còn 6."
Ngay sau khi tôi gửi đi, tôi liền nhận ra rằng câu này có gì đó sai sai.
Sao lại có lần sau nữa rồi?
Nhanh chóng thu hồi tin nhắn lại.
Nhưng ngay sau khi tôi thu hồi, hắn đã gửi tới một tin: "OK."
6.
Lại là một tiết học tự chọn khác, nhưng Trần Quân Nghi không có tới.
Tôi đã không gặp hắn một tuần rồi, lý do là vì tôi bị ốm.
Lúc đầu còn phải hít sâu thở đều để chuẩn bị đối phó với hắn, nhưng cuối cùng hắn lại trốn học.
Tôi ủ rũ liếc nhìn trang web chính thức của trường.
Đột nhiên thấy cách đây một tuần có một bài đăng.
[Trần Quân Nghi, học sinh xuất sắc tiêu biểu của trường chúng ta đã tham gia trại huấn luyện cho cuộc thi Vật Lý toàn quốc, hôm nay đã lên đường...]
Ồ, vậy là hắn đã đi rồi à.
Thảo nào mà cả tuần nay tôi không thấy ai.
Trại huấn luyện sao?
Phải ở đó bao lâu chứ?
Chắc là ít nhất cũng phải một tháng đi??
Tôi có còn sống được tới lúc hắn quay về không đây??
Tôi đột nhiên cảm thấy tính mạng mình đang gặp nguy hiểm.
Sau khi thảo luận với Triệu Chiêu, tôi quyết định nhờ bạn cùng phòng của Trần Quân Nghi "lấy trộm" cho tôi một bộ quần áo của hắn.
Khi tôi nói ra yêu cầu này, cậu ta đã nhìn tôi tới ngu người.
Như thể tôi là một tên biến thái vậy.
... Chà, ừm thì theo một cách nào đó thì tôi đúng là biến thái thật.
Nghĩ thì nghĩ vậy, cậu ta vẫn giúp tôi lấy.
Trần Quân Nghi rất ưa sạch sẽ, trong KTX của hắn sẽ không có quần áo bẩn.
Giặt sạch rồi cũng được, mặc dù mùi nhạt hơn nhiều nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Tuy nhiên, bạn cùng phòng của hắn vừa quay đầu đã mách lẻo với Trần Quân Nghi ngay lập tức.
Trần Quân Nghi gọi cho tôi: "Trương Vãn, cậu mượn quần áo của tôi?"
"Ừa..." Tôi lấy ra cái cớ đã chuẩn bị sẵn, "Bạn cùng phòng của tôi muốn quay một bộ phim ngắn, nhờ tôi đóng giả con trai."
"Sao cậu lại mượn quần áo của tôi?" Hắn hỏi, "Con trai trong lớp cậu đâu?"
"À, tôi nghĩ là quần áo của cậu đẹp hơn."
Trần Quân Nghi như đang cười.
Người thông minh như hắn, đương nhiên là còn lâu mới tin vào cái lý do vớ vẩn này của tôi.
"Trương Vãn, cậu đang cố gắng làm cái gì vậy? Xịt keo vào quần áo của tôi hả?"
"Không có nhá! Tôi không trẻ con như thế."
"Ừ." Hắn hạ giọng, dịu dàng tới không ngờ, "Lì xì 50 tệ, còn chưa đủ trẻ con sao?"
Tôi: "..."
"Được rồi, tôi chỉ đùa với cậu thôi, một cái không đủ mặc thì để bạn cùng phòng của tôi đưa thêm cho cậu." Dừng một chút, hắn lại tiếp tục nói bằng cái giọng lười biếng đó, "Cậu nói đúng, quần áo tôi đẹp hơn, cho nên cứ mặc của tôi đi, đừng mặc đồ của thằng khác."
Sau khi cảm ơn hắn, tôi hỏi: "Vậy bao giờ cậu đi học lại?"
"Sao thế? Nhớ tôi à?"
"Tôi nghiêm túc đấy."
"Tháng sau."
Ôi má ôi, lâu thế.
Nỗi buồn của tôi không phải không có lý do.
Quần áo không thể làm giảm bệnh của tôi được.
Chỉ có thể kéo dài được một tuần.
Mùi càng ngày sẽ càng nhạt đi, tôi sẽ không còn "lấy được chất dinh dưỡng" từ nó nữa.
Tôi sẽ trở nên gầy gò, đôi mắt trũng sâu cho mà xem.
Hôm đó là vào một ngày lễ nhỏ.
Tôi lên đường đi ngàn dặm tìm chồng... tìm dưỡng chất.
Tôi lấy cớ để tới Trường Sa.
Trại huấn luyện của Trần Quân Nghi ở chỗ này.
Hắn đón tôi ở nhà ga.
Đây cũng là lúc tôi được bổ sung một khoản lớn sau nhiều ngày thiếu hụt.
Tôi sợ mình sẽ lại bị chảy máu mũi lần nữa.
Nhưng không ngờ lần này lại xuất hiện một tác dụng phụ khác.
Cơ thể của tôi, ngay khoảnh khắc tôi nhìn thấy Trần Quân Nghi, đã không thể kiểm soát được...
Chạy nhanh tới, và ôm chầm lấy hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro