Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 2: 𝘚𝘪𝘯𝘩 N𝘩ậ𝘵 T𝘶ổ𝘪 𝟣𝟧

Trời vừa tảng sáng, sương mù vẫn còn phủ trắng những mái nhà rêu xanh của làng Velmira. Ánh mặt trời soi rọi xuống rừng Nachtwald, chẳng làm ấm nổi cái lạnh tê đầu ngón tay. Gió rít nhẹ qua những cành thông khô, kéo theo mùi nhựa cây và cỏ cháy.

Alehina mở mắt. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô không nhớ hôm nay là ngày gì.

Rồi bà nội bước vào phòng với một khay gỗ nhỏ, và mỉm cười.

“Chúc mừng sinh nhật mười lăm tuổi, Hina.”

Cô ngồi bật dậy, chăn rơi xuống đất. Ánh sáng sớm hắt lên gương mặt cô, để lộ đôi mắt xanh lá long lanh như lá non sau mưa.

“Cháu tưởng bà quên rồi chứ?” cô hỏi, vừa ngạc nhiên vừa cười thích thú
“Làm sao bà quên được ngày con đến với thế giới này chứ” bà nháy mắt, đặt khay xuống. Trên đó là một chiếc bánh mật ong nhỏ, một ly sữa ấm, và một hộp gỗ vuông vắn, cột ruy băng vải lanh đã bạc màu. Rồi cô im lặng một lúc.
Sinh nhật của cô – từ lúc biết nhận thức – năm nào cũng chỉ có một người nhớ: bà. Không bạn bè, không bánh lớn, không lộng lẫy. Chỉ là một buổi sáng với sữa ấm, bánh mật nhỏ và ánh mắt đầy yêu thương của bà nội.Nhưng chính vì thế, nó luôn là ngày dịu dàng nhất trong năm đối với cô bé - cô chưa từng mong nhiều hơn thế.

“Quà của cháu hả?” Alehina đưa tay chạm vào hộp, đôi mắt sáng lên như đứa trẻ thật sự.
“Của cháu,” bà gật đầu. “Đây là vật duy nhất mẹ cháu để lại.”
Hina khựng lại.

Bà nội chưa bao giờ nói nhiều về mẹ. Cũng chưa bao giờ đưa ra bất kỳ món đồ nào thuộc về bà.

Một cách chậm rãi, Alehina tháo nút ruy băng, mở nắp hộp.Bên trong là một quyển sổ bìa da mỏng màu xám tro. Ở góc dưới cùng là một ký hiệu nhỏ được khắc thủ công: ba vòng tròn lồng vào nhau.
Cô nuốt khan. Tay hơi run.
- Cái này là…?
- "Là nhật ký phép thuật." bà nội đáp, ánh mắt trầm xuống như nhớ về một điều khủng khiếp gì đó mà Hina không thể hiểu được
-“Nhưng—”
-“Đọc sau đi. Ăn sáng cái đã.”
Bà cười dịu, xoa đầu cô. Rồi như thường lệ, bà để lại cô một mình với bữa sáng và bước ra ngoài chặt củi.
--
Lúc ngồi ăn, tay cô vẫn chạm khẽ lên quyển sổ. Có gì đó trong lòng cô dâng lên – không phải vui, mà là… một nỗi lạ lẫm khó gọi tên.

Cô ăn hết chiếc bánh, uống cạn ly sữa, rồi cầm quyển sổ bước ra ngoài hiên.

Mặt trời đã lên cao, nhưng đồi Nachtwald vẫn phủ bóng đen lạnh ngắt. Mặt đất còn đọng sương. Cô ngồi xuống bậc gỗ, mở trang đầu tiên.

Dòng chữ nghiêng nghiêng bằng mực tím nhạt hiện ra:

Người đọc quyển sổ này là máu mạch của ta. Nếu con đã chạm tay vào nó, điều đó có nghĩa thời khắc đã tới.

Cô giật mình. Cả người cứng lại.

Dưới đó là những dòng rời rạc – không ghi ngày, không ghi tên, nhưng mỗi dòng đều viết bằng nét chữ run rẩy, như được viết trong giấc ngủ hoặc mộng mị.

"Ta đã thấy nó. Cánh cửa ấy có thật."
"Máu chảy ngược. Mặt trăng không tròn."
"Họ đã xoá ký ức, nhưng giấc mơ còn nguyên."
"Con gái ta… nếu con thừa hưởng ánh mắt của ta, hãy cẩn thận."
Alehina đóng sập sổ lại, tim đập dồn.
Đó là nét chữ của mẹ cô ư?

Từng dòng như nói trúng điều gì đó trong lòng cô. Cô vẫn thường mơ thấy cánh cửa đá đen – chính xác như trong những dòng nhật ký kia. Máu, ánh sáng, biểu tượng ba vòng tròn. Cô chưa từng kể với ai, kể cả bà.

Làm sao mẹ cô biết được?

Bỗng, một tiếng nổ nhỏ vang lên ngoài rừng.

Không lớn, nhưng đủ để cô bật dậy. Nó không giống tiếng cây gãy. Giống… một vật gì rơi từ trên không. Nặng. Sâu. Rền như dội vào lòng đất.

Cô quay vào trong:
“Bà ơi?”

Không ai đáp - một thoáng yên tĩnh đáng sợ khiến cô bất giác rùng mình.

Cô chạy quanh nhà tìm nhưng bà không có. Bà thường chặt củi sau nhà nhưng chỗ đó trống không.

Một vệt khói mỏng mảnh bay lên từ rìa rừng.

Tim cô đập mạnh. Lần đầu tiên trong đời, cô bước chân ra khỏi hàng rào gỗ cũ – nơi bà từng dặn: “Không được đi quá mép cỏ, dù có nghe thấy gì.”

Nhưng hôm nay là sinh nhật cô. Và cái gì đó đang gọi cô.

Cô men theo vệt khói đến gần mép rừng Nachtwald. Không khí ở đây lạnh hơn, cây cối mọc chằng chịt như che giấu điều gì. Ánh sáng yếu dần.Một viên đá hình cầu, to bằng lòng bàn tay, đang phát sáng nhè nhẹ. Trên bề mặt đá, lại là ba vòng tròn khắc chìm.

Cô không biết vì sao mình lại đưa tay ra.

Ngay khi đầu ngón tay vừa chạm vào viên đá, một luồng lạnh băng quét dọc sống lưng.

Tim cô như ngừng lại một nhịp.

Mắt cô tối sầm.

Và cô gục xuống nền đất ẩm, không kêu một tiếng.

Và cô lại mơ.

Cánh cửa lần này hiện lên thật gần.

Không còn đứng từ xa như mọi khi. Không còn mơ hồ. Nó ở ngay trước mặt cô – to lớn, lạnh toát, máu chảy thành dòng như đang khóc. Trên cửa, biểu tượng ba vòng tròn phát sáng đỏ như máu đông.

Nhưng lần này, giọng nói không hỏi “Ngươi là ai?” nữa.

Mà nó thì thầm, rất khẽ, như vang từ nơi xa xưa nào vọng lại.

- "Chào mừng trở lại, con gái của dòng máu xưa…”
----------
“Hina! Hina!!”

Giọng ai đó gọi tên cô từ xa lắm — như vọng qua cả chiều sâu giấc mơ.

Cô choàng tỉnh.

Người đầu tiên cô thấy là bà nội – gương mặt tái xanh vì hoảng loạn – đang ôm cô dậy từ nền đất ẩm mốc. Tay bà còn run, nhưng vẫn cố giữ chặt lấy cô như sợ cô biến mất.

“Con đi đâu vậy!?” bà nghẹn giọng.

Cô không trả lời ngay.

Tay cô vẫn nắm viên đá — lúc này đã nguội đi, nhưng ánh sáng đỏ nhạt vẫn còn nhấp nháy như tàn than chưa tắt.

Và lần đầu tiên, đôi mắt cô đổi màu — xanh đậm đến mức phát sáng.
Bà Elthira lao tới, ôm chặt lấy cô bé vào lòng.
“Bà tưởng...bà sẽ không còn nhìn thấy con lần nào nữa” những giọt nước mắt của bà nội cứ lăn dài rồi rơi vào mặt Hina.
Alehina vẫn ngồi bất động, mắt chưa kịp trở lại màu cũ. Tay cô siết chặt viên đá phát sáng yếu ớt, như một quả tim đang hấp hối.

“Con tìm thấy cái này…” – cô nói, giọng run – “trong rừng…”

Bà nhìn thấy viên đá.

Chỉ trong một thoáng, mặt bà chuyển từ nhẹ nhõm sang… sợ hãi. Rất nhanh, bà lấy viên đá khỏi tay cô và gói nó vào trong một miếng vải dày mà bà giật ra từ túi áo.

“Không được chạm vào thứ này nữa,” bà nói, giọng nghiêm đến lạnh.

“Nhưng nó... gọi con,” Alehina nói. “Con không biết tại sao, nhưng…”

“Không phải mọi lời gọi đều nên được nghe theo.”

“Bà biết thứ này là gì đúng không?” – cô nhìn bà, đôi mắt không còn e dè như một đứa trẻ nữa – “Và cả cuốn sổ kia. Biểu tượng đó. Cánh cửa…”

Elthira thở dài. Bà ngồi xuống gốc cây gần đó, đưa tay xoa trán như người vừa trải qua cơn sốt.

“Đến lúc rồi à…” – bà lẩm bẩm. “Ta đã cầu cho điều đó không bao giờ xảy ra…”

“Điều gì, bà?”

Im lặng.

Chỉ có tiếng lá rơi và gió rít nhẹ từ rừng sâu vọng ra. Alehina không rời mắt khỏi bà – đứa cháu gái mang vẻ đẹp kỳ lạ của một linh hồn vừa tỉnh giấc, vừa bị nguyền rủa.

Cuối cùng, Elthira ngẩng lên, nhìn thẳng vào cô.

“Con không phải đứa trẻ bình thường, Hina. Và bà cũng không chỉ là một bà lão hái thuốc. Nhưng nếu bà nói hết mọi thứ hôm nay, con sẽ không còn được yên bình nữa. Một khi cánh cửa đó trong con đã mở, thì... không ai có thể đóng lại.”

“Vậy nó là thật?” – Alehina hỏi. “Cánh cửa… những giấc mơ…”

“Không phải giấc mơ, Hina. Là ký ức. Nhưng không phải của con. Là của dòng máu trong con.”

Cô bé khựng lại. Lòng bàn tay vẫn cảm thấy âm ấm dù viên đá đã bị cất đi.

“Con có quyền biết,” cô thì thầm.

Elthira đứng lên, phủi bụi khỏi váy.
“Con sẽ biết. Nhưng không phải ở đây. Không phải khi trời sắp tối.”

Bà nắm lấy tay cháu gái. Lúc ấy, cả hai không ai nói gì, nhưng đều biết: từ khoảnh khắc này, mọi thứ đã thay đổi. Không còn là những buổi chiều ngồi đọc sách. Không còn là cuộc sống bình dị ở Velmira.

Alehina đã bước qua lằn ranh. Và con đường phía trước… chỉ có thể tiến tới.

Tối đó, khi bà Elthira ngủ say, Alehina trằn trọc trên giường. Cô mở lại quyển sổ mẹ để lại, lần này cô đọc kỹ hơn.

Một trang giữa, được kẹp bằng một sợi tóc dài – màu xanh dương nhạt – mở ra những dòng chữ nhòe mực:

Ta từng mơ thấy cánh cửa mười lần…
Lần thứ mười một, ta chạm vào nó.
Và ta mất đi một phần ký ức vĩnh viễn.

Nếu con là ta lần nữa – xin đừng lặp lại.”

Cô khựng lại. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

Ở góc trang, rất nhỏ, ai đó đã viết thêm:
“Hoặc… nếu con đủ mạnh – hãy mở nó hoàn toàn.”

Cô đặt tay lên biểu tượng ba vòng tròn.

Và lần đầu tiên, nó phát sáng dưới đầu ngón tay cô. Không mạnh. Nhưng thật.

Ngoài kia, đồi Nachtwald vẫn thở nhè nhẹ. Nhưng trong giấc ngủ mỏng như tơ, Alehina mơ thấy… một cô gái khác, cũng mang mái tóc xanh, đang đứng trước cánh cửa rỉ máu.

Và cô gái ấy quay lại. Nở nụ cười.

Sáng hôm sau, ánh nắng nhạt của đầu thu len qua cửa sổ, trải lên sàn gỗ những vệt sáng mỏng như lụa. Không có tiếng gà gáy, cũng chẳng có tiếng chân dân làng qua lại.

Velmira chìm trong một sự yên tĩnh lạ thường.

Alehina mở mắt.

Cô không nhớ rõ mình đã ngủ từ lúc nào. Chỉ nhớ là đêm qua, sau khi chạm vào biểu tượng, cô thấy một điều nữa – thoáng lắm, như một cái bóng trôi qua trong tâm trí: một bàn tay đẫm máu nắm lấy tay cô, và giọng nói quen thuộc thì thầm:

- “Ta đã chờ con lâu lắm rồi…”

Cô ngồi dậy, vẫn thấy quyển sổ ở bên cạnh, mở đúng trang cũ. Nhưng biểu tượng ba vòng tròn đã mờ lại như cũ, như chưa từng phát sáng.

Cô định gập sách thì…

“Con lại mơ thấy nó nữa phải không?” – giọng bà Elthira vang lên từ cánh cửa.

Bà đã đứng đó từ bao giờ, tay ôm chặt cái ấm trà cũ kỹ.

Alehina im lặng.

Bà bước vào, rót trà cho cô, rồi ngồi xuống bên giường, đôi mắt già nua đầy ưu tư.

“Con cảm thấy trong người sao rồi?”

“…Như có cái gì đó đang khuấy động bên trong,” cô đáp khẽ. “Không đau. Nhưng… như thể một phần trong con vừa thức dậy.”

Elthira gật đầu, thở nhẹ.
“Đó là ký ức.”

“Của ai?”

“Của những người mang dòng máu phép thuật cổ,” bà đáp. “Trong đó có mẹ con. Và giờ… là con.”

Alehina siết chặt tay lên chăn.
“Bà… từng nói mẹ con mất vì bệnh lạ. Nhưng giờ con nghĩ… có điều gì đó bà chưa kể.”

Elthira nhìn thẳng vào mắt cháu gái – không né tránh.

“Mẹ con… không hề bệnh. Cô ấy chết khi cố ngăn một thứ gì đó từ bên kia cánh cửa bước ra. Và khi cô ấy ngã xuống… là vì đã mở nó một lần quá sớm.”

“Còn cha con…?”

Elthira im lặng rất lâu. Bà đặt ly trà xuống bàn, tay khẽ run.

“Ông ấy… không chịu nổi,” bà nói khẽ. “Không phải vì con xấu xa gì, mà vì ông ấy quá sợ.”

Alehina quay sang nhìn bà.

“Sợ… con?”

“Không phải con. Mà là… ánh mắt con mang. Giống hệt người mà cha con từng nghe kể trong những câu chuyện xưa — người đã mở cánh cửa ấy và mang đến mất mát cho cả dòng họ.”

Elthira ngẩng lên, ánh mắt mệt mỏi.
“Elric yêu mẹ con, nhưng ông ấy là người sống bằng lý trí. Khi mẹ con mất, ông gần như sụp đổ. Rồi đến khi con lớn lên… càng ngày càng giống mẹ, giống cả thứ mà ông không hiểu nổi… ông sợ sẽ làm tổn thương con. Nên ông bỏ đi.”

“Không một lời từ biệt sao?” – Alehina thì thầm.

“Không. Nhưng trước khi đi, ông ấy gửi con lại cho bà – và dặn bà phải bảo vệ con bằng mọi giá.”

“Thế mà con luôn nghĩ… ông ấy bỏ rơi con.”

Elthira nhìn cháu gái, ánh mắt sâu như giếng cổ:
“Ông ấy bỏ đi. Nhưng chưa từng ngừng yêu con.”

Không khí trong phòng lạnh đi.
Elthira đặt tay lên má Hina, vuốt ve thật khẽ.
“Nhưng cũng vì vậy… mà bà sợ sẽ mất con một lần nữa.”

Một lúc lâu, hai bà cháu ngồi yên trong ánh sáng sớm.

“Vậy… con và bà, thật sự là ai?” – Alehina khẽ hỏi, giọng run nhưng mắt vẫn nhìn thẳng vào bà Elthira.

Elthira im lặng hồi lâu. Trong đôi mắt già nua ánh lên tia sáng cũ kỹ – không phải ánh sáng của ngọn đèn trong căn bếp lặng yên, mà là thứ ánh sáng của một thời xa xưa đã ngủ quên.

Bà đứng dậy, không trả lời ngay, mà bước lại bên kệ tủ gỗ phía cuối phòng. Một ngăn bí mật được mở ra bằng cách ấn nhẹ vào vách – phát ra tiếng “cạch” mờ nhòe.

Từ trong đó, bà lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ đã sẫm màu thời gian. Trên nắp hộp, có khắc ba vòng tròn lồng vào nhau – biểu tượng giống hệt cánh cửa trong giấc mơ.

“Đây là thứ bà đã thề sẽ không mở… trừ khi ngày ấy thật sự đến.”

Bà đặt hộp vào tay Alehina.

“Con có quyền biết.”

Cô mở nắp hộp – tay hơi run.

Bên trong có hai vật:

Một bức thư, được gấp cẩn thận, bọc trong vải lụa bạc. Nét chữ ngoài đề: “Gửi Alehina – khi con sẵn sàng.”

Và một chiếc vòng tay bằng bạc sẫm, ở giữa gắn một viên đá nhỏ

“Chiếc vòng đó,” bà nói khẽ, “là vật trấn ấn. Đeo nó, con sẽ cảm được phép thuật trong máu mình – nhưng đồng thời, nó cũng bảo vệ con khỏi bị Cánh Cửa hút đi quá sâu.”

“…Còn bức thư?”

“Là của cha con.”

“Và bà?” – cô ngập ngừng – “Bà thật sự là ai?”

Lần đầu tiên, Elthira không né tránh.

“Ta là người trông cửa cuối cùng còn sống. Một trong số ít kẻ không mất ký ức sau đại phong ấn. Nhưng ta chọn im lặng… vì ta đã mất quá nhiều khi nói ra.”
---
Alehina nhìn chiếc vòng trong tay một lúc, rồi chậm rãi đặt nó sang bên. Mắt cô dừng lại trên bức thư bọc lụa bạc.

Tay cô khẽ run khi gỡ từng lớp vải. Mảnh giấy bên trong đã ngả màu, nhưng nét mực vẫn đậm – dứt khoát, đầy ám ảnh. Trên đầu thư là hàng chữ viết nghiêng: “Gửi con gái nhỏ của ta – Alehina.”

Cô hít một hơi sâu.

Và bắt đầu đọc.

Gửi con gái nhỏ của ta – Alehina,

Nếu con đang đọc dòng này, tức là con đã bắt đầu nhìn thấy. Những giấc mơ. Những dấu hiệu. Cánh Cửa.

Cha không rời bỏ con vì không yêu. Mà vì yêu – đến mức sợ tình yêu ấy sẽ kéo con vào bóng tối.

Mẹ con thuộc về những kẻ mang ánh sáng cổ xưa, tìm về điều đã bị lãng quên. Còn cha… là kẻ được nuôi dạy để canh giữ điều đó mãi mãi bị lãng quên
Chúng ta – không nên đến với nhau. Nhưng rồi vẫn có con.

Một đứa bé mang cả hai..mặt trời và vực sâu trong máu.

Ta đã chọn rời đi, không phải vì sợ hãi con, mà vì sợ ngày con phải đối mặt với sự thật. Sợ mình sẽ không đủ mạnh để bảo vệ con – hoặc tệ hơn, ngăn con lại.

Nếu con còn tin cha, thì xin con: đừng vội mở cánh cửa ấy.

Nhưng nếu con buộc phải bước qua… hãy đi bằng trái tim của mình. Không phải vì cha, không phải vì mẹ. Mà vì chính con.

– Cha.

Alehina đọc xong, vẫn ngồi bất động.

Không khóc. Không nói gì. Nhưng môi cô mím lại – như giữ cho trái tim không vỡ ra thành tiếng.

Một lúc lâu sau, cô mới thì thầm:

“Con đã bắt đầu bước rồi…”

Và lần đầu tiên, chiếc vòng bạc trong hộp khẽ phát sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro