Thị trấn mới
***Chú ý: Đây là bản chưa beta vì Yuki-san đang kẹt. Mn có đọc thấy sai sót hay chưa hiểu chỗ nào nói Fumi biết nha.
1-2
Ánh dương tà ráng chiều phủ lên mái tóc nâu xoăn nhẹ cùng chiếc cổ mảnh khảnh của em trai cô.
Yuki vội vã trở về ngôi nhà vẫn còn xa lạ của họ, một chiếc túi mua sắm có chảo rán và đũa bếp trong tay phải, và bàn tay nhỏ xíu của em trai cô ở bên trái.
Chảo rán có giá 2800 Yên và đũa có giá 400 yên. Cô đã mua cả hai theo khuyến nghị của Inaho. Giá là tầm trung, có lẽ. Có những cái rẻ hơn, nhưng Inaho nói với cô rằng lớp phủ Teflon - Yuki không biết từ đó có nghĩa là gì - sẽ dễ bị hao mòn, vì vậy cô nên mua cái này sẽ tốt hơn. Nó sẽ rẻ hơn về lâu dài, cậu nói.
5600 Yên còn lại trong ví của cô. Tất nhiên, cô có số tiền gấp mười lần số tiền này trong tài khoản ngân hàng, nhưng cô muốn tránh lãng phí nếu có thể. Họ sẽ có tiền để dự phòng khi không phải trả tiền thuê nhà, nhưng người đại diện của họ lại không chuyển tiền sang tiền gửi ngân hàng của họ cho đến cuối tháng. Cuối cùng, đây là tháng đầu tiên họ sống đọc lập... Không thể biết trước được chuyện gì sẽ diễn ra.
"Nao-kun, đừng thả tay chị ra nha". Cô nói như một người chị đáng tin cậy trong khi vẫn phải kìm nén sự lo lắng của mình.
"Em đang nắm tay chị đây."
"...chị biết em đang nắm. Nhưng chị vẫn muốn nhắc."
"Em cũng nghĩ vậy."
"Chắc những việc như vậy làm chị trông như chị gái lớn không?"
"Em nghĩ có lẽ vậy."
Giọng nói của Inaho vẫn giống hệt như ngày cậu đánh bại những đứa bắt nạt cậu.
Nó ít nhiều giống như nó chưa từng - không có cảm xúc, trống rỗng.
"Em muốn ăn gì cho bữa tối?" cô hỏi với một giọng điệu tươi sáng gắng gượng, cắt đứt đi những suy nghĩ trong đầu.
"Yuki-nee nấu gì cũng được."
"Vậy chúng ta ăn Cà ri nha."
Vậy đi mua Cà ri làm sẵn ở siêu thị giá rẻ ở trước nhà ga vậy, Yuki nghĩ thầm.
"....em không nghĩ làm nóng lên bởi nước sẽ gọi là "nấu ăn" đâu chị."
Cứ như bị cậu đọc được suy nghĩ trong đầu cô. Cô vô tình thốt ra "Nè......" khi đứng trước lời nói ấy.
"C-Chị còn biết nấu cơm mà," cô phản bác. "Chúng ta có nồi cơm điện mà."
"Chị có biết vo gạo không?"
"...phải vo gạo trước khi nấu cơm hả?"
"Em đã nghĩ chị sẽ hỏi như vậy."
Nếu như bị em trai 8 tuổi của tôi giảng bài cho tôi như thế này, vai trò làm một người chị lớn của tôi như bị mất tác dụng rồi.
Yuki cố gắng nhớ lại lớp học nữ công gia chánh của mình, nơi cô chỉ phụ trách việc lấy mẫu thực phẩm.
À đúng rồi, gạo đã được vo rồi. Nhưng điều đó lại đặt ra một câu hỏi khác: làm thế nào để vo gạo?
Cơm được xới trong chén... Mà nghĩ lại, họ không có chén. Cô đã nhận được một số bộ đồ ăn đã qua sử dụng từ Home, nhưng có lẽ cô nên quay lại cửa hàng đó hơn và mua một cái chén thích hợp hơn.
"Chị đừng căng thẳng. Hôm nay chúng ta hãy mua gạo ăn liền," cậu nói, như thể đọc được suy nghĩ của chị mình một lần nữa.
Yuki đành khẽ thở dài. "Chị xin lỗi... Chị là người chị vô dụng."
Tôi thật vô dụng, cô nghĩ, cô siết chặt tay em trai mình.
Cậu có bàn tay nhỏ bé của một đứa trẻ - to hơn một chút so với một chiếc lá phong, nhưng mỏng và run rẩy, và chỉ ấm hơn một chút so với bàn tay của cô... bàn tay của một một đứa bé.
Cô tự hỏi tay cậu đã cảm thấy sao khi cậu đẩy lưng những kẻ bắt nạt đó. Cảm thấy thế nào khi cậu dùng đá đập vào chúng?
Yuki thất vọng với chính bản thân mình vì cô không hiểu được mặt thật của em trai mình.
Cậu là gia đình duy nhất của cô, nhưng mà.....
"Yuki-nee không phải người vô vọng đến vậy." Cậu khích lệ cô bằng một khuôn mặt vô cảm.
Yuki cười yếu ớt đáp lại.
Đó là khi nó xảy ra.
"Cho em hỏi... hai người là những người mới chuyển đến căn nhà ở phía trong góc ạ?"
Người gọi hai người họ là một bé gái trẻ khoảng tuổi Inaho. Có lẽ vì lo lắng khi nói chuyện với người lạ, đôi má tròn của cô ửng đỏ. Cả xương bánh chè cũng nhô ra từ dưới váy cô.
"Đúng, là tụi chị," Yuki nói. "Và em thì sao...?"
...em là ai? Cô tự hỏi, vì nếu thốt ra điều đó nghe có vẻ hơi vô tâm.
Cô gái bắt đầu đỏ mặt và giới thiệu bản thân, như thể cô ấy đã đoán được ý đồ đằng sau những lời ngập ngừng của Yuki.
"E-Em tên là Amifumi Inko. Em đang học lớp 2... á không. Em sẽ học lớp 3 kể từ lúc vào tháng 4."
"Ồ, vậy em bằng tuổi với Inaho. Chị là Kaizuka Yuki. Đây là em trai của chị Inaho."
"Tôi tên Inaho. Tôi cũng vào lớp 3 khi tháng 4 đến."
Gương mặt của Inko sáng lên với hai chữ "cùng tuổi". "Thật sao? Không biết chúng ta có học cùng trường không ta?"
"Có thể."
"Vậy thì chúng ta cùng nhau đi học nha - Mà đợi đã! Dạ ừm..., bố em muốn em nói với hai người là nhà em, thì... bố mẹ em mở một nhà hàng, và họ nói rằng hai người có thể đến ăn tối nếu hai người thích...! "
Để kỷ niệm việc hai người mới chuyển đến đây. Cô dừng lại ở đó, cúi đầu và đỏ mặt hơn nữa.
Vậy là, cô ấy đang mời hai người họ đến ăn tiệc mừng tân gia.
Yuki nhìn sang Inaho đang bên cạnh cô, không biết nên làm việc gì tiếp theo.
Inaho cũng nhìn về phía cô.
"Nao-kun, mình sẽ làm gì đây?"
"Sao chị không đồng ý? Yuki-nee chắc đã mệt sau việc chuyển nhà."
Mỉm cười ngượng nghịu trước gương mặt đặc trưng không giống trẻ con của em trai mình, cô quay sang người truyền tin nhỏ bé. "Inko-chan phải không? Chắc chắn rồi, tụi chị hân hạnh chấp nhận," cô cúi đầu nói.
"D-Dạ vâng! Chỗ ở của nhà em trông cũ kỹ và không sạch sẽ như các nhà hàng gia đình khác, nhưng em thấy, món ăn của cha em nấu ngon lắm... em thấy vậy!" Cô vui vẻ ríu rít, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Cách cô ấy nói rất đáng yêu.
Em ấy rất yêu thương cha mẹ mình - gia đình của em ấy.
Yuki nhìn sang đứa em trai bên cạnh mình một lần nữa. Cô đành lắc đầu, muốn phủ nhận đi sự cô đơn nhẹ khi cô nhìn thấy khuôn mặt vô cảm đó của cậu, nó rất khác so với Inko.
"Dạ... hai người là chị em ruột ạ?" Inko hỏi Yuki và Inaho khi đang đi đường.
"Là sao vậy em?" cô hỏi lại, rất ngạc nhiên về câu hỏi bất ngờ này.
"Ý em là, dạ thì, bởi vì Inaho-kun gọi chị Yuki-san là "Yuki-nee". Vì em nghĩ đó là cách gọi của ai có nhiều anh chị em nói..."
"À... Chị hiểu vì sao em hỏi vậy rồi."
Đây là lần đầu tiên cô nhận ra có người chỉ ra nó.
Inko nói đúng - thông thường nếu ai đó chỉ có một người chị gái, họ sẽ không nghĩ đến việc chỉ định tên của chị mình. Họ chỉ gọi cô là "nee-chan". Tại Home nơi Yuki và Inaho từng ở, các đứa trẻ gọi những người lớn hơn chúng là "onii-chan" hoặc "onee-chan", bất kể chúng có quan hệ họ hàng với nhau hay không. Tuy nhiên, khi mọi người không thể phân biệt được giữa những cách gọi như vậy. Cuối cùng, khi mọi người gọi người lớn tuổi bằng cách dùng tên và gắn "-nii" hoặc "-nee" vào cuối thì nó trở thành phổ biến.
Đến bây giờ, cho dù Inaho đã rời khỏi Home, cậu bé vẫn gọi cô là "Yuki-nee". Có lẽ cậu không biết cách nào khác để gọi cô, hoặc có lẽ cậu không cảm thấy cần phải thay đổi nó sau chừng ấy thời gian... Mà đáp án có lẽ thiên về cái sau nhiều hơn.
Ngày đầu tiên họ bắt đầu sống độc lập, bữa tối là một bữa tiệc thịnh soạn ngoài sự mong đợi của họ.
Có lẽ ai đó đã nghe nói rằng những đứa trẻ mồ côi trong chiến tranh đã chuyển đến căn hộ mới. Vì vậy cha mẹ của Inko đã chào đón Yuki và Inaho với vòng tay rộng mở và chiêu đãi chị em họ bằng một bữa tiệc thịnh soạn gồm cơm Cà ri và thịt bò cốt lết.
Dù bữa tối Home cũng rất sống động và vui vẻ, nhưng chúng khác với sự ấm áp này. Có lẽ, và có thể vậy, đây lại chính là cảm giác của một ngôi nhà thực sự.
"Chắc cháu sẽ rất vất vả để dọn ra sống độc lập, vì vậy nên cháy hãy đến đây vào bất cứ khi nào cháu muốn nha," mẹ của Inko bảo.
Từng chút một, những từ ấy làm ấm lên trái tim của Yuki.
Giá trên thực đơn khá bình dân, vì vậy việc ghé ăn hai hoặc ba lần một tuần sẽ không gây căng thẳng lớn cho chi phí sinh hoạt của họ.
"Xét trên việc Yuki-nee không nấu ăn được và gây hoang phí đồ ăn, em nghĩ đến đây sẽ rẻ hơn nhiều."
Tất nhiên, Inaho nói câu đó.
"Cho nên là, chúng ta sẽ đến đây vào ngày mai nhé?" Yuki đề nghị.
"Vâng."
Đứa em trai nhỏ của cô há to miệng, má nhét đầy khoai tây Cà ri và gật đầu chắc nịch như thể cô chưa từng thấy cậu làm vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro