Thị trấn mới
1-1
Thường thì người ta mua gì để trong bếp nhỉ? Yuki mơ hồ nhìn cái kệ hơi dính bụi trong một cửa hàng phần cứng ở trung tâm thành phố. Phải nhanh lên để còn về nhà nữa.
Cô lo lắng cho cậu em trai nhỏ đang ở một mình trong căn hộ ở chung cư mà cả hai vừa chuyển đến. Vậy nhưng không một món đồ nào ở trên kệ khiến cô cảm thấy hài lòng dù đã quan sát chúng rất kỹ.
Đến khi nhận ra thì mười lăm phút đã trôi qua. Cô chỉ có thể ảm đạm lượn vòng qua những chiếc kệ.
Các dụng cụ nhà bếp bên trong khu "nhà" lại đặc biệt to lớn, giống như thứ mà người khổng lồ trong sách sử dụng. Không có gì bất ngờ cả. Bởi vì, ở đó họ nuôi tận 153 đứa trẻ.
153 phần trứng chiên, cá hồi nướng và súp miso cho bữa sáng. 153 phần cà ri và súp miso thịt heo cho bữa tối.
Nhưng bắt đầu từ tối nay, chỉ còn hai phần ăn.
Yuki thở dài "Mình nên để ý đến việc chuẩn bị đồ ăn hơn..."
"Nhà" từng là nơi cho các đứa trẻ như Yuki trú ẩn. Các cư dân ở đó hầu hết là những đứa trẻ mồ côi sau cuộc chiến liên hành tinh.
153 đứa trẻ, từ các bé mới một tháng tuổi đến các thanh niên 18 tuổi, cùng với 20 nhân viên cùng ăn và ngủ dưới một mái nhà để trông các cư dân ở đó.
Ở trường này, gần ba mươi phần trăm các học sinh mỗi lớp là trẻ mồ côi, còn bảy mươi phần trăm còn lại lại mất đi một thành viên trong gia đình vì cuộc chiến.
Vết sẹo sâu thẳm từ Heaven's Fall.
Heaven's Fall: Hyper Gate, là cổng dịch chuyển tức thời từ nền văn minh cổ đại của Sao Hỏa được phát hiện trên mặt trăng và nó đã mất kiểm soát trong cuộc chiến liên hành tinh chống lại Sao Hỏa, gây ra một biến dạng không - thời gian, dẫn đến những thảm họa khủng khiếp không giống như bất cứ điều gì Trái đất từng thấy trước đây như: sự phá hủy của mặt trăng, các sự kiện va chạm lớn, biến dạng vỏ do sóng hấp dẫn...
Từ đó, Trái Đất mãi mãi... không còn như trước được nữa.
Cho dù vậy, Yuki vẫn không nhớ nổi về những kỷ niệm tốt đẹp trước cuộc chiến liên hành tinh, nên cô không có ý kiến trái chiều về những gì đã thay đổi hoặc sẽ thay đổi.
Điều duy nhất cô biết là, cô và em cô đã trở thành trẻ mồ côi, ngọn núi nơi khu phố cô từng ở đã trở thành mảnh vụn.
Nếu có điều gì thay đổi lớn đối với cô, có lẽ đó là về cha mẹ cô, những người che chở và chăm sóc chị em cô đã ra đi mãi mãi. Tất cả đều bàng hoàng và sửng sốt, nhưng cô nghĩ rằng có khi cô đã may mắn hơn bao nhiêu người vì hiện tại trên thế giới này - và thậm chí chỉ là "nhà" - đã đầy ắp những đứa trẻ mồ côi như cô nên Yuki không thể giúp đỡ chúng. Bởi vì sau cuộc chiến, có những đứa trẻ mồ côi đã mất cả cha mẹ và gia đình, đơn độc một mình trên thế giới. Một số đứa trẻ thậm chí còn không biết đến tên của mình hoặc thậm chí nơi mình được sinh ra.
Đó là một tình trạng khủng hoảng tồi tệ, và nền kinh tế đất nước không có vẻ sẽ sớm hồi phục được. Bên cạnh đó, hầu như không có gia đình nào có thể đủ khả năng nhận con nuôi, vì vậy việc nhiều trẻ mồ côi ở lại "nhà" là điều bình thường cho đến khi chúng tròn mười tám tuổi.
Vậy tại sao, Yuki, một học sinh cao trung chưa trải qua sinh nhật lần thứ mười tám của mình lại rời khỏi "nhà" ?
Bởi vì...
"Yuki-nee".
Yuki lập tức quay người lại về phía giọng nói đó.
Một đứa trẻ ngước lên nhìn cô. Mặc dù đôi mắt ấy trống rỗng nhưng dường như chúng lại có sức mạnh có thể nhìn thấu được lòng người.
Nó tới lúc nào vậy?
Em trai của cô đang đứng bên cạnh cô.
"C-có chuyện gì thế, Nao-kun?" Cô hỏi với giọng cao hơn mọi khi để giữ bình tĩnh, vô tình khiến những hạt bụi nhỏ trên kệ bay đi.
"Chị về nhà muộn." Inaho nhìn xuống tay cô. "Chị tính mua nó ạ?"
"Hả...?"
Cô đưa mắt mình nhìn theo, trong tay là một cái nồi lớn.
Có vẻ cô vô thức cầm nó theo rồi.
"À, không, chị mới cầm nó lên xem chút thôi, em biết mà... Ý chị là, chị nghĩ nó dùng tốt." Cô mơ hồ nói trong khi không hề biết cái nồi to đó được dùng để làm gì.
Đáy nồi thì tròn một cách kỳ lạ, không hề có mặt phẳng nào cả. Vậy là nó không phải được đặt lên bàn nhỉ?
Vấn đề tiếp theo là độ sâu của cái nồi. Cô không biết được rằng nó là nông hay là sâu đây; tất cả đối với cô đều lạ lẫm. Nó chắc chắn sẽ rất cồng kềnh nếu cô dùng cái nồi đó để đun nước sôi vì nó quá to đi.
Cái nồi này làm cô có cảm giác giống như cái nồi nặng mà đôi khi cô được ăn các món hầm ở Nhà, nhưng xem từ việc nó bị thiếu nắp và được làm bằng sắt thì có lẽ nó được dùng với mục đích khác.
Cô nhìn sang Inaho, cậu ta vẫn nhìn thẳng vào Yuki với khuôn mặt vô cảm.
"Cái này, nó to quá rồi, hahaha..." Bằng cách nào đó Yuki đặt được cái nồi có đáy tròn không ổn định ấy trở lại trên kệ rồi phất tay như không có chuyện gì xảy ra.
"Đó là cái chảo."
"Cái gì cơ?"
"Cái Yuki-nee vừa để lại trên kệ gọi là cái chảo. Nó là dụng cụ để làm các món ăn Trung Hoa."
"Chỉ làm... các món ăn Trung Quốc?"
"Đúng vậy. Nên em không nghĩ nó phù hợp với Yuki-nee vì chị mới tập nấu ăn."
"Chị hiểu rồi... Nao-kun, em biết nhiều thật đấy."
Cô tự hỏi làm sao Inaho có thể biết những điều này dù em ấy lớn lên cùng một Nhà với cô. Em ấy học mấy cái này từ hồi nào vậy?
Mà. Vậy mới là em ấy, nhỉ.
Vấn đề này của Inaho cũng là một phần khiến hai chị em phải rời khỏi Nhà sớm.
Em ấy quá thông minh dù chỉ mới học lớp hai.
Cho dù gặp vấn đề gì, em ấy đều giải quyết được một cách hoàn hảo cho dù không ai chỉ dạy. Trong đó chín mươi phần trăm câu trả lời của em ấy là chính xác, và mười phần trăm còn lại hoàn chỉnh hơn câu trả lời gốc - nói cách khác, một câu trả lời hoàn chỉnh gói gọn trong một câu trả lời đúng.
Cho dù vậy, lại rất khó khăn trong việc đọc cảm xúc của Inaho bởi em ấy chẳng bao giờ thể hiện cảm xúc lên mặt. Buồn, ngạc nhiên, làm nũng - Inaho không thể hiện bất cứ điều gì.
Mới nhìn sơ còn thấy cậu là con nít - nhưng không phải là con nít.
Khi ở bên những đứa trẻ đồng trang lứa, cậu ta nổi bật hơn hẳn những đứa trẻ còn lại. Không khí xung quanh cậu khác hoàn toàn so với những đứa trẻ kia.
Chuyện này thật tệ, Yuki đã nghĩ vậy khi Inaho lên bốn tuổi. Chuyện này thực sự tệ. Inaho thực sự không phù hợp với Nhà.
Trở thành cá biệt là điều nguy hiểm ở trong thế giới của trẻ em.
Trẻ em là những sinh vật háo hức bám vào bất cứ thứ gì khiến chúng cảm thấy bất thường. Kết quả là, Inaho lọt vào mắt của một cậu bé lớn tuổi hơn, rồi cứ như vậy mà trở thành "bạn cùng chơi" của cậu ta. Cậu thường bị đánh đập và bị thương bởi cái thứ mang tên "trò chơi vui vẻ vô hại".
Ngay khi nhận thấy điều này, Yuki liền hỏi ý kiến của nhân viên chăm sóc, nhưng phản ứng của họ không làm cô hài lòng.
Yuki cảm thấy thật khó chịu. Ngay cả khi cô tình nguyện bảo vệ em trai mình, em cô vẫn bị bắt nạt sau vài phút ngay khi cô vừa rời mắt. Không có ai để bảo vệ Inaho vào ban ngày khi cô ở trường. Nếu mọi thứ cứ tiếp diễn như vậy, ngày nào đó Inaho có lẽ sẽ phải chịu đựng điều gì đó khủng khiếp hơn.
Trái ngược với dự đoán của Yuki, thủ lĩnh của những đứa bắt nạt mới là những người phải chịu điều đó.
Không phải nhân viên chăm sóc hay Yuki tuyệt vọng trả thù. Là Inaho. Inaho tự lấy lại vốn của mình. Bằng phương pháp mà không đứa trẻ nào nghĩ đến.
"Khi có nhiều kẻ thù, nên xử từng người một," Inaho nói với vẻ mặt mà ngay cả chị gái cậu cũng không thể hiểu được.
Nhân viên chăm sóc, người bị Yuki vây chặt để phàn nàn về việc em trai của cô bị bắt nạt đã lên tiếng với giọng điệu nghiêm trọng mà Yuki chưa từng nghe qua.
"Cậu ta làm gãy xương của một đứa trẻ em biết không. Đúng hơn là xương bàn chân. Có một con đường hẹp nối với sân sau, tụi nhỏ không thể dễ dàng đi qua đó. Cậu ta đào một cái bẫy ở đó, và khi bọn trẻ đuổi theo cậu ta thì cậu ta đẩy từng đứa một xuống rồi ném đá xuống khi chỉ mới bảy tuổi. Em có hiểu không? Inaho-kun chỉ mới bảy tuổi."
Các nhân viên nhăn mày nói với cô về hành động kinh khủng đó, vậy mà-
"Vậy, nó thì sao?"
Yuki kịp nuốt lại lời phản đối đã lên tới miệng.
Thay vào đó-
"Chị biết mà, em trai tôi bị bắt nạt," cô uất ức, nhắc họ lần cuối.
Cô không biết Inaho đã nghĩ gì khi cậu ta lấy lại vốn của mình.
Em ấy là một cậu bé thông minh. Chắc chắn cậu biết điều gì sẽ xảy ra sau khi trả đũa. Nhưng nếu cậu không tự bảo vệ mình, chuyện nghiêm trọng hơn sẽ xảy ra. Cô không nghĩ rằng trả đũa là phương pháp lý tưởng. Nhưng, Inaho... cậu em trai nhỏ của cô vẫn bị thương mỗi ngày.
Nhưng về mức độ nghiêm trọng, gãy xương tuy là chấn thương nặng chẳng lẽ những vết thương nhẹ không được xem trọng ư?
Mình không chấp nhận điều này. Hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Nhân viên chăm sóc thở dài. "Tuy là vậy nhưng gãy xương vẫn là một cách trả thù đáng sợ.... Đó không phải là điều mà một đứa trẻ sẽ làm."
Trước khi nhân viên kia nói xong Yuki đã trả lời.
"Chúng em sẽ đi. Kể từ bây giờ, em và Inaho sẽ sống cùng nhau, chỉ hai tụi em."
Và thế là vào tháng ba, một tháng sau khi Inaho tròn tám tuổi, hai chị em họ rời khỏi "Nhà". Cuối cùng thì kỳ nghỉ xuân đã đến.
Chính phủ trả tiền phụ cấp cho những trẻ em mồ côi chiến tranh, tuy ít nhưng cũng giúp đỡ được phần nào.
Chừng nào khi trẻ mồ côi còn ở Nhà, tiền phụ cấp vẫn sẽ được trả đầy đủ ngay cả khi chúng trưởng thành. Nhưng nếu như đứa trẻ đó không được nhận vào Nhà, người thân của chúng hoặc người đại diện hợp pháp sẽ kiểm soát tài sản cho đến khi đứa trẻ đó đến tuổi tự lập.
Ngoài ra, nếu ai đó rời khỏi Nhà vì những lý do gì khác, họ có thể sống trên đất vay của chính phủ cho đến khi trưởng thành. Tuy vậy khu vực cho trẻ mồ côi sinh sống rất khan hiếm và Nhà nước không đủ nhân lực để vận hành các cơ sở đó.
Yuki và Inaho chuyển đến một trong các khu vực sử dụng hệ thống này, nơi không còn Nhà vì mục đích di tản công dân.
Shinawara là một thành phố ven tỉnh với một cảng không gian.
Ngày trước nơi này có vẻ rất phát triển nhưng thị trấn đã bị ảnh hưởng nặng sau thảm họa Heaven's Fall. Các doanh nghiệp địa phương đã di dời và phá sản hết lần này đến lần khác. Giờ đây, tất cả những gì còn lại từ trước chiến tranh là trung tâm mua sắm xung quanh nhà ga, khu mua sắm và công viên được tân trang lại bên cạnh bờ biển.
Trên mảnh đất này, hai chị em họ tự xây lên ngôi "nhà", chỉ dành riêng cho chị em họ.
__________________________
Đôi lời của con trans:
Chào mọi người, là Fumi đây, sau khi để wp đóng bụi rất lâu rồi Fumi trở lại đây. Lần này Fumi dịch truyện Aldnoah.zero, vốn là 1 bộ anime 2 season và đánh giá của Fumi về nó thật sự rất hay.... cho đến khi cái end gây nhiều tranh cãi, Fumi ngay lúc xem nó xong cũng cảm thấy có gì đó sai sai ở trong này và cũng tiếc cho cái end. Đến giờ thì đỡ rồi, Fumi cũng hiểu lý do vì sao cái end nó thành vậy nhưng cũng ko cam lòng cho cái end đó.
Thôi đi hơi xa xa rồi quay lại nào. Fumi sẽ dịch extra về chị em nhà Kaizuka trước, sau đó nếu tìm được bản eng extra của Slaine Troyard và Hậu thế giới Fumi sẽ dịch sau nha. Lần này Fumi chắc chắn sẽ trans hết bộ extra này, còn khi nào xong Fumi cũng ko rõ nhưng sẽ cố gắng làm nó (;;; ・ _ ・ )
__________________________
Đôi lời của con edit:
Chào mọi người, tớ là Hemitora Yuki. Tớ chưa coi bộ phim này nhưng sẽ cố gắng hỗ trợ Fumi beta lại bản dịch này hết mình. Nếu có sai chỗ nào mong các bạn góp ý nhé :3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro