2 - Hoa Mặt Trời
Và rồi nó gặp gã, một chàng trai có mái tóc màu nắng, chàng trai Hoa Mặt Trời...
_____________________
Scaramouche để ý...có một ánh mắt dán vào người nó từ nãy đến giờ vẫn chưa dứt...
Tiếng gió thổi bên khung cửa sổ, tiếng lá cây lạo xạo và tiếng bút chăm chỉ quệt vào sổ soàn soạt...
Scaramouche cảm thấy hơi khó chịu. Ai mà chịu nổi cái ánh nhìn gay gắt như vậy chứ!? Nó có nên xông lên thụi vào mặt gã không? Hay là nói chuyện đạo lý như cách Nahida vẫn luôn nhắc nhở nó làm khi nó xảy ra mâu thuẫn với học viên? Nhưng nếu nó làm cách một thì nó có bị mọi người trong quán coi là thằng điên không nhỉ?
Nó cứ suy nghĩ mãi mà không thèm nhìn mặt người kia một lần để ghi thù. *Cạch* Gã ta có lẽ đã xong việc của mình, gấp cuốn sổ lại và đi ra khỏi quán. Khi đi còn cố ý lướt nhẹ qua Scaramouche... Nó chú ý đến cuốn sổ, trên đó có một cái tên : Albedo...
{Thôi kệ hắn ta, đúng là một con người kì lạ. Bị bệnh thần kinh như vậy chắc là không có bạn gái đâu...Pfff...} Nó nghĩ và tự bật cười nhẹ với suy nghĩ của mình.
"Mochi à, đồ uống tới rồi đây. Hôm nay đông khách quá trời." Nhà Lữ Hành mệt mỏi ngồi xuống ghế và đưa cho nó cốc trà trên tay. Bình thường sẽ có phục vụ đấy, nhưng hôm nay lại quá tải quá nên hắn phải đích thân đi lấy nước đó!
"Đặc sản Mondstadt đó nghen! Ngon lắm đó!" Nhà Lữ Hành nói trong khi đang uống cốc nước của mình như chết khát.
{Đúng thật là nó rất ngon...} Nó thầm nghĩ và mỉm cười nhẹ...
"Waaaaa... tôi mệt chết mấtttt!!" Paimon bay lại gần nó mà gối đầu lên đùi nó. Không phải Paimon cơ hội đâu! Chỉ là Nhà Lữ Hành có quả giày chất lượng quá, cô không dám gối. Lỡ quay qua quay lại bị nó chọc vào mắt thì sao? Cô không dám! ... Mà đùi Mochi thì trắng trẻo mềm mại, gối đầu thích hơn nhiều! ...T-Thật mà! Cô không có cơ hội thật mà!!!
__________
Sau hơn nửa tiếng nghỉ ngơi, Nhà Lữ Hành gọi nó trong khi nó đang nghịch mặt Paimon khi cô đang ngủ. "Được rồi, chắc Mochi đã đỡ mệt, để tôi dẫn Mochi đi gặp người đó nhé, không thì sẽ tối mất."
"Ưm.. ừm...cảm ơn..." Nó nhỏ giọng thầm thì, cúi mặt nhìn Paimon đang say giấc. Nó không giỏi biểu đạt cảm xúc đâu! Được đích thân nó nói cảm ơn thế này là phước 3 đời Nhà Lữ Hành đó! Nên cảm thấy biết ơn đi!
Aether lại biết thừa nó nghĩ cái gì mà. "Mochi nói gì cơ? Tôi không nghe rõ... Thôi, mình cùng nhau đi thôi." Hà hà, hắn đã có được lời 'cảm ơn' của Mochi, phải viết thư cho Nahida thôi! Chắc cô ấy nghe xong sẽ vui lắm!
__________
...
Aether dắt nó đến trước cửa một căn nhà khá nhỏ, cẩn thận gõ cửa hai tiếng *cạch cạch*
"Vào đi." Một giọng nói trầm ấm phát ra từ sau cánh cửa. Scaramouche thắc mắc không biết người kia sẽ trông như thế nào nhỉ? Mong không phải là một lão tiến sĩ, bác sĩ dở hơi như Dottore.
Aether nghe vậy đẩy cửa bước vào còn nó đi theo đằng sau...
Gió nổi lên, tia sáng chiều tà hắt vào con người trước mặt nó...
Và rồi nó gặp gã, một chàng trai có mái tóc màu nắng, chàng trai Hoa Mặt Trời...
"A, chào nhé Albedo!" Aether cất tiếng chào hỏi người nọ. Nó vẫn cứ đứng đó...{Albedo? Cái tên mà mình thấy trên cuốn sổ đó ư? C-Chắc là không phải đâu ha?.. có nhiều người trùng tên nhau mà...}
Aether và Albedo nói chuyện rôm rả một hồi, rồi gã giả vờ nhận ra sự hiện diện của nó ở phía cánh cửa. Gã đã biết từ khi nó bước vào rồi cơ!
"Vậy.. kia là..?" Gã nhướn mày về phía nó, ý hỏi Aether.
"À, đó là người mà tôi vừa kể lúc nãy đó, cậu ấy là Mochi—" Aether còn chưa kịp nói xong đã bị nó đấm phát vào mặt. "Cứ gọi ta là Wanderer." Nó tiếp lời.
"Này! Mochi xấu tính quá đó!!!" Aether bị ăn đau ngã xuống dưới đất, chống tay phụng phịu nói.
"Câm mồm, ta vặn răng ngươi giờ!" Nó quay ra lườm hắn.
Aether tuy nghèo nhưng hắn vẫn còn não á nha. Lỡ bật lại nó, hắn lại phải ăn cháo suốt đời thì chết. Im lặng là vàng mà...
Albedo thấy cảnh vừa rồi thì không biết nên khóc hay nên cười. Đành quay ra chào hỏi nó: "Hân hạnh được gặp mặt, tôi là Albedo. Chắc là Nhà Lữ Hành cũng có kể về tôi cho cậu nghe rồi..."
"Không."
"...."
Albedo muốn gào thét. Sao trông xinh xắn trắng trẻo thế mà lại nói một cách 'thẳng thắn' như vậy chứ? Ít ra cũng nên nói dối một tí cho gã đỡ đau lòng chứ... Đúng là bông hồng nào cũng có gai nhọn mà...
__________
Sau đó Aether giới thiệu sơ về gã cho nó... Túm cái váy lại thì gã là một 'người nhân bản' và cũng là Nhà Giả kim số một nơi đây...
"Haha.. được rồi, vậy cậu đến đây để sửa chữa lại các bộ phận hả?"
"Ừ, đúng vậy đó!" Aether nói. "Ồ, có nhiệm vụ khẩn cấp, tạm biệt hai người nha! Tôi đi làm culi kiếm nguyên thạch đây! Mochi ngoan, đừng gây gổ với cậu ấy nha!" Hắn cười rồi cùng Paimon chạy đi mất.
"Hai cậu có vẻ thân nhau nhỉ?" Gã nói. "Được rồi, cậu ra đây tôi coi phần bị hỏng nào." ....
__________
Sau một loạt các phân tích gì đó mà nó không thể hiểu được, Albedo nói với vẻ mặt nghiêm trọng với nó: "Cậu Wanderer à..."
Nhìn vẻ mặt ấy của gã làm nó căng thẳng không thôi... Lỡ nó mà bị hỏng nặng mà không thể sửa được nữa thì sao?...Nó mà thành đống phế liệu thì chắc Nahida chắc sẽ nhớ nó lắm... "S-sao vậy?"
Trên môi gã bỗng hiện ra một nụ cười ranh mãnh rồi nhanh chóng biến mất...
"Cậu hỏng nặng hơn tôi nghĩ.. Mà ở đây hiện không có đồ nghề của tôi. Liệu cậu có thể cùng tôi cùng đi đến Long Tích Tuyết Sơn không?" ....
____________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro