Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Phản ứng của nhà giả kim

Tóm tắt:

Sucrose cuối cùng cũng thu hết can đảm để nói cho Albedo biết cô ấy cảm thấy thế nào, nhưng lọ thuốc cô ấy làm có một số tác dụng phụ ... không như mong đợi.

________________________________________________________________________________

Albedo nhướng mày trước những lời nói đột ngột của Sucrose. Anh thở ra thật sâu và gật đầu, tâm trí tò mò không biết cô có thể nói gì. Anh cẩn thận cân nhắc xem điều mà Sucrose nói, có lẽ là... một lời phê bình về phương pháp giảng dạy của anh, hay tiến bộ đột ngột trong nghiên cứu giả kim sinh học của cô, một khám phá có thể làm rung chuyển thế giới giả kim, hoặc thậm chí có thể là câu trả lời cho ý nghĩa cuộc sống . Điều cuối cùng có lẽ khá là xa vời, nhưng để hy vọng thì cũng không hại gì cả.

Cuối cùng thì Sucrose cũng đã sẵn sàng trong khi Albedo xem xét cô ấy một cách cẩn thận, ánh mắt dịu dàng của anh khiến cho cô bình tĩnh lại phần nào.

"Thầy Albedo, em ... em có tình cảm với thầy!!"

Sucrose vì quá căng thẳng nên đã nói rất to, khiến bản thân bị sốc và tự mắng mình trong đầu vì quá xấu hổ. 'Thôi nào Sucrose, bình tĩnh lại nào. Ôi không, mình đã làm nó trở nên tệ hơn rồi... ', cô ấy lặp lại với chính mình, sợ hãi nhìn lên và thấy phản ứng của Albedo. Đôi tay đeo găng của cô ấy đang nắm chặt trên mặt bàn, và có cảm giác như có thứ gì đó vô hình nhưng bất an khiến cô ấy không dám nhìn lên.

"Tôi cũng vậy," Albedo trả lời. "Tôi rất thích làm việc với em, Sucrose. Em là trợ lý tốt nhất mà tôi từng có, và chắc chắn là một nhà giả kim tài năng theo cách của em. "

Sucrose cuối cùng cũng nhìn lên, trở nên bối rối. Có vẻ như lọ thuốc đã thực sự hoàn thành tốt công việc tiết lộ cảm xúc thực sự của người uống, nhưng có vẻ như chính Albedo cũng không hiểu "cảm xúc" của cô ấy là gì khi giờ anh ấy đang nói về việc anh ấy thích cô ấy như thế nào với tư cách là trợ lý của anh ấy. Sucrose lắc đầu và nói,

"K-Không, đó là... Ý em không phải vậy. Thực ra thì, ý em là... "cô nuốt nước bọt, tự khắc chế bản thân một lần nữa khi giờ đây cô phải lặp lại lời thú nhận của mình theo cách khác, rõ ràng và trực tiếp hơn.

"Ý em là em yêu thầy, Albedo! Th- Thầy có muốn hẹn hò với em không? ... Có lẽ... như là người yêu? "

Albedo sửng sốt, đôi mắt xanh ngọc mở to và long lanh. Anh đặt tay lên cằm như thường làm khi anh đang suy nghĩ, và mặc dù anh đang nhìn đi chỗ khác, Sucrose vẫn nhận thấy được một chút ửng hồng trên má và tai anh.

"Thầy Albedo, em..." Sucrose nói nhỏ. Vẻ mặt của anh đang khiến tinh thần cô suy sụp. Hai tai cụp xuống ủ rũ. Trái tim cô chùng xuống và cô đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất. Sucrose đã hy vọng rằng Albedo ít nhất sẽ giữ cô làm trợ lý của mình mà mọi thứ không trở nên quá khó xử. Sự hối hận bắt đầu tích tụ trong cổ họng, làm cô nghẹt thở, cô cảm thấy mắt mình đang dần nóng lên và rát, hơi thở trở nên nặng nhọc . Nhưng cô ấy phải luôn chuyên nghiệp. Cô phải cố nén nước mắt vào trong, kẻo Albedo có ấn tượng xấu hơn về cô.

Khi Sucrose đang bận rộn với những suy nghĩ trong đầu, Albedo đã vươn tới để chạm vào bàn tay đeo găng của Sucrose. Khuôn mặt anh vẫn ửng đỏ, nhưng không vì xấu hổ. Không, đây là một cái gì đó rất khác. Sucrose có thể cảm nhận được điều đó qua hơi thở gấp gáp và những tiếng thở dài khe khẽ. Đôi mắt cô giãn ra khi thấy sự cháy bỏng trong ánh mắt của chàng trai tóc vàng khi anh ta nhìn cô như thể cô là người hiện hữu duy nhất trong Teyvat.

"A ưm..." Sucrose tự hỏi khi cô ấy cũng bắt đầu cảm thấy nó. Hơi nóng tự dồn xuống bụng cô, cuốn lấy cô trong sự đê mê, khiến cô vô thức khép chặt hai đùi vào nhau.

Albedo nắm chặt tay Sucrose và nói, "Sucrose, tôi... tôi hiểu ý của em. Tôi cũng cảm thấy như thế. Nhưng tôi không thể diễn tả cảm giác này thành lời. Chúng ta có thể... "Anh liếm môi. "... Tiến hành một thử nghiệm?" Hai nhà giả kim vội vã đến phòng thí nghiệm của Albedo để "tiến hành một thí nghiệm". Nhà giả kim trưởng có những bước đi nhanh, ngắn, không cần thiết và hầu như không muốn chạy. Trợ lý của anh nhẹ nhàng bay theo sau anh, được dắt tay đi thẳng đến đích của họ.

Albedo đặt tay lên hai bên cánh cửa ngay khi Sucrose khóa nó, giữ cho cô bị mắc kẹt ở đó khi cô quay lại đối mặt với anh. "Albedo..." Sucrose chớp mắt nhìn anh, môi run rẩy.

"Sucrose, tôi không thể xác định được cảm giác của mình... Tôi muốn tìm hiểu..." Albedo nói, tiến lại gần hơn và thu hẹp khoảng cách giữa họ. "Những gì tôi biết là... Tôi muốn chạm vào em... Tôi có thể không?"

Những câu nói đó đã xáo trộn tâm trí Sucrose và một tảng đá dường như đè nặng trên ngực cô. Tất cả những gì cô có thể xoay sở là một cái ực và một cái gật đầu run rẩy. Ngay sau đó, nhà giả kim trưởng đặt tay lên đùi trợ lý của mình, từ từ tiến lại gần, nhẹ nhàng cướp đi một nụ hôn thuần khiết từ môi cô.

"Sucrose ... Tôi có thể tiếp tục không?" Albedo hỏi, khuôn mặt trở nên lãnh đạm. Và Sucrose lại gật đầu ngượng ngùng với anh, vòng tay qua cổ anh để nâng bản thân lên. Chàng trai tóc vàng sau khi nhận được sự chấp thuận từ nàng nhân thú đã rất vui mừng và cúi đầu hôn lên môi cô. Sucrose e dè đáp lại, nụ hôn ngây ngốc nhưng nhiệt tình của cô hoàn hảo dấy lên dục vọng của Albedo. Thời điểm hai cánh môi dán sát lên nhau, những gì liên quan đến lý trí đều sụp đổ. . Anh lùi ra xa để thở, và cả hai cùng thở hổn hển, liên kết giữa họ là một sợi chỉ bạc.

"Sucrose.... Nó không có tác dụng. Tôi muốn nhiều hơn nữa. Tôi muốn nghe giọng em... được không? "

Sucrose hít thở một cách khó khăn để chống lại sự căng thẳng đang dần trở thành một cơn ngây ngất ngọt ngào. " Ưm... được." cô thì thầm đáp lại anh.

Không hề có sự báo trước, Albedo quấn chân cô quanh eo anh, và bế cô đến bàn giả kim của anh, dọn dẹp nó một cách mạnh mẽ khi các thành phần và lọ thuốc rơi xuống vỡ tan tành trên sàn. Anh đặt Sucrose ở đó như một thử nghiệm mới, chờ được làm sáng tỏ. Quần áo rơi xuống sàn và Albedo trút bỏ áo khoác, những thứ còn lại trên người của cả hai cho đến khi làn da của họ tiếp xúc với nhau.

Albedo đã dành thời gian để chiêm ngưỡng cơ thể của Sucrose, những đường cong nóng bỏng và làn da mềm mại của cô ấy, chúng quyến rũ đến mức anh đã nâng chân cô lên và hôn lên làn da trắng hồng một cách chậm rãi... và ngày càng gần tới đùi của cô.

"Thầy Albedo!! " Sucrose sợ hãi hét lên, che mặt vì xấu hổ.

"Muộn rồi." Albedo nhẹ nhàng nói với Sucrose kèm theo một nụ cười mỉm. "Em chỉ cần gọi tôi là Albedo thôi."

Anh ngừng trêu chọc cô và thay vào đó, lại gần, quan sát cô thật cẩn thận, ôn nhu hôn lên mu bàn tay cô cho đến khi cô miễn cưỡng lộ mặt.

"Sucrose, tôi cũng yêu em."

Nàng nhân thú tóc xanh thở hổn hển trước những lời đó và kéo Albedo lại gần, vòng tay qua lưng anh.

"Tôi có thể không?" Albedo hỏi với hơi thở nóng rực, khẽ phun lên vành tai mẫn cảm của Sucrose.

Sucrose mở to mắt. Cô biết anh muốn nói gì, nhưng theo cách nào đó... Cô không sợ hãi. "Ưm..." cô gật đầu, ôm chặt lấy anh khi cô cảm thấy cơ thể họ đang hòa làm một.

"Nó có đau không?" Albedo hỏi.

"Không, không hề," Sucrose trả lời khi cô tiếp nhận anh bên trong mình, cắn môi khi những cái vuốt ve của anh ngày càng trở nên mất kiên nhẫn.

"Ah ~" Sucrose rên nhẹ và chống hông để giảm thiểu sự rung lắc của cái bàn trước sự di chuyển cuồng nhiệt của Albedo, những tiếng rên nhẹ và thở dài của anh vang vọng bên tai Sucrose.

"Dễ thương quá," Albedo cười khúc khích trước những tiếng nấc và tiếng rên rỉ mà Sucrose phát ra, dường như thôi thúc anh tiến nhanh hơn nữa, vì vậy anh đã làm như vậy.

"A-Albedo... chậm đã... E- Em đang đã đến giới hạn rồi..."

"Tôi cũng vậy..." Albedo thở hắt ra đầy thoả mãn khi họ ôm chặt lấy nhau, ôm chặt lấy nhau như thể cố gắng chịu đựng sự va chạm.

Sucrose co giật trước hung khí của thầy mình, siết chặt và không chịu buông tha cho anh đến khi Albedo vuốt tóc cô và đặt tay trên đầu để giữ cho Sucrose không bị dịch chuyển khi đang "tiến hành thử nghiệm". Cuối cùng sau bao nhiêu lần thoả mãn Albedo cũng buông tha cho Sucrose khi cô giống như miếng thạch nhũn trên bàn giả kim.

Albedo cười nhẹ, hài lòng với thành quả của mình. Anh đặt cả hai tay lên hai bên người cô để nhìn sâu vào đôi mắt thủy tinh đầy ngây ngất ấy.

"Em đẹp làm sao." Albedo thì thầm và hôn lên môi Sucrose một lần nữa đầy yêu thương, trân trọng và nâng niu từng chút một.


End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro