Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7.

Trong ánh sáng dịu dàng của buổi sáng, Jeff và Alan đến bệnh viện, nơi sẽ là điểm dừng chân cuối cùng trong hành trình chờ đợi em bé ra đời.

Jeff nằm trên giường bệnh với ánh mắt trầm ngâm, đang chờ đợi khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời của mình: Ngày sinh của đứa con đầu lòng.

Dưới sự chỉ đạo của bác sĩ, quyết định sinh mổ đã được đưa ra, và Jeff cần phải nhịn ăn trong 6 tiếng để dạ dày có thể rỗng hoàn toàn, chuẩn bị cho cuộc vượt cạn của mình và đứa con sắp chào đời.

Trái tim của Jeff đập nhanh, cảm giác lo lắng và hồi hộp lan tỏa trong cơ thể cậu. Cùng với đó là sự phấn khích và háo hức đối với việc chào đón đứa con đầu lòng của mình. Cậu nhìn vào ánh mắt đầy yêu thương của Alan, người đồng hành cùng mình qua mọi thử thách và niềm vui trong cuộc sống.

Bên cạnh Jeff, không chỉ có sự chờ đợi của một cuộc sống mới mẻ, mà còn là lòng dũng cảm và quyết tâm đối với cuộc hành trình sắp bắt đầu. Trong những giây phút cuối cùng trước khi bước vào phòng mổ, Jeff nhìn vào vô vàn cảm xúc trong lòng và chuẩn bị sẵn sàng cho những gì sắp xảy ra.

Trước khi bắt đầu cuộc sinh mổ, y tá đã đặt một đường truyền vào trong tĩnh mạch ở bàn tay của Jeff. Điều này nhằm mục đích để chuẩn bị cho việc truyền thuốc hoặc nước khi phẫu thuật.

...

Khi Jeff được đưa vào phòng mổ.

Trong suốt quá trình phẫu thuật, Jeff đã được tiêm gây mê toàn thân để cậu không cảm nhận được bất kỳ đau đớn hay khó chịu nào.

Dưới tác động của gây mê, Jeff chìm vào giấc ngủ sâu và không thể nhớ những gì đã xảy ra trong quá trình mổ. Thằng bé hoàn toàn bất tỉnh và không có ý thức về những thao tác của bác sĩ và nhóm y tế.

Alan đứng ở ngoài phòng mổ, nhìn vào cánh cửa đóng kín, lòng anh trào dâng cảm xúc của lo lắng và hồi hộp. Anh đi qua đi lại, đứng ngồi không yên, ánh mắt lo lắng không rời khỏi cánh cửa mà Jeff đã được đưa vào chỉ vài phút trước đó.

Mỗi phút trôi qua đều là một cảm xúc khác nhau cho Alan. Anh cảm thấy sợ hãi về những biến chuyển không mong muốn có thể xảy ra trong quá trình sinh mổ. Người đàn ông lo lắng cho sức khỏe và an toàn của vợ và đứa con sắp chào đời. Mỗi giây mỗi phút đồng hồ trôi qua càng làm cho trái tim anh đập nhanh hơn, cảm giác rằng thời gian trôi chậm lại và mỗi giây trở nên dài đằng đẵng.

Dù cảm xúc lo lắng và bất an không nguôi, Alan cố gắng giữ bình tĩnh và kiên nhẫn, tin tưởng vào đội ngũ y bác sĩ chuyên nghiệp đang làm việc bên trong.

Anh hy vọng rằng cuộc sinh mổ sẽ diễn ra thật suôn sẻ.

Dưới ánh nắng chiều long lanh, Charlie, người anh trai đang ngồi ở ngoài phòng mổ cùng Alan, thấp thỏm gục đầu xuống đất. Bàn tay anh đan chặt lại với nhau, như muốn truyền đi những lời cầu nguyện sâu sắc cho cậu em trai của mình. Khuôn mặt anh trầm lặng, ánh mắt mờ ảo như đang hòa mình vào những suy tư và hy vọng về sự an toàn cho cậu em trai của mình.

Khi đứa bé được y tá bế ra, Alan cảm thấy trái tim anh như nhảy ra ngoài ngực. Anh và Charlie liền chạy lại gần để hỏi han về tình hình của Jeff, không thể kìm nén được lo lắng và hồi hộp. Ánh mắt của anh đầy sự quan tâm và lo lắng, anh muốn biết Jeff có đang ổn không.

Anh hỏi y tá với ánh mắt mong chờ, cầu nguyện trong lòng rằng Jeff đã vượt qua mọi thứ an toàn.

Y tá đã nói với cả hai về tình hình của Jeff, rằng thằng bé vẫn ổn và sẽ được đưa vào phòng hồi sức ngay sau đó. Rồi y tá kêu anh hãy bế đứa bé đi.

Alan nhận đứa con nhỏ của mình từ tay y tá, cảm giác của anh đang tràn ngập niềm hạnh phúc và sự cảm kích. Mặc dù lòng anh vẫn run rẩy, nhưng nó cũng tràn đầy niềm vui và hạnh phúc không tưởng khi biết được Jeff vẫn ổn và đứa con của họ khỏe mạnh.

Y tá lên tiếng chúc mừng anh: "Chúc mừng anh nhé, là một bé gái."

Sau khi biết được Jeff vẫn ổn và con mình rất khỏe mạnh thì anh như muốn vỡ òa theo hạnh phúc.

Charlie thở phào nhẹ nhõm khi biết cậu em mình vẫn ổn. Một cảm giác nhẹ nhàng và an ủi tràn ngập trong tâm hồn anh, như một tia hy vọng trong bão tố, là điều anh cầu mong và chờ đợi suốt thời gian dài...

Alan cảm thấy như một gánh nặng lớn bị gỡ bỏ khỏi vai anh. Ôm lấy đứa bé trong vòng tay run rẩy, anh cảm nhận được sự ấm áp và sự sống đầy hy vọng từ đứa bé nhỏ.

"Chúc mừng anh nhé! Giờ nhà ta có một cô công chúa rồi." Charlie đặt tay lên vai anh và nói.

Anh ôm chặt lấy đứa bé vào lòng, ánh mắt anh đầy yêu thương và sự quan tâm. Cảm nhận từng hơi thở nhỏ bé, Alan không thể kìm nén được nụ cười hạnh phúc của mình, mọi lo lắng và căng thẳng dường như tan biến, thay vào đó là niềm vui bất tận và hạnh phúc không gì sánh bằng.

"Chào mừng con đến với thế giới này nhé, mặt trời nhỏ của bố..."

...

Jeff tỉnh dậy trong phòng hồi sức, cảm thấy cơ thể mệt mỏi và yếu đuối sau cuộc sinh mổ. Ánh mắt mơ màng của cậu di chuyển sang trái, và trong mơ hồ, cậu nhìn thấy một người đàn ông đang ôm một đứa bé.

Vì vẫn còn thuốc mê trong người, Jeff như bị mất trí nhớ tạm thời. Thằng bé hỏi "Anh là ai thế? Trông anh quen lắm, hình như là tôi thấy ở đâu rồi thì phải." Jeff nhìn vào đôi mắt Alan, một cảm giác vừa lạ lẫm nhưng nhưng cũng vừa quen, ánh mắt anh đầy ôn hòa lan tỏa trong lòng cậu.

Alan hoang mang trả lời: "Em nói gì vậy? Anh là chồng em mà."

Jeff vẫn cảm thấy hơi mơ màng, cậu ngơ ra một lúc và trả lời: "Tôi cưới anh hồi nào?" Câu hỏi của Jeff phản ánh sự mơ hồ và nhầm lẫn trong tâm trạng của cậu do ảnh hưởng của thuốc mê và quá trình sinh nở. Trong tình trạng này, cậu không thể nhớ rõ các sự kiện gần đây và cảm thấy như đang mơ màng giữa thực tế và giấc mơ.

“Ôi thôi chết rồi, vợ mình mất trí nhớ thật rồi à?” Alan nghĩ.

Alan liền bật cười, anh đến bên Jeff và nói nhẹ: "Anh là chồng của em đấy, Jeff ơi. Em nên nằm xuống và nghỉ ngơi một chút và lúc mà em tỉnh táo hơn, khi đó em sẽ nhận ra anh."

Jeff nghe theo lời của Alan và thoải mái nằm lại, cố gắng nghỉ ngơi thêm một chút.

Một lát sau khi Jeff đã tỉnh táo hơn, cậu nhìn thấy người mà mình yêu cùng bé con đang được anh ấy bế trên tay. Trong ánh mắt của Jeff, hiện lên một tia hạnh phúc khi nhìn thấy gia đình nhỏ của mình. Ánh nắng từ mặt trời chiếu sáng như thể đang đón chào một sinh linh bé nhỏ mới chào đời.

Cảm giác ấm áp đang lan tỏa trong lòng Jeff khi cậu nhận ra đó chính là Alan, người đang ôm con của họ. Bức tranh hạnh phúc của một gia đình mới đang dần hình thành trước mắt cậu. Dù cơ thể còn yếu, nhưng trái tim của Jeff đầy hạnh phúc và biết ơn khi nhìn thấy hình ảnh ấy. Trong khoảnh khắc này, mọi cảm xúc của Jeff đều tràn ngập niềm vui và hạnh phúc vô bờ bến.

Alan nhận ra Jeff đang nhìn mình, anh ôm con gái và tiến đến gần Jeff. Anh hỏi: "Em có muốn bế con một chút không? Hay là anh để con nằm cạnh em nhé?"

Jeff liền gật đầu đưa tay đón nhận đứa con từ tay anh. Bé con ngủ say sưa trong vòng tay của ba, cảm giác ấm áp và an lành khi được ôm bởi hai người cha yêu thương của mình.

Đây là khoảnh khắc tuyệt vời, khi ánh sáng và tình yêu tỏa nắng rực rỡ, góp phần tạo nên một bức tranh hạnh phúc của gia đình nhỏ này.

"Con bé đáng yêu như em vậy." Alan nói, rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Jeff.

"Anh cảm ơn em nhé, Jeff. Em vất vả nhiều khi ở bên anh rồi... Anh cảm ơn em vì đã luôn mang đến cho anh những niềm vui và hạnh phúc. Giờ thì em lại đem đến cho anh thêm một mặt trời nhỏ nữa, anh biết ơn em rất nhiều, Jeff à." Ánh mắt chứa đầy sự yêu thương và quan tâm mà anh dành cho Jeff, làm cho không gian thêm ấm áp và ngập tràn hạnh phúc.

Cảm xúc hạnh phúc tràn ngập trong không gian khi Jeff mỉm cười và trao cho Alan một nụ hôn nhẹ lên môi.

"Em cũng cảm ơn anh vì đã mang lại cho em cảm giác có một gia đình hạnh phúc thật sự là như thế nào... Em yêu anh."







_______________________End Chap 7.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro