Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

29. (𝐖𝐚𝐫𝐧𝐢𝐧𝐠 🔞)

Buổi tối của hai con người đầy ám muội đấy bắt đầu bằng những ánh đèn lờ mờ phát ra từ chiếc đèn trang trí trong phòng ngủ, không gian ấm áp và dễ chịu, một bầu không khí thư giãn và lãng mạn.

Alan và Jeff đứng bên cạnh nhau, cùng nhấp nháy ly rượu vang đỏ, ánh sáng từ đèn ngủ tạo nên những bóng hình mềm mại và đầy lôi cuốn trên tường. Họ dành thời gian để trò chuyện, cùng nhau chia sẻ những suy nghĩ của mình và những kỷ niệm đã qua.

Dưới ánh đèn lờ mờ, nụ hôn của cả hai trở thành một cái ôm tinh tế của tình yêu. Alan và Jeff, hai linh hồn đang hòa quyện vào nhau, nụ hôn của họ như là một dòng suối nhẹ nhàng, lướt qua những viên đá trơn trượt và những cánh hoa mềm mại.

Nụ hôn bắt đầu từ những cử chỉ nhẹ nhàng, như là cánh bướm đang khẽ múa trong gió. Môi của họ gặp nhau trong sự ngọt ngào.

Alan, với bàn tay mơn trớn, vuốt nhẹ nhàng theo từng đường cong mềm mại của Jeff, những cử chỉ âu yếm và quan tâm của anh được thể hiện ra.

Jeff, người đối diện, đáp lại bằng cách ôm chặt Alan, như muốn gắn kết hai linh hồn lại thành một. Môi của cậu mềm mại và ấm áp, như là cái chạm nhẹ của một cánh hoa trắng trong làn gió mát của mùa xuân, làm tan chảy trái tim của Alan và lấp đầy cảm xúc trong anh.

Nụ hôn dần trở nên nồng nàn hơn, đầy kích thích. Hai chiếc lưỡi quấn quýt lấy nhau, tạo ra một cảm giác mãnh liệt và hoang dại, tựa như một cuộc giao hòa tinh thần giữa hai linh hồn đang hướng về nhau. Mỗi cái chạm khẽ, mỗi cử chỉ cuồn cuộn như là một cơn sóng dâng trào của tình yêu.

Alan và Jeff dứt khỏi nụ hôn, ánh mắt của họ dành cho nhau, đầy âu yếm và sự quan tâm. Hai người chỉ cười nhẹ, rằng đây là một lời hứa về những khoảnh khắc đặc biệt sắp tới.

Người đàn ông lớn tuổi quay người ra sau và khóa cửa lại, để đảm bảo rằng là sẽ không có bất kì ai hay thứ gì đó phá khoảnh khắc này của cả hai. Sau đó anh quay lại, bế Jeff lên và đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cậu xuống.

Anh hôn nhẹ lên môi của Jeff. Dần dần, anh chuyển hướng xuống cổ, như là người thợ điêu khắc khéo léo tạo ra những chi tiết tinh xảo trên tác phẩm của mình.

Rồi anh lại dần chuyển xuống vùng ngực của Jeff, tay anh luồn vào trong chiếc áo phông, chầm chậm đưa chiếc áo lên miệng cho Jeff ngậm. Nhịp thở của cậu trở nên cuốn hút hơn, khiến cho Alan mê đắm, một cảm giác ấm áp và quyến rũ. Anh đặt hàm lên ngực của Jeff, cảm nhận nhịp tim đều đặn, tựa một bản nhạc êm dịu thấm vào lòng người. Những nụ hôn nhẹ nhàng của anh lên ngực cậu, như một lời thổ lộ tình cảm sâu lắng.

Cảm giác ấm áp và dịu dàng lan tỏa từ nơi anh chạm vào, tựa làn sóng khẽ cuộn trôi trên bờ biển vào buổi sáng. Alan tận hưởng mỗi khoảnh khắc và hơi ấm từ Jeff như là một lời ca ngợi cho vẻ đẹp và sức hút của người mình yêu.

Hôn lên vùng ngực của Jeff, anh cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim đang đập trong lòng cậu, một nhịp nhạc tình yêu vang lên từ sâu thẳm của hai tâm hồn.

Jeff không thể nào kìm nén được những cảm xúc tràn đầy trong lòng, ánh mắt sáng lên bằng động lực từ tình yêu. Cậu nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng của Alan, ra hiệu cho anh biết.

Pheromone dần dần toả ra khắp cả căn phòng, một mùi hương hoa huệ tây ngọt ngào nhưng lại rất nhẹ nhàng, đang lan tỏa trong không gian. Điều đó lại càng khiến cho Alan mê đắm hơn, anh bắt đầu rít vào hõm cổ của Jeff, mùi hương lại trở nên nồng nàn hơn, khiến anh càng muốn chìm đắm hoàn toàn vào sự quyến rũ và ngọt ngào mà chàng trai nhỏ kia mang lại. Trong khoảnh khắc đó, hai người họ bị cuốn vào một thế giới đặc biệt hơn, nơi chỉ có hai trái tim đập đều nhịp, hòa mình vào nhau một cách hoàn hảo.

Alan dần dần nâng chiếc áo của Jeff lên cao hơn, cởi nó ra với sự phối hợp nhịp nhàng của Jeff, anh tiếp tục khám phá và tôn vinh vẻ đẹp của người mình yêu. Hành động như một nghệ sĩ đang tôn vinh tác phẩm nghệ thuật của mình, anh nhẹ nhàng vuốt ve lên làn da mềm mại của Jeff. Làn da trắng mịn của cậu tựa lụa mềm mại, mịn màng, khiến anh không thể không mê mẩn.

Trong tâm trí của cậu giờ đây, đều đã bị anh làm cho loạn lên hết, chìm đắm trong sự vùi dập của cơn sóng biển đầy mạnh mẽ. Những khoảnh khắc này, bất kể là nhỏ nhất, đều làm cho trái tim cậu đập nhanh hơn, hưởng thụ từng cái chạm đầy lôi cuốn.

Cả hai bắt đầu đưa đối phương vào những cảm xúc dâng trào và thăng hoa của tình yêu, như là việc lạc vào một thế giới tối tăm, nơi mà chỉ có họ, nơi mà chỉ có sự kết nối mãnh liệt giữa hai linh hồn đang hướng về nhau.

Mỗi cử chỉ của hai người đều trở nên gợi cảm và đầy sức hút, những ngón tay ma thuật chẳng biết từ khi nào mà lại đang khám phá vào những điểm nhạy cảm trên cơ thể của đối phương.

Hơi thở của cả hai trở nên nhanh hơn và rèn rủi, như là những cơn gió dữ dội cuồn cuộn trong bão tố, làm cho không khí xung quanh trở nên ám muội và đầy kích thích.

Trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng, họ trở nên như là hai ngọn đèn pha chiếu sáng trong bóng tối, làm rộng lớn không gian xung quanh và làm nổi bật vẻ đẹp hoang dại và mãnh liệt của tình yêu.

Giờ đây, nơi mà mọi lo lắng và áp lực đều tan biến và chỉ còn lại tình yêu và sự say mê mãnh liệt với đối phương.

Trong bóng tối, tiếng thở của họ là những bản nhạc đang dâng trào, như là những nốt nhạc cuồn cuộn trong một bản giao hưởng của tình yêu. Mỗi hơi thở là một nốt nhạc, mỗi cử chỉ là một nhịp điệu.

Anh bắt đầu di chuyển liên tục và nhanh hơn, đến mức khiến cho chàng trai nhỏ ấy của anh phải rưng rức. "Chậm thôi... Á! Đau." Jeff khẽ rên rỉ, cảm thấy tâm trí mình đang hỗn loạn bởi sự kích thích và đau đớn tràn ngập cơ thể. Mặc dù muốn tận hưởng mỗi cử chỉ, mỗi cái chạm vào của anh, nhưng cơ thể của cậu cũng đang phản ứng mạnh mẽ dưới sự tác động mạnh từ phía dưới.

Alan dừng lại một chút, tay vuốt nhẹ lấy tóc của Jeff, muốn làm dịu đi cơn đau và tạo ra một cảm giác an ủi. Anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu của Jeff.

Bản thân cậu không thể kìm nén được cảm xúc, trái tim liền đập mạnh, "Anh..." Nhưng từng lời cậu muốn nói đều tan biến vào không khí, nhường chỗ cho cảm xúc và sự rạo rực đang lấp đầy trong đôi mắt.

"Hửm? Anh sao..." giọng trầm ấm của anh như đang thấu trực tiếp vào tâm trí của Jeff, khiến cậu phải bất động, những lời muốn nói bỗng trở nên không thể biến thành lời. Ánh mắt đầy quyến rũ và sự gần gũi của anh làm cho cậu càng mê mải anh hơn bao giờ hết.

Jeff chẳng nói thêm một lời nào, chỉ nhẹ nhàng kéo anh gần hơn và cùng người đàn ông của mình đắm chìm trong một nụ hôn sâu, một ánh lửa hồng rực rỡ của tình yêu trong đêm tối.

Đôi môi của họ hòa quyện vào nhau, trao đi những cảm xúc mãnh liệt và khao khát. Cả hai người lạnh lùng quên đi mọi thứ xung quanh, chỉ còn mỗi họ tồn tại trong thế giới riêng của hai người, nơi mà tình yêu và sự khao khát trỗi dậy mạnh mẽ.

Những cử chỉ đầy dẫn dắt và sự mê hoặc của đối phương là những nốt nhạc cuối cùng của bản giao hưởng trong đêm tình ái, mang lại cảm giác cuồng nhiệt. Trong cái ôm ấm áp và đầy mê muội, họ bắt đầu một cuộc hành trình của sự kết nối tinh thần và thể xác, đưa nhau đến một cảm xúc cao trào của sự mê đắm.

Cả hai âu yếm lấy nhau sau những phút giây cao trào. Jeff nằm tựa đầu lên người Alan, cố gắng tìm lấy nhịp thở của mình. Ánh đèn ngủ trong phòng phản chiếu ra từng góc nhỏ.

Alan ôm lấy Jeff, vuốt nhẹ lưng của cậu. "Anh xin một lần nữa nhé." anh nói, giọng thì thầm.

"Không... Em mệt." Jeff lắc đầu, vùi mặt mình vào lòng anh.

Alan hôn nhẹ lên trán của Jeff, vuốt ve bờ vai nhỏ nhắn. "Một lần nữa thôi... Anh hứa." anh nhấn mạnh.

"Vừa nãy anh cũng nói câu đấy... Không những một lần mà là hai lần." Cậu đánh nhẹ lên ngực anh, ngước mặt lên với giọng hơi khàn nhẹ.

"Đi mà... Anh hứa luôn, đây là lần cuối cùng trong đêm nay." Ánh mắt long lanh của người đàn ông nhìn cậu.

Jeff ngồi dậy nhìn anh. "Hứa hẹn hay ha, lại còn lần cuối cùng trong đêm nay." Cậu khẽ cười, ánh đèn lờ mờ từ phòng ngủ nhấp nhô trên khuôn mặt nghịch ngợm của cậu.

"Đi mà em. Nhé?" Alan nắm tay kéo Jeff lại về phía mình, nhẹ nhàng và quyết đoán. Anh đang rất mong chờ câu trả lời từ phía đằng ấy của mình.

"Ok, nhưng lần cuối thôi đấy."

"Vâng ạ, bé yêu."

Alan vui mừng vì Jeff đã chấp nhận, biểu lộ tình cảm của mình qua những nụ hôn dịu dàng, từng cái chạm môi lên vùng da mềm mại của người mình yêu.

Lật người cậu lại, anh dành cho Jeff những cử chỉ dịu dàng như là dải nắng ấm áp len lỏi qua khe cửa sổ, làm tan chảy bất kỳ khó khăn nào trong tâm hồn của cậu. Anh hôn nhẹ đường sống lưng của Jeff, từng nụ hôn như là một lời thú nhận sâu lắng về sự mong mỏi.

Alan nhẹ nhàng nâng phần hông của Jeff lên. Như một bông hoa nhỏ được một chú ong tìm thấy và đến lấy phấn hoa, như những kẻ đang tìm kiếm mật ngọt cho đời.

Cảm giác dần trở nên ấm nóng hơn, như là một ngọn lửa hồng lung linh đang bùng cháy trong trái tim của nhau. Một tay anh cầm lấy cổ tay chàng trai nhỏ của mình, tay còn lại ôm lấy chiếc eo mềm mại và vuốt ve.

Jeff dần dần chìm vào thứ mùi mê hoặc ấy, như một dạ thuốc quyến rũ mà cậu ta không thể cưỡng lại. Cảm giác êm đềm của không gian, hòa quyện với hương thơm quyến rũ, khiến cho cậu mất đi sự kiểm soát về bản thân. Ánh mắt của Jeff lơ mơ như một người say rượu, đôi mắt mở to tròn nhìn vào hư vô, chìm đắm trong sự đắm say của tình yêu và sự kích thích. Cảm giác mê hoặc ấy như một lời mời gọi không thể từ chối, và bản thân cậu giờ đây đang đắm chìm trong biển cả của cảm xúc.

Sự di chuyển ra vào của thứ tà thuật đó, khiến cho Jeff không thể kiểm soát được sự hưng phấn đang trào dâng. Cậu úp mặt vào gối, cố gắng kìm nén những tiếng rên rỉ đang đẩy mạnh ra khỏi họng. Từng làng hơi ấm từ Jeff trở nên đắm say và mãnh liệt, như những luồng gió nhiệt đới dâng trào trong đêm tĩnh lặng, lan tỏa sự sôi động và kích thích đầy cuốn hút trong không gian yên ắng.

Cậu cắn và mím môi mình lại, nén lại tiếng rên rỉ đầy khoan khoái của bản thân, nhưng cậu vẫn không tránh khỏi việc phát ra những âm điệu của sự khoái cảm, như là những nốt nhạc đầy gợi cảm trong bản hòa tấu của đêm tình ái.

Hai tay của Jeff bấu chặt vào ga giường, đầu nghiêng sang phải để lấy lại hơi thở của mình, mọi thứ như một thế giới đang chao đảo dưới những làn sóng hùng hồn của sự ham muốn và sung sướng.

Alan cúi người xuống và hôn nhẹ sau gáy của Jeff, như là một làn gió thoảng qua từ phía sau, mềm mại và dịu dàng. Hơi thở ấm áp của anh lan tỏa qua làn da nhạy cảm của Jeff, tạo ra những rung động mạnh mẽ, làm cho trái tim của cậu rộn lên trong một biển cảm xúc mãnh liệt. Mỗi nụ hôn nhẹ nhàng đều là một lời thốt nơi hồn của Jeff, đánh thức lên một ngọn lửa dục vọng nồng nàn trong lòng.

Rồi anh cắn nhẹ vào vành tai của Jeff, một cử chỉ gợi cảm và đầy gợi kích, khiến cho cậu trai ấy bị xao lãng bởi những khoái cảm đang trào dâng trong lòng.

Dưới ánh trăng tròn phủ mờ đi những dòng chảy của ánh sáng bạc, hai linh hồn đã hòa mình vào nhau, như là hai dải sáng đồng điệu trong màn đêm đen. Họ dường như là hai ngọn nến, khép lại trong vòng tay ấm áp của nhau, nhấp nhô theo nhịp đều đặn của trái tim đang rộn ràng trong lồng ngực. Cùng nhau, họ khám phá những khoái cảm đầy mãnh liệt, những cảm xúc mà từ lâu đã ẩn chứa trong tâm hồn, như những hạt sương trong làn gió mát của đêm tối muộn, tràn ngập và bao trùm cả không gian rộng lớn xung quanh.

...

Khi cả nhà đang ngồi dùng bữa sáng cùng với nhau, bầu không khí vui vẻ tỏa ra từ cô bé Dexter, khi miệng con bé nói không ngớt.

"Sao hôm nay ba và bố dậy muộn thế?" Cô bé miệng nhai bánh rán hỏi hai người cha của mình, ánh mắt tò mò đọng lại trên khuôn mặt của con bé.

Alan và Jeff ngượng ngùng nhìn nhau không biết nói gì, cảm thấy một chút xấu hổ với việc không thể giải thích sự trễ lịch của mình.

Jeff im lặng một chút rồi đáp lại câu hỏi của cô con gái. "Thì chỉ là bố và ba làm việc đến khuya, thành ra là ngủ trễ, nên sáng nay mới dậy muộn như thế này." Sự tự nhiên trong lời đáp của cậu, cố gắng giải thích một cách tỉnh táo.

"Cổ của ba bị gì thế? Nó bị bầm kìa." Cô bé tay chỉ vào vết bầm trên cổ Jeff, ánh mắt tò mò và quan sát.

Cậu giật mình khi bị cô con gái phát hiện ra vết bầm trên cổ. Jeff cảm thấy bối rối, cậu cứ nghĩ rằng chỉ cần mặc áo cổ lọ và với đôi mắt cận hiện đang không đeo kính của Dexter, thì con bé sẽ không nhìn thấy. Nhưng không, con bé vẫn thấy được, làm cho Jeff cảm thấy ngạc nhiên và lo lắng một chút.

"Thằng nào cắn ba hả?" Với sự tò mò của một đứa trẻ con mới lớn, Dexter hỏi tiếp, ánh mắt sáng lên đầy hiếu kỳ.

"Thằng bố mày nè con." Alan tự trả lời trong đầu, anh chỉ biết cười nhẹ, cố gắng che giấu sự bối rối trước câu hỏi của cô con gái.

"Hay là ba bị chó cắn? Ba chọc chó rồi bị nó cắn hả?" Con bé bắt đầu hỏi dồn dập, ánh mắt lấp lánh trong sự hiếu kỳ không nguôi.

"Kh-" Jeff cố giải thích nhưng bị con bé cắt ngang.

"Ba tiêm ngừa chưa? Coi chừng bị bệnh dại á." Con bé vẫn hồn nhiên mà nói tiếp, không màng đến sự bối rối của ba mình. Điều này khiến cho Jeff và Alan không khỏi cười nhẹ trước sự hài hước và ngây thơ của con.

"Nếu như không phải bị chó cắn thì chỉ có thể là người cắn, mà người nằm trong diện tình nghi đầu tiên. ĐÓ CHÍNH LÀ BỐ!" Con bé chầm chậm quay sang nhìn Alan, nhấn mạnh từng chữ.

Cả hai người liền rơi vào tình thế bất ngờ và bối rối, cảm thấy một chút ngạc nhiên trước sự logic của cô con gái.

"Nhưng bố rất nhanh là sẽ được trắng án, vì thực tế là nếu như bố cắn ba, thì ba sẽ đánh bố ngay lập tức." Con bé tiếp tục đưa ra phân tích của mình, khiến cho cả nhà không khỏi bật cười.

"Chắc chưa?" Alan nhìn cô bé, đáp lại với một nụ cười khẽ.

"Tất nhiên là chắc chắn rồi, một trăm phần trăm luôn." Con bé tự tin trả lời.

"Ok." Anh nhìn sang Jeff, rồi nháy mắt với cậu

Jeff bật cười, quay sang đánh nhẹ lên vai anh.

"Đó thấy chưa, bố chưa kịp cắn là ba cũng đánh bố rồi." Con bé liền cất tiếng.

"Ranh con thật." Alan véo má Dexter.

"Thôi, ăn nhanh đi bà cụ non ơi." Jeff lên tiếng.

"Dạ vâng ạ."






_______________________End Chap 29.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro