Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16 : Ôn

Đang ăn vui vẻ thì Lombary bồi một câu khiến vị giác cả đám tụt xuống mức thảm hại.

 " Tuần sau là thi học kì đó, tụi mày ôn gì chưa? " _ Lombary

 " ....Trời đánh tránh miếng ăn, cái thằng ôn dịch này, không biết lựa thời gian nói à " _ Neily

 " Ý là tao chưa ôn gì cả " _ Lombary

 " Chắc bọn tao ôn quá " _ Qiu Lin

 " Không sao, giờ vẫn còn kịp, ăn chơi xong về bục mặt học bài là vừa rồi " _ Gold

Lombary khóc trong lòng nhiều tí, đơn giản là thành tích cậu khá bấp bênh, lần nào cũng phải thi lại. Qiu Lin thì khá còn Neily là giỏi luôn. Gold thì thường thường. 

Bằng cách nào đó mà cậu thường ghi nhớ nhanh vào mấy phút cuối. Dù vậy thì tài liệu vẫn khó ghi nhớ, kiểu nó khô hơn cả sa mạc à nhiều nữa.

....

Thôi, ăn trước rồi tính.

Trong khi Gold đang vui vẻ ăn cùng nhóm bạn thì vị phụ huynh của cậu đang khá phân vân trong lựa chọn. Vì anh đã để ý thấy gần  Gold có vẻ mệt và chán nản vào buổi tối, một mình. Nên anh định mua quà để động viên. Dù sao cũng sắp thi học kì, cho thằng bé có thêm tinh thần.

Sao ấy nhỉ, dạo này Gold có tính kỉ luật cao hơn, anh chỉ yêu cầu một tiếng thôi là cậu làm liền, trong khi lúc trước là cả chục tiếng mới làm. Gold cũng bớt thức khuya lại và dậy sớm hơn rồi, trước mười một giờ là tắt đèn đi ngủ rồi tầm năm giờ là dậy, có khi còn dậy sớm hơn anh. Và cả đống thứ khác, từ cái nết đi lướt như con ma đến việc cậu không gây ra tiếng động mỗi khi làm gì đó luôn khiến anh bị giật mình. Từ một đứa ăn to nói lớn, giờ lại hành xử im lặng thế thì lạ thật. 

Nhiều lúc anh thấy Gold ở một mình, những lúc như thế thì cậu luôn nhìn vào không trung một cách vô định, trên mặt chỉ có một biểu cảm trầm buồn.

Hỏi thì cậu luôn đáp lại rất bình thường, thật sự là anh có cảm giác cậu lạ và bình thường cùng một lúc.

Cơ mà bây giờ anh hơi bế tắc một chút, anh biết là dù anh có đưa cái gì thì Gold cũng sẽ vui vẻ nhận nó nhưng mấy thứ cậu thích đều có gần hết rồi, còn cái gì nữa à.

Đúng là bất ngờ thì sẽ vui đấy, nhưng anh thường cân nhắc đến sự hài lòng của con mình với món quà.

Anh lấy điện thoại ra, nhắn tin hỏi Gold xem cậu có muốn gì không. Nhưng mọi thứ hơi khác với suy nghĩ của anh.

Gold
Quà?
Con nghĩ là bây giờ con không cần quà lắm

 " ... " _ King Orange

Từ chối quà, một điều hiếm thấy. Anh vẫn muốn mua quà cho cậu nhưng nếu cậu không muốn thì điều đó thật khó để khiến cậu vui. Có lẽ là từ từ vậy, anh vẫn sẽ mua quà cho Gold nhưng không phải lúc này.

Chắc anh nên mua thêm đồ ăn, nhưng khi định đẩy xe đẩy của mình đi thì anh mới phát hiện ra. Nó biến mất rồi. Nó chứa mấy món đồ mà anh mấy cả buổi để chọn, anh không rảnh để chọn lại đâu.

Anh đi hỏi những vị khác xung quanh nhưng không có ai là cầm nhầm xe đẩy của anh cả. Đang rối thì có một người phụ nữ va trúng anh, trông cô có vẻ lo lắng lắm.

 " Xin lỗi, anh có thấy ai cầm túi đồ màu trắng với logo đồng hồ màu vàng không? "

À, thêm một người mất đồ. Trường hợp của người phụ nữ này là bị trộm còn anh chắc là ai đó vô ý cầm nhầm. Cô tiếp tục nói kĩ hơn về chiếc túi của mình.

 " Nó là của một hãng đồng hồ, tôi có móc một chiếc đèn tia hồng ngoại ở túi, anh có thấy ai cầm nó không? " 

Thế này là đồ có giá trị rồi, anh quét nhanh người phụ nữ, cô có vẻ là thuộc tầng lớp khá giả, vẻ ngoài sang trọng, lịch thiệp.

 " Thật ngại quá, tôi cũng bị mất đồ " _ King Orange

 " Ôi trời... phải làm sao đây " 

Sự lo lắng tràn ra trên khuôn mặt, cô cầm điện thoại rồi gọi cho ai đó, nói vài ba câu rồi King thấy người phụ nữ bình tĩnh lại như không có chuyện gì. Vậy là cô gọi cho quản lý của trung tâm thương mại à. 

 " Anh đến quầy tiếp tân đi, họ nói là đã tìm thấy đồ bị mất của anh và tôi rồi " 

 " Sao không làm thế cho nhanh? " _ King Orange

 " Tôi muốn tìm xung quanh trước "

Anh đi cùng người phụ nữ đến quầy tiếp tân, ở đó anh nhận được đồ của mình, nó được dóng gói lại rất gọn gàng, anh được giảm giá vì sai sót của trung tâm thương mại. Anh còn thấy nhân viên bị phàn nàn mà không ho he gì với cô ấy.

Thôi cũng là thiếu sót của họ trong an ninh. 

 " Cảm ơn cô " _ King Orange

 " Vì cái gì? "

 " Cô giúp tôi tìm lại được đồ của mình " _ King Orange

 " Thế à " 

Cô không để ý mấy, cô chỉ lấy đồ của mình rồi rời đi, King cũng rời đi, không để lại bất cứ ấn tượng nào khác.

Tối đó, khi Gold đang ngồi học bài trong phòng. Sau khi đi chơi với bạn bè và trút bỏ được một áp lực thì cậu đang có tâm trạng tốt, tâm trạng thì có nhưng nó cũng tụt khi nhìn thấy tài liệu của bản thân.

Đủ combo chữ xấu, không phân loại, cùng màu mực, không trình bày, không đầy đủ. Sẽ khá mất thời gian để cậu sắp xếp và tổng hợp lại những thứ cần ghi nhớ. Thể này thì bảo sao thành tích trung bình-

Nhắc đến đây mới khiến cậu nhớ ra một chuyện quan trọng, Purple mà tụt tí điểm nào là tới số với Navy. Cậu liền gọi điện cho Purple.

/Alo?/

 " À buổi tối vui vẻ mà cậu đang làm gì đấy? " _ Gold

/Đang học nè, cậu siêng ghê, sắp xếp tài liệu dễ nhớ thật/

Ừ thì chuyện dễ hiểu mà, có mẹ làm công chức và cha làm kinh tế thì làm sao có cái nết cẩu thả được. 

 " Tôi chỉ muốn nói là bây giờ cậu nên rèn chữ lại, ghi chép bài đầy đủ và làm ơn! Làm ơn hãy trình bày rõ ràng vào " _ Gold

/Tôi biết mà, tôi mới bị mẹ nhắc về việc chữ tôi xấu, mà tôi vẫn đọc được mà, sao mẹ lại không đọc được chứ/

Ôi trời ơi, Gold ơi là Gold. Chữ cậu không xấu quá, nhưng đối với một người nền nã như Orchid thì nó đúng là xấu thật.

 " Bây giờ cậu có cái gì không hiểu về nội dung bài học không? " _ Gold

/Ờ có.... nhiều lắm, giúp tôi với/

Cậu có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cầu cứu, đáng thương của người đầu dây bên kia.

 " ....Học trực tuyến hay trực tiếp? Tôi kèm cậu " _ Gold

/Trực tiếp đi... ĐỂ TÔI QUA NHÀ CẬU!!/

Chỉ thế là nhanh, nhưng Gold sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra đâu. Bởi nếu để Purple qua đây học thì chắc chắn là cậu ta sẽ dính King Orange suốt và không có tâm trí học hành.

Cậu biết chuyện này làm cậu trông như đang chia cắt cha con người khác, nhưng nếu thật sự chiều theo ý bạn mình thì nó giống như việc cậu đang tiếp tay cho Purple tiếp tục chịu đòn từ Navy.

Áp lực học hành.

Nếu mày đã không giỏi ở thể thuật, thế thì hãy chứng minh vài điểm mạnh ở học tập đi. Orchid là một công chức, mày không thể giống như tao cũng phải giống mẹ mày ở điểm này.

Hiển nhiên là cậu đã khống chế điểm số của mình tăng từ từ chứ không đột ngột tăng lên trong quá trình học tập. Còn Purple, nếu cậu ấy sa sút thì chắc chắn sẽ chịu những thứ không tốt đẹp gì từ Navy. Một bậc phụ huynh nghiêm khắc như vậy, cậu sẽ thấy hổ thẹn nếu không được như cha mẹ. Dù cậu biết là Orchid sẽ không bao giờ tạo ra những áp lực đó, nhưng cậu thì có. Khá thảm hại cho bản thân cậu.

Cậu nghe thoáng qua mấy câu hỏi tại sao và phàn nàn của Purple nhưng thật sự thì cậu không thể chiều theo ý cậu ấy được.

 " Nếu điểm số của cậu sa sút thì cậu sẽ gặp rắc rối với cha tôi đấy, nên là mong cậu đừng ương ngạnh nữa " _ Gold

/....Tôi thật sự muốn báo với trung tâm phúc lợi trẻ em/

 " Tôi hiểu, bây giờ tôi sẽ qua nhà cậu " _ Gold

/Ý là, thỉnh thoảng tôi qua nhà cậu được không?/

....💢
Đã ham chơi lại còn cứng đầu, cái nết gì vậy trời.

 " Thi xong rồi tính tiếp, giờ thì học đi " _ Gold

/Ê Purple, biết gì không? Cậu nói y chang cha mẹ tôi vậy á/

 " Vậy là có làm không? " _ Gold

/....Có/

Cậu vừa cầm điện thoại nói chuyện với Purple, vừa chuẩn bị tài liệu, sách vở. Cũng như tính toán thời gian còn lại ở trong đầu. Còn đủ để Purple kịp học không, sao việc học của cậu ta mà cậu lại lo lắng thế này.

Gold có thể chiều người khác nhưng trong vài khoảng khắc, cậu sẽ nghiêm túc hơn và không nuông chiều nữa. Ừ, cậu dịu dàng nhưng không dễ dàng đâu.

Purple có vẻ đang dỗi, nhưng không từ chối việc học cùng với Gold. Cậu ta cúp máy trước, để bạn mình chuẩn bị đồ. Xong xuôi thì ra ngoài, không quên nói King một tiếng.

 " Cha ơi, con qua nhà bạn để học nhóm ạ " _ Gold

 " Cứ đi đi, học thì học nhưng chú ý giờ giấc là được rồi " _ King Orange

 " Thôi nào, con không muốn thi lại đâu... cũng không muốn khiến cha thất vọng " _ Gold

Vế sau cậu nói nhỏ nhưng xui là King vẫn nghe được. Anh cau mày, từ khi nào mà con anh lại có cái suy nghĩ đó vậy. Anh mừng là tinh thần học tập của cậu cao nhưng dường như cậu đang học dưới áp lực. Anh sẽ không đặt những áp lực như thế lên con trẻ đâu.

Anh còn thứ muốn hỏi nhưng Gold đã ra ngoài rồi, chỉ thế là nhanh. Thôi thì mong là cậu đi đường cẩn thận vậy.

Đường đi buổi tối không an toàn như ban ngày nhưng với một đứa dám ra ngoài đường lúc hai, ba giờ sáng để hát (Lỡ dọa người đi đường) thì nó vẫn bình thường chán.

Nhưng Gold đâu có khùng mà đi bộ, ngày nay cậu đi bộ nhiều rồi, cũng không có nhu cầu vận động buổi tối nên quyết định là búc Uber đi.


_______________
Cám ơn vì đã đọc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro