Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🥖

akutagawa lớn và em gái gin vốn là trẻ mồ côi, họ nương tựa lẫn nhau để sống sót trong khu ổ chuột hôi thối. hằng ngày, akutagawa lớn sẽ đảm nhận việc tìm đồ lặt vặt (như đồ ăn) cho cả ngày còn gin sẽ ở yên để trông túp lều rách nát. tối đến, họ quây quần bên nhau mà chia sẻ về những câu chuyện của ngày hôm đó, chủ yếu là anh lớn sẽ kể còn em gái chăm chú lắng nghe. dẫu cuộc sống khổ cực, bệnh tật bủa vây khắp thân thể yếu mềm nhưng hai anh em vẫn sống rất vui vẻ. cho đến ngày hôm ấy, mọi thứ bỗng chốc bị đảo lộn.

còn nhớ đó là vào một ngày đông. tuyết rơi trắng xóa cả vùng trời, gió lạnh mơn trớn từng thớ thịt dưới lớp áo mỏng tanh. lại là một ngày đông lạnh lẽo của hai anh em nhà akutagawa.

như thường lệ, akutagawa lớn lại tìm đồ ăn cho ngày dài. khổ nỗi tuyết dày đặc nên hôm nay chẳng có gì, đến cả bới thùng rác còn không tìm được cơ mà? cậu thở dài, thời tiết hôm nay quá lạnh nhưng chẳng có gì ăn, chỉ sợ em gái nhỏ sẽ không chịu nổi đến hết ngày mất.

chốc, có mùi thơm xộc thẳng vào mũi cậu, thoảng trong chút hương đó là cảm giác ấm nóng. akutagawa lớn nghĩ ngợi đôi lúc rồi kết luận rằng đây là mùi của một ổ bánh mì, ngon lành và còn nóng hổi. nhưng thứ đồ ăn như thế ở đâu mà ra, nhất là ở nơi như thế này? không chần chừ giây nào mà liền lần theo hương thơm, càng đến gần mùi càng ngào ngạt, đến độ sợ rằng cậu có thể chết chìm trong đấy. cuối cùng thì cũng tìm được, mùi hương đó xuất phát từ một tiệm bánh mì nhỏ ở đầu xó khu ổ chuột.

akutagawa lớn ngó quanh, trông tiệm này thật lạ với cậu nên có thể là chỉ mới mở. tiệm này đề tên tiệm bánh hổ con, sau tủ kính là thật nhiều loại bánh mì được trưng bày với những kiểu cách bắt mắt. nhìn thôi là đã thấy đói mất, nhưng khổ nỗi là cậu chẳng có gì để có thể mua chúng.

"trông anh có vẻ thích mấy cái bánh nhỉ, anh có muốn ăn không?"

là tiếng trẻ con? dựa theo giọng điệu bập bẹ và thanh âm trong vắt kia thì chắc là một bé trai tầm 4 - 5 tuổi.

"em không có ý gì đâu, chỉ là em thấy anh nhìn chăm chăm vào tiệm nên-n."

thấy akutagawa lớn chỉ liếc nhìn mà chẳng nói chút nào, đằng kia ấp úng giải thích.

"tôi biết. nhóc nói trúng rồi, tôi thật sự rất muốn ăn. chỉ là..."

có thể thấy rõ sắc mặt của đứa trẻ kia từ sợ hãi chuyển thành nét vui tươi. rồi nó chống nạnh, làm ra vẻ tự hào lắm.

"anh đừng lo, tiệm này là của ba mẹ em, nếu em nói với họ thì chắc họ sẽ cho anh thôi!"

akutagawa lớn trợn tròn đôi mắt. đùa nhau đấy à?

"thế anh ăn không, để em xin bố mẹ chooo?"

đôi ngươi dị sắc của nhóc nhỏ nhìn thẳng vào cậu, khuôn miệng cũng nở nụ cười thật tươi.

"có được không đấy...?"

akutagawa lớn mặt mày cau có vì trông nhóc này khả nghi lắm, nhưng sau khi thấy nó phồng má rồi bảo khẳng định chắc nịch thì cậu cũng xiêu lòng. thôi thì tạm tin nó vậy, dù sao cậu cũng cần đồ ăn.

"mà anh tên gì vậy?"

đứa trẻ nắm tay cậu rồi kéo vào trong.

"gọi akutagawa là được."

.

.

.

"thế, anh thấy sao? ngon không?"

đôi mắt to tròn của nhóc nhỏ hướng về cậu, có thể thấy rõ bóng hình một cậu bé với khuôn mặt đỏ bừng vì hơi ấm phản chiếu trong con ngươi mang sắc màu hoàng hôn kia.

"ngon thật... nếu gin cũng được ăn-"

chết mất, đáng lẽ ra cậu phải đưa ổ này cho gin chứ? akutagawa lớn hốt hoảng, cậu vội bọc lại ổ bánh mì rồi định ra về. bỗng có lực nắm chặt lấy tay cậu.

"gin là ai vậy anh? em gái anh hả, nếu anh cần thì em có thể xin thêm một ổ nè."

thằng nhóc đó kéo cậu lại chỗ ba mẹ nó, làm nũng một chút rồi lấy thêm một ổ nữa. akutagawa lớn chỉ dõi xem mấy hành động của nó rồi cười trừ. trẻ nhỏ trông thật tức cười, nhưng chúng nó cũng dễ thương theo cách nào đó.

"thế, bây giờ là đủ hai ổ cho hai người rồi đó!"

sau khi được dúi vào tay thêm một ổ bánh ngon lành thì cậu xin ra về. thằng nhỏ kia thấy vậy thì mếu máo, bảo anh bỏ em đồ hả rồi oa oa khóc luôn. cậu xoa đầu nó rồi bảo nếu muốn thì ta có thể gặp lại mà, nhóc nhỏ nghe xong mới chịu nín khóc.

"thế mai ta lại gặp lại nhé! mà tên em, tên em là-

nhóc kia nín họng.

n-nakajima atsushi! a-anh không được quên đó-ó!!!"

cái tên thật đẹp nhỉ, akutagawa thầm cảm thán.

"ừa, atsushi, ta sẽ gặp lại vào ngày mai nhé?"

nói rồi cậu quay về khu ổ chuột với hai ổ bánh mì trên tay. vừa về, em gái gin liền chạy ra ôm lấy anh trai rồi cả hai anh em cùng ăn những ổ bánh mì ngon lành.

trời đông hôm đó thật lạnh, nhưng chẳng hiểu sao mà trong lòng của anh em akutagawa lại ấm đến lạ thường.

.

.

.

một ngày, rồi hai ngày. atsushi không thấy akutagawa ở đâu.

hai ngày, hai tuần, hai tháng. atsushi vẫn chẳng thấy bóng hình của akutagawa.

tám tháng, một năm rồi hai năm, atsushi vẫn vô thức mà đợi chờ mãi một người, chỉ là em bắt đầu quên tên người ta rồi.

.

.

.

cũng sáu năm rồi.

atsushi bé nhỏ ngày nào giờ đã lớn hơn. dẫu bao năm đã trôi qua nhưng em vẫn ôm mộng một ngày được gặp lại anh, một người mà đến cái tên em còn chẳng nhớ.

yêu là đau vậy mà, nhưng em nguyện bị nó giày vò.

.

.

.

hơn mười năm trôi qua và atsushi thật sự đã buông xuôi. em đã quên hết về anh rồi, dù em có cố gắng đến đâu. hóa ra tình ta cũng chỉ như gió thổi, và rong ruổi theo chiều gió mệt lắm chứ

nên em xin dừng bước vậy.

.

.

.

đã mười ba năm kể từ ngày ấy, hiện giờ atsushi đang tiếp quản tiệm bánh mà ba mẹ để lại. vì tính chất công việc rất bận rộn nên em cảm thấy cơ thể như rã rời, nhưng vì ba mẹ và bạn bè nên em vẫn cố hết mình.

và hôm nay, atsushi lại tiếp tục một ngày làm việc chăm chỉ.

"chào quý khách, quý khách cần-"

nét mặt tươi cười chuyển hoảng hốt, sau đó là sự xúc động trào dâng trong lòng ngực rồi dần lan khắp cơ thể.

là anh.

một anh bằng xương bằng thịt, một anh thật sự đang sống chứ không chỉ là bóng hình mờ ảo trong tâm trí của em khi đêm về.

"l-là anh phải không?"

atsushi đứng chôn chân mấy phút rồi chạy ra, ôm chầm lấy thân ảnh trước mặt.

"ừa, là anh đây. thật xin lỗi vì đã để em phải chờ."

cậu rúc vào em, tham lam cảm nhận hơi ấm từ người thương. cậu cũng xoa nhẹ mái đầu bạc như vỗ về đứa nhóc đang khóc nấc lên trong lòng mình.

"anh biết em đợi lâu lắm không? em biết mình là kẻ tồi tệ nhưng thú thật, em đã quên mất anh ra sao, giọng nói của anh như thế nào, thậm chí đến tên của anh nữa..."

thế nên, em rất sợ rồi có một ngày mình sẽ quên mọi thứ về anh. rồi khi anh và em lại gặp nhau, chúng ta sẽ như đôi người xa lạ.

em sợ lắm chứ...

"anh xin lỗi, atsushi. anh đã luôn muốn tìm em sau ngày hôm đó, nhưng vì mọi thứ bỗng bị đảo lộn nên..."

atsushi ngọ nguậy một chút rồi rời khỏi vòng tay của người thương, em cũng gạt đi những giọt nước mắt ở khóe mi rồi nhìn cậu.

"em biết mà, cuộc sống ở khu ổ chuột chẳng dễ dàng gì. em không thể trách anh được, mà em còn thương anh lắm cơ. nên em sợ là... sợ anh..."

cậu đứng nhìn em, rồi chỉ lắc đầu. thật tình, đứa nhỏ này lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho người ta.

"anh này, giờ mình làm lại đi, như cái ngày mà chúng ta gặp nhau đó. có được không?"

atsushi ngước nhìn lên anh.

"thế, tên anh là gì vậy?"

"akutagawa ryuunosuke, cứ gọi là ryuu thôi."

ngoài tiệm bánh, em gái gin đứng chờ chỉ biết cười mỉm. trên tay cô là một hộp nhẫn nhỏ có đề tên "gửi nakajima atsushi".

"thật tình, hai anh ngốc này."

▶ ●─────── 5:05

writeblock đã gi ết ch ết mình.

này viết để kịp vlt trắng nên hơi nhiều sai sót, sẽ sửa đổi dần vào mấy hôm sau...

sẵn thì thèm bánh mì ghê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro