Phần 3: Nhật kí Leader Pain
Ngày 1 tháng Y năm Z
Nhật kí thân yêu,
Đây là lần đầu tiên ta viết nhật kí. Trước đây khi nhìn thấy một số thành viên khác viết Nhật kí, ta đều cho là vô bổ. Ta rất bận rộn với công việc leader của Akatsuki nên không có thời gian cho việc này. Nhưng hôm nay, có một sự việc khá nghiêm trọng và khác thường đã diễn ra, và ta không thể không lưu giữ lại ở đâu đó. Một sự kiện đáng nhớ.
Hôm nay vốn dĩ là một ngày bình thường. Tất cả các thành viên tổ chức tụ họp trong phòng xem Tivi. Và Zetsu ngẩng lên thông báo:
_ Có thư.
Liền ngay sau đó ta cảm nhận thấy tiếng chân chạy lịch bịch. Tên phát thư ngớ ngẩn, bọn ta mà muốn giết hắn thì giết từ lâu rồi.
Deidara đi ra, và trở vào với một cái hộp trên tay. Và trong hộp... woa, toàn là bánh trông rất ngon lành!!
_ Của ai gửi thế? – Ta hỏi, nhưng chỉ nhận được cái nhún vai:
_ Chắc là của fan hâm mộ ấy mà.
Sau đó thì chắc ai cũng đoán được. Ta ngồi đó, đĩnh đạc như một vị thủ lĩnh phải làm, nhìn bọn háu ăn trước mặt, và cuối cùng, khi tất cả thành viên đều đã có phần, ta chậm rãi cầm lấy một chiếc bánh, đưa lên miệng, và...
Konan bước vào. Trên tay cô ấy là một tấm thiệp màu xanh có hoa văn... con rắn.
_ Của ai làm rơi trước cửa thế này? – Konan nói, nhìn vào tấm thiệp, và đọc – Thân tặng các đồng đội cũ Akatsuki của ta. Kí tên: Orochimaru.
_ HẢ??
Chiếc bánh dừng lại vừa kịp lúc. Ta buông tay, thả nó rơi phịch xuống đất. Nhưng bọn háu ăn kia thì không may mắn vậy. Ta chắc là bánh phải trôi xuống bao tử chúng hết rồi. Ta nghĩ ngay đến việc gọi xe cứu thương đưa chúng đi súc ruột gấp, nhưng không kịp... Ai mà biết bánh của tên Rắn đó có tác dụng cấp kì vậy chứ.
Một tiếng nổ Bụp, một làn khói màu xanh xám, và ... những thành viên Akatsuki trước mặt đã biến đâu mất tiêu, chỉ còn lại ta và Konan. Ta chớp mắt, định thần nhìn lại, thì ồ, chúng không biến mất. Nhưng tất cả đã BỊ TEO NHỎ. Trước mặt ta lúc này, bò lóp ngóp trong tấm áo choàng, là tám em bé. Phải nói là chúng vô cùng DỄ THƯƠNG!! Ta không kìm chế được, nhào tới ôm chầm lấy chúng. Hình như có đứa nào bứt tóc ta thì phải, vì sau đó ta phát hiện đầu mình có vài lỗ hói...
Ngày 2 tháng Y năm Z
Nhật kí thân,
Quả là một ngày vô cùng vất vả. Như ta đã kể, một tai nạn đã biến tám trên mười thành viên Akat thành em bé. Tám em bé mang tư duy người lớn. Và chúng chẳng chịu hợp tác chút nào.
Trước hết, ta và Konan phải mua gấp đồ cho em bé. Chúng BÉ XÍU. Thật quá sức tưởng tượng, không ngờ có ngày ta đi mua đồ trẻ con thế này. Tiếp theo sau đó, vì Konan và đám nhóc cùng từ chối việc để cô ấy lo cho tụi nó, nên một tay ta phải lo lắng hết, bù lại Konan lo việc nấu nướng. Tất nhiên là ban đầu bọn nhóc phản đối, nhưng rốt cuộc chúng không thể tự thay đồ, tắm rửa, hay dùng toilet, vậy nên tất cả đến tay ta. Ngày bận nhất trong đời! Rốt cuộc ta cũng hiểu ra ý nghĩa của Lục đạo. Có 12 tay thì mới lo xuể được.
Phải nói thêm là đám nhóc hoàn toàn không thích hoàn cảnh hiện tại. Chúng trở nên cực kì xấu tính. Thú thật là vì bọn chúng quá dễ thương, nên ta có lỡ tay bẹo má phết mông mỗi đứa vài cái. Chỉ vậy thôi mà, đâu có đáng để bọn chúng đối xử với ta – người quay quần quật lo lắng chăm nom bọn chúng cả ngày, như thế chứ! Nhưng không sao, ta phát hiện ra rằng kể cả tội phạm cấp S, khi bị thu nhỏ thành em bé cũng trở nên vô hại như cừu non. Bằng chứng là, hôm nay ta đã ăn vài con chịm đất sét của Deidara vào đầu, vài cái phi tiêu của Itachi, bị Kisame cắn, bị Hidan kéo tai... và vẫn bình an vô sự. Nhưng giá như tụi nó ngoan ngoãn hơn thì có phải dễ thương hơn nhiều không.
Và đến bữa ăn... đúng là đại chiến! Ồ, nhưng chỉ là đại chiến khi ta loay hoay đủ kiểu vẫn không thể đút thức ăn cho bọn nhóc. Chúng phản đối ta bằng cách lật tô và phun phì phì. May mắn cho ta, Konan bước lên và thấy cảnh đó... Đại chiến kết thúc. Và ta thề là, cả ta và bọn nhóc sẽ không dám đối xử với thức ăn như vậy lần thứ hai.
Ôi nhật kí ơi, ta mệt bở người. Giờ thì bọn nhóc, sau một ngày la lối phản đối và tìm đủ cách tấn công ta, đã mệt và ngủ cả rồi. Ta cũng ngủ đây. Mọi chuyện để ngày mai tính tiếp.
Ngày 3 tháng Y năm Z,
Hôm nay, khi tình hình đã bớt hỗn loạn một chút, ta tổ chức cuộc họp của Akatsuki để bàn về tình hình khẩn thiết hiện tại. Một cuộc họp khẩn. Tổ chức đang đứng trước một nguy cơ to lớn do tên Orochimaru gây ra.
_ Ta không chịu nổi nữa, chết tiệt!!! – bé Hidan gào lên. Một cảnh tượng khá thú vị, khi bé ngồi lọt thỏm trong lòng ghế. Nhưng, khoan đã, "chết tiệt"? Ta phải chấn chỉnh chuyện này mới được, mới bé xíu mà ngôn từ đã bẩn thế à? Chà, ta chợt nhận ra là cứ để tình hình hiện tại cũng không đến nổi nào, ta có thể uốn nắn cho chúng bỏ bớt mấy cái tính xấu đi, và ít ra thì bé Hidan cũng thoát khỏi vị trí ế vợ trong cái poll ngoài kia.
_ Sasori-danna – Deidara đưa tay lên – danna có thể chế ra thuốc giải không? Danna cũng rành về thuốc mà, un...
Chà, bé Deidara. Thằng bé trông rất xinh trai với mái tóc vàng và đôi mắt xanh, cái miệng trên tay thì bé tí tẹo, tuy nhiên vẫn xấu tính như mọi khi. Không sao, ta cũng sẽ dạy dỗ cho bé hiền lành dễ bảo hơn, rõ ràng sự dạy dỗ của lão già Tsuchikage là sai phương pháp. Lão đã biến một thằng bé thiên thần thành một đứa ngỗ nghịch...
_ Không... Ta làm gì nghiên cứu mấy thứ thuốc quái dị như tên đó... - Sasori nói.
Bé Sasori, xinh xắn như búp bê, nhưng ta hơi lo lắng vì thằng bé có triệu chứng tự kỉ. Suốt cả ngày hôm qua thằng bé trốn tiệt trong con rối Hiruko, đến mức ta phải tịch thu và treo Hiruko lên trần nhà. Ta cũng ngạc nhiên vì cái bánh của Orochimaru lại có tác dụng với người-rối như Sasori cơ đấy.
_ Vậy cách duy nhất và phải khẩn cấp truy tìm Orochimaru để lấy thuốc giải độc – Itachi nói. Kể cũng buồn cười, khi một cậu nhóc nhỏ xíu phát biểu với bộ mặt ngầu... Hay là tên này đã mang bộ mặt ngầu từ trong bụng mẹ nhỉ? Nhưng chính Itachi-kun đã ném phi tiêu vào mặt ta mới hôm qua thôi, nên không thể đánh giá thấp nó được...
Bé Kisame đang vẫy vùng trong thau nước. Bé Zetsu đang ngồi co ro trong chậu cây kiểng. Bé Kakuzu thì đang ôm khư khư hộp tiền. Kể ra cũng không khác với phiên bản lớn là bao. Còn Tobi...
Khoan, nhóc Tobi đâu rồi?
Ta cũng ngạc nhiên vì thuốc của Orochimaru có tác dụng cả với cái mặt nạ của Tobi. Giờ thì thằng nhóc có một cái mặt nạ xoáy thu nhỏ hoàn hảo. Và Tobi, đó là đứa duy nhất không cáu kỉnh khó chịu, có vẻ bởi bản tính Tobi lúc lớn cũng y chang con nít rồi. Nó lại còn hay đi nghịch phá, làm cơn bực bội của đám nhóc kia tồi tệ thêm.
Ta phát hiện áo choàng mình nhúc nhích. A, đây rồi. Ta tóm lấy Tobi, trả về vị trí. Bọn nhóc này, đứa nào cũng có vấn đề. Ta sẽ từ từ uốn nắn chúng.
Cũng phải nói là ta đang ở trong cuộc họp, mà đầu óc cứ nghĩ đi đâu. Vậy nên ta ăn một cái máy bay giấy của Konan vào đầu:
_ Này, sao ông không nói gì hết vậy?
Ta mất gần nửa phút để quay về thực tại.
_ Ờ... ta nghỉ phải làm theo cách của bé Itachi...
_ BÉ ITACHI?! – Itachi hét lên. Và ta phát hiện là thằng nhóc chưa có Sharingan. Mà, ta lỡ mồm mất rồi...
_ Không, ý ta là Itachi – Ta hắng giọng, lấy lại vẻ uy nghi của một thủ lĩnh – Biện phát duy nhất lúc này là phải nhanh chóng tìm ra tên Orochimaru. Ta sẽ dùng Lục đạo, tất cả hãy an tâm là chuyện này sẽ không kéo dài.
Miệng thì nói vậy nhưng thật ra, ta cảm thấy chuyện này có kéo dài thêm một chút thì cũng không sao...
Hừm, Nhật kí ạ, ta thấy mình lạ quá. Chẳng lẽ ta không còn lo lắng cho tổ chức nữa sao? Không, ta phải gạt ngay mọi chuyện ra khỏi đầu. Từ ngày mai ta sẽ quyết truy tìm Orochimaru.
Ngày 5, tháng Y năm Z,
Phải, là ngày 5 rồi, bởi hôm qua ta thật sự không có chút thời gian nào...
Ta đã bắt đầu cuộc sống của một viên chức bận rộn. Sáng sớm ra khỏi nhà, và tối mịt mò về với vợ con – à không, với Konan và đám người lớn thu nhỏ - trong tình trạng mệt bở người. Không hẳn là vậy, nhưng cũng tương tự. Nói nhỏ cho ngươi nghe thế này thôi chứ, nếu ta mà nói ra miệng chắc lại phải nhận một đợt tấn công bão táp... Nhưng mà, phải công nhận, mỗi khi cùng Konan lùa bọn chúng đi ngủ, ta cảm thấy... ờ... như một gia đình...
Quay lại với việc bận rộn. Ta đã phải huy động hết Lục đạo nhưng vẫn chưa tìm ra tung tích Orochimaru. Bởi ta không chỉ có việc truy tìm con rắn đó. Ta còn phải thực hiện nhiệm vụ của Akatsuki nữa. Ngân quỹ đang phải gánh một khoản khá lớn, và bé Kakuzu liên tục cằn nhằn, hơn nữa ta không thể để kẻ thù đánh hơi ra bất ổn. Vì vậy nên ta càng lúc càng kiệt sức, mắt hõm sâu và tím bầm...
À mà có một chuyện. Hôm nay bé Deidara và bé Hidan đã ngỏ ý giúp ta đấy nhé. Hai bé đã chủ động chặn gặp ta lúc bước vào nhà, và bé Hidan đã thẳng tay chém con gấu bông ta đem về ra làm đôi... À, mà đó không phải chuyện chính. Cái chính là, sau khi chém đôi con gấu bông, bé Hidan nói:
_ Ê lão leader. Bọn ta phát chán việc phải trốn ở đây rồi.
_ Đúng – bé Deidara tiếp lời – bọn ta muốn làm nhiệm vụ, un. Ở đây bức bối chết mất.
Ờm, nói thêm là lúc này thằng bé tỏ ra rất cáu kỉnh bởi nhóc Tobi lúc nào cũng lẵng nhẵng bám theo nó. Cũng chẳng khác phiên bản lớn là mấy.
Phải nói là ta vô cùng cảm động. Cuối cùng hai bé cũng đã thấu hiểu và muốn chia sẻ cho công việc vất vả của ta rồi. Không kìm được nước mắt, ta đang định lao vào ôm chúng thì bé Itachi và Kakuzu bước ra.
_ Đúng là đồ bất tử ngu ngốc – Kakuzu nói. Hidan quay phắt lại:
_ Cái gì hả?
_ Cả tên tóc vàng kia nữa – Itachi thêm vào – Các ngươi nghĩ có thể ra ngoài làm nhiệm vụ với bộ dạng này chắc? Búp bê Babie?
Thôi rồi. Chạm nọc.
Kết quả là thay vì những cái ôm thì ta phải nhận tên bay đạn lạc. Nhưng thôi, ta quyết định mặc kệ bọn chúng. Kể ra thì, anh em trai đánh nhau cũng là bình thường đối với sự phát triển của trẻ em thôi mà.
Ta cũng công nhận là bé Itachi nói đúng. Ta không thể để chúng làm nhiệm vụ được. Phải tự gánh thôi. Nhưng dù sao, thì bé Dei và bé Hi à, sự quan tâm của hai con đã tiếp thêm sức mạnh cho ta rồi. Cô lên!!
Ngày 6 tháng Y năm Z
Ta đem bánh kem về động, lắc đầu khi được hỏi có tìm ra Orochimaru chưa, và bị lật bánh kem vào mặt. Bọn nhóc vẫn thật ngoan cố. Nhưng mà... *thở dài*... các bé vẫn thật là dễ thương...
Ngày 7 tháng Y năm Z
Đã một tuần kể từ khi tai nạn đó xảy đến với Akat. Ta mua một túi bánh kẹo lớn để ăn mừng... à không, để đánh dấu sự kiện này. Lòng ta phơi phới như một ông bố quay về tổ ấm. Ta mang nụ cười tươi tắn nhất, đẩy cửa bước vào, và...
_ Ê lão leader! – bé Hidan chào ta, không thể nào thân ái hơn.
Nhưng mà khoan...
Bé Hidan! Chuyện gì đã xảy ra vậy?!
Trước cặp mắt sửng sốt của ta là Hidan – tên Hidan-lớn – với máu nhỏ long tong xuống sàn nhà và cây sắt xuyên qua giữa bụng! Và bồi tiếp thêm một cú, Deidara bước ra, không thèm nhìn ta một cái, giật lấy túi bánh kẹo bỏ vào trong:
_ Ờ, tốt đấy, ăn mừng mọi chuyện quay về như cũ, un.
Và đó cũng không phải bé Dei dễ thương của ta!
Thật kinh khủng. Ta vội vã bước vào, xem khắp các phòng, và... Trời ơi, cả bé Ita, bé Saso, bé Kisa... TẤT CẢ ĐỀU ĐÃ THÀNH NGƯỜI LỚN!!
Ta sửng sốt đến không nói nên lời. Chuyện này là sao? Ta vẫn chưa tìm ra Orochimaru mà? Các bé con của ta đâu? Thậm chí ta còn chưa dạy dỗ được bọn chúng bỏ bớt mấy cái tính xấu đi nữa!
Konan giải thích tất cả bằng cách đưa cho ta một cái hộp. Ồ, ta nhận ra đó là cái hộp bánh hôm trước của Orochimaru. Bên dưới hộp là một dòng chữ nhỏ xíu: Hạn sử dụng: 1 tuần.
Vậy ra là hết hạn sử dụng thì thuốc cũng hết tác dụng?
Chà, Nhật kí ạ... Ta nghĩ từ ngày mai ta hết thời gian để viết rồi. Từ mai ta càng phải quyết tâm truy lùng Orochimaru hơn nữa, có lẽ... có lẽ là, để bắt hắn nhả ra loại thuốc có tác dụng lâu hơn?
==================
.
.
Và từ hôm đó, leader Pain không còn viết Nhật kí nữa...
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro