Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Lời nói dối gửi đến anh] - 04

Quán cà phê Poirot.

"Xin hỏi quý khách dùng gì ạ?" Người phục vụ tóc vàng mỉm cười, nhưng vẻ mặt như đang nghiến răng nghiến lợi.

Akai lật xem thực đơn trên bàn. "Ở đây có rượu Bourbon Whisky không?"

"Không có." Amuro Tooru nói không chút suy nghĩ, cúi thấp người xuống và nheo mắt đầy đe dọa. "Tôi nhớ ai đó vừa mới nói hai hôm trước là mình không phải kẻ bám đuôi!"

Akai cố tình không nhìn vào mắt cậu, ngược lại, cậu bé Edogawa ngồi đối diện hắng giọng, "Amuro-san, là em gọi anh ấy đến..."

"Tôi cảnh cáo anh đừng có được voi đòi tiên," Amuro hoàn toàn phớt lờ lời giải thích của cậu bé, tiếp tục hướng hỏa lực về phía Akai. "Mặc dù trước đó tôi nói sẽ không giao anh cho Tổ chức, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ khoanh tay đứng nhìn khi anh xuất hiện trước mắt tôi mỗi ngày. Hay là anh muốn hại tôi cũng bị lộ thân phận theo?"

"Không phải cậu bảo tôi đừng luôn gọi điện thoại, mà hãy đến gặp mặt trực tiếp sao?"

"Anh đang cố tình ngụy biện!"

"Cho cháu một suất trẻ em." Conan tội nghiệp nói với nữ phục vụ cách đó không xa. Amuro cũng nhận ra mình có hơi mất kiểm soát, thở dài và nói nhỏ với Akai: "Lát nữa tôi sẽ tính sổ với anh." Sau đó quay lại làm việc.

Mặc dù nhờ vào tâm lý bảo vệ tinh tế của Vermouth, người của Tổ chức Áo đen có lẽ sẽ không xuất hiện ở đây, nhưng Amuro nói đúng. Nếu quá công khai ở gần Amuro, có thể sẽ liên lụy đến cậu bất cứ lúc nào. Akai nhấp cà phê, ánh mắt lặng lẽ dõi theo bóng dáng Amuro. Anh thấy Amuro có phần lơ đãng, nhưng vẫn không ngừng nở nụ cười rạng rỡ với khách hàng. Thật khó mà tưởng tượng được người sở hữu nụ cười như vậy lại chính là Bourbon của Tổ chức Áo đen. Dù không khỏi khâm phục đặc vụ át chủ bài sâu sắc này, Akai phát hiện trong đầu mình còn lóe lên một ý nghĩ khác:

Nụ cười đó, có lẽ sẽ không bao giờ hướng về phía mình...

"Người bạn của anh thật tốt, vẫn luôn đợi anh ở bên ngoài." Khi quán đóng cửa, Azusa nói với Amuro. Amuro liếc nhìn ra ngoài. Akai đứng bên hẻm nhỏ phía đối diện đường, dựa vào tường, ngậm điếu thuốc, theo thói quen cho tay vào túi, nửa thân hình hòa vào màn đêm.

Chúc mừng anh lại thành công lừa dối thêm một người phụ nữ nữa, Amuro nghĩ.

...

"Lần này anh lại có chuyện gì?"

Rei hỏi khi cả hai băng qua con hẻm, Akai đi trước cậu. Khi anh nghiêng đầu nói chuyện, có ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt xanh lục, khiến Rei nhớ lại những đêm họ cùng thực hiện nhiệm vụ trong Tổ chức.

"Tiếp tục tiếp thị thôi," Akai nói, "Để cậu cảm nhận được sự cần thiết của việc hợp tác, chúng tôi có một yêu cầu không tiện."

Rei cảm thấy, thực ra nếu Akai cứ bám riết không đi, cuối cùng cậu cũng không có lựa chọn nào khác; điều này thật nực cười, liên lạc từ xa với Akai khiến cậu bực bội, tiếp xúc gần với Akai lại làm tăng nguy cơ cho cậu. Người đàn ông này chẳng khác nào một củ khoai tây nóng bỏng tay, cầm cũng không được mà buông cũng chẳng xong.

"Một vài kẻ có liên quan đến vụ xả súng ở California gần đây, bị phát hiện đang lẩn trốn ở Nhật Bản. FBI cũng đang truy lùng những tên khủng bố này, đã khoanh vùng được một số địa chỉ, nhưng chúng tôi không tiện tiến hành bắt giữ trên lãnh thổ Nhật Bản."

"Anh cũng biết nói những lời đó sao..." Rei hừ lạnh, "Tôi tưởng khi bắt Rena Mizunashi các anh chẳng hề nghĩ đến việc nên kín đáo một chút."

"Ít nhất là kín đáo hơn lúc cậu đến bắt tôi," Akai vứt mẩu thuốc lá, chuyển hướng hỏa lực. "Vậy, có hứng thú hợp tác không? Chuyện này rất có lợi cho cậu."

"Lợi như thế nào?"

"Tôi nghĩ thời gian trước cậu bận rộn truy bắt tôi, chắc hẳn không có nhiều thành tích để báo cáo cho Tổ chức; hai người này đứng sau những nguồn tài trợ lâu dài, nếu có thể điều tra ra, cậu có thể dùng thân phận Bourbon để tranh thủ biến chúng thành nguồn tài chính cho Tổ chức, lấy lòng Boss. Hơn nữa, bắt được khủng bố cũng là một chiến công cho phía Công an, một mũi tên trúng hai đích mà."

Rei nhanh chóng suy nghĩ. Đây là một đề nghị không tồi, nhưng điều Rei bài xích là chính người đưa ra đề nghị đó. Akai luôn nói bằng giọng điệu như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, Rei đặc biệt không thích cảm giác bị đào hố chờ mình nhảy xuống này.

"Nhờ ơn anh, tôi quả thực cần làm vài việc cụ thể để báo cáo, nhưng hiện tại chưa cần thiết đến mức gấp gáp như vậy."

Họ ra khỏi hẻm và rẽ vào một con phố khác, Rei vượt qua Akai và vẫy tay. "Nhớ nhé, quý ông nhân viên bán hàng, bí quyết tiếp thị là sự khiêm tốn, chứ không phải khiến người ta cảm thấy anh đang bố thí."

"Thật sao... Thật đáng tiếc."

Akai nhìn cậu, ánh đèn xe chớp tắt khiến vẻ mặt cậu ta trông có vẻ thành thật. Rei liếc nhìn anh, định nói gì đó thì điện thoại bất ngờ reo. Akai nhìn cậu nghe máy, vẻ mặt Rei dần trở nên cứng rắn, nhưng không hề do dự, cậu khẽ đáp: "Vâng... Tôi hiểu rồi."

Cậu dùng kính ngữ.

Rei ngẩng đầu lên lần nữa, Akai dò hỏi nhìn sang, nhưng thấy trong mắt cậu lóe lên lửa giận. "Đây là cách các người làm việc sao?"

"Cái gì?"

Cuộc điện thoại vừa rồi đến từ cấp trên trực tiếp của Rei, thông báo dưới hình thức lệnh: Do Đại sứ quán Mỹ đưa ra cảnh báo an ninh và thông báo cho phía Nhật Bản, đặc biệt yêu cầu các đội hành động, bao gồm cả nhóm Furuya, hỗ trợ và hợp tác với phía Mỹ triển khai hành động chống khủng bố.

"Đó không phải ý tôi..." Nhưng nhìn thấy biểu cảm trên mặt Rei, Akai thấy tốt nhất là không nên đổ thêm dầu vào lửa. Và anh đoán có thể James đã thông qua kênh ngoại giao để có được yêu cầu này, chỉ là thời điểm này vừa đúng lúc chạm đến giới hạn của Rei, khiến ấn tượng tốt vừa mới tăng lên về Akai lập tức tụt về điểm xuất phát.

"Tôi không quan tâm những kẻ cấp trên đó thích lau mông cho ông chủ Mỹ đến mức nào, nhưng hãy nhớ đây không phải là đất nước của các người, đừng quá ỷ thế bắt nạt người khác!" Rei nghiêm mặt, có thể thấy cậu thực sự tức giận. Hỗ trợ và hợp tác?? Thật là một trò đùa... Cậu siết chặt nắm tay, sau nửa ngày mới ném lại một câu: "Lát nữa gửi tài liệu cho tôi."

Rei bỏ Akai lại và đi về phía bãi đậu xe, đi được vài bước thì thấy đối phương vẫn đi theo. "Để tiện cho việc giao tiếp, hay là đến thẳng sở chỉ huy tác chiến của chúng tôi đi." Akai nói với giọng hòa giải. "Có thể rút ngắn quy trình trao đổi, giảm bớt sự khó chịu cho cậu."

"Vậy tôi đi lấy xe, anh đi theo tôi làm gì nữa?"

"Tôi tưởng cậu sẽ không để tôi đi bộ."

Rei nhớ ra xe của Akai đã bị hỏng trên đèo Raiha, nhưng cậu vẫn kiên quyết trả lời ngay lập tức: "Không. Anh không được đi xe của tôi."

"Lý do?"

"Sẽ để lại dấu vết. Trừ khi anh đảm bảo không để lại một sợi tóc nào trên xe. Và mùi thuốc lá nữa," Rei hít hít mũi, điều này khiến cậu trông có vẻ trẻ con. "Vermouth thường đi xe của tôi, cô ấy sẽ nhận ra."

Akai nhún vai. "Vậy thì sao không đi xe của chúng tôi luôn?"

Anh tránh sang một bên, lúc này Rei mới thấy một chiếc xe khác không mấy nổi bật đang đậu ở góc cua, bên trong có vài người, cậu nhận ra đó là—rõ ràng là mấy tên FBI ngốc nghếch hay đi cùng Akai rồi.

Đã có sự chuẩn bị. Tất cả đều đã được tính toán.

"Mặc xác anh đi, đồ đặc vụ Mỹ đáng chết! Quái nhân mũ len! Xương cao su!!"

...

"Xương gì cơ? Đó là biệt danh mới của Akai-san sao?"

Camel kinh ngạc tháo tai nghe ra, dùng khẩu hình lặp lại từ đó.

Mọi người nhìn nhau, rồi đột nhiên bật cười.

"Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên tôi thấy Akai theo đuổi ai đó một cách nhiệt tình đến vậy trong những năm qua," James nói. "Chúa phù hộ cậu ấy, chuyện này chắc chắn sẽ trở thành chuyện phiếm thịnh hành của Cục Điều tra Liên bang năm nay, cứ chờ xem."

"Lái xe đi Camel, xe của Furuya-kun sẽ đi theo chúng ta." Akai ngồi lại vào xe, nhíu mày. "Mọi người đang cười gì đấy?"

"Xin lỗi, chúng tôi chỉ đang thảo luận về... ừm... tia lửa giữa anh và vị cảnh sát kia."

"Này." Akai dùng khuôn mặt bình tĩnh không thấy chút ngượng ngùng nào để chấm dứt cuộc thảo luận của đồng nghiệp. Tuy nhiên, khi xe chạy được một đoạn, anh nhìn vào gương chiếu hậu để xác nhận chiếc Mazda trắng của Rei vẫn đi theo sau. "Thật sự rõ ràng đến vậy sao?" anh sờ sờ chóp mũi.

"Thôi nào," Jodie thở dài, mỉm cười bất lực. "Mắt anh gần như không rời khỏi cậu ấy."

...

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro