Ngày em trở lại
Akashi:
Luôn có một sự thôi thúc ngầm dẫn dắt tôi đi vào khu rừng thông trên núi kể từ ngày Tetsuya biến mất. Biến mất khỏi cuộc đời tôi cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Đó là một khu rừng thông lá kim rất đẹp và trồng nhiều hoa cẩm tú cầu màu trắng. Chuyện kể rằng những cô gái hay những chàng trai chôn nỗi đau, sự mất mát của mình ở nơi đó và vun trồng chúng thành những cụm cẩm tú cầu trắng tinh khôi, họ tin rằng cuộc đời của họ sẽ trắng tinh trở lại, như những cánh hoa chịu tổn thương.
Tôi không rõ Tetsuya có tin vào điều kì diệu của khu rừng đó hay không, nếu có hẳn Tetsuya cũng từng đến đó, vì tôi còn nhớ như in sự tổn thương trào dâng trong đôi mắt ầng ặc nước mắt của em khi tôi nói câu chia tay. Tôi đã từng dặn em dù có bất kì chuyện gì xảy ra cũng phải cùng nhau giải quyết, nhất định không được nói lời chia tay thế nhưng tôi lại là kẻ phản bội lời hứa của mình. Mặc dù lúc đó tôi vẫn còn yêu em rất nhiều, nhiều tới mức chỉ cần nhìn thấy ai làm tổn thương em, hay chửi em là tôi nhất quyết khiến kẻ đó phải hối hận những việc mình làm. Nhưng vì, gia đình tôi đã phát hiện ra chuyện của chúng ta họ ép tôi phải rời xa em bằng không thì họ sẽ hành hạ em trước mặt tôi. Nên tôi đành phải phản bội lời mình nói để bảo vệ em - người tôi yêu nhất.
Nhìn những bông cẩm tú cầu trắng tinh này, chỉ khiến tôi càng nhớ em nhiều hơn. Tetsuya này anh xin lỗi vì không giữ lời hứa trước kia. Anh mong em sẽ tìm được người nào đó thay thế anh để bảo vệ khỏi sự tổn thương mà anh đã gây ra. Nhìn những đó hoa lần cuối, tôi cười buồn và cúi đầu và lững thững dạo suốt con đường mòn trong rừng, hai bên vệ đường những cụm lá xanh đầy sức sống của cẩm tú cầu vẫn im bặt, độ này chưa phải lúc cây nở hoa. Nhưng mùa xuân khiến khu rừng trở nên tươi tắn mởi gió và nắng hồng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Kuroko:
Tôi thật sự chưa từng trải qua cảm giác đau đớn tương tự, vì anh là mối tình đầu và là mối tình tôi nghĩ duy nhất trên đời này, thế nên cảm giác đau đớn lúc này khiến tôi chưa tin điều đó là thật. Tim tôi cứ run lên như muốn bắn khi có tiếng động lạ, như thể nó rất sợ hãi mọi thương tổn có thể xảy ra lúc này. Tôi đi dọc trên con đường mà tôi và anh thường đi, những ký ức về anh cứ thế cứ tua chậm trong đầu tôi. Anh thường vừa đi vừa kể chuyện cho tôi nghe, hay chọc tôi, hoặc kéo tôi lại trao nhau nụ hôn cháy bỏng. Còn bây giờ thì chẳng còn ai kể chuyện cho tôi nghe, chọc tôi, hay trao những nụ hôn cháy bỏng nữa. Tôi dừng lại trước công viên nơi mà anh đã tỏ tình với tôi, càng nhìn nó càng khiến tim càng đau và không cầm được nước mắt. Tôi muốn quên hết những kỉ niệm của anh, nhưng tôi không thể càng cố quên thì tôi càng nhớ anh nhiều hơn.
Từ lúc anh nói câu chia tay với tôi, tôi như 1 cái xác không hồn vậy làm việc gì cũng không ra hồn cả. Anh có biết không? Khi anh nói câu chia tay với tôi, tôi đã không ăn suốt 2 tuần liền khiến bà tôi lo lắng. Vào mỗi đêm tôi nhớ tới câu chúc ngủ ngon của anh, và vào mỗi sáng anh luôn xuất hiện trước mặt tôi để nói câu chào buổi sáng và hôn trán tôi. Tôi nhớ lắm nhớ mái tóc đỏ của anh, nhớ giọng nói trầm và ấm áp đó, nhớ những cử chỉ ân cần và dịu dàng của anh, nhớ vòng tay ấm áp thường ôm tôi vào lòng an ủi tôi khi tôi buồn, nhớ lắm, nhớ lắm... Anh có biết rằng tôi càng nhớ anh bao nhiêu thì tôi đau bấy nhiêu có khi còn hơn nữa. Và tôi nhớ lại câu truyện anh kể tôi nghe về một khu rừng thông lá kim rất đẹp và nơi đó trồng nhiều hoa cẩm tú cầu trắng. Những bông cẩm tú cầu đó tượng trưng cho sự đau thương, hay mất mát. Chỉ cần mình vào khu rừng đó chôn những nỗi đau, và mất mát ở nơi đó và vun trồng chúng thành những cụm cẩm tú cầu trắng tinh khôi kia, thì nỗi đau và mất mát đó sẽ tan biến. Có lẽ vì thế, tôi đã đến đó để chôn vùi nỗi đau mà anh đã cho tôi. Điều này như một sự gột rửa mọi mọi thương tổn để tôi có thể trở lại như lúc trước.
Nghĩ đến đây, tôi biết mình không thể cảm thấy đau đớn hơn nữa. Tôi cảm thấy mình vụt bay vào khoảng không trắng xóa. Dù trong lòng tôi vẫn còn yêu anh.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả:
Người ta kể về những cánh hoa cẩm tú trắng tinh khôi, nhưng ít ai biết thêm một bí mật trong khu rừng lá kim trong trẻo và xinh đẹp đó.
Nếu người đã từng gây tổn thương chân thành hối lỗi thì một ngày kia, người chôn nỗi đau sẽ trở về, lòng tươi mới và trắng tinh như cẩm tú cầu trong rừng, như chưa từng trải qua mất mát.
Và khu rừng kì diệu tồn tại như một thông điệp nhiệm màu: "Rằng sự chân thành sẽ làm cho những điều đã từng sai sẽ trở thành đúng..."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hết!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro