Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Bởi vì đây là lần cuối cùng

Chương 27: Bởi vì đây là lần cuối cùng

"Haizzzz..."

Akashi thở dài một hơi, nhắm mắt đưa tay đè đè lên mũi, kiên nhẫn chờ đợi từng trận đau nhức dưới mí mắt qua đi.

Văn kiện trên bàn chồng chất thành núi, giấy bút tán loạn, vừa nhìn liền biết chủ nhân của chúng liên tục làm việc trong bao lâu.

Thình thình.

Đột nhiên có người gõ cửa, Akashi dừng lại động tác, hỏi :"Ai?"

"Ca ca, là em."

Động tác trong tay Akashi đình chỉ.

Tetsuya!?

Hơi bối rối vội vàng đem mặt bàn chỉnh lý tốt, cầm gương sửa sang lại đầu tóc rối bời cùng quần áo một chút, đem khung hình nhét vào trong ngăn kéo, ổn định cảm xúc nói :"Vào đi."

Cạch.

"Quấy rầy rồi." Kuroko nói rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Có chuyện gì sao?" Akashi dựa lưng vào ghế ngồi, trên gương mặt tuấn mỹ không có chút gợn sóng nào.

"Không, chỉ là lâu quá rồi anh em chúng ta không nói chuyện phiếm mà thôi." Kuroko đi đến bên cạnh Akashi, nhìn dáng vẻ hơi hỗn độn trên mặt bàn của hắn, cười khẽ một tiếng.

Akashi lập tức có chút xấu hổ, đành phải làm bộ không thấy biểu lộ của Kuroko.

Thật sự là hỏng bét.

"Ca ca đang bận sao?" Kuroko vừa hỏi vừa định ra tay giúp Akashi sửa sang lại một chút.

Ai ngờ khi cậu muốn cầm lấy một tờ giấy trên bàn thì bị Akashi nghiêm nghị quát bảo ngưng lại đồng thời nhanh một bước lấy đi tờ giấy kia.

Kuroko sững sờ tại chỗ vẫn còn duy trì động tác định cầm lấy tờ giấy, trong con ngươi băng lam nổi lên những cảm xúc không nói rõ được, mông lung mà khổ sở.

Lúc này Akashi giật mình vì hành vi của mình quá mức phát hỏa, nhất định làm thương tổn Kuroko, ngay lúc hắn muốn nói gì đó lại bị bộ dáng của Kuroko làm cho nghẹn đến nỗi không nói nên lời.

Kia là dạng biểu lộ gì vậy?

Khổ sở, áy náy, miễn cưỡng.

Những cảm xúc hỗn tạp này hóa thành lưỡi đao sắc bén hung hăng đâm vào người Akashi.

Từng đao, từng đao một.

Tại sao lại lộ ra loại vẻ mặt này? Người hắn luôn một mực đặt trong tim vì sao lại lộ ra loại vẻ mặt này?

Cho đến cùng thì vấn đề là ở đâu ...

"Ca ca gần đây nghỉ ngơi không tốt đâu," Kuroko đột nhiên mở miệng, đến gần mấy bước vươn tay muốn đụng vào bóng ma trong đáy mắt Akashi, "Coi như bận rộn hơn nữa cũng phải..."

Kuroko dừng tay ở khoảng cách cách mặt Akashi mấy centimet, mà căn bản đầu ngón tay cũng đã đụng vào Akashi, bây giờ lại nhiều hơn một khoảng cách.

Bị tránh đi.

Akashi hơi hướng về sau tránh đi ngón tay của Kuroko.

Thực ra Akashi chỉ là do hành động đột ngột của Kuroko mà theo bản năng tránh đi. Nhưng khi lấy lại tinh thần Akashi liền ý thức được, cử động của mình trong vô thức lại làm thương tổn Kuroko một lần nữa.

Mà lần này, hắn không nhìn Kuroko.

Không phải không muốn, mà là không dám.

Không dám nhìn dáng vẻ đau lòng của người kia, nếu nhìn thêm hắn nhất định sẽ nhịn không được, sẽ từ bỏ tất cả kế hoạch của mình sau đó đem người trước mặt ôm vào trong ngực, nói cho cậu biết hắn yêu cậu đến nhường nào.

Thế nhưng không được, nếu hắn không giữ lý trí thì sẽ hại cậu.

Cho nên dứt khoát không nhìn.

Không nhìn thấy, thì không đau lòng.

Nhưng Kuroko không biết suy nghĩ của Akashi, cậu chỉ biết là Akashi tránh né cậu cũng không nhìn cậu, dù là một chút.

Kuroko ngượng ngùng thu tay về, buông xuôi ở bên người.

Quả nhiên cậu là bị chán ghét? Chí ít ca ca đã từng không tránh né đụng chạm của cậu.
Không bằng vẫn là trở về đi ......

Đánh lên trống lui quân Kuroko nhìn qua Akashi một chút, lại đem mặt trống nhỏ kia thu về.

A a, không được.

Không thể trở về bây giờ.

Dù sao ...

Đây là lần cuối cùng.

"Không muốn em giúp ca ca xoa bóp sao?" Kuroko cười cười mở miệng.

"Vậy làm phiền." Akashi chần chừ một chút, trả lời.

Quan hệ của bọn họ xa lạ đến mức này rồi sao?

Kuroko đi ra sau lưng Akashi, duỗi ra hai tay đặt trên huyệt thái dương Akashi, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng họa vòng xoa động.

Akashi vì xoa bóp của Kuroko mà tựa lưng vào ghế ngồi, trên mặt khó có khi lộ ra vè nhu hòa, mệt mỏi nói :"Tetsuya, cảm ơn em."

"Không có gì." Kuroko cười.

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng hít thở bình ổn của Akashi truyền đến, Kuroko dừng lại động tác, đưa đầu xem xét phát hiện Akashi đã ngủ.

Kuroko rón rén cầm lấy cái chăn mỏng bên cạnh đắp lên người Akashi, sau đó khom người nhìn chăm chú dáng vẻ khi ngủ của Akashi.

Khuôn mặt tuấn mỹ đang say ngủ rút đi toàn bộ vẻ băng lãnh thường ngày, mang theo mộng ảo nhu hòa làm say lòng người.

Khó trách ca ca sẽ được hoan nghênh như vậy, thậm chí cậu cũng ...

Kuroko tự giễu cười cười, đầu ngón tay không khống chế duỗi ra muốn đụng vào mặt Akashi, khi chỉ còn mấy centimet thì ngừng lại, chần chừ một chút cuối cùng ở giữa không trung mà thu tay về.

"Thích anh nhất."

Biết rõ hắn không nghe được vẫn phải nói.

"Vẫn luôn thích."

Biết rõ hắn sẽ không để ý vẫn phải nói.

"Em yêu anh."

Biết rõ hắn sẽ không tiếp nhận vẫn phải nói.

Kuroko nhìn Akashi thật chăm chú, rũ xuống mi mắt.

Trong hốc mắt ngưng tụ bi ai.

"Nhưng..."

"Có câu nói quá tam ba bận."

"Mà em đã nói không chỉ ba lần."

"Kết quả vẫn là mong muốn đơn phương của em ..."

Kuroko đưa tay lau mắt.

"Vậy mà còn giống như bé gái khóc sướt mướt, em thật sự là rất kỳ cục phải không."

"Em biết em sẽ khiến ca ca bối rối."

"Nhưng mà không cần phải lo lắng nữa."

Kuroko đứng dậy, giúp Akashi chỉnh lại góc chăn, nhìn qua bộ dáng an ổn của Akashi nhẹ nhàng cười một tiếng.

"Bởi vì đây là lần cuối cùng."

Quay người, cất bước, rời đi.

"Gặp lại sau."

Cạch.

Trong phòng, hắn vẫn an ổn ngủ.

Bên ngoài, cậu khóc đến nghẹn ngào.

Một cánh cửa, cách trở hai thế giới.

Lấy màu đen thuần khiết làm nền, một đầu mảnh của sợi dây đỏ rơi trên mặt đất, mà nhìn theo một góc độ khác, một bàn tay trắng thuần tinh tế nắm chặt đầu dây còn lại.

Không biết qua bao lâu, bàn tay xinh đẹp sạch sẽ nhẹ nhàng buông lỏng ra cái dây đỏ kia.

Sợi dây đỏ không có bất cứ cái gì chèo chống cứ thế nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, không người hỏi thăm.

Thế nhân đạo: Tình thâm duyên cạn.

Lily: muốn khóc quá TTT.TTT tháng ngày dài đằng đẵng đã trôi qua mà độ máu chó vẫn không thuyên giảm, khổ thân editor là t quá mà~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro