Chương 24: Cái gọi là dọn dẹp, chính là muốn triệt để không lưu lại đường chết.
Chương 24: Cái gọi là dọn dẹp, chính là muốn triệt để không lưu lại đường chết.
"Kise-kun rất tốt."
Thật sự rất tốt, chu đáo và dịu dàng.
"Có thể làm bạn với Kise-kun, em rất vui."
Lời nói làm bạn bè, đích thực là có thể chơi đến vui vẻ không bị giới hạn.
"Thực ra em và Kise-kun rất giống nhau."
Rất giống, giống đến mười phần.
"Chúng ta đều yêu một người vĩnh viễn không có khả năng."
Nói đến đây Kuroko cười chua xót, nói tiếp:
"Cho nên em không thể tiếp nhận Kise-kun, điều này là không công bằng với Kise-kun."
Kuroko xoay người, hướng phía Kise cúi người xuống thật sâu.
"Cho nên xin cho phép em trịnh trọng từ chối Kise-kun, thật sự rất xin lỗi."
Nụ cười của Kise trở nên ảm đạm, con mắt màu vàng óng nhìn chăm chú thiếu niên đang khom người trước mắt, hắn vươn tay muốn đi đụng vào tóc thiếu niên, khi gần chạm tới rồi chợt dừng lại, thu vào, lại đưa ra, lại thu vào.
Từ khi nào thì chuyện này bắt đầu?
Bắt đầu chú ý đến thiếu niên an tĩnh đến mờ nhạt này.
Trước đó không lâu? Trước đây thật lâu? Hay là lần đầu gặp mặt?
Hắn cũng không rõ.
Chỉ biết là khi hắn ý thức được thì đã không thể buông xuống thiếu niên màu lam này.
Gió thổi qua mái tóc vàng của Kise, trong không khí tràn ra một tia khí lưu nhàn nhạt.
Không cam tâm.
Không muốn từ bỏ.
Kise đột nhiên vươn tay vòng lấy bả vai Kuroko động tác phá vỡ một mảnh tĩnh mịch.
"Ừ, anh đã biết."
"Như vậy chí ít, để anh bảo vệ em đi."
"Ừ, ta đã biết."
Akashi sau khi nói xong khoát tay áo, Reo hiểu ý rời đi.
"Reo."
"Đứng lại."
Reo xoay người lại, lẳng lặng chờ đợi mệnh lệnh của Akashi.
Akashi tay phải chống cằm, tay trái cầm khung kính nặng nề mà xem xét, ánh mắt buông xuống, thần sắc lưu chuyển.
Lạch cạch.
Khung kính bị ngã úp trên bàn.
"Khoảng thời gian này, giúp ta chiếu cố Tetsuya thật tốt."
"Vâng, Akashi bệ hạ."
Trong mắt Reo là ý cười không động thanh sắc, thanh tuyến lại hoàn toàn bình ổn như ngày thường.
"Đi xuống đi."
"Rõ."
Reo rời đi, Akashi dựa vào thành ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Rất nhanh.
Lúc này, một đám sương mù lục sắc từ ngoài cửa sổ bay vào, dừng ở bên cạnh Akashi.
Akashi giơ tay đỡ lấy.
"Nhiệm vụ đã hoàn thành."
Akashi phất tay xua đi sương mù, trầm thấp mở miệng: "Ừ, ta đã biết."
Khi hắn dứt lời liền có một đám sương mù màu đỏ xuất hiện ở giữa không trung, sau đó bồng bềnh ung dung bay ra khỏi căn phòng.
"Suga trưởng lão, có cần hành động không?"
"Không được." Lão nhân được gọi là Suga trưởng lão vuốt vuốt râu ria, "Dù sao sau cùng thì tất cả vẫn phải giao cho Seijuurou."
Lão nhân trầm thấp cười lên, lạnh lùng như băng.
"Nhưng thật ra hắn ..." Ngón tay lão nhân tại không trung vạch một cái, một cái màn hình cỡ trung hiện ra, "Tìm thời gian dọn dẹp hết."
Cộc cộc.
Hai người mặc áo đen bước ra trong bóng tối.
"Cái gọi là dọn dẹp, chính là muốn triệt để không lưu lại đường chết."
Lão nhân đưa tay xua đi màn hình.
"Nên làm như thế nào các ngươi hẳn rất rõ ràng đi."
"Rõ, Suga trưởng lão."
Lông mày rậm phát ra nụ cười quỷ quyệt.
Tóc xám kiệt ngạo.
Đêm hôm đó, ba phía Đông Nam Bắc hoàn toàn thuộc về Akashi, tuyên thệ vĩnh viễn trung thành.
Là bàn tay của ai tỉ mỉ chế tác, nhuộm đỏ cánh hoa cùng gai nhọn.
Là mắt ai kể ra lời nói dối, tình ý cùng chờ mong lạnh như băng.
Là môi ai khẽ hôn tưởng niệm, giả ý ấm áp cùng vô vọng.
Đêm hôm đó, có một số việc đã thành kết cục đã định.
Ma thuật sư mang theo mặt nạ mỉm cười, thấy không rõ khuôn mặt, thấy không rõ buồn vui, thấy không rõ tình cảm. Găng tay màu trắng mềm mại thỏa đáng, xúc xắc nền trắng điểm đỏ tại đầu ngón tay tinh tế lưu động, cuối cùng rơi vào giữa lòng bàn tay.
Ba.
Lấy bàn tay còn lai che lên.
Tới đây, đoán xem là mấy.
Đêm hôm đó, có một số việc bị tiết lộ.
Tình thâm duyên cạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro