Chương 11: Tetsuya đã nói sẽ luôn ở bên cạnh anh, hiện tại là muốn đổi ý sao?
Sakai trong lòng tự cổ vũ cho mình, đưa tay lên cầm lấy tay Akashi, ngữ điệu mềm mỏng ưu nhã :
"Sei-kun, Kuroko-kun cũng không phải trẻ con, không bằng trước tiên chúng ta cứ dùng bữa đi? Để mọi người chờ như này cũng không tốt."
Vốn dĩ Sakai nghĩ rằng Akashi sẽ dịu dàng đáp ứng nàng, thật không nghĩđến ánh mắt của Akashi lại rung lên, hung hăng trừng nàng một cái, ánh mắt ấy băng lãnh mà phẫn nộ, khiến cho người ta lạnh từ đầu tới chân.
Sakai rất thức thời đem tay mình đặt trên đùi ở bên dưới bàn ăn, bất an nắm chặt hai tay.
Nàng còn chưa hiểu mình rốt cuộc nói sai cái gì.
Kise buồn bực ngán ngẩm chơi đùa với hoa hồng đỏ tươi; Aomine tựa lưng vào ghế, hai tay gối lên sau đầu, trên mặt bàn đặt một quyển tạp chí ảnh; Murasakibara lẳng lặng ăn kẹo đường hoặc thạch cố gắng không phát ra âm thanh ăn đồ ăn vặt.
Mặc dù ánh mắt ba người đều không nhìn Sakai, bình thường suy nghĩ của họ cũng không phải rất thống nhất với nhau, nhưng hiện tại bọn họđều rất rõ ràng.
Đến khi không còn giá trị lợi dụng, người phụ nữ này khẳng định sẽ xong đời.
Thực ra Kuroko cũng không đi quá xa khỏi cung điện, chỉ là đi dạo bốn phía rồi sẽ trở về, lúc cậu đang chuồn êm lại đụng phải ngay Midorima.
"Rốt cuộc cũng tìm được cậu." Midorima nhẹ nhàng thở ra, kéo tay Kuroko mà sải bước.
"Midorima-kun?" Kuroko miễn cưỡng bước theo Midorima, tỏ vẻ kỳ quái hỏi.
"Đợi lát nữa sẽ giải thích cho cậu, tóm lại bây giờ chúng ta phải trở về..."
Điều khiến Midorima không ngờ tới chính là Kuroko luôn luôn đệ nhất lễ phép thế mà lại thất lễ hất tay hắn ra.
Cạch.
Akashi đặt dĩa xuống, hướng về sau giơ tay lên một cái, Reo hiểu ý đi tới sau lưng Akashi.
"Bắt đầu."
"Rõ."
Reo lập tức hướng nhóm người phục vụ mà phân phó.
"Dạ tiệc bắt đầu, mời các vị dùng bữa."
Akashi nói xong liền đứng dậy, đi ra khỏi phòng ăn.
Sakai luôn nhìn Akashi, cho dù cửa phòng ăn đã bị đóng lại. Hai tay nàng nắm chặt lấy nhau đặt ở trên đùi.
Sei-kun ......
"Tôi không muốn trở về."
"Tôi cũng có thể tự lo được."
"Cho nên phiền Midorima-kun trở về một mình đi, tiện thể thay tôi xin lỗi ca ca."
Kuroko nói rất bình tĩnh, thái độ lại rất kiên quyết, khiến Midorima không biết nên trả lời như thế nào, thậm chí bắt đầu tính toán nếu như đem Kuroko đánh ngất xỉu mang về thì tỷ lệ sống sót của hắn còn bao nhiêu.
Chết là cái chắc.
Thế là để an toàn sinh mệnh mà cân nhắc, Midorima vẫn quyết định thuyết phục Kuroko lần nữa.
"Kuroko ..."
"Tetsuya."
Midorima bị tiếng nói của Akashi cắt ngang, Kuroko nghe thấy thì giật mình. Ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra âm thanh, Akashi nhanh chóng tiến về chỗ họ đang đứng.
Kuroko có cảm giác muốn lùi lại, dáng vẻ muốn chạy trốn, Akashi làm sao nhìn không thấu, bước nhanh về phía trước rồi ôm lấy Kuroko.
Midorima nhấc lên mắt kính.
Có phải hắn nên rời đi không ...
"Shintarou."
"Rõ."
Midorima nói xong liền lập tức rời khỏi nơi đầy thị phi này.
Akashi thỏa mãn cười cười, sau đó nhìn Kuroko tâm tình không tốt trong lồng ngực mình.
"Tetsuya ..."
"......"
"Không định nói gì với ca ca sao?"
"......"
Kuroko không nói gì, Akashi cũng không giận, cúi đầu tựa vào cần cổ Kuroko, nhẹ nhàng từ từ, âm thanh mang chút ý vị làm nũng.
"Tetsuya ... Trở về đi."
"...Xin ca ca buông em ra."
"Trước tiên Tetsuya phải đáp ứng sẽ cùng anh trở về."
"......"
Cho nên anh là trẻ con sao!
"Tetsuya đã nói sẽ luôn ở bên cạnh anh, hiện tại là muốn đổi ý sao?"
"Không có ..."
"Vậy liền cùng anh trở về."
Ánh mắt Akashi đối diện với cần cổ trắng nõn của Kuroko, thần sắc lập tức trở nên ảm đạm không rõ, "Tetsuya, trở về đi."
"Vâng."
Kuroko hiểu rõ, Akashi đã kiên nhẫn đến cực hạn.
"Ngoan lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro