Chương 07 - Ai nói mèo không thể chơi điều giáo?
Chương 07 - Ai nói mèo không thể chơi điều giáo?
Ánh nắng sáng sớm chiếu sáng căn phòng ngủ nhỏ, Kuroko chậm rãi mở mắt ra, màu băng lam trong con ngươi chứa đầy mê mang cùng hoang mang mà rời giường.
Tối hôm qua, cậu giống như ở trong giấc mộng.
Cụ thể là liên quan tới cái gì, cậu đã trải qua không nhớ rõ lắm, nhưng mà trong tiềm thức, cậu cho rằng kia là một mộng cảnh rất tốt đẹp.
Giống như tâm nguyện khát vọng đã lâu, rốt cục giống như trở thành sự thật.
Kuroko che ánh mắt của mình, nhìn qua khe hở, cậu lẳng lặng mà nhìn trần nhà tuyết trắng. Thân thể sau khi phát sốt còn có chút suy yếu, mang theo mỏi mệt mới khỏi bệnh.
Mệt quá, dù là cử động một ngón tay cũng thật mệt mỏi ......
[ Meo? ] ( Cảm giác như thế nào? )
Akashi có chút buồn cười mà nhìn biểu lộ ngây thơ của thiếu niên, phối hợp kiểu đầu tóc sau khi ngủ không biết làm sao có thể loạn thành quỷ dị như vậy, nhìn không biết có mấy phần ngốc ngếch.
Bất quá, ngốc cũng có chút đáng yêu.
[ Sei-chan ...... ]
Nghe được mèo con bên cạnh kêu to, một nụ cười thiện ý hiện lên trên khuôn mặt thiếu niên thanh tú, Kuroko xoay người, đem thân thể nho nhỏ của mèo con ôm lấy, đặt trước ngực của mình.
Nhìn cặp mắt của con mèo giống như người nào đó đều là đồng tử dị sắc, Kuroko chỉ cảm thấy đáy lòng mềm mại vô hạn.
※
Bởi vì thời gian rời giường muộn, Kuroko nấu cơm đã gần giữa trưa.
Ngoại trừ đồ ăn bên ngoài đơn giản cho mình, còn vì con mèo mà cải thiện cơm nước, thiếu niên làm riêng một phần canh cá ngon miệng, vì giữ lại thịt cá ngon, cậu cố ý chọn cách làm phức tạp rườm rà nhất. Trình tự làm việc cùng nguyên liệu nấu ăn lựa chọn phức tạp, khiến một mình cậu sớm trong phòng bếp bận rộn thật lâu.
Khi Akashi nghỉ ngơi tỉnh lại, chính là nhìn thấy một bức tình cảnh như vậy.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ lộ ra ấm áp nồng đậm, khiến hắn hoang mang lại cảm thấy hứng thú cái tạp dề mang phong cách đáng yêu quấn trên người thiếu niên bận rộn trong phòng bếp, trong nồi canh tản ra hương vị mê người.
Trong nháy mắt, Akashi đột nhiên cảm thấy, nếu như muốn tìm một người sống cùng mình cả đời, thiếu niên này dường như là một lựa chọn tốt.
Thời điểm nệm thịt của con mèo đi lại trên mặt đất, cơ hồ không phát ra một chút thanh âm nào. Akashi không một tiếng động đi tới sau lưng thiếu niên, dùng sức nhảy lên một cái, vững vàng rơi trên vai thiếu niên. Kuroko cảm thấy được động tác của con mèo, cũng không để ý lắm, cười yếu ớt lấy sờ lên cái đầu nhỏ của nó, tiếp tục làm công việc trong tay.
Không để ý đến ta?
Con mèo màu đỏ nheo lại đồng tử dị sắc đỏ - kim. Coi như biến thành mèo, Akashi đại nhân cũng cực độ phản cảm nếu bị người làm lơ.
Cái đuôi linh hoạt nhu mềm trên cổ thiếu niên cọ xát, loại kia như có như không khiến Kuroko có chút bất đắc dĩ.
[ Sei-chan, đừng nháo, như này sẽ khiến tao rất bối rối. ]
Tiện tay đem con mèo đặt xuống đất, Kuroko đem gia vị đã phối trí tốt bỏ vào nồi đun nước, lại hướng nước canh đậm đà thêm một ít nước.
Lại lần nữa không để ý đến ta?
Con mèo màu đỏ lộ ra một tiếu dung không rõ ý vị. Nếu như hắn ở hình người, tất cả người quen biết hắn sẽ nhận ra được ý vị tươi cười kia mà tự động cách xa hắn ba thước.
Biểu tình kia tự tiếu phi tiếu, là điềm báo Akashi đại nhân nổi giận.
Lần thứ hai nhảy lên trên vai thiếu niên. Lần này, cái đuôi nhỏ linh hoạt màu đỏ không phải ở giữa cổ thiếu niên lắc lư, mà là từ cổ áo hơi mở dò xét đi vào. Cảm nhận được cái đuôi con mèo chạm đến thù du trước ngực, thiếu niên mẫn cảm toàn thân đều cứng ngắc lại.
[ Đừng náo loạn, nơi đó là ...... ]
Kuroko vừa định trừng phạt bắt lấy gáy con mèo, tính xách nó xuống, không biết con mèo sớm đã phảng phất thấy rõ ý nghĩ của cậu, linh hoạt từ vai phải của cậu nhảy sang vai trái, cái đuôi thì dùng sức gãi vuốt tại một điểm kia, mang theo điểm trừng phạt ác thú vị.
[ Ahh ......]
Nơi mẫn cảm bị dùng sức trêu cợt như vậy, tiếng thở dốc trầm thấp từ bên môi nhạt màu tràn ra, Akashi nghe thấy, quả thực là thanh âm mỹ diệu vô cùng dễ nghe.
[ Meo. ] ( Thật sự là rất mẫn cảm đấy, Tetsuya. )
Thẳng đến khi nồi đun nước đã phát tán ra một chút mùi khét, mèo Akashi mới thỏa mãn liếm liếm gương mặt thiếu niên, ngoan ngoãn ngừng lại trò đùa ác ý của nó, chậm rãi rời khỏi phòng bếp. Kuroko bất đắc dĩ nhìn con mèo khôi phục tư thái ưu nhã kia, sờ lên bên mặt bị liếm ướt sũng của mình.
Ưu nhã thong dong chỉ là biểu tượng của vật nhỏ, thực chất bên trong, nó tuyệt đối là một tên ác liệt tới cực điểm.
Đem nồi canh cá mỹ vị thịnh hảo, Kuroko đem đĩa đặt ở trước mặt con mèo, cặp con mắt dị sắc nhìn thấy thịt cá trong nháy mắt phát ra quang mang mãnh liệt mừng rỡ, sau đó liền ghé vào đĩa vừa ăn vừa kêu một tiếng đến là vui vẻ.
Tâm tình Akashi bây giờ thật sự là rất tốt. Nguyên nhân đầu tiên là trò đùa ác ý cách đây không lâu, đem phản ứng bối rối đáng yêu không thể làm gì của thiếu niên thu hết vào mắt, làm hài lòng hắn đến cực đại. Mà nguyên nhân thứ hai đương nhiên là đồ ăn mỹ vị trong miệng hiện tại.
Ở một góc độ nào đó, mèo Akashi thật sự là thắng nhân sinh không sai.
※
Ăn no uống đã, Kuroko mang theo con mèo đi tới cửa hàng tiện lợi mua sắm, thuận tiện sau bữa ăn tiêu cơm. Chỉ là con mèo nào đó đã ăn đến no bụng rõ ràng không có ý định phối hợp, lười biếng chậm rãi dạo bước. Rơi vào đường cùng, Kuroko đành phải đưa nó ôm vào trong ngực đi ra ngoài.
[ Ăn nhiều lại không vận động, béo phì tao cũng mặc kệ. ]
Con mèo chỉ nhàn nhạt xem xét cậu một chút, khinh thường hừ một tiếng, liền an nhàn coi như chuyện đương nhiên nằm lại trong ngực thiếu niên.
[ Meo meo.] ( Dám nói ta béo phì, kể cả cha mẹ cũng phải chết. )
Một người một mèo như thế này, một bên hoàn toàn không cách nào câu thông đối thoại một bên đi lên phía trước, từ bên cạnh nhìn sang, thiếu niên tuấn tú tóc lam cưng chiều nhìn qua con mèo trong lòng ngực, tình cảnh ngoài ý muốn hài hoà thật tốt đẹp.
Thời điểm mua sắm trong siêu thị gặp một chút phiền phức.
Dưới tình huống thịt cá giảm giá, quầy thịt cá chuyên doanh xếp thành một đội ngũ rất dài ...... Không, chuẩn xác mà nói, là tường người rất dày lấp kín. Kuroko cau mày nhìn biển người phía trước ba tầng trong ba tầng ngoài, không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra trong quầy mới mẻ thịt cá là lấy như thế nào tốc độ khủng khiếp tại giảm mạnh.
Ngay tại lúc Kuroko đang suy nghĩ có nên từ bỏ thịt cá mà chọn món khác không, con mèo trong ngực đột nhiên tránh thoát, chân đạp một cái cứ như vậy vọt vào bên trong biển người, trong nháy mắt liền không thấy tăm hơi .
[ Sei-chan! ]
Kuroko lập tức luống cuống. Phải biết, cùng nhóm cô dì chú bác kia tranh đồ lúc siêu thị giảm giá, tuyệt đối là một loại nếm thử hệ số nguy hiểm cực cao. Dù sao, so với lúc giờ cao điểm vào bữa trưa ở trường học, tranh mua làm đổ nguyên liệu nấu ăn tuyệt đối là một sự kiện càng thêm nguy hiểm.
Vừa định mạo hiểm xông vào, đã thấy vật nhỏ màu đỏ trở về. Trong miệng ngậm một hộp, cái đuôi quấn lấy một hộp, trên lưng còn đeo một hộp, cứ như vậy duy trì tư thế độ khó cao về tới bên người Kuroko.
[...... Quả nhiên Sei-chan rất lợi hại.]
Kuroko sờ lên đầu mèo con, đem ba hộp thịt cá ngon để vào trong rổ mua sắm.
[ Meo.] ( Thắng lợi cho tới bây giờ sẽ không phản bội ta. )
Đối với ánh mắt sùng bái của thiếu niên, Akashi hiển nhiên phi thường hưởng thụ. Chỉ là, một con mèo có thể tranh đồ ăn giảm giá cùng đám cô dì chú bác kia là loại bug cỡ nào tồn tại ...... Đương nhiên, bản thân Akashi không thèm để ý, mà Kuroko cũng thần kinh thô không lấy làm lạ.
※
Lấy lòng con vật, Kuroko ôm mèo con đi vào sân bóng rổ nho nhỏ đầu đường. Đem quần áo thể thao rộng rãi cởi ra, thiếu niên chỉ mặc một áo thun màu lam nhạt. Để lấy lòng con vật, còn đem con mèo nhà mình đặt lên trên ghế dài trên sân bóng rổ, Kuroko làm một số động tác đơn giản để vận động nóng người, theo động tác của cậu, lộ ra một đoạn eo nhỏ trắng nõn.
Đáy mắt Akashi hiện lên một vẻ phức tạp.
Kinh diễm.
Người kia đối với bóng rổ thuần túy yêu quý, còn có hiếm thấy nghiêm túc cùng chuyên chú. Đáy mắt thiếu niên chỉ có bóng rổ, giấu trong lòng chính là hoàn toàn yêu quý cùng ước mơ, đối thắng lợi vô hạn chấp nhất.
Đáng tiếc.
Trời phú quá kém. Bóng rổ là một môn vận động cần tố chất thân thể, mà tư chất thân thể thiếu niên tuyệt đối là từ trung đẳng chếch xuống dưới tiêu chuẩn, dù là bất luận đội bóng gì, cũng không thể có cơ hội ra sân tranh tài.
Thú vị.
Mặc dù không có thân thể thiên phú, nhưng mà, cảm giác tồn tại cực kỳ thấp kia, lại là một loại khác đặc biệt mới có thể ...... Akashi nhớ tới trước kia một người khả năng tính cấu tứ, một người chuyên công chuyền bóng cùng cắt đứt, PG hoàn mỹ.
Hiện tại, nhân tuyển để thực hiện khả năng này gần ngay trước mắt.
[ Nếu có thể cùng tiền bối chơi bóng rổ ở một chỗ, thì tốt biết bao.]
Nghe từ ngữ thiếu niên thì thào, móng vuốt Akashi thật sâu hãm trong đất bùn trước mặt, lật lên bùn cát đầy trời.
Tâm cảnh của hắn thời khắc này giống nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro