Phiên ngoại: Đến tột cùng là ai tự chui đầu vào lưới?
Quán cà phê Hoàng hôn là một tòa kiến trúc nhỏ hai tầng, tầng một dùng để tiếp đãi khách nhân, tầng hai là phòng ngủ tư nhân của đồng chí ông chủ.
Chủ nhân của nơi này là một người mờ nhạt như nước. Cho tới nay đều là một người điều hành nơi tên là Hoàng hôn này, chủ yếu là mở ra dành cho sát thủ. Cuộc sống của cậu rất đơn điệu, bất quá ngược lại là cậu không có lấy một lời oán giận. Sáng sớm cậu từ trong tay sát thủ khác tiếp nhận quán cà phê, uống vanilla milkshake và chỉ vanilla milkshake. Bây giờ, cậu không chỉ là một sát thủ hàng đầu, còn là một cà phê sư (Lily: từ này chắc là người pha chế cà phê giỏi hay đại loại thế @_@ - Seij: cái này gọi là Barista nàng ạ) hàng đầu, vòng bạn bè cũng rộng ra không ít. Bất quá có hai điểm một mực không thay đổi, một là vanilla milkshake và hai là cuộc sống độc thân.
Nhưng một ngày nào đó trong đêm khuya hết thảy đều thay đổi, một nam nhân đầy máu mang theo một thân tổn thương đến nơi này. Hắn nhảy vào cửa sổ tầng hai trong chớp mắt. Dưới ánh trăng có thể thấy rõ ràng, trên mặt là dung mạo toàn bộ bị máu tươi nhiễm đỏ, hư nhược không mở miệng, quỳ một chân xuống đất, chỉ mở ra nửa ánh mắt một đỏ một kim biểu lộ thân phận của hắn - sát thủ mạnh nhất trong truyền thuyết, dị đồng.
Bị thương như thế này hoàn toàn rất chật vật, thế nhưng có thể khiến cho hắn bị thương thành như thế này, ngoại trừ trăm phương ngàn kế liền không khả năng.
Kuroko trong giấc mộng bị đánh thức, nuốt ực một tiếng liền đứng lên, sau đó thấy bộ dáng thảm đến không nỡ nhìn của Akashi.
Cậu sợ đến ngây người. Người này cho tới nay được cậu xem như nam nhân không ai làm gì được, thế mà cũng có bộ dáng chật vật này. Trong lòng cậu từng trận đau nhức, âm thầm sợ hãi, kiếp này chưa từng có sợ hãi như vậy. Đóng lại cửa sổ, cầm lấy cánh tay Akashi vắt lên cổ, đem hắn dìu đến bên giường, lấy ra hộp cấp cứu, xử lý vết thương cho hắn.
Một miếng vải dính đầy máu và rượu sát trùng bị hốt hoảng ném xuống đất, trong mắt Kuroko ít khi lộ ra thần sắc bối rối khác hẳn với bình tĩnh thường ngày. Tay cậu nhẹ khẽ run rẩy, lông mày cũng nhíu lại một cách run rẩy, cậu là sợ hắn sẽ đau. Ngược lại là người nào đó giống như không có việc gì, rõ ràng như vậy từ châu Âu, còn nắm cổ tay Kuroko, buộc phải dùng sức sát trùng vết thương, gần như tàn nhẫn.
Tay Kuroko đang nắm bỗng nhiên bị rút ra, cậu lại không cho phép hắn làm vậy.
"Làm sao, muốn làm trái ý ta a? Người làm trái ý ta ..."
"Sau đó thì sao?" Ngữ khí rất cường ngạnh, có chút nổi nóng.
“Ai ... Ngoại trừ cậu, đều phải chết.” Thở dài, người này, thật chịu không được hắn mà.
(Lily: đọc tới đây mà chết cười với anh ... còn tưởng anh định dọa bé cái j chứ =.=”)
Thương thế của Akashi tốt lên nhanh lạ thường. Thoạt nhìn như sắp chết, không qua bao lâu, lại trở nên hoạt bát linh động, chỉ là như vậy mang đến cho Kuroko phiền toái không nhỏ...
Sinh vật như mèo cỡ lớn này tại quán cà phê xem báo chí, mặc dù ánh mắt không có để trên báo, uống cà phê miễn phí. Ban đêm mang dép lê lông nhung trẻ em ở trong phòng tầng hai khắp nơi đi dạo... Từ khi phát hiện cái dép lê trẻ em này vừa với hắn ... Cuối cùng, hắn liền ỷ lại ngủ trên giường Kuroko, thuận tiện nói một câu, trong quá trình ngủ cái gì nên làm hay không nên làm đều làm. (Lily: anh lầy quá vậy anh =))
Thế là trong đêm, thường xuyên sẽ có tiếng vang quỷ dị từ tầng hai quán cà phê truyền đến.
Đêm hôm ấy, Akashi chăm chú ở trên thân thể Kuroko công thành đoạt đất. Tựa hồ đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngay tại lúc lập tức đạt tới cao trào, hắn dừng lại động tác.
“Hỏi em mấy vấn đề, tốt nhất là trả lời thật, nếu không ta coi như mặc kệ em.”
Người dưới thân ánh mắt mê ly bị lấp đầy bởi dục vọng, tùy ý nhẹ gật đầu.
"Ta hướng súng về phía em vào cái ngày đó, em có phải hay không cố ý để cho ta bắt được?" Con mắt dị sắc giống như đang cố nén để giả vờ trấn định .
Mà người kia mà nói không ra lời, lại là một trận gật đầu tùy ý.
"Nguyên nhân."
"Em .... Em ... Cảm thấy Akashi-kun ... Sẽ không ... Giết em ..."
“Nói thật.” Hạ thân hung hăng đỉnh một cái.
"A ... Là ... Là em tin tưởng ... Tin tưởng Akashi-kun ... Cũng sẽ thích em ... Akashi-kun nhất định sẽ .. Làm những gì ... Mà em .... Đào tẩu cũng không phải vấn đề gì quá lớn ... Sẽ không tổn thất gì ..."
Lại là cái dạng này.
Akashi thế mà không có để ý đứa trẻ này khi đọc sách thỉnh thoảng vẫn ngẩng đầu nhìn hắn mấy phút. Hắn luôn luôn suy nghĩ mình thích cậu, muốn có được cậu, hiện tại phát hiện mới hiểu đối phương cũng trăm phương ngàn kế muốn có được mình.
Hay lắm, bị chơi một trận, phải điều giáo thật tốt.
"Còn không chịu sửa tật xấu gọi Akashi-kun sao?" Nụ cười đáng sợ lại bắt đầu lan tràn, con mắt dị sắc lóe lên tia hưng phấn.
"Seijuro..." Xong, đêm nay đừng mong muốn trốn.
[ Còn tưởng rằng có thể để em tự chui đầu vào lưới, kết quả đến cuối cùng là ta đâm đầu vào lưới của em, tính toán, ta yêu em, em cũng yêu ta, chẳng quan tâm là ai đâm đầu vào lưới của ai, thế này là đủ rồi. ]
Chạm vào gương mặt ngủ say của thiếu niên, vén lên tóc lam vướng trên mặt, miệng nhếch lên một ý cười.
Dù những ngày này hiện tại rất hạnh phúc, thế nhưng, hắn nhất định phải rất nghiêm túc cân nhắc sau này dị đồng sát thủ nên làm gì bây giờ. Thật nhiều người sẽ nhìn chằm chằm hắn, không thể liên lụy người này, thế nhưng không bỏ được người này.
Ai ...
---TBC----
Seij: Đây là cái chương ta thích nhất trong truyện này, tim bay phấp phới mà cười thì không thể ngậm được mồm 😂😂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro