Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 9: Đều muốn


Chapter 9: Đều muốn

Akashi bình tĩnh nhìn viên đạn bị khảm trong tường, trên bức tường kiên cố vết nứt lan tràn, hắn mặc vào áo giáp sát thủ tuyệt tình, bất tri bất giác lại bị người nào đó ăn mòn bong ra từng màng, chân thực bị bại lộ ra.

Đưa ngón trỏ cùng ngón giữa thon dài mảnh khảnh, bỗng nhiên kẹp lấy, viên đạn bị rút ra.

Ân, lúc nào đó sẽ khui ra xỏ dây vào làm thành mặt dây chuyền, lưu thành kỷ niệm, lần đầu bắn trượt.

Akashi hoàn toàn không buồn ngủ, ngồi ở trên giường, tinh tế lau sạch khẩu súng đã theo hắn thật lâu. Đối với dị đồng sát thủ mà nói, nói nó là bằng hữu, chẳng bằng nói nó là đầy tớ trung trinh có một không hai.

Hắn vẫn luôn nhớ kỹ cực kỳ lâu trước kia, khi hắn mới vừa có khẩu súng này, hắn ưng thuận qua lời thề như này, nếu một ngày, hắn không bắn trúng mục tiêu, khẩu súng này sẽ cùng hắn rời khỏi giới sát thủ. Nhưng bây giờ, hết thảy giống như đay rối đồng dạng quấn đến thành một khối, không thể kiêm dung đồ vật lại đều hết lần này tới lần khác không bỏ xuống được, một cái đều không bỏ xuống được.

Sát thủ, cái nghề nghiệp này hoàn toàn chính xác rất nguy hiểm. Thế nhưng là cứ một lần một lần hoàn thành nhiệm vụ, adrenaline bài tiết mang tới cảm giác kích thích, lại làm cho sát thủ muốn ngừng mà không được. Không sai, sát thủ là một nghề nghiệp dễ nghiện, Akashi hiểu được, hắn cố gắng lẩn tránh kết cục đáng sợ giết người thành đam mê. Nhưng sẽ không thể tránh khỏi rơi vào cảm giác làm tử thần áo ngoài phất lên trong đêm tối, hắn còn bỏ qua không được. Đối với người tên Kuroko Tetsuya, người bị súng của hắn kiểm tra qua, cái gì đều không cần nói.

Hai cái đều muốn.

Tay gắt gao siết chặt viên đầu đạn kim loại nho nhỏ kia, kim loại lạnh buốt xuyên thấu qua dây thần kinh ngón tay truyền đến đại não. Thế nhưng tốc độ cực kỳ nhanh kia cũng không khiến đại não được làm lạnh, lại khiến nó càng thêm điên cuồng.

Tiếp tục làm sát thủ, còn phải truy tìm Kuroko.

Mờ mờ nắng sớm ở chân trời sáng lên, Akashi quyết định vứt bỏ những sự tình phiền lòng này, đi làm chuyện muốn làm.

Muốn làm? Ân, vẫn chưa tới lúc.

Akashi không phải loại người sẽ dỗ ngon dỗ ngọt tỏ tình với người khác, càng sẽ không viết thư tình chua đến ê răng, cũng không rảnh nhìn cái gì mà công lược thư tịch yêu đương, đối với những vật này hắn đều không có hứng thú.

Hắn yêu thích chỉ có hai thứ, giết người cùng Kuroko Tetsuya.

Đối với hắn mà nói truy người cùng giết người là giống nhau, một là quá trình chinh phục còn kia là quá trình bị chinh phục.

Bảo dưỡng súng ống và chỉnh lý trang bị bên trong đã qua mấy giờ, lúc này trời sáng choang.

Bởi vì là ngày đi làm, lại là một điểm công tác, người trên đường không coi là nhiều, ngược lại là khi Akashi bước vào cửa lớn quán cà phê, phát hiện người ở bên trong thật không ít. Quả nhiên, bọn sát thủ ban ngày đều rất nhàn nhã.

“Hoan nghênh ghé qua.” Thanh tuyến trầm trầm vang lên, không có nhầm lẫn.

Ông chủ có mái tóc màu thủy lam ngẩng đầu thấy rõ người tới, sửng sốt một chút.

Akashi bình tĩnh đi đến chỗ ngồi cách Kuroko gần nhất, vỗ vỗ bá chiếm Kise, rất bá đạo nhìn lướt qua, không có cách nào, Kise vẫn là ngoan ngoãn đổi chỗ khác. (Lily: tội anh Ki nhọ ghê ~)

“Thật có lỗi, Kise-kun, tớ quên nói cho cậu biết, vị khách nhân này…”

“Vị khách nhân này?” Akashi nguy hiểm híp mắt lại.

“A... Akashi-kun sớm hẹn trước vị trí này.”

Đổi được chỗ ngồi này, Akashi rất hài lòng với lý do của Kuroko. Đương nhiên, ngoại trừ xưng hô bên ngoài, ân, hôm nay biểu hiện cũng không tệ lắm, thế là Akashi bỏ qua một bên khóe miệng kéo ra thành một ý cười.

Kuroko không hỏi Akashi phiếu chiêu đãi, cũng không hỏi muốn dùng gì, quay người liền đi pha cà phê cho hắn. Cậu đương nhiên biết cái người duy ngã độc tôn này muốn uống gì, chỉ có cà phê Hoàng gia cao quý mới xứng, về điểm này, Kuroko cũng cho rằng như vậy.

Nhìn thân hình Kuroko vì hắn mà bận rộn, trong lòng không phải là một loại vui vẻ bình thường.

Những ngày tiếp theo, Akashi cũng không có làm chuyện khác người gì, ngày ngày ở quán cà phê, bất quá hắn đang chậm rãi xâm chiếm thế giới của cậu.

Hắn mãi mãi cũng sẽ ngồi trước mặt Kuroko trước quầy bar, chỉ cần Kuroko ngẩng đầu, nhìn thấy chỉ có hắn. Mà vị trí này bị sát thủ cường đại chiếm trước qua một hai lần, về sau liền luôn luôn ở trong trạng thái bị bỏ trống. Quả thực có thể dán luôn tên Akashi Seijuro lên. Mỗi lần Akashi ở chỗ này ngẩn ngơ hết một ngày, có sự cường đại của hắn cùng khí tràng tồn tại, trên cơ bản không người nào dám đến muốn dùng cái gì, có thể nói ảnh hưởng nghiêm trọng đến buôn bán, bất quá Kuroko không có lời oán giận gì, không phải là ở chỗ này lẳng lặng đọc sách liền là ngẩng đầu dò xét khuôn mặt Akashi.

Cũng không biết lúc nào, Akashi muốn số điện thoại di động của Kuroko, còn thuận tiện xóa bỏ hết trong điện thoại di động của Kuroko ngoại trừ hắn ra không còn số của ai. Cứ như vậy cái điện thoại của hắn đã lâu không động đến rốt cục tồn tại số máy đầu tiên. Kể từ đây, Kuroko bị quấy rối không ngừng kể cả khi hắn không có mặt, nói gì đó không thương không nhột, cậu cuối cùng sẽ dùng lời lễ phép nhất để trả lời, cuộc sống của cậu cứ như vậy bị người này lấp đầy, bất quá, không có chút chán ghét nào.

Thời gian không có gì đặc biệt trôi qua, quan hệ của hai người chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra không bình thường, thật sự không biết phải nói thế nào.

Akashi vẫn sẽ thường xuyên đắm chìm xoắn xuýt trong hai thứ mà hắn đều muốn. Thế nhưng mỗi lần Kuroko vụng trộm cho thêm bạc hà vào cà phê Hoàng gia, mỗi lần dùng lặng lẽ bất động thanh sắc quan tâm khiến hắn quên mất rất nhiều thứ.

Nhưng là thời gian sẽ không trôi đi như vậy, vi phạm cuối cùng rồi sẽ hoàn lại, có lẽ, đây là thời gian ấm áp sau cùng.

(Lily: nghe như sắp có ngược ấy @_@)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro