Chapter 15: Chỉ có thể làm được ở nơi này
Kise còn lải nhải không ngừng cái gì đó, Kuroko thỉnh thoảng sẽ đáp lại hai câu. Lười biếng liền cúi đầu đọc sách không để ý tới hắn, tuy nói vậy nhưng một chút cũng xem không vào. Không khí quỷ quái kéo dài tới nửa giờ. Mấy người lục tục đi đến, đến khi trước bàn có đủ năm màu đầu tóc, Kuroko mới đóng cửa quán cà phê.
Kuroko bày ở nhóm người trước mặt mỗi người một chén cà phê xong, mới sâu kín trở lại chỗ ngồi của mình.
“Hử? Đây là chuyên trường của chúng ta a?” Murasakibara nhìn cà phê còn bốc hơi nóng, ý đồ đem đồ ăn vặt ăn dần.
“Cái kia...” Kuroko bỗng nhiên đứng lên, trước mắt cả bốn cúi người xuống thật thấp, ai cũng nhìn không thấy mặt của cậu, chỉ có thể nghe thấy thanh âm của cậu thật thấp truyền ra. “Phiền mọi người giúp tớ một việc. Làm ơn...”
“Kurokocchi nhờ, đương nhiên không có vấn đề!” Đây là Kise vỗ ngực cam đoan.
“Hừ...” Đây là Aomine khinh thường nhưng vẫn ngầm chấp nhận.
“Có đồ ăn vặt không, Kuro-chin?” Đây là suy nghĩ không có đồ ăn vặt thì không liên quan trong lòng Murasakibara.
“Không tích được thiện đức, ngay cả thần bói toán cũng cứu không được tôi... Mà hôm nay may mắn lại nói tôi hẳn là nên đi giúp cậu một phen.” Midorima không ngừng níu lấy cánh hoa hồng xem ra là vật may mắn hôm nay, đến khi cánh hoa bị xả thành đầu trọc. Mỗi lần giật xuống một cánh, miệng đều không ngừng nhắc đi nhắc lại cái gì đó.
Người cách hắn gần nhất Kise nói :“Midorimacchi có vẻ như từ lúc bắt đầu vẫn luôn nhắc tới chuyện “Giúp Kuroko”.”
Thở phào nhẹ nhõm, còn bảo trì tư thế cúi đầu Kuroko khóe miệng kéo lên nụ cười rất nhỏ, trong mắt nhấp nhoáng một chút gợn sóng, đương nhiên, chỉ có sàn nhà thấy được.
[ Những người này a ......]
“Kurokocchi thỉnh thoảng cũng nên dựa vào chúng tớ một chút a, nếu không chúng tớ sẽ thay Kurokocchi cảm thấy rất mệt.”
Kuroko ngồi thẳng lên, ánh mắt lạnh nhạt dừng lại trên người Kise, khóe miệng mỉm cười tín nhiệm.
Mấy tên sát thủ này ở đây xem ra, Kuroko Tetsuya mờ nhạt đến nỗi nhìn không được. Kỳ thật một khi đã nhận định liền là đứa trẻ bướng bỉnh đến không bảo được, luôn luôn dùng thái độ xa lánh tránh đi thịnh tình của bọn hắn, bọn hắn luôn luôn đến uống cà phê miễn phí của cậu. Rõ ràng là muốn cảm tạ cậu, rõ ràng là muốn cùng cậu kết giao bằng hữu thế nhưng lại không có bất kỳ cơ hội nào. Kuroko luôn luôn đem tất cả xem như chuyện đương nhiên là chức trách của cậu, muốn lôi kéo cậu nói chuyện tào lao, cậu cũng sẽ duy trì khoảng cách thích hợp nói một cách lễ phép nhất. Mấy người này vẫn luôn rất đau đầu vì Kuroko một mực không chịu tiếp cận bọn hắn. Mà bây giờ, tại thời điểm khó khăn thế nhưng lại nghĩ đến việc tìm đến bọn hắn xin giúp đỡ. Bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thật trong lòng Kuroko, vẫn là có bọn hắn. Có lẽ, cái kia căn bản không phải xa cách bọn hắn, có lẽ chỉ là từ trước đến nay người cao ngạo đã đem chuyện này một mực lý giải sai.
Bằng hữu, từ này tốt đẹp biết bao nhiêu.
Kuroko từ từ quét mắt một lần, phát hiện vẻ mặt của mọi người cùng Kise không có sai biệt [ Xem ra đều là những bằng hữu rất tốt! ]
“Thật cảm ơn mọi người.”
Bản thân làm sát thủ, tố chất thân thể cùng người bình thường căn bản không có khả năng so sánh, năng lực khôi phục đều mạnh kinh người. Sau năm ngày, cũng chính là khoảng cách từ ngày Kuroko bị thương so với một tuần lễ nhiều hơn một chút, cậu hồi phục trên cơ bản không có gì đáng ngại.
Vì thế nửa đêm hôm nay, toà biệt thự xa xôi kia có một đám khách nhân đặc thù.
Biệt thự đối diện giữa sườn núi, một súng ngắm trí mạng đã tùy thời chờ lệnh chuẩn bị bất cứ tình huống nào, hoa cúc hồng nhảy múa cùng gió.
Bảo an ở cổng rất dễ dàng liền bị một người to con giải quyết hết, hắn cũng lưu tại nơi này canh chừng, thuận tiện ăn đồ ăn vặt.
Còn lại ba người tiến vào biệt thự, nam nhân có khứu giác của sói hoang đi xung phong, cơ quan cạm bẫy mê cung ám đạo gì đó đều không làm khó được hắn. Bọc hậu chính là một tên đẹp trai tóc vàng nhưng lải nhải nhiều không khác gì mẫu thân đại nhân, nhưng hiện tại dáng vẻ nghiêm túc của hắn liền không hiền hoà như vậy.
Thiếu niên tóc thủy lam đi chính giữa, cậu muốn bảo tồn thể lực, vốn là bị đại thương mới khỏi, hơn nữa lát sau còn có chuyện rất trọng yếu cậu phải làm.
Không qua bao lâu, bọn họ liền đi tới gian phòng màu đen đã lưu lại thật sâu trong ký ức Kuroko, cửa bị khóa gắt gao, nhưng từ khe cửa rỉ ra ánh đèn u ám đã chứng minh bên trong không phải là không có ai.
“Đi đi.” Aomine ở bên tai Kuroko trầm thấp nói. “Bọn tôi chờ cậu.”
Hai giờ sau.
Thịch thịch thịch...
“Tiên sinh, cà phê ban đêm của ngài...” Quản gia gõ nhiều lần nhưng cửa không có phản ứng, liền mở cửa, nhìn thấy một nam nhân đang ghé vào trên mặt bàn ngủ say.
Không có đánh thức hắn, quản gia chỉ đem cà phê để lên bàn liền đi ra ngoài.
“Thật là kỳ quái, tiên sinh hôm nay làm sao ngủ như chết thế? Xem ra thật sự là mệt mỏi a ....” Quản gia quay người, tự mình lẩm bẩm rời đi.
Cùng lúc đó, Kuroko đã trở lại quán cà phê tựa ở bên cạnh cửa sổ tầng hai, trong tay chăm chú nắm chặt tờ giấy mà cậu vô cùng thống hận. Ngọn lửa tử sắc nhàn nhạt trong đêm bị nhen lên, sau đó, tro tàn bay đi.
[ Tên viết khó coi như vậy, muốn thiêu hủy. ]
Akashi-kun, em chỉ có thể làm những thứ này, còn lại phải xem anh giác ngộ, em không thể xen vào lựa chọn của anh, chỉ là hi vọng anh có thể giống em về suy nghĩ và việc làm, hi vọng, anh còn có thể ngẩng cao đầu bước tới bên cạnh em.
Kỳ thật, Akashi-kun thỉnh thoảng cũng nên ỷ lại vào em một chút, nhìn lưng anh nặng như vậy, em sẽ rất đau lòng.
Kia không gọi là nhu nhược, mà gọi là tín nhiệm.
(Lily: thật ra cũng không có ngược lắm ~ trái lại là ngọt chết đi dc ấy chứ ~~~)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro