Chapter 13: Trong mắt sát thủ
Chapter 13: Trong mắt sát thủ
Phàm là sát thủ, cái gì là bị thương, cái gì là gãy xương trật khớp còn chưa có trải qua? Hơn nữa, làm sát thủ chỉ có thể sống như nhân vật ở mặt khác của thế giới, loại địa phương như bệnh viện có thể không đến vẫn là không đến thì tốt hơn. Quyết định này những người đối với y thuật ít nhiều tinh thông một chút, trong nhà sát thủ hoặc nhiều hoặc ít đều phải có vật dụng trị liệu thiết yếu.
Akashi kéo lấy thân thể nặng nề, vòng vo mấy hồi mới thoát khỏi việc bị theo dõi, ôm Kuroko về tới phòng ngủ tầng hai của quán cà phê, thay cậu kiểm tra thương thế một chút.
Vẫn may đại đa số là bị thương ngoài da, chỉ có chân cùng vai là hai nơi gãy xương cần đặc biệt xử lý một chút.
Bận rộn xong Akashi nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ cùng hơi thở đều đều của Kuroko. Trong lòng thật sự là không thể bình tĩnh, bỗng nhiên cảm giác trên người mình lưng đeo thật nhiều thật nhiều áp lực, thế nhưng cho dù bị đè chết, cũng không thể để cho người trước mắt này biết.
[ Ta sẽ một mình đem tất cả giải quyết hết. ]
Bỗng nhiên phát sinh nhiều chuyện như vậy khiến hắn cảm nhận được cảm giác xa lạ rất mãnh liệt, Akashi cũng không biết từ khi nào, đến tột cùng là từ khi nào mình đã lặng lẽ rời bỏ con đường mình đã định.
Ngồi trên nóc quán cà phê, bên trong những tòa nhà cao tầng thành thị san sát, tòa nhà hai tầng nho nhỏ này giấu ở sâu trong hẻm nhỏ là cỡ nào đột ngột, nhưng mà chính sự nhỏ bé đó cũng là điều khiến nó có thể tồn tại. Cái nghề sát thủ này từ cổ lão lưu truyền xuống cũng như thế, bởi vì được thế nhân yêu cầu, kính ngưỡng, mới có thể sinh sôi không ngừng truyền lại, truyền ngôn về các loại sát thủ có thể ai cũng khoái. Có đôi khi, sát thủ không giống như là tội phạm giết người, ngược lại là hiệp khách thay trời hành đạo, vì dân trừ hại.
Nằm trên nóc nhà, Akashi nhìn chằm chằm sao trời ảm đạm bị ánh đèn che phủ sau lưng. Rõ ràng là quang ảnh phía sau, thế nhưng luôn luôn cho người ta thấy vẻ đẹp cổ xưa bao la hùng vĩ.
Là như thế này, Akashi cũng không biết đến tột cùng đã ngu ngơ bao lâu, bỗng nhiên nghĩ đến Kuroko còn nằm ở trên giường, tranh thủ thời gian đứng lên trở về phòng xem một chút.
Kuroko không biết tỉnh từ lúc nào, ở trong phòng kéo theo cái chân tổn thương mà nhảy nhót.
"Cậu đang làm gì!!!" Trời, người này mới vừa rồi còn nửa chết nửa sống, nhanh như vậy liền nhảy nhót, muốn làm ta tức chết sao?
"Uống nước thôi mà. Akashi-kun?" Kuroko mặt không thay đổi, nghiêng nghiêng đầu trả lời một câu.
"Cậu muốn uống nước có thể gọi ta..."
Không xong, vừa rồi đến tột cùng là ai tâm tình không tốt liền chạy lên nóc nhà đây?
Tự biết đuối lý, liền gấp gáp mang Kuroko trở lại trên giường.
"Akashi-kun, tôi có thể hỏi anh vài vấn đề không?"
...
"Trong mắt Akashi-kun sát thủ là loại nghề nghiệp như thế nào?"
Nhìn vào ánh mắt màu thủy lam cực kỳ nghiêm túc kia, Akashi hiểu rõ vấn đề này không phải lừa gạt liền xong xuôi.
"Không có gì đặc biệt, giết người phải giết mà thôi."
"Akashi-kun cảm thấy người như thế nào thì nên giết?"
"Cái này không phải cái ta có thể quyết định."
"Thế nhưng là Akashi-kun làm sao lại đối với mục tiêu không có chút ý thức phán đoán nào? Tôi biết Akashi-kun mặc dù được truyền là sát thủ hung hãn và mạnh nhất, nhưng tôi vẫn cảm thấy Akashi-kun dạng này giết người là nên làm, người bị anh giết chết có ai không phải là người vô cùng tàn ác đâu. Kuroko ngừng một chút, cậu thật rất muốn đối với Akashi nói những lời này, cậu sợ ... Sợ nói trễ sẽ không có cơ hội nói nữa, "Trong mắt tôi, sát thủ là một nghề nghiệp thiêng liêng. Tuy nói là giết người sống, thế nhưng từ khi tôi phát hiện năng lực của mình vào cái ngày đó, vẫn cảm thấy mình làm việc chính nghĩa. Trên thế giới luôn luôn cần người làm việc không chính nghĩa để mở rộng chính nghĩa. Tôi hi vọng có thể dựa vào chính hai tay mình làm càng nhiều, có một số việc dù không thể không làm, cũng muốn nghĩ trăm phương ngàn kế đối mặt, nhưng tuyệt đối sẽ không vi phạm nguyên tắc chính nghĩa. Trong mắt tôi sát thủ giống như một ngôi sao, chỉ trong đêm tối có thể lấp lóe, nhưng cũng tuyệt đối không sa vào đêm tối, cho dù mơ hồ cũng quyết chí thề không dời."
Akashi mỉm cười, hắn đối với sát thủ chưa từng giống Kuroko nghĩ nhiều như vậy. Đại khái ban đầu là khoái cảm một đao liền được nhìn thấy máu đỏ, về sau không biết sẽ phát giác thành sát thủ mạnh nhất, căn bản không có nghĩ qua cái gì chính nghĩa. Hiện tại hắn cảm giác được đứa trẻ từ trước tới nay luôn trầm mặc này lại nói nhiều như vậy, tựa hồ là muốn đem thứ gì truyền đạt cho hắn, đã như vậy, liền cố gắng tiếp nhận ý nghĩ của cậu thử một chút.
"Người đã mất đi mục tiêu liền sẽ mê man, sát thủ không có chính nghĩa cùng sát nhân ma không hề khác gì nhau."
Kuroko rủ xuống tầm mắt, ủ rũ nhìn lên. Mấy ngày nay mệt mỏi thật sự không phải giết người cũng không phải bị đánh, mà là trong đêm vội vàng thay những mục tiêu vô tội kia chế tạo thân phận giả cùng chứng minh tử vong, những kẻ kia bởi vì đạp người khác một cước tìm đến thảm kịch họa sát thân. Kuroko một chút đều không muốn nhìn thấy.
Đây chính là tác pháp của Kuroko, tuyệt không chệch hướng khỏi chính nghĩa trong lòng.
Thế nhưng hiện tại kẻ đáng chết nhất, cũng hận nhất lại giết không được, thanh âm cậu dần dần nỉ non, giống như nói mớ.
"Rất chán ghét cái loại người này, thật đáng ghét ..."
Akashi biết cậu mệt mỏi liền lặng yên nghe cậu làu bàu.
"Seijuro..."
Akashi liền giật mình, người còn chưa có hoàn toàn tiến vào mộng đẹp này thế mà kêu tên của hắn.
"Anh có chuẩn tắc của chính mình, đúng không ... Nhất định phải giữ vững trận địa của mình."
Kuroko dần dần lâm vào ngủ mơ, chỉ là tay trái còn chăm chú nắm chặt một cái máy nghe trộm vi hình. Cái máy nghe trộm kia từ nhiệm vụ đầu tiên liền treo ở trên nút áo của cậu, về phần nội dung, trong thời gian Akashi đi ra ngoài cậu đã nghe qua.
[ Không muốn đâu, không muốn nam nhân của ta trở thành thủ hạ của cầm súc mà đánh mất bản thân.]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro