Chapter 11: Ta biết
Kuroko Tetsuya cảm thấy đầu rất đau, mấy ngày qua liên tiếp phải làm nhiệm vụ, lại không ngủ được, chân nặng muốn chết, sắp không thể đi nổi nữa rồi.
Bắt đầu chừng một tháng trước, mỗi sáng sớm, trong email tư nhân của cậu đều bị nhét đầy đơn nhiệm vụ.
Kuroko một mực dựa vào bản lĩnh xuất sắc của mình một lần lại một lần biến nguy thành an. Bình thường cậu nhìn như một đứa trẻ nhu nhược, thực ra khi làm vô hình nhân sát thủ, cậu có thể được xưng là số một số hai. Chỉ là do mấy ngày nay không ngừng tiếp nhận đơn, khiến cậu bắt đầu có một chút cảm giác lực bất tòng tâm.
Nhất là hôm nay.
Rõ ràng mục tiêu là người rất khó đối phó, hệ thần kinh lại không nổi lên bất kỳ cảm giác hưng phấn nào.
Mệt mỏi quá ... Cảm giác rất muốn ngủ ...
Thật hi vọng đây là lần cuối cùng ...
Kuroko cố gắng lắc đầu, xua tan suy nghĩ không tốt, mình thế mà nghĩ đến lần cuối cùng, không, ý nghĩ thế này tại sao có thể có, sát thủ là không thể đề cập đến lần cuối cùng.
Đột nhiên, cậu có một loại cảm giác trước đây chưa từng có là đi sẽ không trở về.
Đêm tối vốn là ngụy trang tốt nhất của sát thủ, hôm nay Kuroko xem ra thâm trầm tựa như là cạm bẫy cám dỗ của thần ngủ. Cậu bước đi một bước, cái kia hố càng gần.
Mục tiêu rõ ràng là một lão đại hắc đạo, kỳ thật lại mặc lên một danh hiệu đường hoàng. Hắn thiết lập cho mình một vẻ bề ngoài, trong mắt rất nhiều người, hắn là một người hiền lành một phú hào nhiệt tình từ thiện. Nhưng thực tế nắm trong tay hắc bang lớn nhất, người này lãnh huyết vô tình, vụng trộm vui đùa rất nhiều tay kiếm tiền mang về nhiều bó lớn, quyền thế của hắn cực lớn, một mình nuôi rất nhiều sát thủ thân thủ bất phàm. Phàm là nhìn không vừa mắt hoặc là không để ý chọc tới hắn, thì ngay cả chết như thế nào cũng không biết. Mà hồ sơ của hắn thế nhưng lại không có lấy một điểm dơ bẩn, có lẽ căn bản không có mấy người biết thân phận chân thật của hắn, kia đến tột cùng là ai muốn giết hắn đây?
Kuroko ngồi trên một chiếc taxi thoạt nhìn rất bình thường, a, vật chuyên dụng của sát thủ, trên đường lớn yên ắng đại khái lao vùn vụt nửa giờ đã tới một biệt thự xa xôi.
Dựa vào cảm giác tồn tại thấp tiến đến gần mục tiêu trong biệt thự xa hoa này, quá trình tương đối thuận lợi, bảo an giữ cửa vẫn đang lười nhác ngủ gật.
Nhìn dạng người khoác lên cái vỏ thiện lương nhưng kỳ thật bẩn thỉu nhất lại có thể sống ở biệt thự xa hoa như thế này, Kuroko cảm thấy một trận buồn nôn.
Kuroko hiểu được, việc mình đâm rồng hang hổ càn quấy một phen là không có khả năng, tốc chiến tốc thắng, cậu có ưu thế của cậu, thế nhưng cũng là trí mạng thời gian hạn chế.
Biệt thự lớn theo phong cách phương Tây, đỉnh nhọn tường trắng, nói không chừng còn giấu giếm rất nhiều cơ quan cậu không biết. Chỗ đó nói không chừng còn mượn địa hình ẩn một nơi bí mật gần đó mai phục chờ cậu. Không có biện pháp, Kuroko đành phải một bước tiến vào cửa lớn bắt đầu sử dụng kỹ năng ẩn thân.
Phòng ở lớn như thế, tìm từng gian một nhất định là không thể, ngẫm lại loại người quyền thế tâm nặng như vậy, nhưng ở trước mặt người đời đem hết thảy đều giấu đi sẽ có cảm giác gì? Ân, hẳn là muốn phóng thích đi, cảm giác muốn loại tầm mắt kia bao quát non sông đi.
Tầng cao nhất! Trước tới tầng cao nhất xem thử.
Mỗi một tầng cầu thang đều phân bố tại địa điểm khác biệt, tìm cầu thang tựa như đi uốn lượn quanh co ở giữa tòa nhà, như đặt chân vào mê cung tối tăm, còn có vấn đề tâm lý Kuroko nói tới, quả thực là tra tấn.
Sau khoảng 35 phút, Kuroko rốt cục thở hồng hộc bước lên tầng cao nhất, dưới ánh đèn mờ tối màu vàng, mục tiêu là ở chỗ này, đưa lưng về phía cậu, mà Kuroko cũng không thể không dừng lại hiệu quả ẩn thân, nhìn thắng lợi gần ngay trước mắt.
"Quả nhiên tới, so với mong muốn của ta còn sớm hơn a, đã đánh giá thấp sát thủ cao cấp rồi."
"Ba" Một cái búng tay thanh thúy.
"Bang." Sau lưng cửa bị đóng lại, một tên mang theo mặt nạ màu đen cầm trong tay côn sắt sát thủ từ nóc nhà chất gỗ trên xà ngang nhảy lên.
[ Nguy rồi, bị nhốt rồi.] Biết rõ không ổn Kuroko vẫn không lộ ra bất kỳ kinh hoảng nào, một người, cậu vẫn đối phó được.
"Ba ba ba", tiếng vỗ tay vang lên.
"Quả nhiên là một sát thủ mạnh a, lâm vào khốn cảnh còn tỉnh táo như thế, vậy dạng này thế nào?"
Hai tủ sách bên cạnh răng rắc răng rắc lui ra phía sau, thanh âm cơ quan ầm ầm vang lên, đợi tất cả đình chỉ, mười mấy thân ảnh hiện ra, đều mang theo mặt nạ màu đen, cầm trong tay côn bổng, xem bộ dáng là cũng sát thủ.
"Bắt hắn lại."
Nhiều người như vậy bao vây tấn công một người thật không công bằng, thế nhưng nơi này không hề có hai từ công bằng.
Thời gian Kuroko có thể sử dụng ẩn mình miễn cưỡng cũng được bốn mươi phút, mà mỏi mệt gần đây đã khiến cậu chống đỡ hết nổi, vừa rồi đã dùng 35 phút, đoán chừng cũng không chống được bao lâu nữa.
Thế nhưng Kuroko tuyệt đối không phải loại người bị đánh một cái tát liền yên lặng nhịn người, cậu làm sao có thể yên lặng chịu trói? Cho dù chết, cũng không thể bị người khác tóm được, kia so với chưa hoàn thành nhiệm vụ còn khó coi hơn.
Kuroko cố gắng trốn tránh, tuyệt chiêu giết người của cậu đối mặt với nhiều người như vậy không có tác dụng .
Nhìn trận chiến thiên về một bên như vậy, thất tha thất thểu quật cường kiên trì bên trong cậu cứ như vậy một mực trì hoãn. Trên thân bị đánh không chỉ một chỗ, nghe âm thanh răng rắc vừa rồi hẳn là xương đã bị gãy rồi đi, đau đớn xen lẫn buồn ngủ ập tới, rất muốn nhắm mắt lại, rất muốn.
Không, tuyệt đối không thể!
Ta biết, ta biết ....
Ta biết ta nhất định có thể vượt qua.
Ta biết có một người nhất định sẽ tới.
-----
Lily: cmt cho t đi, rồi t tung truyện Boss biến thành mèo cho mà đọc, còn không thì thôi nhé, haha ~ *t rất thánh thiện*
Seij: Êu, đừng có mà câu khách chớ! Các nàng cứ tung chap ầm ầm trong khi ta vẫn đang dậm chân tại chỗ thế này là seooooo!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro