
Chapter 37. Giải mã vì sao
Chiếc Volkswagen Beetle màu vàng chanh như một con bọ khổng lồ, nuốt chửng ba bóng hình nhỏ bé, tách biệt họ khỏi thế giới ngoài kia.
Tiếng "Rầm!" khô khốc của cánh cửa đóng sập, nặng nề như tiếng thở dài bất lực của một kẻ bị dồn vào đường cùng. Quán trà "Belle Epoque" với cái tên mỹ miều giờ chỉ còn là một chấm nhỏ mờ dần phía sau, bị nuốt chửng vào dòng xe cộ hối hả của buổi sáng.
Nắng đã lên, gay gắt và trong vắt như pha lê, chiếu rọi khắp nơi nhưng lại chẳng thể xuyên thủng nổi bầu không khí đặc quánh bên trong xe. Một sự im lặng đến rợn người. Nó nặng trĩu, đến mức có thể cảm nhận được bằng da thịt, tựa như áp suất không khí đột ngột thay đổi trước một cơn bão kinh hoàng.
Chiếc túi vải trên sàn xe phồng lên một cách bất thường, không chỉ vì những món đồ bên trong, mà còn vì sức nặng của một bí mật chưa được khai quật. Một bản nhạc ma quái, những chiếc phong bì ẩn chứa các vì sao, và một chiếc USB lạnh lẽo – chúng nằm đó, một quả bom hẹn giờ không phát ra tiếng tích tắc, chỉ chực chờ phát nổ.
Bác Agasa ghì chặt hai tay vào vô lăng, những khớp ngón tay trắng bệch vì căng thẳng. Thỉnh thoảng, ánh mắt ông lại liếc nhanh về phía gương chiếu hậu, một cái nhìn lo âu không thể che giấu. Con đường phía trước trải dài vô tận, nhưng tâm trí ông dường như đang mắc kẹt trong không gian chật hẹp phía sau, nơi những bí ẩn đang đè nặng.
Ở băng ghế sau, không ai nói với ai nửa lời. Chờ đợi để về đến nhà là một sự tra tấn không thể chịu đựng được.
Đối với Conan, đó là cơn ngứa ngáy dữ dội của một bộ óc thám tử đang đứng trước một mê cung đầy thử thách. Còn với Haibara, đó là nỗi thôi thúc điên cuồng phải chạm vào mảnh ký ức cuối cùng của người chị gái đã khuất – lời trăn trối của Akemi.
"Chúng ta kiểm tra ngay tại đây đi."
Giọng Conan vang lên, phá vỡ sự im lặng ngột ngạt. Nó trầm và sắc, không một chút trẻ con, mang theo một mệnh lệnh dứt khoát.
"Bác Agasa, tìm một góc khuất. Ngay lập tức."
Bác Agasa giật mình, vô thức tuân theo. Chiếc Beetle rẽ đột ngột vào một con hẻm vắng, động cơ phụt phì rồi tắt hẳn. Tiếng ồn ào của thành phố bị đẩy lùi về phía xa, chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập của ba người trong pháo đài kim loại tạm thời.
Conan rút bản nhạc ra. Tờ giấy sần sùi, mang theo mùi của thời gian và sự tuyệt vọng. Cậu miết nhẹ lên những nếp gấp, như đang cố làm phẳng lại một quá khứ nhàu nát.
Bên cạnh, Haibara cẩn thận lấy chiếc USB ra, kết nối nó với chiếc laptop mini. Những ngón tay thon dài của cô lướt trên bề mặt. Lạnh. Cái lạnh vô cảm của nhựa và kim loại, tựa như cái lạnh trong ánh mắt của những kẻ đã đẩy chị cô vào chỗ chết.
Conan trải rộng bản nhạc. Những nốt đen, nốt trắng, dấu lặng và khóa son nhảy múa trước mắt cậu, một mật mã câm lặng đang thách thức trí óc. Cặp kính của cậu phản chiếu ánh sáng, che giấu đôi mắt đang co lại, phân tích từng chi tiết.
Sắp xếp lại các vì sao... Giai điệu còn dang dở...
Những mảnh ghép rời rạc xoay cuồng trong bóng tối tâm trí cậu. Chúng va vào nhau, tóe lên những tia lửa le lói, báo hiệu một sự thật sắp được vén màn.
Rồi, như một tia sét đánh gãy cành cây khô, một ý nghĩ lóe lên, soi rọi toàn bộ cấu trúc bí ẩn.
"Ra là vậy!"
Conan bật kêu lên, giọng cậu sắc lẻm vì phấn khích tột độ. Đôi mắt sau cặp kính mở to, rực cháy một ngọn lửa trí tuệ mãnh liệt, như đang nhìn xuyên thấu vào cốt lõi của bí ẩn.
Bác Agasa giật nảy mình. Haibara, người đang chìm trong cuộc chiến của riêng mình với chiếc USB, cũng ngẩng phắt lên, đôi mắt xanh xám ánh lên một tia hy vọng mong manh.
"Không phải là giải mã từng nốt nhạc!"
Conan nói nhanh, hơi thở dồn dập.
"Bản nhạc này không phải để chơi, mà là để vẽ! Nó là bản hướng dẫn để sắp xếp các mảnh ghép phong bì lại với nhau!"
Cậu chỉ vào bản nhạc.
"Giai điệu chính là kim chỉ nam! Chúng ta phải theo dõi sự chuyển động của các nốt nhạc! Một nốt nhạc đi lên, phong bì tiếp theo sẽ được đặt ở phía trên. Một nốt nhạc đi xuống, chúng ta sẽ đặt nó ở bên dưới. Nếu nốt nhạc lặp lại cùng cao độ, phong bì sẽ được đặt ngay bên cạnh!"
Ngón tay cậu lướt trên khuông nhạc, như đang vẽ ra một con đường vô hình.
"Và những khoảng lặng! Chúng không phải là sự im lặng vô nghĩa! Đó là những ô trống trên bản đồ, tạo ra khoảng cách giữa các ký tự! Chị ấy đã dùng chính giai điệu để chỉ cho chúng ta cách lắp ráp một bức tranh từ những mảnh giấy rời rạc!"
"Và điểm kết thúc dang dở?" Conan nói, giọng đầy thán phục. "Đó chính là điểm đến! Là vị trí của mảnh ghép cuối cùng, là nơi đánh dấu 'X' trên tấm bản đồ kho báu này! Một mật mã được viết bằng ngôn ngữ của âm nhạc, để vẽ nên một bản đồ từ những vì sao nhân tạo!"
Cậu vội vã lôi những chiếc phong bì ra, bắt đầu sắp xếp chúng trên sàn xe theo đúng "con đường" mà giai điệu đã vạch ra. Một mảnh đặt lên, một mảnh đặt xuống, một mảnh dịch sang ngang... Ngón tay cậu bay lượn, bộ não hoạt động như một siêu máy tính. Dần dần, những lỗ kim trên các phong bì bắt đầu thẳng hàng, các chấm sáng li ti nối lại với nhau.
Haibara đưa mắt nhìn các chấm, chợt nhận ra điều gì đó. "Kudou, những chấm này... chúng không phải là chữ cái Latin đơn thuần!" Cô thốt lên, giọng nói xen lẫn sự kinh ngạc và phấn khích. "Chị ấy đã sử dụng hệ thống mật mã dựa trên Katakana! Các chấm này được sắp xếp theo từng ô, mỗi ô là một ký tự!"
Conan cúi xuống, ánh mắt nheo lại sau cặp kính. Cậu nhanh chóng nhận ra mô hình mà Haibara đang nói đến.
"Ra vậy! Giống như một biến thể của Braille, nhưng với Katakana! Và các khoảng trống chính là để phân tách các từ!"
Hai bộ óc thiên tài cùng hợp lực. Haibara bắt đầu đọc lên từng ký tự tiếng Nhật, trong khi Conan hình dung chúng kết nối lại với nhau.
"ソウコ" (Souko - Kho)
"12" (Juu Ni - 12)
"ヒガシカイガン" (Higashikaigan - Bờ Đông)
Cùng lúc đó, Haibara đang đối mặt với bức tường thành mã hóa của riêng mình. Màn hình laptop hắt thứ ánh sáng xanh lạnh lẽo lên gương mặt cô.
"Mã hóa AES-256 biến thể... phức tạp thật," cô lẩm bẩm, ngón tay lướt trên bàn phím với một tốc độ ma quái. Cô cắn nhẹ môi dưới, một cử chỉ của sự tập trung cao độ và cả sự bất lực.
Nhưng rồi, trong phân vùng ẩn, một chi tiết nhỏ bất ngờ thu hút sự chú ý của cô. Một đoạn dữ liệu định danh, một chuỗi ký tự mà Akemi cố tình để lại. Tim Haibara đập thót một nhịp. Cô nhanh chóng trích xuất nó ra.
Một dãy số. 73490125.
Trơ trọi và vô nghĩa...
"Kudou!"
Giọng Haibara vang lên, có chút run rẩy vì nhận ra điều gì đó to lớn.
"Trong phân vùng ẩn... chỉ có một dãy số duy nhất! 73490125!"
Conan ngẩng lên, đôi mắt ánh lên sự kết nối ngay lập tức. Cậu nhìn dãy số trên màn hình laptop, rồi quay lại kết quả vừa được hình thành từ những chiếc phong bì trên sàn xe.
"Kho số 12... Bờ Đông..." cậu lẩm bẩm, giọng nói tràn đầy sự chắc chắn, dịch lại chuỗi Katakana.
Một địa điểm. Một dãy số.
Hai mảnh ghép, một hữu hình, một vô hình, khớp lại với nhau bằng một tiếng "click" hoàn hảo chỉ vang lên trong tâm trí của một thám tử. Conan nín thở.
"Haibara..."
Giọng cậu trầm xuống, mang theo sức nặng của một khám phá kinh hoàng nhưng cũng đầy sự giải thoát. "Chị ấy đã để lại cho chúng ta một bộ khóa-và-chìa."
Mọi người trong xe đều im lặng, nín thở chờ đợi lời giải thích tiếp theo.
"Địa điểm này," Conan chỉ vào dòng chữ tiếng Nhật vừa được giải mã từ những phong bì. "Kho số 12 Bờ Đông. Là nơi cất giấu thứ chị ấy muốn chúng ta tìm. Chị ấy đã vẽ bản đồ cho chúng ta bằng những vì sao và giai điệu dở dang, sử dụng ngôn ngữ mẹ đẻ của mình."
"Còn dãy số?" Haibara hỏi, giọng khàn đi vì xúc động, một tia hy vọng bùng cháy trong đôi mắt xanh xám.
"Đó không phải là mật khẩu giải mã USB," Conan nói, ánh mắt dán chặt vào dãy số trên màn hình, như nhìn thấu vào tâm trí của Akemi. "Đó là chìa khóa. Là mã số để mở cánh cửa ở Kho số 12."
Một địa điểm. Một mật khẩu. Được gói trong hai lớp mật mã khác nhau, một vật lý, một kỹ thuật số, như một lời thách thức cuối cùng mà Akemi để lại cho em gái mình và cậu thám tử thiên tài.
Ánh mắt Conan và Haibara giao nhau, mang theo điện tích của một khám phá vĩ đại, của sự hiểu thấu và cả nỗi đau. Nỗi đau trong mắt Haibara tạm thời được thay thế bằng một ngọn lửa quyết tâm rực cháy. Chị Akemi không để lại một ngõ cụt. Chị để lại một con đường, được lát bằng chính trí tuệ và tình yêu của mình.
"Đi thôi," Haibara nói, giọng kiên định, không còn chút do dự. "Đến đó."
Conan gật đầu dứt khoát, ánh mắt ánh lên sự tự tin và quyết tâm.
Bác Agasa khởi động lại xe. Chiếc Beetle màu vàng lại một lần nữa lao vào dòng chảy của thành phố, một chấm màu rực rỡ mang trong mình một bí mật chết người, hướng về phía kho báu cuối cùng của Akemi.
Chúng không hề hay biết, từ một tòa nhà đối diện, ống kính của một chiếc máy ảnh tele đã bắt trọn khoảnh khắc chiếc xe lăn bánh. Một cái bóng lặng lẽ hạ máy ảnh xuống, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười bí hiểm.
----------
Mấy bồ ơi, vậy là Conan và Haibara đã tìm ra địa điểm cất giấu bí mật rồi đó nha! Nhưng liệu mọi chuyện có suôn sẻ như họ nghĩ không? Hay đây lại là một cái bẫy khác của Tổ Chức Áo Đen? Và cái bóng đen bí ẩn với chiếc máy ảnh tele ở cuối chương là ai vậy ta? 🕵️♀️
Hãy cùng tui chờ đón chương tiếp theo để chứng kiến màn giải mã "kinh điển" và những bất ngờ không tưởng nha! Đảm bảo sẽ cực kỳ "nóng bỏng" đó!
Cảm ơn mấy bồ đã đọc! Mãi yêu! ❤️
Sign by @Eosphis_Last | @KewtTeam
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro