Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 34. Cái chết đã được báo trước

Cánh cửa nhà tiến sĩ Agasa khẽ "cạch" một tiếng rồi hé mở. Từ trong đó, Hakuba Saguru bước ra, mái tóc vàng óng ánh lên trong nắng sớm. Dường như anh đã thức giấc bởi tiếng động vọng đến từ phía cổng, hoặc đơn giản chỉ là thói quen chính xác đến từng phút đã ăn sâu vào tiềm thức.

Vẫn trong bộ đồ ngủ giản dị, nhưng phong thái điềm đạm, tự tin của một thám tử London không hề suy suyển. Ánh mắt sắc như dao lướt nhanh qua Kitamura Souji một thoáng, dừng lại ở Conan và Haibara, và cuối cùng là tiến sĩ Agasa, như một chiếc máy quét đang thu thập dữ liệu.

"Mọi người đã về rồi sao?"

Hakuba cất tiếng, giọng bình thản như mặt hồ không gợn sóng, nhưng trong đôi mắt xanh thẳm ấy đã ánh lên sự phân tích sắc bén.

Conan bất giác thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Lời nói dối mà cậu đã chuẩn bị từ tối qua – rằng cả nhóm sẽ dậy sớm "đi quan sát một loài bọ hung Hercules phiên bản hiếm chỉ xuất hiện ở khu rừng gần đây lúc rạng đông" – có lẽ đã trở nên vô cùng mỏng manh trước ánh nhìn xuyên thấu này. Một lý do mang đậm phong cách của bác tiến sĩ và Đội thám tử nhí, nhưng lại quá ngây thơ đối với một bộ óc như Hakuba.

Ánh nhìn của Hakuba dừng lại trên Kitamura, một người đàn ông xa lạ với vẻ mặt mệt mỏi, xuất hiện bất ngờ ngay trước cổng nhà tiến sĩ vào buổi sớm mai. Chi tiết đó, cộng với vẻ căng thẳng của những người còn lại, đã đủ để khơi dậy bản năng phân tích của anh.

"Có chuyện gì sao, Edogawa-kun?"

Hakuba hỏi, lần này giọng anh có một chút nhấn nhá, trực tiếp nhắm vào Conan.

"Chuyến đi tìm bọ hung có vẻ... thu hoạch được nhiều hơn anh tưởng."

Conan và Haibara trao đổi ánh mắt. Sự xuất hiện của Hakuba vào khoảnh khắc này... vừa đúng lúc lại vừa không đúng lúc. Một sự trùng hợp đến đáng kinh ngạc, tựa như một quân cờ bất ngờ được đặt xuống, làm thay đổi toàn bộ cục diện trên bàn cờ định mệnh.

"Hakuba-kun," Tiến sĩ Agasa vội vàng đáp, giọng ông hơi lúng túng, hai tay xoa vào nhau một cách bối rối. "À, không có gì đâu cháu. Chỉ là trên đường về thì tình cờ gặp người quen cũ của... của Ayako-kun thôi mà."

Haibara lùi lại một bước rất nhỏ, vô thức đứng sát hơn vào Conan, cơ thể cô hơi căng cứng như một con mèo đang xù lông phòng thủ. Ánh mắt cô nhìn Hakuba đầy phức tạp – sự tôn trọng đối với trí tuệ vượt trội của anh, nhưng cũng là một bức tường băng giá dựng lên để bảo vệ bí mật. Kéo Hakuba vào đây? Vào câu chuyện về Tổ chức Áo Đen? Điều đó đồng nghĩa với việc đẩy anh vào vòng xoáy chết chóc.

Chúng ta không thể nói chuyện ở đây, Haibara nghĩ thầm, ánh mắt cô lướt nhanh qua Kitamura, rồi đến Hakuba. Đặc biệt là với những thứ chúng ta vừa lấy được.

Conan, bằng sự nhạy bén của một thám tử, đã nắm bắt được ý nghĩ của Haibara chỉ bằng một cái liếc mắt. Cậu cũng không muốn để Hakuba biết về chiếc tủ gửi đồ, về chiếc USB và mảnh giấy kia. Với trí thông minh của Hakuba, chỉ cần một vài mảnh ghép nhỏ, anh ta có thể nhanh chóng xâu chuỗi các sự kiện và phác họa ra một phần của sự thật. Và sự thật đó sẽ đẩy anh vào nguy hiểm chết người, một vũng lầy đen tối hơn bất kỳ vụ án nào anh từng đối mặt.

Dù biết Hakuba vẫn luôn đau đáu về cái chết của "Ayako Ashira", người mà anh coi như chị kết nghĩa, nhưng cái giá phải trả để biết về Tổ chức là quá lớn. Conan không thể mạo hiểm đặt cược số phận của Hakuba vào đó.

"Kitamura-san..."

Conan đột ngột lên tiếng, giọng cậu bé trong trẻo vang lên, khéo léo cắt ngang dòng suy luận của Hakuba.

"Chắc anh Kitamura cũng chưa ăn sáng phải không ạ? Cháu biết một quán cà phê rất ngon gần đây, chúng ta qua đó nói chuyện tiện hơn. Nhà bác tiến sĩ buổi sáng hơi bừa bộn một chút."

Conan nhe răng cười toe toét, ngước đôi mắt to tròn ngây thơ lên nhìn, một màn kịch hoàn hảo.

Kitamura nhìn Conan, rồi nhìn tiến sĩ Agasa, và cuối cùng là Haibara. Anh cảm nhận được một luồng không khí kỳ lạ, một sự căng thẳng ngầm không thể gọi tên. Nhưng lời đề nghị của Conan có vẻ hợp lý hơn là đứng nói chuyện ở cổng nhà.

"À... vâng, được ạ. Cảm ơn cháu."

"Vậy Hakuba-kun cứ vào nhà nghỉ ngơi đi nhé?"

Tiến sĩ Agasa nói với Hakuba, giọng ông đã bớt gượng gạo hơn một chút.

"Bọn bác có chút việc riêng cần bàn bạc với người quen."

Hakuba nhướng mày, nhưng rồi lại giãn ra. Anh nhìn sâu vào mắt Conan, một cuộc đối thoại không lời diễn ra trong tích tắc. Anh biết mình đang bị đẩy ra khỏi một bí mật. Tuy nhiên, anh không vặn hỏi thêm, chỉ khẽ gật đầu, chấp nhận sự sắp đặt này.

"Vâng ạ. Mọi người cứ tự nhiên."

Anh lùi lại một bước, nhường đường cho họ, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn không rời khỏi bóng lưng của bộ ba, đặc biệt là người đàn ông xa lạ kia. Chắc chắn có chuyện gì đó. Vẻ mệt mỏi của họ, sự phòng thủ của Haibara, và lời nói dối của Edogawa-kun... Mình sẽ tìm ra.

Haibara liếc nhìn Hakuba một cái cuối cùng trước khi quay đi, ánh mắt cô vừa có sự cảnh giác, vừa có một chút gì đó khó tả, có lẽ là sự tiếc nuối khi phải giấu giếm anh, hoặc là sự chấp nhận rằng đây là cách tốt nhất để bảo vệ anh khỏi bóng tối đang bủa vây chính mình.

Họ cùng nhau bước đi, bỏ lại Hakuba đứng một mình trước cổng, mang theo những bí mật vừa được hé lộ và những câu hỏi chưa có lời đáp.

Tiến sĩ Agasa đi bên cạnh Kitamura, còn Conan và Haibara đi sát nhau phía sau.

"Cậu nghĩ anh ta tin không?" Haibara thì thầm, giọng nhỏ đến mức chỉ Conan nghe thấy.

"Tin hay không không quan trọng," Conan đáp lại, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước. "Quan trọng là anh ta không có bằng chứng. Tạm thời là vậy."

~~~

Khi mọi người đã yên vị trong quán cà phê, hơi ấm từ tách cà phê và không khí tĩnh lặng ban sớm bao trùm lấy họ, tạo nên một lớp vỏ bọc bình yên giả tạo. Quán vắng khách, chỉ có tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng như lời thì thầm của gió, và tiếng nhân viên lách cách chuẩn bị đồ. Sự tĩnh mịch này tương phản rõ rệt với những suy nghĩ và cảm xúc đang cuộn trào bên trong từng người, như một dòng nước ngầm chảy xiết dưới mặt hồ phẳng lặng, ẩn chứa những bí mật sâu thẳm.

Kitamura Souji hít một hơi sâu, tiếng hít hơi nhỏ, nhìn vào tách cà phê đen của mình như đang tìm kiếm can đảm hay sự tập trung cho một câu chuyện đầy ám ảnh. Tiến sĩ Agasa ngồi đối diện, khuôn mặt hiền hậu lộ rõ vẻ lắng nghe chân thành và sự cảm thông sâu sắc, ông khẽ gật đầu khuyến khích Souji tiếp tục. Conan và Haibara ngồi cạnh nhau, cả hai đều giữ vẻ ngoài điềm tĩnh đáng kinh ngạc so với tuổi, nhưng ánh mắt họ dán chặt vào Souji, sắc bén và tập trung, sẵn sàng thu nhận mọi thông tin, dù là nhỏ nhất, tựa như những cỗ máy phân tích dữ liệu tinh vi. Túi đựng đồ từ tiệm gửi đồ được đặt cẩn thận dưới chân Conan, như một vật nặng đè nén sự tò mò và lo lắng của cả hai.

"Chuyện về Ayako-san..."

Souji bắt đầu, giọng anh trầm xuống, mang theo nỗi buồn và sự tiếc nuối không nguôi, như thể đang nhắc về một vết thương lòng chưa bao giờ lành miệng.

"Ngày cuối cùng cô ấy làm việc ở quán, ngay trước khi... xảy ra chuyện..."

Anh ta ngừng lại, đưa tay lên day thái dương, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi và ám ảnh của những ký ức không mời.

"Cô ấy trông khác lắm. Như tôi đã nói, trầm tư hơn, nhưng còn hơn thế. Cô ấy như đang chuẩn bị cho một chuyến đi xa, một chuyến đi không trở lại."

"Anh cảm thấy vậy dựa vào những điều gì ạ?"

Conan hỏi, giọng cậu vẫn nhỏ nhẹ và lễ phép, nhưng ẩn chứa sự sắc bén của một thám tử chuyên nghiệp đang khai thác thông tin, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Ánh mắt anh dán chặt vào Souji, không bỏ sót một biểu cảm nhỏ nào, tựa như một camera giám sát tinh vi.

Souji suy nghĩ một lát, cố gắng lục lọi những mảnh vụn ký ức.

"Nhiều điều nhỏ nhặt lắm, ban đầu tôi không để ý, chỉ thấy hơi lạ. Ví dụ, cô ấy dọn dẹp quầy bar rất kỹ, kỹ hơn bình thường. Cô ấy sắp xếp lại tất cả chai rượu, ly tách theo một thứ tự nhất định. Tôi hỏi thì cô ấy chỉ cười, một nụ cười hơi gượng gạo, nói là 'chỉ muốn mọi thứ gọn gàng hơn một chút'. Nhưng nhìn cách cô ấy làm nó có vẻ có chủ đích hơn. Tay cô ấy sắp xếp từng thứ, rất cẩn thận như thể đang đặt chúng vào vị trí cuối cùng trước khi một sự kiện trọng đại xảy ra."

Haibara khẽ động đậy, ánh mắt cô nheo lại, tia sáng suy tư lóe lên. Sắp xếp theo thứ tự à, một thông điệp ngầm? Một mật mã? Bàn tay cô khẽ siết chặt hơn chiếc áo len đang đặt trên đùi, như thể muốn nắm bắt lấy một sợi chỉ mỏng manh của sự thật.

"Và còn nữa..."

Souji tiếp tục, giọng anh ta hơi run lên khi nhớ lại, như chạm vào một vùng ký ức đau buồn.

"Cô ấy nói chuyện với từng nhân viên một, dù chỉ vài câu xã giao, nhưng ánh mắt cô ấy rất lạ. Như thể, như thể đang nói lời tạm biệt vĩnh viễn. Ánh mắt đó... tôi chưa từng thấy bao giờ." Anh ta lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu và buồn bã.

"Cô ấy còn đưa cho Hazue-san, cô ca sĩ ấy, một bản nhạc viết tay. Một bài hát mới. Cô ấy nói đó là 'một giai điệu còn dang dở' và 'hy vọng ai đó sẽ hoàn thành nó'."

"Giai điệu còn dang dở..."

Conan lặp lại, giọng anh trầm tư, cái đầu nhỏ của cậu nhanh chóng kết nối những thông tin rời rạc, tựa như một bộ vi xử lý đang chạy hết công suất. Một thông điệp khác, ẩn dụ? Một sự sắp đặt cho tương lai? Conan đưa tay lên, ngón trỏ khẽ gõ nhịp vào cằm, biểu hiện quen thuộc khi bộ não thám tử đang hoạt động hết công suất.

"Điều kỳ lạ nhất..."

Souji nhìn vào mắt Conan và Haibara, giọng anh ta hạ thấp hơn nữa, gần như thì thầm, như đang kể một bí mật động trời.

"Là trước khi ra về. Cô ấy dừng lại ở cửa, nhìn lại quán rất lâu, ánh mắt đầy lưu luyến. Rồi cô ấy nói với tôi..."

Anh ta hít một hơi run rẩy, như đang tái hiện lại khoảnh khắc đó trong tâm trí, một khoảnh khắc định mệnh.

"Kitamura-san này, nếu một ngày nào đó, có ai đó tìm đến đây, một người rất thông minh và có khả năng nhìn thấy những thứ người khác không thấy..."

Cô ấy dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, như thể đang nhìn một ai đó ở bên ngoài, một bóng hình nào đó đang ẩn mình trong màn đêm. Rồi cô ấy tiếp tục, giọng hơi mỉa mai, nhưng ánh mắt lại đầy sự nghiêm túc, như đang gửi gắm một lời nhắn cuối cùng.

"Một người luôn can thiệp vào những vụ án của người khác. Một người có khả năng giải mã mọi bí ẩn... Anh hãy nói với họ, rằng tôi đã cố gắng sắp xếp lại các vì sao'."

Sắp xếp lại các vì sao?

Conan thốt lên, đôi mắt mở to một chút vì ngạc nhiên. Câu nói này quá trừu tượng, quá bí ẩn, nó không giống phong cách thường ngày của Ayako Ashira mà Souji mô tả. Tựa như một câu đố được mã hóa một cách tinh vi.

"Sắp xếp lại các vì sao?"

Haibara cũng lặp lại, giọng cô mang theo sự suy tư sâu sắc, ánh mắt nhìn xa xăm, như đang cố gắng nhìn xuyên qua màn sương mù của bí ẩn.

Câu nói này... mang theo một ý nghĩa sâu xa nào đó, một mật mã chỉ những người liên quan mới hiểu? Phải chăng đó là mật mã dành cho cô?

"Vâng."

Souji gật đầu, vẻ mặt hoàn toàn không hiểu, sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt anh.

"Tôi hỏi 'ý cô là sao?' thì cô ấy chỉ cười buồn, một nụ cười rất khác với nụ cười thường ngày của cô ấy, rồi nói là 'Chỉ là một câu nói đùa thôi'. Nhưng tôi biết không phải. Ánh mắt cô ấy lúc đó... rất nghiêm túc. Như đang gửi gắm một điều gì đó rất quan trọng, một lời trăn trối được giấu kín."

Kitamura Souji kể thêm vài chi tiết nhỏ khác, những mảnh vụn ký ức tưởng chừng vô nghĩa nhưng giờ đây lại trở nên quan trọng: Ayako đã trả lại một cuốn sách mượn của quán, mặc dù bình thường cô ấy giữ rất lâu; cô ấy đã dọn sạch ngăn kéo cá nhân của mình, chỉ để lại một chiếc bút và một mảnh giấy note có vẽ hình mặt cười đơn giản, như một biểu tượng cuối cùng của sự bình yên; cô ấy đã gửi một bưu kiện đi ngay trước giờ làm, một hành động vội vã và bí ẩn. Những hành động tưởng chừng bình thường, nhưng trong bối cảnh đó, chúng trở nên kỳ lạ, mang theo cảm giác của một sự kết thúc, một lời từ biệt không thành lời, một sự chuẩn bị chu đáo đến đáng sợ cho một kết cục đã được định trước.

"Cô ấy đi đâu sau khi rời quán, anh có biết không ạ?"

Conan hỏi, giọng cậu trầm xuống, cố gắng thu thập thông tin cuối cùng, ánh mắt vẫn sắc bén quan sát phản ứng của Souji, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào.

"Không... Cô ấy chỉ nói là có việc gấp cần giải quyết."

Souji lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối.

"Tôi không nghĩ cô ấy sẽ đến khách sạn Lavanda. Không có lý do gì cả. Trừ khi... trừ khi có ai đó hẹn cô ấy ở đó... một cách đột ngột, một cái bẫy được giăng sẵn."

Cuộc trò chuyện kết thúc, Souji vẫn còn nhiều băn khoăn chưa được giải đáp, nhưng anh ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi được chia sẻ những điều kỳ lạ đó, như trút được một gánh nặng tâm lý. Anh ta cảm ơn tiến sĩ Agasa và Conan, nhìn Haibara một lần nữa với ánh mắt đầy sự tò mò về người em gái bí ẩn của Ayako-san, ánh mắt thoáng chút bối rối, rồi rời quán, hòa vào dòng người bắt đầu tấp nập trên phố, bỏ lại sau lưng những câu hỏi chưa có lời giải đáp, tựa như những chiếc chìa khóa chưa tìm được ổ khóa.

~~~

Sau khi Souji rời đi, bầu không khí trong quán cà phê chợt thay đổi. Sự tĩnh lặng ban đầu nhường chỗ cho một sự căng thẳng mới, một sự tập trung cao độ, như trước một trận chiến sắp diễn ra. Ánh sáng ban mai chiếu vào, nhưng căn phòng dường như trở nên u tối hơn, nhuốm màu bí ẩn. Conan và Haibara nhìn nhau, cả hai đều biết rằng câu chuyện của Souji là vô cùng quan trọng, tựa như một mảnh ghép then chốt trong bức tranh lớn.

"Cậu nghĩ sao, Haibara?"

Conan hỏi, giọng anh nghiêm túc hẳn đi, không còn vẻ trẻ con thường ngày, thay vào đó là sự điềm tĩnh và sắc bén của một thám tử.

Haibara khẽ thở dài, tựa người vào lưng ghế, đôi mắt xanh xám nhìn xa xăm, suy tư, như đang sắp xếp lại những mảnh ghép thông tin trong đầu.

"Những điều Kitamura-san kể... không phải là những hành động ngẫu nhiên. Chị ấy... đang cố gắng để lại những manh mối, một con đường dẫn đến sự thật."

Cô siết chặt tay vào chiếc áo len, cảm giác vải mềm mại dưới đầu ngón tay, như đang tìm kiếm sự kết nối với người chị đã khuất.

"Đúng vậy!"

Conan khẳng định, ánh mắt anh sáng lên, bộ não thám tử đang hoạt động hết công suất, kết nối các điểm lại với nhau một cách logic.

"Sắp xếp lại các vì sao... Một bản nhạc dang dở... Chiếc khóa cho 'Shirley'... Những món đồ trong tủ gửi đồ... Tất cả đều liên kết với nhau. Đây là một chuỗi thông điệp phức tạp, một mật mã được mã hóa tinh vi, thách thức mọi trí tuệ."

Conan đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên túi đựng đồ từ tiệm gửi đồ, giọng anh chắc chắn, tựa như một lời tuyên bố.

"Những thứ này..."

Cậu nhìn Haibara.

"Chắc chắn là lời giải thích cho những bí ẩn đó. Chị ấy đã gửi chúng cho chúng ta, một di sản được gửi gắm trong bóng tối."

Haibara gật đầu, siết chặt chiếc áo len của chị trong tay, như thể muốn giữ lấy hơi ấm cuối cùng của người chị.

"Chị ấy... đã biết trước. Biết rằng mình sẽ không qua khỏi, biết trước số phận nghiệt ngã đang chờ đợi."

Giọng cô hơi run rẩy, pha lẫn nỗi đau và sự khâm phục dành cho sự hy sinh và trí tuệ của chị gái, một người phụ nữ phi thường.

"Có lẽ vậy." Conan nhíu mày, vẻ mặt anh đăm chiêu.

"Hoặc ít nhất là dự cảm được nguy hiểm đang đến rất gần. Câu nói 'biến mất thật sự' không phải là ý định chạy trốn, mà là chuẩn bị cho cái chết của mình và để lại con đường cho cậu, một con đường đầy chông gai nhưng cũng đầy hy vọng."

"Đáng sợ thật..."

Giọng Haibara nhỏ lại, pha lẫn sự khâm phục và đau đớn dành cho sự hy sinh và sự cô độc của chị. Chị Akemi đã một mình đối mặt với tất cả, chuẩn bị cho cái chết của mình, và cố gắng để lại con đường cho Shiho, người em gái mà chị yêu thương hơn cả tính mạng, một sự hy sinh cao cả đến tột cùng.

"Chúng ta cần kiểm tra lại những thứ trong tủ gửi đồ."

Conan nói, giọng anh đầy quyết tâm, như một vị tướng chuẩn bị ra trận, sẵn sàng đối mặt với kẻ thù.

"Với thông tin từ Kitamura-san, những hành động và lời nói kỳ lạ của Ayako-san, có thể chúng ta sẽ giải mã được thông điệp của Ayako-san, hiểu được chị ấy muốn nói gì, muốn chúng ta làm gì, để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của chị."

Họ nhanh chóng uống hết đồ uống còn lại, không lãng phí một giây phút nào. Tiến sĩ Agasa thanh toán tiền, ánh mắt ông nhìn hai đứa trẻ với sự lo lắng, nhưng cũng đầy tin tưởng vào khả năng của chúng.

Cả ba cùng nhau rời quán cà phê, bước đi dưới ánh nắng ban mai bắt đầu gay gắt hơn, mang theo những bí mật vừa được hé lộ và những món đồ chứa đựng hy vọng cuối cùng từ người phụ nữ đã khuất.

Trở về nhà tiến sĩ Agasa, họ lập tức lên phòng thí nghiệm dưới hầm, nơi những bí mật lớn nhất được khám phá. Cánh cửa đóng lại, ngăn cách họ với thế giới bên ngoài, với Hakuba và những mối nguy hiểm tiềm ẩn, tạo thành một pháo đài bí mật.

Trên chiếc bàn làm việc, những món đồ của Akemi được bày ra: chiếc hộp gỗ bí ẩn, con gấu bông cũ kỹ như một kỷ vật tuổi thơ, những phong bì kín chứa đựng những lời nhắn, cuốn sổ tay ghi chép những suy tư cuối cùng, chiếc USB và mảnh giấy nhỏ, tất cả đều là những mảnh ghép của một câu đố phức tạp. Ánh sáng từ đèn phòng thí nghiệm chiếu xuống, làm nổi bật từng chi tiết nhỏ, như đang soi rọi vào tận cùng của sự thật.

"Bây giờ, chúng ta bắt đầu giải mã thôi."

Conan nói, giọng anh đầy vẻ nghiêm túc của một thám tử đứng trước vụ án hóc búa nhất, ánh mắt sáng lên sự phấn khích và quyết tâm của người đi tìm sự thật, tựa như một tia lửa rực cháy trong đêm tối.

Haibara gật đầu, cô ngồi xuống ghế, đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào chiếc hộp gỗ, lướt nhẹ trên lớp chạm khắc tinh xảo. Nỗi buồn vẫn còn đó, như một đám mây vĩnh cửu trong tim, nhưng giờ đây, nó hòa lẫn với sự quyết tâm sắt đá, sự khao khát được hiểu chị, được tiếp tục con đường chị đã chọn.

Chị Akemi đã để lại con đường. Bây giờ là lúc cô phải bước tiếp trên con đường đó, giải mã bí mật cuối cùng của chị, và có thể... là tìm ra công lý cho chị, một công lý được tìm thấy từ những vì sao đã được sắp đặt.

—————

Nhắc lại chút xíu cho mấy bồ nhớ nè: Cái chết của Miyano Akemi ở series trước vẫn còn nhiều bí ẩn lắm đó nha! Liệu lần này, Conan và Haibara có tìm ra được toàn bộ sự thật đằng sau cái chết thương tâm đó không? Và liệu những bí mật mà Akemi để lại có đủ sức lật đổ Tổ chức Áo Đen không?

Hãy cùng tui chờ đón chương tiếp theo để khám phá cuộc giải mã sinh tử đầy căng thẳng này nha! Đảm bảo sẽ có nhiều bất ngờ và những pha "plot twist" cực gắt đó!

Cảm ơn mấy bồ đã đọc! Mãi yêu ❤️❤️❤️

Sign by @Bylethpad | @Free_Team

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro