Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NẾU NHƯ KHÔNG CÓ ANH

Tên fic gốc:《如果没有你》
Tác giả:安上眉毛
---------------------------------------------------------
AK x Lâm Mặc

Lưu Chương x Hoàng Kỳ Lâm

bối cảnh AK không xuất đạo

*góc nhìn của K

"Cậu ấy chính là Lâm Mặc phi thường hoàn mỹ!"

Tôi nhìn em ấy từ phía trước bên phải của tôi vừa đi vừa nở nụ cười đi đến trước micro, nhưng cách đó vài bước, vẫn có rất nhiều người đang ôm em ấy và nói lời chúc mừng. Vẫn là có một chút ghen tị, sau khi dùng tay phải vỗ vai em ấy một cách hời hợt, vẫn nhịn không được liền chạy đến ôm em ấy – chắc đó là lần cuối cùng rồi. Sau đó em ấy sẽ giống như bao người khác, nói xong những lời cần nói liền đi đến nơi cách tôi rất xa.

cái ôm chắc là lâu như một thế kỷ, tôi biết rằng lúc này máy quay đang hướng về phía chúng tôi, nhưng tôi không nỡ buông tay. Em ấy trong vòng tay tôi và tiếng cười quen thuộc bên tai, thật tuyệt làm sao.

Em ấy trước micro, vẫn nói theo kiểu nói quen thuộc của Lâm Mặc, điều này không có gì ngạc nhiên lắm, khi nói về những đứa trẻ cùng công ty, em ấy có chút xúc động, mọi người xung quanh đều cười, nhưng tôi cố gắng nhìn rõ nét mặt của em ấy trên màn ảnh lớn.

Khi em ấy cúi đầu và ôm lấy đầu bằng cả hai tay, tôi dứt khoát đi xuống khỏi bậc thang và vỗ nhẹ vào lưng em để em ấy biết rằng có người vẫn đang an ủi em ấy. Thấy em ấy ngẩng đầu tiếp tục nói tôi liền lập tức chen về vị trí của mình, em ấy không quay đầu nhìn lại, chắc em ấy nghĩ người vừa rồi là Mika, cũng tốt thôi.

Lúc em ấy đi chỉ quay đầu lại vẫy tay, thậm chí tôi còn không kịp phản ứng, cái vẫy tay ấy là vẫy tay với ai thì sau đó em ấy xoay người rất nhanh. Nhìn bóng lưng của em suốt chặng đường nhìn thấy em ấy được người khác ôm, bọn họ đều mỉm cười rất vui vẻ. Em đã thực hiện được điều em mong muốn rồi đúng không?

Chỉ còn lại ba vị trí debut cuối cùng, vị trí thứ nhất và thứ hai chắc chắn là cuộc cạnh tranh giữa Santa và Lưu Vũ, vì vậy có rất nhiều người đang theo dõi vị trí thứ 11. Đây là cơ hội cuối cùng của tôi, cơ hội có thể đứng bên cạnh em ấy.

Thế giới đầy giấy màu và những tiếng hò reo, chúc mừng học viên cuối cùng được xuất đạo, tôi vẫn đứng trên bậc thang nhìn người may mắn reo hò, vui sướng giật được tấm vé cuối cùng. Lúc cậu ấy phát biểu cảm nghĩ, tôi vô thức tìm kiếm hình bóng quen thuộc - may mắn thay, hôm nay tôi mang theo kính áp tròng, và tôi có thể nhìn thấy em cách xa hàng chục mét. Tay phải em đỡ eo, trên mặt nở nụ cười quen thuộc nhất, ánh mắt cong lại thành một góc quen thuộc nhìn tôi.

—— Đúng vậy, tôi nhìn thấy em nhìn tôi, lúc này may mắn rằng mọi người đang tập trung, chỉ có hai người không có nhìn cậu ấy, là tôi và em. Em vẫn đang cười, nhưng tôi không thể học được sự giỏi giang của em. Tôi cảm nhận được, có thứ gì đó sắp tuôn ra từ mắt mình. Tôi vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Xin chúc mừng em, chàng trai của anh.

Một năm sau

"Xin hỏi cậu thích người bên cạnh mình gọi cậu là AK hay là Lưu Chương?"

'eigei'

"Mấy cái tên này đều là tôi, có cái gì thích với không thích chứ."

'Anh thích em gọi anh là eigei'

"Sáng tạo doanh đã kết thúc được một năm rồi. Cuộc sống của  cậu trong vài tháng đó có ảnh hưởng gì đến cậu không?"

'càng nhớ em nhiều hơn'

"Tôi đã kết được rất nhiều bạn bè và học hỏi được rất nhiều điều. Những điều này sẽ là của cải quý giá của tôi trong năm nay hoặc trong tương lai."

"Vậy hiện tại có cậu còn giữ liên lạc với ai không?"

"Có rất nhiều, Cup, 405 người và Oscar, Hiroto vẫn đang giữ liên lạc."

'ngoại trừ em'

"Tất cả chúng ta đều biết rằng AK đã hát một đoạn rap trong phần solo của vòng chung kết sáng tạo doanh. Nó đề cập đến những người bạn tốt và một số trải nghiệm trong sáng tạo doanh. Theo tôi biết, cậu vừa nhắc tới Tăng Hàm Giang, nhóm bạn 405 trong bài hát của cậu, đúng không, thế còn người đến từ hành tinh khác, bây giờ cậu không liên lạc nữa sao? "

Tôi há miệng không nói thành lời, một hồi sau mới nói: "Xin lỗi, câu hỏi vừa rồi có thể cắt đi được không, cám ơn."

Chị phóng viên chắc không ngờ tới rằng tôi sẽ phản ứng theo cách này, và chị ấy gật đầu. "Vậy hãy chuyển sang câu hỏi tiếp theo ..."

'Người ngoài hành tinh đã trở lại hành tinh cấp chín của mình, em ấy không còn là người ngoài hành tinh thuộc về tôi nữa'

Lịch trình hôm nay kết thúc như dự kiến ban đầu, sau khi ra khỏi tòa nhà, liền phát hiện một nhóm lớn người vây xung quanh  sân vận động phía đối diện, chắc hẳn lại là một ngôi sao lớn khác đang tổ chức concert.

"Ra rồi ra rồi! Mau đuổi theo !!" Một nhóm người hâm mộ bay vụt qua. Vì chạy quá nhanh nên một banner không theo kịp tốc độ mạnh mẽ của người hâm mộ liền bị rơi lại. Khuôn mặt vừa quen thuộc lại xa lạ in trên cái banner nhỏ nhắn này. .

'Tóc dài trở lại rồi, thầy Lâm Mặc'

"Lâm Mặc! Lâm Mặc !!" Những người hâm mộ vừa chạy đến đã hét đến khản cổ tên thần tượng của mình, bởi vì lịch trình hôm nay, tôi vẫn đeo kính áp tròng cho phù hợp. Hình bóng cậu bé chuyển động giữa nhân viên bảo vệ và những người hâm mộ, giống như một chiếc radar tự động, ánh mắt tôi cũng dõi theo bóng dáng cậu bé.

Em ấy đột ngột dừng lại, tôi chưa kịp phản ứng thì cậu đột ngột xoay người lại và đối mặt với tôi, cho dù đeo kính, nhưng vì trời đã khuya nên tôi không thể nhìn thấy đôi mắt phía trên khẩu trang đang nhìn cái gì. Có lẽ trong khoảng vài giây, cậu bé quay người lại và đi theo hướng ban đầu.

Chắc là không nhìn thấy tôi đâu, tôi ít nhất cũng được coi là người có phần nổi tiếng, dù đêm khuya, tôi vẫn đội nón, đeo khẩu trang, vẫn đang suy nghĩ, điện thoại trong túi rung lên, lấy điện thoại ra, mở khóa. và nhấp vào wechat có dấu chấm đỏ, trong tiềm thức nhìn xuống xem ai đã gửi tin nhắn mới, nhưng không nhìn thấy chấm đỏ, liền đột ngột nhìn phía trên cùng.

'Em nhìn thấy anh đang nhìn em. '

Có một tin nhắn mới trong hộp thoại trống. Khi tôi vẫn đang tải, có một tin nhắn thứ hai, đó là một tin nhắn thoại.

"Đã lâu rồi không gặp eigei, trùng hợp rằng em đang nhớ anh liền gặp được anh rồi."

Đoạn tin nhắn thoại chỉ có năm giây nhưng tôi đã nghe hơn chục lần, cho đến khi nó rung lên một lần nữa.

"đừng nghe nữa, anh không có gì muốn nói sao?"

Sau khi liên tục xóa đi xóa lại rất nhiều chữ, cuối cùng cũng nghiến răng nghiến lợi gửi một tin nhắn thoại đi: "anh cũng nhớ em, thầy Lâm Mặc."

Đợi khoảng hai phút sau, tôi vốn muốn thu hồi lại thì điện thoại trong tay rung lên.

"Câu trả lời chính xác, vui lòng đến bãi đậu xe hầm b35 để nhận phần thưởng."

Sau khi đi một hồi lâu trong bãi đậu xe dưới tầng hầm, cuối cùng tôi cũng tìm thấy b35, trên đó có một chiếc Alto cũ có dán miếng chống nhìn trộm, tôi lặng lẽ đi đến bên cạnh Alto,  cửa kính xe đột nhiên bị kéo xuống. “Còn muốn nhìn bao lâu nữa, mau lên xe đi.” cậu bé trong mộng cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt, ngẩn người nghe lời  liền ngồi vào ghế phụ, vừa mới ngồi vào chỗ chiếc xe liền chuyển động.

"thầy Lâm Mặc, chúng ta đi đâu vậy."

"Em nói là trốn nhà theo trai, anh có bằng lòng không?"

Tôi nhìn chằm chằm vào gò má của em ấy, muốn biết câu này có mấy phần thật giả.

"Eigei, concert vừa kết thúc, em đã ước một điều ước, anh có biết đó là gì không?"

Tôi không phản ứng kịp với câu hỏi, nhưng tôi vẫn hỏi em ấy là cái gì.

“Em muốn gặp một người, có thể cho em gặp anh ấy ngay khi em ra khỏi đại sảnh."

"Thế em gặp được chưa."

"anh nói xem?"

Chiếc xe dừng ổn định bên bờ sông, người ngồi trên ghế lái tháo dây an toàn và quay mặt về phía tôi, ngũ quan vẫn rất đẹp trai, và thân hình có vẻ dày hơn một chút so với hồi ở sáng tạo doanh.

"nguyện vọng của em, thực hiện rồi."

“Hả?” Tôi vẫn chưa hoàn hồn trước cơ thể hơi dày của cậu bé, nhưng tôi đã thấy nó lao về phía tôi.

"Eigei, em đã bắt được anh rồi, đừng chạy nữa."

*bắt đầu từ khúc này là đổi qua bé Mặc nhaaaa

Môi tôi tùy ý nhảy múa trên môi anh ấy, và tôi có thể cảm nhận được sự sững sờ của anh ấy khi bắt đầu nhưng sau đó đã dần dần quen với nó. “Hoàng Kỳ Lâm, em có biết mình đang làm gì không?” Người vẫn còn đang hôn tôi trong giây trước, giây tiếp theo liền tách vai chất vấn tôi.

"Tất nhiên là em biết, hơn nữa em đã muốn làm điều này từ một năm trước rồi."

"Lưu Chương, một năm trước em đã từng cho anh một cơ hội, nhưng anh lại chạy trốn. Lần này em không muốn giao quyền chủ động cho anh. Em muốn tự mình nắm lấy."

Tôi nói xong thì cầm tay anh ấy đặt lên ngực trái. "Nếu anh thực sự muốn chạy, hãy chạy vào đây."

Tôi cảm thấy tay anh ấy run lên, anh ấy mở miệng.

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro