CHAP 2
Trương Đằng nói đùa, "Cậu có thể dẹp được rồi, AK có vị hôn thê rồi, cậu chết tâm đi."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha"
"Thật là nhanh, mười bốn chàng trai trong lớp chúng ta chỉ còn lại bốn chàng trai trẻ đẹp Gia Nguyên, Đằng Tử, Siêu Siêu các cậu thôi ."?
"cái gì mà chàng trai trẻ đẹp, đều là những ông già rồi" Trương Gia Nguyên nói
Giọng đông bắc của cậu ấy lần nào cũng khiến tôi bật cười, lần này cũng vậy
"Không phải Tiểu Du, Tiểu Trương, Tiểu Lý đều chưa kết hôn, thế chỉ có bốn người chúng ta thôi."Siêu siêu nhắc tên đến
“Ệy, cút cho tôi.” Tiểu Ngư vội vàng đứng dậy, bưng ly rượu lên mời chúng tôi “Vợ tôi và tôi mùa đông năm nay sẽ kết hôn, đến lúc đó các cậu nhớ đến làm khách.
"Oke, Tiểu Du giấu khá kỹ nhá"
"Tuyệt vời, chị dâu có đẹp không?"
"Đương nhiên rồi"
Tôi nhìn Tiểu Du cười rạng rỡ liền nói với cậu ấy “Chúc mừng nha! Anh Tiểu Du"
"Hahaha"
"Này Lâm Mặc, cậu đã từng nhìn thấy vị hôn thê của AK chưa? Có đẹp không?" Không biết là ai hỏi đến AK.
Tôi sững sờ trong giây lát, nhanh chóng phản ứng lại và mỉm cười, “Thế thì chắc chắn rồi.” Tôi nói, “Vị hôn thê của cậu ấy là người đẹp nhất mà tôi từng gặp”.
Một bàn dân chúng la ó và nói rằng AK lần sau phải đưa vợ sắp cưới đi ăn tối để họ bổ mắt.
Tôi đã phụ họa theo vài câu
Sau bữa ăn, nhiều người đã rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Phó Tư Siêu, Trương Đằng, trương Gia Nguyên và tôi.
Phó Kiều Kiều trước kia uống một ly liền gục, không biết khi nào thì tửu lượng của cậu tăng hơn phân nửa, vì vậy cậu ấy phải kéo Trương Đằng trước đó rất coi thường tửu lượng của cậu để đấu rượu.
Tôi ngồi đối diện với họ, nhìn hai người say rượu đang nói chuyện vớ vẩn.
Trương Gia Nguyên ở bên cạnh tôi tìm người lái thay, lén lút nhìn tôi vài lần, tôi có chút say, ngồi phịch xuống ghế lười nói, gật đầu với Trương Gia Nguyên, ý bảo cậu có chuyện muốn nói thì nói nhanh lên. Cậu ấy nhận được sự cho phép mới dám quay đầu nhỏ tiếng nói
"Lần trước tớ hỏi cậu rồi, cậu ngay cả khi nào AK kết hôn còn không biết, thì gặp qua vị hôn thê của AK lúc nào chứ"
Thí mie, lộ rồi
Tôi ngồi xuống và bỏ một viên đậu phộng vào miệng, uống thêm một ly nữa và giả vờ thản nhiên trả lời "Tôi nói bậy đó"
Ngay cả Lưu Chương tôi còn chưa từng gặp qua, vậy làm sao có thể nhìn thấy vị hôn thê của anh ấy được?
"Tôi nói mà, xém tí nữa tôi nghĩ rằng AK có hai vị hôn thê đó" Trương Gia Nguyên thật thà nói
“Cậu từng gặp rồi?” Tôi hỏi
"Gặp qua rồi, lần trước gặp nhau ở trung tâm mua sắm, vị hôn thê của cậu ấy quả nhiên rất xinh đẹp, nhưng không xinh đẹp như cậu nói."
”Trương Gia Nguyên trả lời xong, mới phát hiện vấn đề, vẻ mặt thay đổi.
"Ể, không đúng nha, quan hệ của cậu với AK là tốt lắm mà. Theo lý mà nói cậu phải hiểu rõ hơn chúng ta chứ."
Lưu Chương, anh xem nhiều năm như vậy, họ vẫn cảm thấy mối quan hệ của chúng ta là tốt nhất.
"Hiểu rõ cái này làm gì? Cũng không phải chúng tôi kết hôn"
Tôi đẩy Trương Gia Nguyên một cái, mỉm cười nuốt lại tất cả những giọt nước mắt của tôi
"Chuyện này có gì không thể rõ ràng? Lúc đầu tớ còn đánh cược với Phó Kiều Kiều, Kiều kiều nói rằng sau này AK nhất định sẽ lấy cậu. Nếu như cậu kết hôn với AK, tớ cũng không ngạc nhiên chút nào."
"Đánh cược?" Tôi nói, "Tại sao các cậu nghĩ AK sẽ lấy tôi? Não bị úng nước à?"
Tôi cũng hy vọng anh ấy có thể lấy tôi
"Quan hệ của hai người khi đó rất tốt, Lão Trương hỏi chúng ta hai người có phải đang yêu nhau không, Lão Trương, cậu còn nhớ không?"
Tôi lắc đầu
"Chính là chỗ đất trống trong lùm cây ở sân trường thỉnh thoảng thích bắt mấy cặp yêu đương ấy"
Tôi nghĩ kỹ lại, đầu óc trống rỗng, nhưng tôi vẫn giả vờ nhớ lại.
"Ồ, nhớ ra rồi" Tôi vỗ bàn nói: "Lão Trương, nhất định tớ còn nhớ!"
"Mặc Mặc, công việc hiện tại của cậu thế nào?"
"Khá tốt, tiếp xúc với một đám trẻ con rất thú vị"
“Cậu không định đổi sao?” Trương Đằng hỏi
"Không đổi đâu, phiền phức, tôi ở trong trường cũng khá tốt, bảo hiểm theo năm, nghỉ hè nghỉ đông vẫn được phát lương tốt biết bao nhiêu" Tôi xua tay.
Tôi có thể thay đổi đi đâu chứ? tôi còn có thể sống sót qua mùa đông này hay không thì còn chưa biết. Còn có thể đổi đi đâu nữa?
Tôi đã tự cười nhạo mình trong lòng
cứ tiếp tục kiên trì thôi!
Gần 9h, cả 4 chúng tôi mới chia tay nhau, vì nhà gần nên tôi từ chối sự tiễn đưa của bọn họ mà quyết định về một mình, vừa đúng lúc để tỉnh rượu.
Thực ra, tôi không uống nhiều, tôi không cần phải tỉnh rượu gì cả, tôi chỉ muốn đi dạo một mình.
Trong đêm tiệc rượu phòng hoa, bây giờ AK đang làm gì?
Tôi nhìn sự muôn hình muôn vẻ dưới cầu vượt và không thể không nghĩ đến
AK đã ngủ chưa? Hay là vẫn còn đang tăng ca? Liệu vị hôn thê của anh ấy có đợi anh ấy tan ca ở nhà không?
May mắn của em thật kém, rõ ràng là ở cũng một thành phố, nhưng em chưa bao giờ gặp được anh.
Nhưng gặp được thì như thế nào?
Tôi xin nghỉ phép đến thứ hai, khi tôi đến lớp học vào sáng sớm thứ Ba, rõ ràng tôi cảm thấy lớp học yên tĩnh hơn bình thường.
Tôi ngạc nhiên rằng những đứa trẻ này hiếm khi yên lặng như vậy
"Sao vậy? Sao lại im lặng như vậy"
Tôi nói đùa
"Thưa thầy, trong trường có phải sắp tổ chức hoạt động đi bộ không ạ?"
Tôi không nói, tôi mỉm cười nhìn đám trẻ phía dưới.
"Phải không thầy, thầy mau nói đi, em nóng lòng muốn chết rồi."
Đứa trẻ nôn nóng đến nỗi sắp nhảy cẩng lên
"Các em đoán xem"
Tôi giả vờ bí ẩn và cố tình không nói ra.
"em nghe bên cạnh nói, là thật đúng không thầy?"
Tôi đứng ở cửa nhìn những đứa trẻ đang mong đợi, nhẹ nhàng gật đầu và nói
"Đi, đi xuống sân trường dưới lầu tập hợp"
"Tuyệt"
“ có thể ra ngoài chơi rồi"
Một nhóm trẻ em chỉ mười ba và mười bốn tuổi bước tới trước mặt khoa tay múa chân một cách vui sướng, trong số đó có một cậu bé đang ngâm nga trong cổ họng của mình
"Thầy ơi con yêu thầy như chuột yêu gạo"
Tôi bị chọc cười đến run rẩy, tôi vỗ nhẹ vào đầu em ấy
"Im lặng, lo mà đi đường cho đàng hoàng"
Buổi sáng tôi đến trường mới biết chuyện này, đi bộ đến Bảo tàng Hàng không để tham quan, kiểu hoạt động tụ tập quy mô lớn của lớp thường là hấp dẫn nhất đối với những đứa trẻ hàng ngày bị kẹt trong trường học tập. giống như tôi đã nghe về những chuyến đi chơi mùa xuân khi còn nhỏ, liền vui vẻ chạy loạn.
Lúc đi đến cầu thang, nhóm trẻ bất ngờ dừng lại và nói với tôi
"Cảm ơn thầy, thầy thật là tốt"
Tôi cảm thấy một sợi dây trong tim nhẹ nhàng lay động, và một cơn đau nhói lên trong tim tôi
“ngày mai một tháng năm có ai cùng tớ đi leo núi không?” Tôi thì thầm khi đi tới lui giữa ba phòng ngủ.
"Điên hả, nắng nóng như vậy, đi leo núi để trực tiếp bị phơi khô à" Trương Đằng cà khịa.
Nhậm Dận Bồng mặc quần cộc bưng theo chậu rửa đi ngang qua tôi . "ngày mai nhóm Cam Vọng Tinh đi công viên giải trí, cậu đổi lộ trình đi chung với bọn họ đi."
"Còn cậu thì sao? Ngày nghỉ cậu không ra ngoài chơi sao" Tôi hỏi
"Tôi vẫn còn một lớp học cello, làm gì có thời gian để chơi"
“Nguyên nhi, còn cậu thì sao?” Tôi chạy về ký túc xá của mình và vòng qua Trương Gia Nguyên đang khổ luyện chơi guitar.
"Mẹ tớ nói lâu rồi tớ không về nhà, một lát tớ phải về nhà"
“Được thôi.” Lúc tôi đang thất vọng, liền nhìn thấy Phó Tư Siêu và Ngô Vũ Hằng đang cãi lộn ở cửa phòng ngủ đối diện.
"Siêu siêu, ngày mai cậu có kế hoạch gì không?"
Phó Tư Siêu giữ lấy cổ Ngô Vũ Hằng và đáp: "À, ngày mai hai chúng mình sẽ đi chơi thủy cung, cậu có đi không?"
"Tớ muốn đi leo núi" Tôi vò đầu bứt tóc, ngồi xổm ở cửa ký túc xá, giống hệt như một người nhặt sắt vụn.
"Sao vậy? Đột nhiên lại muốn đi leo núi" một trong hai người Phó Tư Siêu và Ngô Vũ Hằng đang cãi nhau vừa hỏi tôi vừa kéo tôi bằng một cánh tay.
"Em muốn xem mặt trời mọc và mặt trời lặn"
Ngô Vũ Hằng: "Sân thượng của trường học chúng ta không thể xem được sao?"
"cậu không nghĩ lên núi ngắm mặt trời mọc và mặt trời lặn là một việc rất lãng mạn sao?"
Tôi làm tổ trên chiếc ghế sofa lười do Trương Gia Nguyên mua và nói
Phó Tư Siêu và Ngô Vũ Hằng nhìn nhau, nhưng họ không nói
Trương Gia Nguyên đang đắm đuối trong nhạc phổ ngẩng đầu lên và nói
"AK đâu? Bảo cậu ấy đi cùng với cậu."
"Sáng nay vừa được nghỉ cậu ấy liền chạy mất rồi"
Nhắc đến AK, tôi liền tức giận, muốn phàn nàn thêm hai câu
"AK ngốc"
Chập tối Gia Nguyên thu dọn đồ đạc về nhà, Trương Đằng đến phòng ngủ của Cam Vọng Tinh để tranh thủ học lớp thanh nhạc của mẹ Lung.
Phó Tư Siêu và Ngô Vũ Hằng đi ra ngoài dạo chợ đêm
Phòng ngủ sáu người to như vậy, chỉ còn lại một mình tôi. Tôi cầm điện thoại lên và đăng một dòng trạng thái trên trang cá nhân
Nói
Tuyển online một người có thể cùng mình leo núi vào sáng sớm, lương 10 tệ.
Trương Gia Nguyên bình luận ở bên dưới một câu
Chỉ với đôi tay nhỏ bé và đôi chân gầy guộc của cậu mà muốn leo núi vào sáng sớm?
Trương Đằng: tớ còn nghĩ là ban ngày leo cơ, Khuya như vậy thì có thể tuyển được tên ngốc nào chứ?
Nhậm Dận Bồng: Nếu cậu thêm một vài số không vào phía cuối, tớ có thể từ bỏ lớp học cello và đi với cậu ...
Cam Vọng Tinh: Tại sao lại đi lúc nửa đêm, ban ngày không được sao?
Tôi đã trả lời tin nhắn cho từng người họ
Sau đó liền ngủ mất, không biết lần này tôi đã ngủ được bao lâu, dù sao đồng hồ báo thức tôi đặt lúc một giờ sáng vẫn chưa kêu.
"Lâm Mặc, Mặc Mặc dậy thôi"
Tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi tôi, nhưng tôi không để ý mà trở mình và tiếp tục ngủ.
Nhưng khi người đó kéo chăn bông của tôi, tôi cau mày mở mắt ra muốn xem thử ai nửa đêm quấy rầy giấc mơ của tôi.
Nhưng khi mở mắt ra , có hơi ngạc nhiên khi người tôi nhìn thấy là AK.
Sự tức giận lúc thức dậy biến đi mất
"Sao anh lại về rồi" tôi ngạc nhiên nói
"Hả, ai trở về?"
"Sao vậy?"
Tôi đã không kiểm soát được giọng nói của mình và đánh thức Trương Đằng và những người khác. Tôi nhỏ tiếng nói xin lỗi và nói rằng không sao cả và để họ tiếp tục ngủ.
“Tại sao nửa đêm anh lại quay về?” Tôi thì thào những gì đã nói khi nãy
“Ham muốn 10 tệ của em.” Tôi chỉ dựa vào ánh trăng bên giường, liền nhìn thấy AK mang balo của tôi, trên người mặc một bộ quần áo chỉnh tề.
Tôi thẫn thờ nhìn anh thu xếp đồ đạc.
Anh ấy thấy tôi rề rà không nhúc nhích, anh ấy nghi hoặc hỏi
"Không phải muốn leo núi ngắm mặt trời mọc sao? Đi thôi"
Tôi phấn khích đến mức trực tiếp nhảy từ giường tầng trên xuống không chút do dự, và đập vào AK ............
Khi tôi ra khỏi phòng chỉnh hình, tôi thấy Phó Tư Siêu và Trương Đằng đang mặc đồ ngủ ngủ gà ngủ gật ở lối vào phòng chỉnh hình. Đầu AK bị quấn đầy băng gạc. Khi thấy tôi bước ra, anh ấy lập tức đứng dậy đi về phía trước.
Nói đến thì thật đáng thương, hai người chúng tôi một người bị đụng đầu, một người gãy một tay, mặt trời mọc thì chưa thấy, chứ băng gạc khử trùng đã thấy rồi.
"Xin lỗi, AK" tôi nói xin lỗi
"Không sao đâu, lần sau đi ngắm mặt trời mọc đừng kích động như vậy, anh chịu không nổi đâu" anh cười vỗ vỗ bờ vai không bị thương của tôi.
Khi tôi nhìn thấy anh ấy cười, trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu
Một người nửa đêm vì tôi mà chạy đến, còn đặc biệt mua dụng cụ leo núi, kết quả là đập người ta thành chấn động não nhẹ luôn.
Anh nhìn thấy miệng tôi chùng xuống và nghĩ rằng tôi lại sắp khóc, anh liền bịt miệng tôi lại và nói
"Anh không biết em lại thích khóc như vậy, hông cho phép khóc"
Vốn dĩ tôi không muốn khóc, nhưng khi anh ấy nói điều đó, nước mắt liền trào ra.
"Được rồi, đừng khóc nữa. Không nhìn thấy mặt trời mọc, thì lần sau rồi xem nha. Ngày mai anh đưa em đến vườn bách thảo." Lưu Chương lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên má tôi.
"Không đúng, bây giờ đã hơn 12 giờ rồi, là hôm nay" anh ấy nói
"AK, anh đối với em thật tốt"
Tôi nghẹn ngào.
"Em cũng rất tốt, không cho phép khóc"
“Thầy ơi, thầy làm sao vậy?” Tay của tôi nhẹ nhàng lay động, tôi chợt hoàn hồn nhìn thấy đứa nhỏ đang ngẩng đầu nhìn tôi “Thầy ơi, sao thầy lại khóc?
Khóc sao? Tôi vội vàng đưa tay lên lau mắt, quả nhiên tôi đã khóc.
"À, không có gì đâu, vừa nãy bụi rơi vào mắt thầy ấy mà, đi thôi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro