CHAP 12
Đã hơn một lần, Lưu Chương yếu ớt tin rằng anh không thể ảnh hưởng đến quỹ đạo vận mệnh của Lâm Mặc, có lẽ bởi vì Lâm Mặc sẽ luôn tự do tung hoành trong thiên hạ như gió.
“giống như bèo tấm trên sa mạc .” Lưu Chương đứng trên sa mạc trầm ngâm nói ra một câu không đầu không đuôi.
“Anh cũng nhìn thấy hả,” Lâm Mặc nâng máy ảnh lên điều chỉnh tiêu cự, muốn nhìn xa hơn, “anh biết không, loại thực vật này không có rễ, chúng cuộn tròn tay chân thành quả bóng, nếu không tìm được một ngôi nhà mới, có thể trôi theo gió và cát rất xa rất xa. "
“Ừm, cho đến khi chúng chuyển đến một nơi có nước và chất dinh dưỡng.” Lưu Chương tiếp lời cậu, cả hai im lặng nhìn một búi bèo tấm bay dưới chân họ.
Tiếng chuông lạc đà trong trẻo và thanh tao từ đằng xa vọng đến, vài con lạc đà mang theo hành lý và những người dẫn đường từ từ biến từ một điểm đen ở đằng xa thành một đường mỏng uốn lượn dọc theo cồn cát, đám bèo tấm lúc nãy giao nhau với đường đó và biến mất ở cuối tầm nhìn của họ.
“Không nhìn thấy nữa,” Lâm Mặc đặt máy ảnh xuống, “Chúng ta chúc nó tìm được một ngôi nhà tốt hơn.” Cậu nâng ấm nước và cụng ly với Lưu Chương. Cơn gió thổi đến làm bụi bay lên tóc Lưu Chương , Lâm Mặc đưa tay vuốt tóc anh và giúp anh phủi vài cái.
“Ừm, “cậu ấy” sẽ tìm một cái nhà mới.” Lưu Chương nhấp một ngụm, ánh mắt rơi trên người Lâm Mặc, hàm ý khó hiểu.
*từ nó với từ anh ấy đồng âm nha mụi ngừi :<
Lâm Mặc vẫn chưa biết điều ngạc nhiên mà Lưu Chương đã chuẩn bị vào buổi tối, khi cậu trở về nơi ở của mình và nhìn thấy đống lửa đang cháy, cậu vui mừng đến mức suýt đẩy ngã Lưu Chương.
"Có chuyện gì vậy? Anh trai đặc biệt chuẩn bị cho em sao?" Cậu vui vẻ chạy tới và lao vào khoảng trống của vòng tròn người bên ngoài lửa trại.
Món ăn của buổi tối hôm nay chính là món sườn cừu nướng hấp dẫn và vài hũ rượu trắng hâm nóng trên bếp lửa. Ăn xong mọi người vỗ nhẹ người rồi đứng dậy. Hai người không biết nói tiếng địa phương, vì vậy họ chỉ có thể ngâm nga vài giai điệu rồi xoay tròn.
Hầu hết các điệu nhảy xung quanh đống lửa trại đều chậm và đơn giản, nhưng khi nhảy điệu múa này, mọi người đều tự do thay đổi đội hình, khiến cho người xem rối mắt. Lưu Chương vừa nắm lấy tay Lâm Mặc chưa được bao lâu liền bị đám đông tách ra, khi ánh mắt xác định được vị trí Lâm Mặt liền phát hiện cậu đang đối diện với anh.
Một nửa khuôn mặt của Lâm Mặc bị chặn lại, một bên còn lại được mạ bởi ánh sáng vàng ấm áp từ lửa trại, cậu liên tục uống những ly rượu soju nhỏ vào trong bụng, ánh mắt mơ hồ xuyên qua lửa trại đối mắt với anh, vài phút sau mới nhận ra anh, liền thả nụ hôn gió một cách khí thế.
E là uống say rồi, giống như một đứa trẻ vậy. Lưu Chương bất lực che mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn phối hợp với Lâm Mặc, vươn tay nắm lấy nụ hôn gió của cậu đặt ở trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro