[ 8 ]
Tiệc lửa trại còn lại chưa đến mười người, lửa trại cách đó không xa, chúng tôi giẫm lên bãi cỏ lầy lội trở về, cả thân người bị hơi sương làm cho ướt rượt.
“Lâm Mặc em còn biết anh mang cái này sao?” vẻ mặt của Lưu Chương lộ vẻ kinh ngạc, anh ấy lấy ra một cái thang gấp thành hình vuông nhỏ từ cái thùng phía sau xe dã ngoại, giơ nó lên và hét vào mặt tôi.
“Không biết, nhưng em biết nó dùng để làm gì”
Chúng tôi cùng nhau mở chiếc thang ra và dựng nó trên mặt đất bằng phẳng. Lưu Chương giữ vững đáy thang, tôi dẫn đầu lên đỉnh xe dã ngoại, và giữ thang ở phía trên để Lưu Chương trèo lên.
Lửa trại lặng lẽ cháy, than củi sắp tàn, gió ngày càng mạnh, đà ngọn lửa dần nhỏ đi, đung đưa thất thường theo gió màu sắc chuyển từ màu vàng cam ấm áp sáng đỏ thẫm le lói sắp tàn.
“Nó sắp tàn rồi.” Tôi báo cáo với Lưu Chương
“Chuyến đi này của nó đáng giá. Nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Chúng ta tặng cho nó một bài hát, ca ngợi về ý nghĩa cuộc sống của nó .” Lưu Chương nói rất trọng tâm. Sau đó anh ấy làm một tư thế cảm ơn rất đẹp mắt và mở điện thoại ra.
“《 bài thơ cuộc đời 》” anh nhấp vào nút phát và mở âm lượng ở mức tối đa.
Lưu Chương duỗi tay giơ cao điện thoại, lời bài hát do anh phát to đến mức độ có thể phân biệt rõ ràng từng từ.
Chúng tôi khẽ hát cùng nhau.
【Tôi muốn ánh sáng ấm áp trên sân khấu chiếu vào mọi góc tối, tôi sẽ khiến tiếng hát của tôi trở nên chói tai, cho dù một ngày nào đó nó sẽ sụp đổ.】
【Chúng ta còn trẻ nghĩ rằng chúng ta quá khác biệt, lạc lối trong sự huy hoàng.】
Xe dã ngoại nằm trên cao nguyên dân cư thưa thớt, được bao quanh bởi những ngọn núi cằn cõi trập trùng và sa mạc . Bài hát phát theo lặp lại 1 bài, và tiếng vọng trầm thấp bao quanh chúng tôi từ mọi hướng, như thể các cơn gió xoáy từ các phương hướng khác nhau trong núi đang khẽ thì thầm.
Lửa trại dần dần cháy hết cùng với tiếng hát, hóa thành một đám bụi đen xám, bị gió thổi bay lên cao không còn nhìn thấy rõ ràng nữa, chúng tôi ngồi cạnh nhau trong im lặng, những ngón tay đan chặt vào nhau.
Lưu Chương không biết đang suy nghĩ đến điều gì, ánh mắt của anh sáng ngời, tầm mắt rơi vào mặt của tôi trước, sau đó lại đặt ở nơi xa, tựa như không có điểm cuối. Tôi nhận thấy rằng hóc mắt của anh có hơi ẩm ướt.
Có chút lập dị, tôi nghĩ.
Tôi không nhận ra bản thân tôi cũng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro